Đọc truyện Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời – Chương 54
* Đoạn giải thích vì sao sau chương 47 lại vẫn chưa thấy có người phỏng vấn nữ chính. ”
Quán nước đối diện toà soạn Á Đoản,
Tống Nhã Phương bước vào bên trong quán, ánh mắt đảo xung quanh tìm kiếm bóng người của ai đó, bất chợt cô nàng dừng lại ở phía một chàng trai trẻ đang chuyên chú ghi ghi chép chép cái gì đó, cô nàng mỉm cười đi đến bên chàng trai trẻ đó.
Dường như cả quán thấy một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy bước vào, phái nữ thì ghen tị, phái nam thì hừng hực si mê nhưng cũng rất nhanh thất vọng khi thấy cô gái đã có đối tượng, cũng âm thầm ghen tị với tên đoàn ông tốt số.
Tống Nhã Phương đi đến gần bên Doãn Nhân khách sáo nhẹ giọng nói : ” Doãn đại ca, thật xin lỗi, em đến muộn. ”
” A em đã đến rồi? Không sao cả là do anh đến quá sớm thôi, em ngồi đi. ” Doãn Nhân ngước mặt lên nhìn, ánh mắt cũng tràn đây si mê điên cuồng, anh ta cũng rất có chút mặt đàn ông chu đáo lập tức đứng dậy kéo ghế mời Tống Nhã Phương ngồi.
” Thực ra, hôm nay em hẹn anh ra là có chút chuyện muốn nói với anh. ” Tống Nhã Phương lộ ra biểu tình e ngại khi ngồi xuống.
” Chuyện gì em cứ nói, nếu giúp được anh nhất định sẽ giúp tới cùng. ”
” À đáng lí em biết anh sắp chạy đi phỏng vấn em gái em nhưng mà…sắp đến có chuyến đi du lịch ở xa nên em nghĩ anh hãy khoan làm như vậy hãy để con bé vui chơi thoả thích sau đó làm có được không? ” cô ta giả giọng áy náy.
” Không phải là không được, nhưng anh nghĩ nếu chậm trễ như vậy thì cô ta sẽ càng phách lối hơn. ”
” Không phải vậy đâu, con bé rất thiện lương, chỉ là mẹ em chen ngang cuộc sống người ta nên con bé mới ghét em thôi…mới… ” nói đến đây giọng cô ta trở nên nghẹn ngào.
” Hừ, ỷ lại quyền thế, câu dẫn nam nhân, vậy mà thiện lương sao? Em chính là quá thiện lương rồi, được rồi giờ em hãy về nghĩ ngơi đi, còn chuyện phỏng vấn cứ để anh, anh sẽ lấy lại công đạo cho em và bác gái. Chọc tới người mà Doãn Nhân xem trọng chính là sai lầm. ” Doãn Nhân hùng hồn nói.
Tống Nhã Phương không nói gì, chỉ già vờ run run vai một cách thống khổ, nhưng trong lòng cô ta đã mừng phát điên rồi, những gã đàn ông đó có thể ngu ngốc tin tưởng vì con ả đó đã mê hoặc bọn họ, nhưng giờ thì khác, chỉ cần qua buổi phỏng vấn này tất cả đều thuộc về cô ta, cô ta quyết cướp đo mọi thứ trên người Diệp Bối Bối, cô ta sẽ giành lấy Trữ Dật Thần, anh chỉ có thể là của cô ta chỉ của mình cô ta, con ả Diệp tiện nhân kia không có quyền xen vào.
* Kết thúc nguyên nhân *
Quay lại với cảnh phòng họp bom tấn của công ti Trữ Thần = ))
Trong căn phòng họp, các nhà lãnh đạo, trưởng phòng đều đổ mồ hôi hột đầy mặt, các vị lãnh đạo liếc mắt nhau trao đổi nhau.
trưởng phòng kế toán : uây uây, hãy nói cho tôi biết sao đột nhiên Tổng giám đốc và phó tổng muốn họp hội nghị?
trưởng phòng tài chính : ông điên sao? Bộ không nhìn thấy sắc mặt hai ngài ấy à? Nếu có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám hỏi.
cổ đông phụ trách cổ phiếu : các ông còn tâm tình trao đổi bằng mắt sao? Tôi đây sợ gần chết đây, chỉ sở sai xót chút thôi cũng có thể xách mông đi về ăn cơm rồi.
. . .
Trong phòng nếu ngoại trừ im lặng và những ánh mắt trao đổi đầy bi thống ra cũng có căng thẳng tột độ. Nhiều vị trưởng phòng đều run rẩy chờ lệnh bình thường khí thế bất người của Tổng Giám Đốc đã làm họ sợ rồi nay thêm cả Phó Tổng thì còn đáng sợ hơn, hiện tại họ cũng không dám hít thở quá mạnh nữa nếu đả động gì đến sự điên cuồng của tổng gián đốc thì nguy. Nhưng nếu cứ như vậy họ sớm sẽ bị nghẹt thở chết.
