Đọc truyện Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời – Chương 64
Hôm nay Diệp Bối Bối vận trên người chiếc váy màu xanh lam ngang đùi, mái tóc đen nhánh của cô xoã ngang vai nhìn rất trẻ trung của một cô gái phương Đông, còn Trữ Dật Thần thì chọn cho mình áo sơ mi xanh lam cùng tông màu với cô. Rồi lại chọn cho bản thân cái quần jeans bụi phá cách, mái tóc tím đen của anh được vuốt lên theo phong cách trai Tây. Nhìn anh bây giờ thật sự rất trẻ trung, một nét nam tính, phong trần không mang một nét lãnh đạm, nghiêm nghị thường ngày.
Hai người cùng đi ra khỏi phòng, tay trong tay vui vẻ đi xuống nhà ăn khách sạn, với hai người thì quá đỗi bình thường nhưng người ngoài nhìn vào
rõ ràng hai người là đang vận trang phục tình nhân. Nhiều anh mắt soi mói của các cô gái ở khách sạn hay các nữ học viên đều cảm thấy bất công vì cái gì cô nàng tầm thường kia hấp dẫn soái ca đó chứ? Còn mặc trang phục tình nhân nữa kìa! A. Thật là ghen tị mà!!!
Tống Phương Nhã ở đối diện bên kia bàn ăn cũng rất ghen tị, cô ta rất ghen tị, nhưng cô ta vẫn cắn chặt răn giấu nghẹm trong lòng, vì cô ta biết hôm nay điều gì đó rất thú vị sẽ diễn ra. Dù gì đi nữa ngày hôm nay bộ mặt giả tạo đó của Diệp Bối Bối sẽ do cô ta lột xuống lúc đó để xem Trữ đại ca có còn yêu có ta không.
” Thần, sao em có cảm giác mọi người đang nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy? ” đi đến gần bàn ăn, Diệp Bối Bối mới thắt mắt hỏi.
” Đừng để ý đến họ, ăn sáng xong anh đưa em đến một nơi. ” Anh dịu dàng kéo ghế cho cô ngồi xuống, ánh mắt chứa chang nhu tình nồng thắm, hoàn toàn không đếm xỉa đến mọi người ở xung quanh.
Anh càng lãnh đạm như vậy tất cả nữ học viên và nữ hành khách đều phải mê như điếu đổ, mẫu đàn ông mẫu mực như vậy thực sự rất khó tìm. Nếu mà được người đàn ông này yêu chính là rất hạnh phúc và người hạnh phúc đó chính là cô.
Trữ Dật Thần đợi Diệp Bối Bối ngồi yên vị mới từ từ ngồi xuống, sau đó ra hiệu cho phục vụ, lựa chọn bữa sáng cho chính mình và cô. Anh yêu thương chiều chuộng cô hoàn toàn đem cô hoà vào trong thế giới của riêng bỏ lại hết thảy. Anh chỉ thích cùng cô tận hưởng giây phút tuyệt vời này, vì có cô anh luôn được yên bình hạnh phúc.
” E hèm…, hai người thật là chả bao giờ để ý đến xung quanh sao, cứ thế mà công khai thân mật như thế sao? ” Trữ Dật Nhu từ đâu chạy tới lớn tiếng trêu ghẹo.
” Nha đầu, chả phải em cùng Dương tử cũng như vậy sao? Anh thì chả sợ gì, chỉ căm hận là không thể công khai cho toàn thế giới biết cô ấy là của anh. ” Trữ Dật Thần thành thật nói, anh là không ngại chút nào đâu, anh đã đánh dấu chủ quyền rồi, ai dám chạm vào bà xã anh?
” Người anh em cậu thật hiểu ý tớ. ” Hạ Dương vui vẻ khoát vai của Trữ Dật Thần suối hai mươi sáu năm qua đây là lần thứ n mà cậu ta hiểu ý anh.
” Còn phải nói. ”
” Này hai người các cậu thấy sắc quên bạn sao? ” Đằng Tử Minh khinh thường nói.
” Chỉ do cậu quá có tâm lý biến thái trong y học nên không ai dám yêu cậu. ”
” Tôi nói này hai tên khốn khiếp này, hai người mấy nay thấy gia hiền lền ngứa mồm ngứa da phỏng? Cần gia tiêm cho một liều thuốc trị ngứa da không? ” Đằng Tử Minh trần mặt, sau đó nhanh chóng xắn tay áo lên đi đến gần hai chàng trai soái ca nọ.
Ừm…nói thế nào nhỉ…cảnh tượng bây giờ rất là khôi hài bởi vì ba chàng soái ca đang ôm nhau thắm thiết…à không đúng hơn là đang vật nhau.
Diệp Bối Bối, Trữ Dật Nhu và Quách Tử Ny chỉ biết lắc đầu, có ai như ba người họ không? Đùa giỡn với nhau trước nơi đông người như vậy mà chả thèm để ý đến hình tượng mình sao? Chả phải đàn ông các anh đều có cái tôi lớn lắm sao?
” Dương Tử, Dật Thần, Tử Minh ba người đang làm cái trò gì vậy? ” từ đâu xa xa một giọng nói trầm thấp vang lên.
” Ơ, ba, sao ba lại ở đây? ” Đằng Tử Minh tỉnh táo nhất và siêu cấp ngây thơ hỏi.
