Đọc truyện Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em – Chương 83: Quyển 2 –
Editor: Puck
Thư Mật Nhi không biết người nào đẩy cô xuống, chân đi giày cao gót thoáng cái bị trật, thân thể không kiềm chế được té nhào về phía sau, trong lòng thầm nghĩ xui xẻo!
Cô ngã nhào khiến cho cục diện rơi vào hỗn loạn, mọi người anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, tiếng thét chói tai liên tiếp, người ngã sấp xuống vô số kể, kinh động toàn bộ an ninh tham gia.
Nhưng vẫn không cách nào khống chế được cục diện hỗn loạn này, người ái mộ điên cuồng quả nhiên rất đáng sợ.
“Mật Mật!” Mạc Đông Lăng bị đám người trùng trùng điệp điệp ngăn cản ở ngoài, hận bản thân không được một đôi cánh có thể bay vào.
Thư Mật Nhi cảm giác hiện giờ mình giống như một con búp bê vải rách nát mặc cho người ta chà đạp, anh đã qua, tôi đá tới, hoàn toàn mất hết tự do thân thể.
Còn có Violin cô yêu quý nhất, đây chính là bản số lượng có hạn độc nhất toàn thế giới.
Hôm nay, lại chết thảm cùng cô.
Thân thể Mạc Đông Lăng linh hoạt chui vào đám người, làm ông trùm truyền thông nổi tiếng trong nước, anh đã sớm mắt điếc tai ngơ với cục diện này, một khi người hâm mộ điên cuồng lên, đó là vô cùng dọa người.
Mấy phút sau, cục diện hỗn loạn được khống chế, bắp chân Thư Mật Nhi xuất hiện hiện tượng gãy xương nhẹ, dưới sự làm bạn của Mạc Đông Lăng, được mang đến bệnh viện gần đó.
“Đau không?” Mạc Đông Lăng quan tâm hỏi.
“Tàm tạm.” Thư Mật Nhi cắn môi die enda anle equu ydonn trả lời, từ nhỏ cô đã là cô gái độc lập tự chủ, mặc dù thân phận tôn quý, cũng không yếu ớt.
“Mỗi lần đều gặp phải tình huống như vậy sao?” Mạc Đông Lăng nhỏ giọng hỏi.
“Không có, lần này ngoại lệ.”
Cô cũng không ngờ tối nay người hâm mộ lại nhiệt tình như vậy, quá khứ đều chỉ tặng hoa tươi, chụp bức ảnh rồi giải tán, nhưng tối nay, mỗi người giống như cắn thuốc lắc, thật kinh khủng.
“Về sau đừng tới biểu diễn như vậy, quá nguy hiểm.” Mạc Đông Lăng cau mày.
“Không được.” Thư Mật Nhi khước từ.
Mạc Đông Lăng liếc cô, “Lần này ngoài ý muốn, coi như nhẹ, ngộ nhỡ lần sau em đụng phải tên biến thái thì làm thế nào?”
Thư Mật Nhi nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, “Anh đang quan tâm tôi sao? Trời ạ! Sẽ không phải yêu tôi chứ?”
“Làm sao có thể!” Mạc Đông Lăng lập tức cãi lại, giống như con sư tử nhỏ xù lông.
“Ặc… Vậy anh cứ coi như tôi đang nói đùa!” Thư Mật Nhi cười đến rất vui vẻ.
“Chân em không đau sao? Còn có tâm tình nói giỡn!” Mạc Đông Lăng hung hăng nói.
Lúc Caroline tiến vào thấy hai người vừa nói vừa cười, không khí vô cùng tốt, lập tức chế nhạo: “Cô dâu mới liếc mắt đưa tình nha!”
“Tớ mới không liếc mắt đưa tình với anh ta.”
“Tôi mới không liếc mắt đưa tình với cô ta.”
Hai người Mạc Đông Lăng và Thư Mật Nhi gần như trăm miệng một lời, vô cùng ăn ý.
“Woa! Tiến bộ rất lớn nha! Phát triển đến tâm hữu linh tê nhất điểm thông * rồi hả?”
(*) Tâm hữu linh tê nhất điểm thông: Cụm từ này xuất phát từ trong bài thơ ‘Vô đề’ của Lý Thương Ẩn đời Đường. Thường dùng để ví với tình yêu nam nữ tâm đầu ý hợp. Hiện đại cũng có thể dùng để chỉ việc hai người có thể ngầm hiểu ý của nhau, đại khái như “Đi guốc trong bụng”.
