Đọc truyện Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời – Chương 30: Câm miệng không đến lượt các cô mở miệng
Sau buổi tiệc đính hôn kia, Diệp Bối Bối thật sự rất mệt nên vừa về đến nhà cô đã ngủ thiếp đi. Trữ Dật Thần ngồi bên cạnh giường nhìn cô ngủ, lại nhìn trên tay cô có một chiếc nhẫn bạch kim. Anh cưng chiều nhìn cô, cô là của anh vĩnh viễn cũng chỉ thuộc về một mình anh. Yêu thương, hôn nhẹ lên trán cô khẽ thì thầm bên tai cô : ” Bảo bối, anh yêu em. ”
Sáng hôm sau Diệp Bối Bối thức dậy đã không thấy anh rồi. Trên đầu giường có một ly nước bên dưới là tờ giấy. Cô mỉm cười càm ly nước lên uống mắt nhìn xuống tờ giấy có dòng chữ mạnh mẽ nam tính hệt như chủ nhân của nó : Bảo bối ngoan, khi thức dậy nhớ ăn sáng, hôm nay công ti có chuyện ngoài ý muốn nên anh cần phải đi sớm, nhớ ăn sáng xong liền đi học đừng lo lắng bác Phúc khắc nữa cũng sẽ đến đón em. Yêu em.
Chỉ là một tờ giấy cùng với lời dặn dò của anh mà tim cô đã ngọt như đường rồi, khoé môi nở nụ cười ngọt ngào rời giường đi đến phòng tắm đánh răng rửa mặt lại chỉnh trang y phục. Thay xong y phục cô mới bước ra khỏi phòng, đi đến bàn ăn bữa sáng mà anh đã chuẩn bị sẵn.
Bước xuống trước toà cao ốc liền thấy Trữ Dật Nhu vẫy vẫy tay với cô. Vui vẻ đi đến bên cô cùng nhau lên xe đến học viện, trên đường đi cả hai cũng thao thao bất tuyệt.
” Hôm nay hình như có chút ngoài ý muốn nên tớ có nghe quản gia nói anh tớ không đưa cậu đi học được. ” Trữ Dật Nhu nói
” Um đúng vậy, cho nên tớ phải đi tay không đến trường, ha ha. ” Diệp Bối Bối thè lưỡi, trong lòng cũng vì chuyện này mà rất buồn nha hôm nay không được ăn thức ăn mà anh làm cho cô rồi.
” Ha ha, ý cậu là đang ám chỉ bữa trưa anh tớ làm sao? Không sao, cậu không mang nhưng cũng có thể đi mua cơm trưa tại trường nha. Với lại tớ nhớ không lầm Ngôn huynh từng hứa sẽ mời cậu một bữa cơm coi như anh em gặp mặt, hôm nay cậu có thể kêu anh ấy thực hiện lời hứa rồi. ” Trữ Dật Nhu đưa ra ý kiến. Ban đầu cô cũng rất kinh ngạc về chuyện này nhưng khi nói chuyện qua với Ngôn Quang liền thích, cùng anh kết nghĩa thành huynh muội ( :v chị có biết khi chị thân thiết với anh Ngôn là có một thùng dấm rất lớn hay không. )
” Sao tớ có thể làm như vậy được, chẳng lẽ chạy trước mặt anh ấy nói rằng, A ha, anh Ngôn anh còn nợ em một bữa hôm nay mời em đi, vù em không mang cơm trưa vào trường ư? ” cô lý luận.
” Thật hết cách với cậu. ”
” Tiểu thư, đã đến học viện rồi. ” bất ngờ bác Phúc lên tiếng xen ngang cuộc đối thoại của hai cô nàng.
” Vâng, cháu biết rồi, Bối Bối đi nào. ” Trữ Dật Nhu đáp lời mặc kệ Diệp Bối Bối có chuẩn bị xong hay chưa liền nắm tay cô chạy thẳng vào lớp.
Tiết học hôm nay trôi qua khá nhẹ nhàng vì vậy rất nhanh liền đã tới giờ ăn trưa, Diệp Bối Bối, Trữ Dật Nhu, Quách Tử Ny ba người vẫn như thường lệ vui vẻ cùng nhau đi đến phòng ăn của học viện dùng bữa, nhưng chỉ khác một điều là Bối Bối hôm nay cô không có mang cơm theo đành phải cùng họ chọn bữa ăn. Chỉ tiếc cô đang phân vân chọn cái gì thì lại bị giọng nói chanh chua chán ghét lên tiếng : ” Ôi chà, xem kìa, không phải là học viên hằng ngày đều có cơm trưa mà bạn trai chuẩn bị đây sao? Làm thế nào hôm nay không có? Mà phải chật vật chọn món trong học viên vậy?
” Này, chị Diễm Ngọc, hôm nay em còn thấy cô ta đi cùng xe với con nhỏ Dật Nhu đó. ” Lý Vu Kỳ mở miệng.
” Ô, lẽ nào bị phát hiện là câu dẫn nam nhân, nên bạn trai lập tức đá cô ta. ” Khương Tú Liên cười khẩy, trong lòng thầm nghĩ Ha nếu mày thật sự bị vậy tao không cần phải câu nệ lời cảnh cáo đó, tay tao giờ đã lành cha tao cũng đã biết tay bị thương chờ xem ông ấy xử lí mày như thế nào.
