Đọc truyện Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời – Chương 20: Cự Tuyệt
Trữ Dật Nhu ngồi bên kia nghe hết toàn bộ sự việc kia, sắc mặt cô trầm xuống, trong lòng khẽ mắng : ” Chết tiệt, các người thử chạm vào cô ấy xem, bản tiểu thư sẽ cho các người biết thế nào là chết. ”
” Các em trật tự, còn em, em hãy giới thiệu với cả lớp nào. ”
” Chào mọi người, mình tên là Diệp Bối Bối, từ nay xin chỉ giáo thêm. ” Diệp Bối Bối cười nói mặt dù chính cô biết rõ những người này tuyệt đối không để cô vào tầm mắt, đặt biệt là cái anh chàng ngồi ở gần cửa sổ cuối lớp. Cô cười nhếch mép không biết anh chàng đó sẽ phản ứng ra sao nhỉ.
Quả đúng như Diệp Bối Bối dự đoán, anh chàng kia khi nghe đến ba chữ ” Diệp Bối Bối ” kia đầu liền ngẩn lên, sâu trong con ngươi anh ta tràng đầy kinh ngạc nhìn cô. Chính anh chàng này cũng không ngờ cô sẽ được vào trường này học. Trong ánh mắt của anh chàng đó vừa có tán thưởng vừa có chế giễu.
Cả lớp nhận thấy ánh mắt của một người nhìn chằm chằm vào cô nữ sinh mới không khỏi kinh ngạc, nhất là các nữ sinh trong lớp ánh mắt càng thêm đố kị, ghen ghét. Các cô không ngờ chính là học trưởng Tiêu lại nhìn cô ta chầm chầm. Nhưng trong chốc lát có người nở trên môi nụ cười quỷ dị chỉ cần một khắc nói với chị Tống thì con nhỏ này nhất định sẽ phải chết.
Cảm giác được sự khác thường, lại nhìn thấy ánh mắt của học trò ưu tú của lớp mình nhìn nữ sinh mới như vậy chắc chắc có quen biết cho nên cô giáo lên tiếng : ” Tốt vậy Bối Bối, em hãy xuống ngồi cùng với bạn Tiêu Minh Đông nhé. “
” Dạ thưa cô, em từ chối. ” Diệp Bối Bối quả quyết cất tiếng.
Nghe được lời cô nói cả lớp kinh ngạc, lần đầu tiên có nữ sinh từ chối được ngồi với học trưởng Tiêu, một con người đẹp trai, giàu có, thông minh mà các bạn nữ đều mong ước. Vốn dĩ ban đầu khi nghe cô nói rất nhiều người muốn tỏ ra ý kiến nhưng không ngờ cô nữ sinh này đã lên tiếng. Xem ra bọn họ cũng nên giảm ít châm chọc cho cô ta, cô nữ sinh này biết điều. Bên cạnh đó khi nghe thấy cô từ chối ngồi gần mình Tiêu Minh Đông người căn cứng, có chút thất vọng.
Chính cậu lúc nảy còn có chút hi vọng cô sẽ đồng ý không điều kiện khi được cậu. Đối với cậu mà nói, cậu hiểu Bối Bối hơn ai hết, khi cậu chia tay cô đã khóc kéo cậu lại cách khổ sở nên cậu luôn cho là cô vẫn yêu cậu. Nên cậu chắc chắn một điều cô sẽ đồng ý. Nhưng không ngờ cô lại từ chối, cậu nén kích động xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
Diệp Bối Bối thấy phản ứng anh ta, âm thầm cười lạnh, anh nhìn tôi như vậy là có tư vị gì? Hi vọng tôi đồng ý sao? Anh đã đến bên cô Tống thì nên gạt bỏ tôi ra, đừng có hai lòng như trước kia đối với tôi. Anh có thể phản bội tôi nhưng tôi tuyệt không hận anh…Không yêu tuyệt sẽ không hận…Đối với tôi anh cũng chỉ như một người bạn không thân gặp lại thôi.