Trên trán Mạc Đông Lăng và Thư Mật Nhi cùng nhau đổ mồ hôi lạnh, chỉ cần có Caroline tham dự, chuyện đơn giản cũng trở nên phức tạp hóa rồi.
“Trong bệnh viện có mùi là lạ, tôi đi ra ngoài hóng mát một chút.” Mạc Đông Lăng cảm giác mình vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.
Đợi sau khi Mạc Đông Lăng rời khỏi, Caroline lập tức cười như trộm tiến tới, “Bạn nhỏ, thành thực khai báo, lúc nào thì trở nên thân mật như vậy rồi, sẽ không phải động lòng thật chứ?”
“Không thể nào.” Thư Mật Nhi quả quyết không thừa nhận.
“Có thật không? Tớ tận mắt nhìn thấy.” Caroline nháy nháy mắt, vẫn chưa tin.
“Cậu nhìn thấy cái gì chứ?”
“Tớ nhìn thấy hai người mặt mày chứa tình, nói cười ríu rít, giống như vợ chồng son trong tình yêu cuồng nhiệt.”
“Oa! Chân tớ đau quá, cậu nhanh đi gọi bác sỹ tới đây giúp tớ.” Thư Mật Nhi chỉ có thể nói sang chuyện khác, cô thật sự không biết nên trả lời vấn đề kia như thế nào.
Chung đụng mấy ngày nay với Mạc Đông Lăng, cô đã dần quen với sự hiện hữu của anh, quen đấu mồm với anh, thậm chí… Quen ngủ chung giường với anh.
Cô, cũng đã lâu không nghĩ đến người trong trí nhớ kia?
Chẳng lẽ như Mạc Đông Lăng từng nói, biện pháp nhanh nhất để quên một người chính là bắt đầu một tình yêu mới sau?
Nhưng giữa bọn họ, chỉ là quan hệ trò chơi!
Người nào yêu trước, người đó thua.
— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–
Thư Mật Nhi vốn không muốn để cha mẹ biết chuyện mình bị thương, sợ bọn họ lo lắng, nhưng bọn họ vẫn biết, quả nhiên không có bức tường nào gió không lọt qua được!
Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Tử Nhiễm cùng chồng là Colin Lewis cùng nhay chạy tới bệnh viện con gái đang nằm, mới đầu, bọn họ cũng không đồng ý để con gái bảo bối đi học Violin gì đó, nhưng con bé cứ muốn, bọn họ không có cách gì chỉ có thể đồng ý.
Thư Mật Nhi tên thật là Mirabelle Lewis, bởi vì gia tộc Lewis là nhánh quý tộc bên nước Anh, cũng tính có chút địa vị, cho nên ở bên ngoài cô vẫn dùng tên Thư Mật Nhi này, chính là vì không muốn gây phiền toái cho trong nhà.
(*) Phiên âm tiếng Trung của Mirabelle là Mật Lạp Bối Nhi.
“Mật Mật, nếu con xảy ra chuyện gì, để cha mẹ làm thế nào?” Thư Tử Nhiễm nghẹn ngào nói.
“Mẹ, không phải con vẫn tốt sao! Chỉ không cẩn thận đau chân thôi, không nghiêm trọng như cha mẹ tưởng tượng!” Thư Mật Nhi sợ nhất chính là mẹ khóc, trái tim nhỏ không chịu nổi!
“Con gái bảo bối, sau này vẫn nên đi nhà hát lớn chính quy biểu diễn thôi, chỗ nhỏ như vậy quá nguy hiểm.” Colin Lewis hiền từ nhìn con gái.
Ông và bà xã chỉ sinh được một cô con gái, từ nhỏ đã coi như bảo bối, hận không thể mang thứ tốt nhất toàn thế giới đến trước mặt con bé, chỉ sợ con bé không cần.
“Cha, con biết cha mẹ yêu con, nhưng con hy vọng dựa vào năng lực của mình chứng minh bản thân!” Thư Mật Nhi ôm cánh tay cha làm nũng.
Trong lòng cầu nguyện Mạc Đông Lăng đi ra ngoài mua bữa sáng giờ phút này ngàn vạn lần không được trở lại, bằng không cô thật sự không biết nên giải thích với cha mẹ ra làm sao.
Nhưng, trời không cho như ước nguyện.
“Vẫn là Trung Quốc tốt! Bữa ăn sáng phong phú khiến người ta hoa mắt hỗn loạn, nơi này không có gì cả!” Mạc Đông Lăng vừa nói vừa xách hai túi vào.
Mới vừa vào cửa, đã bị trận thế trong phòng hù sợ, yên lặng hai giây, ngay sau đó lễ phép chào: “Chào chú, chào dì.”
