Đọc truyện Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời – Chương 61
Sau mười mấy tiếng đồng hồ từ chuyến bay thẳng đến Anh, hầu hết các học viên đều rất mệt mỏi, chỉ riêng một số khá là tỉnh táo vì họ ngủ từ suốt chuyến bay đến lúc hạ cánh, điển hình là bạn nhỏ Bối Bối của chúng ta. Diệp Bối Bối xuống sân bay Anh điều đầu tiên cô làm chính là ngó đông ngó tây, nhìn xung quanh, nhìn khắp nơi, ánh mắt chứa đầy sự hiếu kì mong đợi. Đùa sao đây là Anh Quốc đó, đất nước mà cô mong ước được đáp chân đến đây đã thành sự thật rồi. Cô vui mừng khôn xiết, chạy lại bên anh lay lay tay anh : ” Thần a, nhéo em một cái, có phải hay không em nằm mơ ? Em có phải thực sự đã đến Luân Đôn rồi không? ”
” Đồ ngốc, đương nhiên là em ở Luân Đôn rồi, không phải mơ hay ảo giác đâu bảo bối, là thật đấy. ” anh cười phì khi nghe cô nói vậy.
” Ưm, em rất mong đợi, rất mong đợi đó. ”
” Được rồi, được rồi, mau lại đằng kia đi tập trung đi. ” Anh yêu thương cốc nhẹ đầu cô, sau đó ôm cô đi về phía đòn người phía trước.
Từ đằng xa, Trữ Dật Nhu vui vẻ kéo kéo tay của Hạ Dương chạy lai bên hai người : ” Nha nha, hai người thật ngọt ngào quá đi, cũng không lâu tớ phải gọi cậu một tiếng chị dâu mới phải. ”
” Bé cưng, em cảm thấy chúng ta không ngọt ngào sao? ” Hạ Dương tà mị nói khi nghe cô nàng Trưc Dật Nhu nói như vậy.
” Không có a, không có a, Dương Dương là đối em tốt nhất. ”
” Buồn nôn~ ” Diệp Bối Bối bụm miệng tỏ ra vô cùng khó chịu sau đó quay mặt sang Trữ Dật Thần nháy mắt tinh nghịch : ” Thần, anh có cảm thấy rất buồn nôn không? ”
” Ừm, có vẻ rất buồn nôn, thôi nào bảo bối, em buồn nôn với hai người này làm gì, chúng ta có thế giới chúng ta, cứ để họ buồn nôn theo cách họ, ta buồn nôn theo cách ta~ ”
” Anh…, đồ…đồ…” cô đỏ mặt mắng.
” Anh thế nào hả bảo bối? Rất đẹp trai đúng không? Anh biết anh và Dương tử rất đẹp trai và si tình cho nên anh cùng Dương tử tuyệt đối cưng chiều cả hai em. ” Trữ Dật Thần mặt dày cười nói dau đó khíac tay Hạ Dương rất ra dáng đàn ông.
Hạ Dương nghe bạn tốt nói vậy, hoàn toàn đồng ý, anh là anh rất thích độ vô sỉ của nó, nhìn đâu cũng được và ở bất cứ nơi đâu anh và Thần còn có tên bác sĩ kia đều có một chung suy nghĩ chính là : Yêu là phải si tình đặc biệt phải vô sỉ và siêu cấp mặt dày, chỉ như vậy mới đả động được tâm hồn của các cô gái.
Diệp Bối Bối và Trữ Dật Nhu vạch đen chảy đầy mặt hai cô đã hoàn toàn bất lực, hai tên này chính là…chính là siêu cấp biến thái và vô sỉ, đã vậy còn siêu cấp mặt dày!!!
” Đủ rồi đấy, bốn người diễn đủ chưa? Đừng có xem tôi/tớ đây là vô hình chứ? Muốn tức chết người độc thân tôi/tớ đây ư? ” không hẹn, không nhìn nhau mà Quách Tử Ny cùng Đằng Tử Minh đều cùng lên tiếng, quả thật hai người đã chịu không nổi cái cảnh tình chàng ý thiếp này rồi, nếu hai người còn ngu ngốc đứng xem vở kịch này chỉ sợ sớm đã máu chảy ngược vào tim nổ mạch máu mà chết.
” Ơ hay, nếu cùng độc thân sao hai người không thử với nhau đi? ” Trữ Dật Thần nhàn nhạt mở miệng, vốn dĩ anh chỉ đùa thôi ai ngờ câu nói này lại khiến hai người lúng túng.
Một câu của anh, lại lập tức khiến cho cả hai lúng túng đỏ mặt, quay lại nhau cùng xin lỗi, cảnh tượng bây giờ thật sự hết sức buồn cười hết sức đáng yêu. Cả bốn người : anh em nhà họ Trữ, công tử nhà họ Hạ, thiên kim nhà hị Diệp đều cười rầm rộ. Vì cái gì ư? Vì họ là trò cười? Không…không….Bọn họ cười vì vui thôi, vì mỗi người mỗi khác nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn giống nhau, thật sự mà nói, hai người này đi chung với nhau quả thực rất xứng đôi. Chỉ là bốn người đều hiểu rõ bạn mình vẫn chưa thoát khỏi cái bóng ma ấy, nếu thật sự có thể thoát khỏi cả hai người đều có thể ở cùng một chỗ thì tốt biết mấy…
Quách Tử Ny hoàn toàn lúng túng, ngượng ngùng, trong lòng cũng hi vọng nếu anh thực sự có thể cùng cô trở thành một đôi thì tốt quá, nhưng bản thân cô biết rõ điều này là không thể cho nên cũng chỉ giả vờ tức giận sau đó nhanh trí đánh lạc suy nghĩ bọn họ thôi.
” Ba hoa, mấy người thật là…hết chuyện để đùa sao? Nhanh lại kia đi cô Nhược Vũ đang điểm danh ấy. ” vừa dứt lời Quách Tử Ny liền chạy đi không báo trước.
Đối với lời chọc ghẹo này, Đằng Tử Minh cũng cho qua, dù hơi lúng túng hay ngại anh cũng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, anh cho rằng về sau anh sẽ không yêu ai nữa vì anh không muốn tin lại càng không muốn chấp nhận một kì ai và nhất là họ Quách. Vì sao ư, có lẽ là do trùng hợp chăng? Người yêu của anh cũng họ Quách, nhưng cô một lời không nói không rằng đã rời xa anh, anh tìm kiếm cô suốt bao năm qua cũng chẳng thấy cho đến khi tìm đến nhà cô cũng chả thấy chỉ có bà chủ nhà gởi lại bức thư cô để lại. Đó là bao nhiêu mà anh biết về cô…