Rất nhiều học viên vì sợ bị phiền toái nên ngậm miệng, còn một số thì thấy người khác gặp hoạ thì vui đứng lại xem kịch bản miễn phí, còn có một số vốn chán ghét và ghen tị với Diệp Bối Bối nên hùa theo mà mắng.
Một loạt những âm thanh mỉa mai, trêu chọc chỉ trích Diệp Bối Bối vang lên, từ xa Tống Nhã Phương cười đắc ý. Muốn đấu với tao thì mày chưa đủ tư cách ( Cho hỏi ai mớ chưa đủ :v )
Còn có Tiêu Minh Đông đứng kế bên cô ta cũng nhếch mép cười lạnh, cậu quả nhiên đoán không sai cô cũng chỉ là kẻ ham mê tiền bạc mà thành ra như vậy nên cũng không thể trách cậu vô tình.
” Các cô câm miệng lại hết cho tôi. ” Ngôn Quang từ phía xa bước lên lạnh giọng quát.
” . . . ” Nhất thời các cô nàng ai cũng xanh mặt bọn họ thế nhưng lại quên mất Ngôn Quang cũng đang ở đây và anh là người sử dụng phòng ăn riêng nên không bao giờ thấy nhưng có lẽ vì họ quá ồn ào phiền toái đến anh.
Thấy bọn họ đã ngậm miệng, Ngôn Quang quét mắt nhìn về Tống Nhã Phương đang cười đắc ý. Hừ, đã sớm biết là coi giở trò. Anh hừ lạnh bước thẳng đến bên ba người Diệp Bối Bối.
Nhiều người cho rằng anh sẽ tức giận và xử trí ba người nên lòng vui vẻ đắc ý, chỉ tiếc sự việc hoàn toàn ngược lại, họ chỉ thấy sắc mặt lạnh lùng của Ngôn Quang trong nháy mắt liền trở nên dịu dàng khiến bọn họ há hốc mồm, còn có giọng anh nói lại vô cùng ôn nhu.
” Bối Bối, Nhu muội muội, Tử Ny ba người không sao chứ? ”
Hiện tượng này là như thế nào làm thế nào tản băng ngàn năm này có thể cười dịu dàng như vậy. Lý Vu Kỳ thấy anh dịu dàng với Diệp Bối Bối như vậy cực kì ghen tị cô luôn rất thích phó học trưởng Ngôn, rất nhiều lần cô cố gắng đến bên anh nhưng lại bị anh lạnh nhạt lơ đi. Vì cái gì cô ta luôn tranh hết mọi thứ của cô? Diệp Bối Bối tôi thề, tôi sẽ khiến cô quỳ xuống mà cầu xin tôi.
” Ngôn huynh, huynh đến thật chậm nha, nhưng dù gì cũng cảm ơn huynh nếu không muội muội của huynh lỗ tai sẽ bị vỡ. ” Trữ Dật Nhu nghịch ngợm nói. ( chị à, em nhớ rằng đây là hiện đại đâu phải cô đại đâu mà huynh với chà muội. Ngôn/Nhu : thích !!! Phi: . . . )
” Phốc ~ ” Ngôn Quang bật cười, đối với anh mà nói cái cô bé Dật Nhu này thật là dễ chọc anh cười. Câu như vậy còn nói được.
Rốt…rốt cuộc cái chuyện điên rồ vớ vẩn gì đang diễn ra vậy? Phó học trưởng Ngôn cười, mà còn cười vì một câu nói cực kì quái dị từ miệng một con nhỏ địa vị gì cũng không có. ( Phi cho các bạn nói lại :v, người ta có mà không phe ra thôi, còn mấy má có nhiêu bày ra hết làm như là má thiên hạ vậy á :3 )
” Ơ nhưng mà. . . anh ở đây làm gì thế ? ” Diệp Bối Bối mở miệng hỏi.
Câu này của cô thật khiến Ngôn Quang không còn gì để nói, anh hít một hơi thật sau trả lời : ” Anh đến đây là ăn trưa. ”
” À. . . ” cô trả lời như vẻ hiểu ra điều gì đó rồi.
” Hài~, còn có hôm qua anh nhớ không lầm là có nói rằng hôm nào nhất định sẽ mời em ăn một bữa. Vậy không bằng là hôm nay đi? ”
Một câu của anh liền châm lên nhiều nghi vấn, hôm qua? Ngày hôm qua Ngôn Quang và Diệp Bối Bối đã làm những gì?
Khương Tú Liên nhếch miệng chỉ trích thấy rõ : ” hừ hoá ra là chuyển đối tượng rồi? Thấy người kia không có giàu như phó học trưởng liền mê hoặc phó học trưởng đá bây người ta đi. ”
” Phó học trưởng anh tỉnh lại đi, đừng tin tưởng con nhỏ đó. ”
. . .
Nhiều lời lẽ không hay thậm chí là thô tục mắng nhiết cô khiến anh tức giận, Ngôn Quang anh tuyệt đối không để cô cùng bạn của cô bị tổn thương. Dù là không thể làm người yêu nhưng anh còn có là nghĩa vụ là anh trai cô, anh tức giận quát
” Câm miệng hết cho tôi! Không tới lượt các cô mở miệng. “