Đọc truyện Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em – Chương 12Quyển 1 –
Quan Hạo Lê & Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 11
“Nhìn xem! Lời của cậu bị người đẹp Tiết luồn vào kẻ hở rồi kìa.” Trong đó có một nam sinh đùa bỡn.
“Cả đám đều có mặt mũi, gần giống nhau rồi!” Lôi Thạc Minh cười nói, từ nhỏ anh đã là con vua,lời nói vẫn có phân lượng .
“Mình nói Lôi Tử có thể đàn ông hơn một chút không vậy! Chủ động yêu cầu hát chung với em Tiết!” Không biết là ai nói một câu như vậy.
“Hợp xướng!” Bên trong ghế lô, tất cả mọi người bắt đầu đứng lên vỗ tay làm ầm ĩ.
Trong lòng Tiết Giai Ny hiểu được những người này đều là bạn bè tốt cùng lớn lên với Lôi Tử, người nào cũng biết tình cảm của Lôi Tử đối với mình cảm tình, rõ ràng là đêm nay muốn làm mối cho cô và Lôi Tử.
Mà cô, không muốn nhất là nhìn thấy tình cảnh như vậy, cô vẫn coi Lôi Tử như người bạn tốt nhất, ngoại trừ tình bạn, thì không hề có ý nghĩ nào khác.
Ngay vào lúc cô đang nghĩ cách đối phó, điện thoại di động vang lên, cô vội vàng đứng lên đi ra ngoài nghe, là một số điện thoại lạ xa, cô cũng chẳng quản được nhiều như vậy, tiện tay nhấn phím nghe, kết quả phát hiện là người ta gọi nhầm số.
Sau khi cầm điện thoại di động duy trì tư thế trò chuyện được hai phút, cô xoay người vào ghế lô, thật xin lỗi nói: “Ba mình gọi điện thoại tới thúc giục mình về nhà , mọi người chơi vui,mình đi trước.”
“Giai Ny, anh đưa em về.” Lôi Thạc Minh chuẩn bị đứng dậy đưa cô về.
“Em cũng không phải là con nít, phải phiền toái đưa tới đưa lui! Vả lại em cũng lái xe tới đây mà, không có việc gì đâu !” Tiết Giai Ny cười cự tuyệt, cô tìm lấy cớ rời khỏi đây để tránh khỏi tình huống khó xử, nếu lại để anh ấy đưa mình về, chẳng phải là gây ra tình trạng khó xử khi ở một chỗ của hai người sao?
Lôi Thạc Minh biết rõ tâm tư của cô, liền không có đưa ra yêu cầu gì hơn nữa: “Vậy để anh dẫn em ra cửa.”
“Uh.” Tiết Giai Ny gật đầu, nếu từ chối nữa sẽ không hay, mọi người đều là bạn của nhau, cô không thể làm quá rõ ràng như vậy .
Hai người lần lượt ra khỏi phòng, trai gái bên trong đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có chút cảm khái, thật sự là một đoạn nghiệt duyên! Chỉ có thể trách Lôi Tử quá si tình , biết rõ người ta không thích mình mà vẫn dại dột chờ đợi.
Trước cửa hàng ktv, Tiết Giai Ny lấy ra chìa khóa từ trong túi xách, nhìn thoáng qua Lôi Thạc Minh bên cạnh, cắn cắn môi, vẫn là nói ra:, “Lôi Tử, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt chứ?”
Lôi Thạc Minh giương mắt nhìn cô, tất cả vui sướng đêm nay đều bị một câu nói kia làm mất hết, anh biết, biết cho đến bây giờ Giai Ny luôn xem anh như bạn bè, nhưng anh lại không cam lòng, vốn tưởng rằng sau khi cô và Quan Cảnh Duyệt chia tay, mình sẽ có cơ hội.
Nhưng ai biết cô lại khép mình lại, mặc cho ai cũng không bước vào cửa được, ngăn cách những người theo đuổi mình ở bên ngoài.