Trữ Dật Thần hai để lên bàn, đảo mắt nhìn đám người ngồi trước mặt, anh cảm thấy có chút buồn cười nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, có phải hay không bình thường anh quá nghiêm khắc với họ rồi không? Vì sao đi họp với anh mà mặt cứng nhắc như vậy? Anh không nói nhiều, nhìn qua bên Hạ Dương thấy bạn tốt gật đầu anh khẽ mở miệng phân phó : ” thư kí Dư phát tài liệu cho mọi người đi. ”
Dư Sử Linh đáp lời, sau đó cô mau chóng phát từng tờ tài liệu ra cho mọi người.
Nhìn mọi người cầm lấy tờ tài liệu, Hạ Dương lên tiếng trước : ” mọi người hãy xem những điều ở trên đi, có gì dị nghị thì nói với tôi và Tổng Giám Đốc. ”
Không một ai lên tiếng.
” Tốt, nếu không có dị nghị gì thì tôi cũng nói thẳng sắp tới, hơn một tuần tôi và Tổng Giám Đốc sẽ không có ở công ti và các hợp đồng hợp tác hay dữ kiện quan trọng tôi và Tổng Giám Đốc đã xem qua đều không có vấn đề gì, cho nên khi tôi cùng Tổng Giám Đốc vắng mặt hy vọng mọi người vẫn cố gắng làm việc vì Trữ Thần không chứa chấp kẻ vô dụng. ” Hạ Dương dõng dạc tuyên bố.
” Và khi cuộc hộ kết thúc tôi cũng muốn dặn mọi người, các công việc kế hoạch cần làm tôi sẽ gửi cho mọi người sau, đặc biệt trưởng phòng Lê tôi muốn anh theo sát và hoàn thành công trình Thuận Phong . ” Lúc này Trữ Dật Thần mới mở miệng.
Nhiều người trong phòng họp nuốt nước bọt, tổng giám đốc cùng phó giám đốc cả hai cùng nhau không đến công ti? Còn có tổng giám đốc giao lại công trình mà chính ngài ấy cực kì xem trọng đó cho trưởng phòng thiết kế? Chi dù là bất mãn hay thắc mắc cũng không ai dám lên tiếng, vì không ai điên đến nỗi mà hỏi một câu vô nghĩa kia.
Không khác với mọi người Dư Sở Linh kinh ngạc không thôi,tổng giám đốc sắp tới không đến công ti? Ngài muốn đi đâu? Phó tổng cũng đi? Vậy là đi công tác? Nhưng tài sao không cho cô đi theo? Bình thường tổng giám đốc cùng phó tổng đi công tác cũng luôn mang cô đi vì sao bây giờ…Dư Sở Linh nghĩ đến việc anh đi công tác mà không mang theo cô đi và lén lút sau lưng cô dẫn theo phụ nữ đi thì không khỏi chua xót. Nhưng cô chỉ dám cắn chặt môi một lời cũng không dám nói.
” Nếu không có vấn đề gì thì tan họp.” Anh nói xong cũng không đợi mọi người định thần trực tiếp cùng Hạ Dương đi ra ngoài, để lại bao ánh mắt kinh ngạc khó hiểu nhìn hai người.
Tác giả : Ân Phi Lãnh Huyết
Diệp Bối Bối ở căn hộ chung cư, nhàm chán bấm điều khiển chuyển các kênh trên ti vi, nếu không là các kênh nói về thể thao thì cũng là kênh truyền hình chém giết lẫn nhau, tuy là cô thích coi phim hành động nhưng là phải có chút tình cảm mới hay chứ nếu từ đầu đều theo một trình tự : ngươi phản bội ta thì hãy quyết đấu với ta, còn có thua thì giết thắng thì mạng ta cho ngươi chém giết tuỳ ý. Cứ lập đi lập lại như vậy thật nhàm chán, phỏng chừng chuyển qua nhiều kênh khác nhau cô cũng chả tìm được truyền hình nào vừa ý nên cô đành tắt ti vi, đi vào phòng.
Nhìn đồng hồ, hiện tại chỉ vừa mới ba giờ, chắc anh vẫn chưa tan tầm nên cô chỉ có thể đợi, lâu rồi cô không lên wattpad của góc tiểu thuyết nhỏ của cô rồi, cô cũng nên vào xem xem có gì mới mẻ không, thực muốn kiếm một tác phẩm nhẹ nhàng lãng mạng mà đọc nha, hừm đam mỹ cũng không tệ. Gật gù với ý nghĩ của mình, cô nhanh chóng mở lên chiếc laptop mà anh bố trí cho cô.