Thư Tử Nhiễm và ông xã Colin Lewis lại trợn tròn mắt nhìn, cậu thanh niên trẻ tuổi này là ai, sáng sớm đã xuất hiện ở phòng bệnh con gái, chẳng lẽ?
“Cha, mẹ, anh ấy là bạn con! Ngày đó vừa đúng lúc đi xem con biểu diễn, biết con bị thương, nên sáng sớm đã tới thăm con.” Thư Mật Nhi cười híp mắt giải thích.
Mạc Đông Lăng là người thông minh, ngay sau đó hiểu được.
Thì ra Thư Mật Nhi là cô gái hai dòng máu Trung Anh, không trách được có thể nói lưu loát tiếng Trung, cô kế thừa ưu điểm diện mạo của cha mẹ, Trung Anh kết hợp hoàn mỹ.
“Đúng vậy! Đều do cháu tới quá sớm, không biết chú dì ở đây.” Mạc Đông Lăng nói tiếp, để đồ xuống chuẩn bị tránh đi.
Thư Mật Nhi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, may nhờ phản ứng của anh đủ lanh lợi.
Cử động nhỏ này của hai người không tránh được ánh mắt của Thư Tử Nhiễm, bà kiếm cớ đuổi ông xã đi, bản thân một mình nói chuyện phiếm với con gái.
“Nói cho mẹ, cậu thanh niên kia, rốt cuộc là ai?”
Thư Tử Nhiễm hứng thú hỏi, trước kia bà vẫn cảm thấy hổ thẹn với con gái, nếu năm đó bà không phải nhất thời ấm đầu định ra cô dâu nhỏ gì đó với Tuệ Tuệ, cũng không thành hại con gái khốn khổ vì tình.
Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của bà chính là hy vọng con gái quên Úy Học Nghiêu, tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
Khó thấy được một cậu thanh niên die nda nle equ ydo nn xa lạ xuất hiện trong phòng bệnh con gái, bà có thể không hưng phấn sao?
“Mẹ, không phải con đã nói rồi sao? Chỉ là bạn bè bình thường thôi!” Thư Mật Nhi bất đắc dĩ trả lời.
“Mật Mật à! Mẹ hy vọng nhìn thấy con hạnh phúc.” Thư Tử Nhiễm kéo tay con gái cảm khái nói, bà vẫn không dám nhắc tới tên Úy Học Nghiêu trước mặt con gái, chính là không muốn con gái đau lòng.
Thật là duyên phận nghiệt ngã!
Thư Mật Nhi mím mím môi, cô dĩ nhiên hiểu ý mẹ mình, “Mẹ, con thật sự không sao! Có vài người, nhất định không thuộc về con, con hiểu…”
“Con gái ngoan, con nhất định gặp được người tốt hơn.”
“Vâng.”
Hai mẹ con ở trong phòng tâm sự riêng tư, Colin Lewis đi tìm bác sỹ chính của con gái, hỏi thăm tình huống.
— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–
Hoàn cảnh bên trong bệnh viện rất tốt, Mạc Đông Lăng chán đến chết đi dạo một lát, nghiêm túc suy nghĩ mình nên đi đâu, phòng bệnh nhất định không thể đi vào, xem ra, chỉ có thể trở về nhà trọ.
Khoảnh khắc khi anh xoay người, Thư Nhĩ Hách, Thư Cách Gia và Thư Nhĩ Hoàng, Úy Hợp Hợp bốn người cùng tới, cứ vô duyên bỏ qua như vậy.
“Hình như anh thấy bóng lưng quen thuộc.”
Thư Nhĩ Hách chợt dừng bước, nhìn về phía sau, tất cả đều là áo blouse trắng, không có bóng người anh nghĩ.
“Anh cả, anh nhìn hoa mắt hả?” Thư Cách Gia kinh ngạc.
“Em cũng nhìn thấy!” Thư Nhĩ Hoàng chỉ trước mắt.
“Thì ra anh nói dượng hả!” Thư Cách Gia cười nói.
Colin Lewis vừa đúng lúc cũng thấy cháu trai và cháu gái, vội vàng vẫy tay chào hỏi bọn họ, nhưng Thư Nhĩ Hách vẫn cảm thấy có gì không đúng, bóng người quen thuộc anh vừa thấy tuyệt đối không phải dượng, mà là…
Là ai chứ?
Anh vắt hết óc suy nghĩ, vẫn nghĩ không ra.
Lần bỏ qua này, cũng khiến cho nhiệm vụ tìm người của anh khó khăn hơn.