Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời

Chương 59


Đọc truyện Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời – Chương 59

Trữ Dật Thần chạy đi theo hướng mà em gái anh chỉ để tìm cô, nhưng chả thấy đâu, anh nhướng mày, cô đi đâu nhỉ? Anh cố lần theo trí nhớ mình về học viện này mà đi tìm cô, anh trên đường đi tìm cô cũng có nhiều trở ngại, đại loại là các nữ học viên vây quanh hay là gặp lại nhiều giảng viên mình từng học, cũng phải đứng lại chào hỏi, may thay anh gặp được Trần lão sư – ngành chính trị.
” Trần lão sư. ”
” Ô, Dật Thần… chẳng phải hiện tại trò đang làm việc sao? ” Trần lão sư cười hoà ái.
” Ân, đúng là vậy ạ, nhưng hiện tại có việc phải làm ạ, thưa lão sư ngài có thấy bạn học Diệp Bối Bối không ạ? ” anh lễ phép trả lời.
” Bạn học Bối sao? Trò ấy vừa đi đến thư viện đấy, nếu Dật Thần trò có việc lão già ta đây cũng không làm phiền. ”

” Cảm ơn lão sư, chào tạm biệt, lão sư hãy cố giữ gìn sức khoẻ. ” Anh đáp lời sau đó nhanh chóng hướng đến thư viện mà đi tìm.
Quá quen thuộc với học viện, anh lại có lợi thế là cao nên rất nhanh liền đã tới thư viện.
Anh bước vào thư viện, lần theo sở thích của cô mà tìm, quả nhiên là cô đang ngồi đó đọc sách, tim anh lướt qua một cỗ mềm nhẹ, nhẹ bước qua bên cô, ôm cô vào lòng, hít hà mùi hương của cô. Ưm, thật thoải mái, chỉ có cô mới có thể khiến cho anh có cảm giác như vậy, chợt nhớ ra cô vẫn còn đang giận anh, miệng anh liền khẽ mở, ủ rũ lên tiếng : ” bảo bối, đừng giận anh nữa có được không? Anh xin lỗi~ ”
Diệp Bối Bối đang đọc sách thì bị một vòng tay ôm nên cô rất sợ nhưng rất nhanh cô liền cảm nhận được hơi thở quen thuộc và giọng nói trầm ấm, cơn giận của cô vốn đã tiêu tan từ lâu, chỉ là cô muốn thể hiện chút thôi, khẽ cựa mình rồi dụi dụi vào ngực anh : ” Thần, em cũng xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa. ”
” Ừ, lần sau anh cũng không như vậy nữa. ”
” Thần, em muốn ngủ. ” Được anh ôm trong ngực, lại được dựa vào anh và có cả hơi thở chanh mát lạnh của anh khiến cô có chút buồn ngủ. Ừm…, đúng vậy hiện giờ cô có một thói quen, hễ được anh ôm trong ngực cơn buồn ngủ rất nhanh sẽ tới.
” Ừ, ngủ đi. ” hôn nhẹ lên trán cô, lại chỉnh sửa tư thế sao cho cô có thể thoải mái. Nhìn cô ngủ ngon như vậy, anh thật không dám động, khá may mắn đây là thư viện và nơi cô đọc sách cũng không nhiều người, rất yên tỉnh. Anh cứ thế mà ôm cô, nhìn cô ngủ,nhìn đôi môi nhỏ của cô cong lên một tia cười ngọt ngào thì lòng anh rất rất ngọt
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, đến khi cô tỉnh lại thì thấy mình nằm trên đùi anh và anh đang dựa lưng vào kệ sách chợp mắt, Diệp Bối Bối khẽ cựa mình một cách nhẹ nhàng để không làm anh tỉnh, cô tò mò nhìn anh, khi anh ngủ thật là đẹp, đôi môi mỏng khêu gợi sóng mũi cao, hàng long mi đen dày khiến cho cô cũng phải ghen tị, làm thế nào mà anh đẹp như vậy? Cô thực sự rất muốn biết rốt cuộc anh ăn gì để có thể trở nên đẹp như vậy? Cô nhìn anh chằm chằm bỗng nảy ra ý nghĩ hôn trộm anh. Nghĩ liền làm cô nhướng người về phía trước, phớt nhẹ lên môi anh, lúc chuẩn bị buông ra thì có một lực mạnh kéo cô về, đôi môi của cô cũng có một cái gì đó lướt qua khiến cô cảm thấy hơi nhột, nhưng tiếp đó thứ vừa rồi cậy môi cô ra thuận lợi xâm nhập vào sâu trong khoang miệng cô.