Để xem cần mật mã, cô nhíu mày suy nghĩ ngày sinh nhật anh thì thế nào? Bàn tay trắng nõn của cô lướt qua từng phím bấm ra dãy số rồi enter, A ha! Đúng này, ai đời lại nghĩ mật khẩu của anh lại đơn giản như vậy chứ, cô hí hửng vui mừng mở ra trang chủ của wattpad rồi đăng nhập tìm kiếm truyện.
Hmmm…. Diệp Bối Bối sờ sờ cằm mình tay phải cũng rất chăm chỉ điều khiển con chuột tìm các dòng tác phẩm mới có trên đây không…tác phẩm hot, tác phẩm chưa được khám phá,…Chà ồ! Diệp Bối Bối trầm trồ khen ngợi, trong lòng cũng âm thầm đánh giá tốc độ làm việc của cộng đồng rất nhanh nha đăng toàn các tên tác phẩm thu hút người đọc rất nhiều. Đặc biệt là hai tác phẩm , Bạn thân 17 năm, giờ yêu được chưa? của tác giả Băng Lâm Kỳ và bộ Định Mệnh Ác Ma của tác giả Băng Tâm Đoạn Tình * , hai bộ này thật sự thu hút sự chú ý của cô nha vì sao ư? Vì văn phong của cả hai tác giả này đều rất độc đáo, văn án cũng rất hay nên cô quyết định, lưu lại cho vào danh sách đọc sau đó từ từ gặm nhấm từng chương từng chương.
* Bạn thân 17 năm, giờ yêu được chưa? là một tác phẩm của một tác giả Phi đang theo dõi :3 ừm truyện bạn này thật sự rất hay, văn phong cũng lôi cuốn, không biết mọi người có đọc không? Nhưng Phi nghĩ nếu ai chưa đọc thì hãy nên đọc nhá không đọc thì phí lắm ( nguồn : Wwenwen cũng chính là tác giả )
Riêng bộ truyện : Định Mệnh Ác Ma là của chị họ Phi viết, chị ấy viết hay lắm có cái hay riêng, chị ấy tự vẽ nhân vật nữa đẹp lắm ^^, Phi hi vọng mọi người ủng hộ chị ấy nha. ( Nguồn : Jeanne Knightlay )
Vì quá mãi mê, quá chăm chú vào văn án của hai tác phẩm này Diệp Bối Bối hoàn toàn không để ý đến việc Trữ Dật Thần đã về. Cô vẫn đăm đăm đọc từng dòng chữ trên màn hình, môi cũng kéo ra một tia cười thú vị, quả thật là cô chọn không sai nha truyện thật hấp dẫn lôi cuốn.
Ở trước cửa phòng, Trữ Dật Thần rất rất không vui, anh cố tình hoàn thành hết tất cả công việc để có thể về sớm với cô một chút vậy mà cô hoàn toàn không để ý đến anh cứ thế mà đặt hết toàn bộ chú ý lên cái máy tính chết dẫm đó, thật đáng chết, cái máy tính khốn khiếp đó thế nhưng dám thu hút sự chú ý của bảo bối anh. ( anh à! Máy tính có tội tình gì đâu? -.- )
Anh một thân cao lớn tràn ngập mùi dấm chua đi thẳng vào phòng ôm lấy eo cô từ sao, lại cắn thật mạnh vào vành tay cô cho bỏ ghét. Bị cắn mạnh, lại bị ôm bất ngờ nên cô chỉ có thể kinh hãi hét lên một tiếng ” A ”
” Mẹ của em a, anh làm cái gì vậy đột nhiên lại cắn em thật đau, còn xém chút hù chết em. ” Diệp Bối Bối xoay người quở trách.
” Hừ, anh cắn em là phạt em, vì cái gì không chú ý đến anh. ” Anh nói lên một cách không tình nguyện.
” Em chính là đợi anh trở về, vì không gì làm mở máy tính xem xem tiểu thuyết a. ”
” Em rõ ràng là không để ý đến anh. ”
” Được, vậy em liền không để ý đến anh. ” cô giận lẫy, anh thật là vô lí chẳng lẽ cô muốn xem chút tiểu thuyết cũng khônh được, cái tên đàn ông xấu xa bá đạo này chỉ suốt ngày bắt nạt cô thôi.
” Ừ vậy thì liền đừng để ý đến anh. ” Anh cũng rất không vui.
Cô quay phắt mặt đi, chu môi lên đàn ông xấu cô không thèm nói chuyện với anh. Tối nay sẽ đá anh ra khỏi phòng, hứ hôm nay dù thế nào cô cũng phải lấy lại chút sĩ diện cho mình, bại dưới tay anh sao có thể là đấng nữ nhi.