Đọc truyện Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em – Chương 65: Quyển 1 –
Clip tin tức này truyền nhanh chóng trong nước Singapore, nhanh chóng lên tất cả các trang web truyền thông lớn, trong khoảng thời gian ngắn, tỷ lệ xem “Từ từ” tăng lên.
Cha Quan mẹ Quan và Giản Mộng Ngữ đều thấy được, trừ cha Quan tương đối bình thản, tâm tình Trình Nhã Chi và Giản Mộng Ngữ đều rất không tốt, đây không phải rõ ràng cho hai người một cái tát sao?
“Tức chết bác rồi! Thằng nhóc thúi này là cố ý đối nghịch với bác!” Trình Nhã Chi cực kỳ tức giận.
“Bác gái Trình, cháu vẫn nên đi thôi, ở đây chỉ biết chọc người sinh chán ghét.” Giản Mộng Ngữ cúi đầu lau nước mắt, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa đáng thương.
Giả vờ nhu nhược không thể nghi ngờ là điểm mạnh của cô, cũng là bùa phép tranh thủ đồng tình.
“Mộng Ngữ, cháu cứ nhận thua như vậy sao? Chẳng phải vừa vặn để cô gái kia được như ý?” Ngược lại Trình Nhã Chi có lòng muốn Giản Mộng Ngữ thành con dâu của bà.
“Bác gái, anh Hạo Lê nói anh không thích cháu…” Giản Mộng Ngữ khóc đến mắt ướt nhòe.
Trình Nhã Chi cầm tay cô, “Đứa nhỏ ngốc, thích hay không thích trong miệng đàn ông còn không thể tin tưởng đơn giản, nói không chừng a Lê chỉ cảm động nhất thời, hết mới mẻ là tốt rồi.”
“Lỡ như anh Hạo Lê nghiêm túc với cô gái kia?” Giản Mộng Ngữ lo lắng nhất chính là vấn đề này.
“Cô bé, cháu phải có lòng tin với bản thân, không thể đề cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong của mình, bác và bác trai cháu vĩnh viễn là núi dựa kiên cường nhất của cháu, cũng sẽ chỉ thừa nhận cháu là con dâu nhà chúng ta, a Lê nó sớm muộn gì cũng sẽ nhận rõ sự thật này.”
Trình Nhã Chi tận tình khuyên nhủ, cũng chính vì bà khư khư cố chấp không chỉ dẫn chính xác cho Giản Mộng Ngữ, mới khiến cho đường tình của Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny đầy nhấp nhô.
Giản Mộng Ngữ hít mũi, sau khi được bác gái Trình chỉ điểm, chút dao động trong lòng cô bỗng vững chắc.
Tất cả tương lai đều chưa rõ, cô không thể cứ bỏ qua như vậy, ai thua ai thắng còn chưa chắc!
Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình cô tốt hơn nhiều, rồi ngồi cùng Trình Nhã Chi tính kế, hai người phụ nữ ngồi trong phòng khách ríu rít trò chuyện, bởi vì thân thể cha Quan khó chịu, nên lên lầu nghỉ ngơi trước.
Ông không đặc biệt tán thành cũng không ngăn cản với cách làm của bà xã, ông tin tưởng con trai có ý kiến về hôn nhân của bản thân, dù người khác pha trộn ra sao, cũng không làm nên chuyện gì.
Suy nghĩ một chút, vẫn gửi một tin nhắn cho con trai: Chỗ mẹ con và tiểu Ngữ, đừng quá xem thường.
Quan Hạo Lê đột nhiên nhận được tin nhắn này, hơi ngây ngẩn cả người, cha lại có thể đứng về phía anh? Xem ra bản thân thật sự cần cẩn thận đối phó rồi.
Riêng một Giản Mộng Ngữ không thể tạo nên sóng gió gì, nhưng cộng thêm mẹ, vậy không chắc.
Cho nên, cẩn thận một chút luôn không sai.
Xã hội bây giờ, tốc độ truyền bá tin tức là nhanh nhất, Tiết Giai Ny đương nhiên nhìn thấy Quan Hạo Lê mở họp báo, nhìn anh trịnh trọng giải thích với truyền thông chuyện riêng của mình, oán hận trong lòng cô tiêu mất một chút, mà dù sao do anh lừa gạt mình trước.
Nếu sớm nói với mình, nhất định sẽ ít đi rất nhiều phiền toái.
