Đọc truyện Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời – Chương 70
Cô còn đang trong tiệm bánh đứng chờ anh trở lại nhưng khi rời anh một lúc, cô không khỏi suy nghĩ về hành động của anh, đôi khi chững chạc ân cần và khi thì như một đứa trẻ bị giành mất đồ chơi. Chính vì quá nhập tâm nghĩ đến anh cô cũng phải bật cười khẽ nhưng đột ngột bị một lực mạnh kéo đo khiến cô có chút kinh hãi.
Nhưng rất nhanh cô liền có thể biết ai kéo cô đi. Người mà cô từng cho là cô yêu nhất – Tiêu Minh Đông. Cô cố kéo tay khỏi người cậu nhưng tiếc rằng sức lực của con gái luôn không như con trai cho nên cô chỉ có thể lạnh lùng mở miệng : ” Tiêu Minh Đông, anh buông tôi ra!”
Tiêu Minh Đông lờ đi lời của Diệp Bối Bối, cậu mới không ngu ngốc mà buông tay cô ra. Chính là trong tâm cậu nghĩ cô là đang cố ý chọc tức cậu và cô đã thành công trong việc đó, cho nên bây giờ cậu sẽ làm rõ mọi điều và để cô về lại bên cậu.
Kéo cô đến một con hẻm vắng người, ép người cô vào sát tường, mắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt bạc của cô*. Chính là cậu cho rằng khi mắt cô còn màu đen đã long lanh thu hút người nhìn có lẽ bây giờ còn thu hút hơn, càng nhìn cậu càng chìm đắm. Đôi môi cậu khẽ mở : ” Bối Bối, em đã thành công chọc tức anh rồi đó! Cho nên em hãy trở lại đi. ”
* Vì DBB đã được khôi phục thân thế cho nên khỏi giấu nữa :v, còn có mấy bạn thắc mắc sao DBB bị kéo đi mà không có TDN và QTN can thì Phi nói luôn, ngay thời điểm vàng bạc nào đó 2 anh chàng bị người yêu bỏ rơi rốt cục đã nhịn không được nữa cho nên làm liều, một mạch ôm người yêu rồi mỗi người một ngả, bỏ rơi ĐTM và QTN không biết trời đất gì.
” Đồ thần kinh. ” Cô nhíu mày lẩm bẩm.
” Phải, anh thần kinh mới không ngừng nghĩ về em. ” dứt lời môi cậu không báo trước hôn lên môi cô.
Cô kinh hãi, dùng sức đẩy cậu ra, cho cậu một bạt tay giòn tan.
” Đồ khốn, tôi khinh bỉ anh. ” ánh mắt màu bạc của cô rõ ràng pha rõ sự tức giận. Cô đẩy cậu ra và chạy…
Cô vốn cho rằng mình cùng cậu sẽ là người lạ và trên danh nghĩa là bạn cùng lớp. Cô không hận cậu bởi cậu cũng bị lợi dụng. Nhưng cô không nghĩ tới cậu ta…
Chó má cô ghét cậu…
Tiêu Minh Đông ngẩn ngơ đứng ở trong hẻm. Cậu vừa bị cô mắng? Bị cô từ chối? Cô tát cậu?
Cậu cười khổ vẫn cố chấp cho rằng cô vẫn còn tức giận, hờn dỗi với cậu cho nên cậu không lo lắng quá nhiều lập tức xoay người rời đi.
Chó má :v Phi không cho rằng mình có thể viết ra một nam nhân vật ATSM và khốn lạn như vậy :>. Mấy ace đọc giả góp tí ý đi để Phi còn thêm mắm muối chỉnh sửa nhân vật : D
✨✨✨✨ Luxurys ✨✨✨✨
Trở về bên Thần ca :v
Trữ Dật Thần sau khi mua trà Green Tea Latte trở về tiệm bánh, không thấy cô anh nhướng mày, trong lòng có một dự cảm khiến anh thấy khó chịu. Không nói không rằng, chỉ
đặt những đồ dùng trên tay xuống bàn và theo trực giác của bản thân mà chạy đi.
Anh chạy qua một con hẻm vắng, anh chỉ cảm thấy cô thật sự ở đâu đây. Cố gắng nhìn ngó xung quanh, rất nhanh anh có thể thấy thân ảnh nhỏ bé ngồi co ro ở một chiếc ghế ở gần đó khóc thút thít
Anh không biết vì sao cô lại khóc. Nhưng anh chỉ biết cô khóc anh đau lòng. Thật sự rất đau lòng, nhẹ nhàng đến bên ôm cô vào lòng. Miệng cũng khe khẽ dỗ dành : ” bảo bối ngoan, có chuyện gì uất ức nói cho anh nghe, ai cả gan làm cho bảo bối anh đau lòng như vậy?
Diệp Bối Bối cảm nhận được mùi hương quen thuộc và giọng nói ấm áp, nhất thời cảm thấy lỗi lầm chồng chất, cũng thấy rất rất uất ức, nhưng cô không nói ra lời chỉ khóc càng to hơn
” Ô…hu hu….”
“. . .” rốt cuộc là thế nào đây? Bảo bối anh không nói một lời mà chỉ khóc lớn thêm. Xem ra thật sự rất uất ức đi.
Vì anh không biết cô uất ức chuyện gì nhưng cô lại khóc mãi như vậy cho nên anh chỉ có thể ở bên cô, ôm cô thật chặt, đợi đến khi cô khóc thật tốt, uất ức vơi đi là tốt rồi.
Diệp Bối Bối chỉ cảm nhận được anh ôm cô thật chặt, khiến cho lòng cô thật ấm áp nhưng cô vẫn rất khó chịu, cô ghét cảm giác đó cho nên phải ném bỏ nó đi nhưng nó cứ vây quanh ám ảnh cô sự ghê tởm đến đáng ghét đó làm cô thấy tủi thân, cô khóc cô khóc cho vơi đi nỗi uất ức này.
Đôi khi một cái ôm an ủi còn hơn cả những lời ngọt ngào đầu môi.
Một ngày nữa như thế qua đi. . .
* Bây giờ tác giả sẽ đẩy ngược thời gian viết về hành trình của ĐTM và QTN :v *
Đằng Tử Minh bị bạn tốt bỏ lại không biết phải làm thế nào, chỉ có thể im lặng bước đi cùng Quách Tử Ny.
Cô nàng Quách Tử Ny thì tâm trạng rối bời, ít ra cô còn có thể đứng cạnh bên anh, cô biết anh không thể nào yêu cô được nhưng cô yêu anh. Yêu anh một cách tình nguyện, dẫu biết anh không yêu cô nhưng cô vẫn yêu anh bởi lẽ lần đầu tiên anh cho cô biết thế nào là yêu, thế nào là đau.
” Này… ” cả hai cùng lên tiếng.
” À anh/cô nói trước đi ”
Hai nhìn nhau cười.
” Anh nói trước đi. ” không hiểu vì sao lúc này Quách Tử Ny phản ứng nhanh lên tiếng trước.
Đằng Tử Minh chỉ bất đắc dĩ thuận theo cô… Ai bảo anh là một lãng tử siêu cấp soái vậy chớ ( :v )
” À…tôi chỉ muốn hỏi cô muốn đi đâu đó tham quan không? ”
” Hmm…, nếu không thì anh dẫn tôi đi công viên chơi đi, tôi rất thích những thức ở đó. ”
” Cũng được…cô theo tôi nhé. ”
” Ừm ” Đáp lời anh từ phía sau, Quách Tử Ny nở nụ cười ngọt ngào, được bên anh như vậy cũng đủ rồi.