Phát hiện ánh mắt lãnh đạm của cô, Tiêu Minh Đông phút chốc trở nên cứng đờ, cậu thấy trong mắt cô không hề có cậu. Điều này khiến cho cậu thấy thật không thoải mái. Nhưng cậu gạt bỏ nó đi trong lòng tự nhủ cậu không yêu người vì tiền mà đến cạnh cậu và cũng sẽ không bị thủ đoạn nhỏ này của cô lừa. Hừ, tính lạc mềm buộc chặt với tôi? Mơ tưởng!
Thấy cô từ chối cô giáo quay sang cô hỏi cô muốn ngồi ở đâu, đối với việc cô từ chối ngồi với học sinh đejp trai ưu tú như vật thật sự có chút ngoài ý muốn.
” A… Nếu như bạn học Bối em muốn ngồi với ai ? ”
” Dạ thưa em muốn ngồi cạnh bạn Dật Nhu. ” Diệp Bối Bối đáp.
” Ân…vậy ý của bạn học Nhu như thế nào? ”
” Dạ được ạ. ” Trữ Dật Nhu gật đầu đồng thời hướng mắt đến Diệp Bối Bối khen ngợi. Cô sau khi nghe xong mọi việc lúc trước ghét tên Tiêu Minh Đông lại càng ghét hơn. Hừ tên nhãi ranh này làm sao có thể cùng anh trai cô so sánh. Nếu là cô, cô cũng không chọn anh ta, cô thà chọn tên đàn ông mặt dày Hạ Dương còn hơn. A…Sao cô lại nghĩ đến anh ta chứ, thật điên rồ mà.
Diệp Bối Bối nghe Trữ Dật Nhu đồng ý không đợi cô giáo lên tiếng tự mình bước xuống ngồi, cô khẽ cười nói : ” Tiểu Nhu, xin chỉ giáo ”
” Hoan nghênh cậu Bối Bối. ” Trữ Dật Nhu dọn dẹp đồ đi vào bên trong để cho cô ngồi bên ngoài đồng thời quay qua đằng sau giới thiệu với cô : ” Bối Bối đây là bạn tốt trong lớp của mình cô ấy là Quách Tử Ny. ”
” Chào bạn, Tử Ny từ này xin chỉ giáo thêm. ”
” Chào bạn, bạn có thể gọi mình là Tiểu Ny. ” Quách Tử Ny lên tiếng.
” Ân ”
Nhìn lớp học cũng đã ổn định, lại thấy nữ sinh mới hình như có quen biết với bạn học Dật Nhu nên cô cũng có chút yên tâm. Cô biết rõ những học sinh này sẽ luôn là tâm điểm của các cô cậu nhà giàu trêu chọc. Bản thân cô lúc trước cũng như vậy. Nếu không phải vì có anh giúp đỡ cô cũng đã không có ngày hôm nay. Cho đến giờ cô vẫn còn nhớ ánh mắt lạnh lùng , khuôn mặt tựa như thần ấy.
Cô nghỉ ngợi một hồi rồi mở miệng kêu lớp học bài mới. Cứ thế tiết học bắt đầu cho đến khi tiếng chuông giải lao vang lên. Diệp Bối Bối , Trữ Dật Nhu, Quách Tử Ny bước ra khỏi lớp hoàn toàn không để tâm đến những lời xì xầm, những ánh mắt khinh miệt. Và đặt biệt Diệp Bối Bối hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của cậu.
Nhiều nữ sinh trong lớp ngoài lớp đều đứng túm tụm lại ở trước cửa lớp để nhìn hoàng tử chỉ có thể ngắm nhưng không thể chạm của mình — Tiêu Minh Đông.
Dù là bị ngán đường nhưng ba người họ vẫn cố tiến về phía trước mà đi, hoàn toàn bỏ quên những người đó, hoàn toàn lờ đi như không khí. Đối với Diệp Bối Bối đó không đủ để cho Thần nhét kẽ răng nói chi chính cô còn cự tuyệt hắn.