Về phần anh thừa nhận vợ chưa cưới là người khác trước truyền thông, Tiết Giai Ny tỏ vẻ trầm mặc, cô tuyệt đối sẽ không xí chỗ trước, mới không cần tự mình đa tình!
Quan Hạo Lê gọi điện thoại cho cô, cô cũng không nhận, coi như hiểu lầm, đó cũng chính do anh tạo thành!
Huống chi anh giấu mình tiếp xúc với một phụ nữ khác, đó chính là lỗi của anh! Dĩ nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy!
Cuối tuần là ngày dự sinh của Chân Chân và Cát gia, hai người cách nhau mấy ngày, cô đã đồng ý sẽ về cùng hai cô ấy rồi, thu thập mấy bộ đồ đơn giản, rồi bay về.
Khi nhìn thấy Quan Hạo Lê xuất hiện die nda nle equ ydo n ngay trước mắt ở sảnh chính sân bay thì cô biết mình bị Chân Chân lừa dối, còn phái tài xế tới đón cô, rõ ràng là cố ý!
“Ny Ny…”
Quan Hạo Lê cười hí hửng tiến lên, nhanh chóng nhận lấy va li hành lý trong tay cô.
“Mau tránh ra!”
Tiết Giai Ny vốn không cho anh sắc mặt tốt, là anh lừa gạt mình trước, đáng đời!
“Ny Ny, anh và Giản Mộng Ngữ đó thật sự không có gì, anh đã nói rõ ràng với cô ta, anh vĩnh viễn sẽ không thích cô ta, người anh yêu là em.”
Quan Hạo Lê vội vàng giải thích, không nói rõ chuyện trước cho Giai Ny đúng là sai lầm của anh.
“Đây là sân bay, người đến người đi, anh không sợ mất thể diện, nhưng tôi sợ!”
Tiết Giai Ny giận trừng mắt liếc anh, cất bước đi về phía trước.
Quan Hạo Lê giật thột, buông va li hành lý trong tay xuống, đi đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống, móc chiếc nhẫn kim cương đã sớm chuẩn bị trước từ trong túi tiền ra cầu hôn.
Vốn anh định tìm nơi lãng mạn để cầu hôn, nhưng nghĩ lại, nghĩ trong lòng còn không bằng hành động.
“Ny Ny, anh yêu em, gả cho anh đi!” Anh chân thành thâm tình nói.
Hành động can đảm của anh, lập tức đưa tới rất nhiều người bàn luận xôn xao, có người trầm trồ khen ngợi cũng có người nói anh kinh hãi thế tục *, cách nói không đồng nhất, bát quái trong lòng mọi người vốn rất tràn đầy, xem náo nhiệt là tính cách trời sinh.
(*) kinh hãi thế tục: ẩn dụ chỉ một người có ý tưởng từ lời nói và việc làm khác với người bình thường nên gây sốc hoặc làm cho người khác sợ hãi.
Tiết Giai Ny xấu hổ đến mặt đỏ bừng, người này sao đây? Đột nhiên nổi điên làm gì?
“Đứng dậy nhanh lên!” Cô bất đắc dĩ thúc giục.
Mắt thấy người vây xem chung quanh càng lúc càng nhiều, Quan Hạo Lê lại giống như cây đinh, quỳ thẳng ở đó, trong tay cầm nhẫn kim cương, tròng mắt đen không hề chớp nhìn Tiết Giai Ny chằm chằm, đang mong đợi cô đồng ý.
“Em không đồng ý, anh sẽ quỳ ở đây không đứng lên.”
Anh nói từng câu từng chữ, nghiêm túc trong mắt khó diễn tả bằng lời.
Không phải trong lòng Tiết Giai Ny không cảm động, nhưng ngượng ngùng lớn hơn cả cảm động, người đi lại tấp nập trong sảnh chính sân bay, cô cảm thấy quá… Rêu rao rồi.
“Cô gái, đồng ý lời cầu hôn của cậu ta đi!” Người qua đường Giáp xúi giục.
“Đúng vậy! Khó có được người ta vứt bỏ die enda anle equu ydonn thể diện quỳ xuống trước công chúng, cho cậu ta một cơ hội đi!” Người qua đường Ất phụ họa.
“Tinh thần dũng cảm rất đáng khen! Là một người đàn ông có trách nhiệm, theo đuổi hạnh phúc nên như vậy!” Người qua đường Bính khích lệ.