Trữ Dật Thần vốn dĩ chỉ chợp mắt một chút, nhưng khi anh thức nào ngờ bảo bối anh nhìn anh chằm chằm sau đó cười quỷ dị và nhào đến hôn trộm anh. Anh đây bị cưỡng hôn trắng trợn đương nhiên sẽ không để mình bị thiếu hụt như vậy, cho nên anh lấy tay mình kéo cô về, chiếc lưỡi anh linh hoạt phát hoạ trên bờ môi cô, lại thuận lợi xâm nhập vào trong. Anh mút mạnh môi cô, say sư triền miên cùng nếm vị ngọt đôi môi cô. Anh hôn cô dường như gần cả thế kỉ, đến khi cô không còn hơi sức hay không khí nữa mới luyến tiếc buông cô ra, chết tiệt anh muốn nhiều hơn thế nữa.
Diệp Bối Bối được buông tha, sắc mặt đỏ chót, tựa đầu lên vai anh hô hấp, trong lòng cũng thầm mắng anh, đồ xấu xa, lưu manh, hôn cô đến nổi khiến cô muốn ngất đi, đúng là người xấu.
Ôm cô vào lòng anh đưa môi mình đến gần tai cô, giọng trầm ấm nói : ” thế nào bảo bối em lại nhiệt tình hôn anh như vậy. ”
” Khốn khiếp, do anh bại hoại, lấy sắc dụ dỗ em. ”
” Ha ha, em nói vậy thì thật oan uổng cho anh, anh nào có dụ dỗ em chẳng qua là do em háo sắc thôi ”

” Hứ, nói chung là do anh dụ dỗ em, ai bảo anh đẹp trai như vậy. ” cô đỏ mặt cãi lại.
” Thật oan uổng nha bà xã, anh thật tình là vô tội nha, anh sinh ra là đẹp như vậy rồi, có trách thì trách ông trời tạo hoá cho anh đẹp như vậy và cũng trách ba mẹ anh lại quá hoàn mĩ lưu truyền gen tốt cho anh ” anh bày bộ mặt siêu cấp vô tội nói với cô.
Cô nghẹn lời, không còn gì để cãi với anh nữa, thử hỏi ông trời vì sao cô lại yêu phải tên đàn ông siêu cấp vô sỉ như anh chứ. Và không biết nếu như cha mẹ chồng sắp cưới của cô nghe được câu nói đó của anh sẽ phản ứng như thế nào, chỉ sợ cha mẹ chồng cô sẽ tức hộc máu mà chết.
Cô trề môi, quay mặt đi không thèm nói chuyện với anh nữa. Trữ Dật Thần thấy cô như vậy chỉ cười cười cũng không nói, lặng đứng dậy nắm tay cô cùng cô rời khỏi Thư viện. Hôm nay anh cùng cô có rất nhiều việc phải làm. Anh phải đưa cô đi ăn chiều, cùng cô chuẩn bị để cho ngày sắp tới của kì nghỉ, hừm…mua áo cặp thì sao nhỉ? Anh thấy tạp chí thời trang có viết về các cặp đôi tình nhân này, anh thấy cũng không tệ. Anh thật mong đợi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.