” Tôi không ở đây thì tôi ở đâu đây? Anh là anh không xem tôi trong mắt anh rồi chứ gì, đủ lông đủ cánh rồi đá tôi sang bên à? ” Đằng Cẩn Trị nghiêm nghị nói.
” Nào có, Đằng lão đại thì con làm gì dám đá sang bên, thưa lão đại tha tội, lần sau con không dám nữa. ”
” Hừ, có rồi mới nói ba người các con đã từng này tuổi mà còn như vậy, còn cái gì là thể thống? ”
” Chú Đằng, chú đừng lo lắng nha bọn cháu cùng Tử Minh sẽ không ngại đâu, dù gì mặt cháu cũng dày rồi bị tháo một lớp cũng đâu có là gì. ” Hạ Dương vui vẻ trả lời.
” . . . ” Đằng Cẩn Trị nghẹn lời, ông thật không ngờ cái thằng nhóc thối này lại trả lời như vậy cùng là bằng hữu với nhà họ Trữ và họ Hạ tất nhiên ông cũng đã xem ba đứa cùng nhau lớn lên, quả thật ba thằng nhỏ này từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi, mặt vẫn dày, và toàn là những cậu bé lớn xác.
” Các anh đùa đến đây thôi, còn đù giỡn nữa thì nên giữ lại sĩ diện cho bản thân mình chứ. ” Quách Tử Ny tốt bụng lên tiếng.
” À, ừ…Tử Ny nói đúng đó…em nghĩ các anh nên ăn sáng nhanh chóng và cùng nhau tham quan đi, đừng nên lãng phí thời gian của ngày hôm nay. ” Trữ Dật Nhu cũng gật gù tán thành, sau đó ra hiệu cho Diệp Bối Bối, Tử Ny, và Ngôn Quang.
Diệp Bối Bối hiểu ý lập tức kéo tay Trữ Dật Thần nũng nịu : ” Thần, em đói bụng, mau mau cùng em ăn sáng, anh có nhớ ban nãy anh hứa sẽ dẫn em đi một nơi không. ”
Và tất nhiên một lời nũng của cô hoàn toàn có thể đánh lạc sự chú ý của Trữ Dật Thần sang hướng khác, cô thành công lôi kéo anh cùng anh mặn nồng ăn bữa sáng, Trữ Dật Nhu cũng tinh nghịch kéo Hạ Dương đi, hôm nay cô nàng muốn cùng anh chàng tiểu Dương này có một buổi hẹn hò tuyệt vời. Quách Tử Ny và Ngôn Quang cũng mau chóng rời đi hiện trường, bỏ lại anh chàng thư sinh trơ trơ một mình.
” Chết tiệt, toàn là lũ thấy sắc quên bạn. ” Đằng Tử Minh rủa thầm một tiếng cũng nhanh chóng xoay người rời đi, anh mới không rãnh mà ở đó làm cảnh.
• • • • •
Bữa sáng xong xuôi, Trữ Dật Thần tay trong tay với Diệp Bối Bối đi dạo gần khách sạn, sau đó là anh đưa cô đi đến ngôi nhà của ngài thám tử đại tài – Sherlock Holmes ở số nhà 2216, phố Baker ở thủ đô London.
Đến đó Diệp Bối Bối thật sự rất thích thú, tuy đây là một nhân vật hư cấu do ông Conan Doyle dàn dựng nên. Sherlock Holmes được ông viết trong 4 tập tuyết và 56 truyện ngắn. Diệp Bối Bối đã chìm mình trong số tác phẩm đó, cô thích cái sáng tạo, các suy nghĩ đầy logic của Sherlock Holmes, một thiên tài trong lĩnh vực suy đoán trong mọi việc dù là chi tiết nhỏ nhặt cũng có thể đoán đúng ai là thủ phạm.
( Đây là một số hình ảnh về khu bảo tàng của thám tử Sherlock Holmes
)
Trên đường đi ra khỏi ngôi nhà của Sherlock Holmes, cô vẫn không ngừng luyên thuyên về những vụ án trong các cuốn sách về Holmes cho Trữ Dật Thần nghe. Trữ Dật Thần chủ cười mỉm khi cô thao thao bất tuyệt về đài tài này, nhưng dù cô có nói nhiều như thế nào đi nữa thì anh vẫn yêu cô thôi. Vì khi yêu là yêu hết mọi thứ của họ kể cả sở thích lẫn gia đình.
Chỉ tiếc tại một điểm đến tiếp theo, tại tiệm bánh nơi gần công ti mà ông Trữ Thiên Kình, xuất hiện một đám phóng viên lạ mặt, không nói không rằng lao về hướng mà Diệp Bối Bối đang đứng mà hỏi các câu hỏi cay nghiệt, tổn thương lòng người.
” Cô Diệp, cho hỏi cô đã dùng thủ đoạn gì để có thể tiếp cận Trữ tổng giám đóic và lừa được gia tộc họ Diệp. ”
To be continute…
mấy mem Phi thật xin lỗi ಥ_ಥ, Phi thật vất vả mới viết xong được chương này bận ôn thi đến nỗi lu xu bu quên hết chữ nghĩa : (( sắp tới Phi phải vắng mặt hơn một tuần :Thân!
Quà tạ lỗi cho mấy bạn vì sự chậm chạm trễ nãi của Phi nè :Bức tranh chân dung của bạn trẻ Dương Dương do chính Phi vẽ ạ
Cảm ơn mọi người ủng hộ