…
Tiết Giai Ny bị nói như thế cưỡi trên lưng hổ, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất, đều do anh!
“Ny Ny, gả cho anh, được không?”
Quan Hạo Lê lên tiếng lần nữa, mỗi một chữ đều phong phú tình cảm.
“Wow! Thật lãng mạn! Nếu như có một người đàn ông quỳ xuống cầu hôn tôi trước mặt mọi người, tôi chắc chắn sẽ lập tức đồng ý anh ấy!” Một cô gái vây xem ao ước.
“Đồng ý anh ấy! Đồng ý anh ấy!”
Nhiều người bên cạnh bắt đầu ồn ào, tất cả mọi người đều rất hưng phấn với loại chuyện này, ai lại không nguyện ý thấy người có tình sẽ thành thân thuộc đây?
Tiết Giai Ny đã đỏ mặt tới tận mang tai rồi, cô rất muốn tránh ra, nhưng vừa nhìn thấy tư thế người xem chung quanh, còn có lời nói của những người đó, không biết sao, lại không còn dũng khí.
Quả thật, cô vẫn hy vọng địa điểm cầu hôn rất lãng mạn, mặc dù nơi này không được như trong tưởng tượng của cô, nhưng lại mang đến cho cô một cảm nhận rung động khác.
Đàn ông bình thường, chắc sẽ không quỳ xuống. Cũng chỉ có Quan Hạo Lê, mới làm vậy, trong lòng chảy qua chút tình ý ấm áp, nhấc chân đi tới, mím mím môi, âm thanh nhỏ yếu như ruồi muỗi, “Được.”
Mặc dù giọng của cô rất nhỏ, nhưng Quan Hạo Lê vẫn nghe thấy rồi, trước tiên đeo nhẫn kim cương lên ngón tay vô danh của Tiết Giai Ny, không hề cho cô cơ hội phản bác nữa.
Đứng dậy ôm cô vào ngực thật chặt, người chung quanh lập tức vỗ tay nhiệt liệt.
“Ny Ny, ngày tháng sau này, anh nhất định dieendaanleequuydonn sẽ đối xử tốt với em.” Quan Hạo Lê cam kết, ôm cô quay một vòng.
“Thả em xuống nhanh lên! Rất nhiều người nhìn…” Tiết Giai Ny vẫn còn hơi xấu hổ.
Quan Hạo Lê lại không để ý, “Anh chính là muốn cho tất cả mọi người chứng kiến hạnh phúc của chúng ta, chứng kiến thời khắc quan trọng này.”
Lời của anh khiến Tiết Giai Ny ấm áp trong lòng, cảm động, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
“Kẻ điên!”
Tiết Giai Ny khẽ xẵng giọng, ý cười trên khóe môi vẫn chưa từng giảm bớt, giờ phút này, cô cảm nhận hạnh phúc sâu sắc.
“Bà xã, cái này gọi là khó có được điên khùng một lần.” Quan Hạo Lê nhân cơ hội hôn lên mặt cô một cái.
“Ghét ghê!”
Tiết Giai Ny nắm chặt tay thành quyền đấm bờ vai anh, Quan Hạo Lê đành buông cô xuống, một tay kéo va li hành lý, một tay dắt cô, đi ra ngoài sân bay.
Không biết rằng, một màn này đã sớm bị phóng viên tinh mắt thu lại, thành tít trang đầu các báo lớn ngày hôm sau.
Ngồi lên xe về, Tiết Giai Ny sững sờ nhìn nhẫn kim cương trên tay mình, còn hơi chưa phục hồi lại tinh thần, rõ ràng cô còn chưa tha thứ cho người nào đó mà?
Sao lại xui xẻo hồ đồ đồng ý gả cho anh?
Không khỏi cũng quá tiện nghi cho anh chứ?
Nhưng nhẫn đã đeo lên lại không thể tùy tùy tiện tiện tháo ra, trong lòng cô khó tránh khỏi cảm thấy buồn bực, hoàn toàn không giải thích được!
“Sao em cảm giác đám người vây xem vừa rồi đều là bạn tốt của anh trước đó? Tại sao mỗi người đều hướng về anh vậy?” Tiết Giai Ny buồn bực hỏi.
“Bà xã, trời đất chứng giám, nhật nguyệt rõ ràng, những người đó chỉ bị anh cảm động mà thôi.” Quan Hạo Lê vội vàng mở miệng.