Đêm nay, cô đồng ý tới tham dự cuộc họp mặt với bạn học, còn thay đổi kiểu tóc mới, lại hát bài《 giải thoát 》, trong lòng anh liền dấy lên một tia hi vọng, nghĩ rằng, cô có thể cho anh cơ hội trở thành người bảo vệ bên cạnh.
Nhưng không ngờ, tất cả mọi việc chỉ là anh mơ mộng hão huyền mà thôi.
“Sẽ như thế, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn bè tốt.” Dường như anh đưa ra một quyết định rất khó khăn, cánh tay hơi hơi nâng lên, tựa như lúc còn nhỏ, nhẹ nhàng xoa tóc của cô.
Có lẽ chỉ có như vậy, mới có khả năng khiến cho bọn họ trở về thời gian đơn thuần trước đây.
Nghe được câu trả lời của anh, khóe miệng Tiết Giai Ny khó mà che dấu vui sướng khó, cảm giác nhớ lại giống như khi còn nhỏ,anh thích xoa đầu của mình, còn dọa dẫm sẽ làm cho đầu tóc trở thành ổ chim, khiến cho từng đàn chim nhỏ đều bay đến. . . . . .
Ký ức rất xa, lại dường như rất gần, nếu thật sự có thể trở lại thì tốt biết bao nhiêu?
“Vào đi thôi, em đi đây.” Tiết Giai Ny vẫy tay với anh, trong nháy mắt, cô thầm nhủ: Lôi Tử, thực xin lỗi, là em quá ích kỷ! Ích kỷ trói lại tình bạn của chúng ta, ích kỷ ép anh không thích em.
Quên em, anh nên có một cô gái tốt.
Lôi Thạc Minh đứng ở cửa rất lâu, mãi cho đến khi chiếc xe Porsche đỏ rực biến mất, anh cảm thấy bị nỗi hoảng sợ lấp kín trong lòng, lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, rút ra một điếu đốt, sương mù che chắn dần tan biến, anh ra sức hít một hơi, cố ý khiên cho mình bị sặc, nhịn không được ho sặc sụa, cuối cùng ho đến nỗi, nước mắt rất nhanh rơi.
Bạn bè, bọn họ chỉ có thể là bạn bè thôi. . . . . .
Khi Quan Hạo Lê đi ra, đúng lúc nhìn thấy một màn hai người dịu dàng với nhau, người đàn ông đưa tay xoa tóc cô gái, cô gái cười vô cùng vui vẻ, vốn đây là hình tượng ấm áp đẹp đẽ, nhưng xen vào quan hệ của nhân vật nữ chính, anh cảm thấy vô cùng ngứa mắt, cái mũi hừ lạnh một tiếng, thì ra cô đã có bạn trai ! .
Xoay người đi tới xe mình, vừa vặn bỏ sót cảnh tượng mấu chốt cuối cùng.
Sau khi về nhà, Tiết Giai Ny nằm suy nghĩ rất nhiều ở trên giường, lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, liền tựa như tiên cá, hai mặt đều để lộ ra quầng thâm , nhưng cô vẫn tỉnh táo.
Đêm dài đăng đẳng, vì sao chỉ có cô không thể ngủ?
Đêm nay, nhất định là một đêm đau lòng.
******
Giữa trưa hôm sau, bên trong căn tin.
Tiết Giai Ny giương mắt xem xét đôi mắt gấu trúc của bạn tốt Chân Chân, ân cần hỏi han: “Làm sao vậy?”
“Mình đang chiến tranh lạnh với A Tư .” Lương Chân Chân buồn bực bới một miếng cơm, lại phát hiện mình không có khẩu vị ăn .
“Chiến tranh lạnh sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu nhìn lại mình coi, không gặp hai ngày thôi, đã hốc hác nhiều như vậy rồi.” Trong giọng nói của Cát Xuyến để lộ ra sự quan tâm.
Lương Chân Chân cắn cắn môi, vốn dĩ cuối tuần tốt đẹp, lại bởi vì anh trai trở về, mà làm ầm ĩ thành như vậy, ai. . . . . . Nghĩ lại mà buốn phiền, cô vốn rõ ràng không có làm sai cái gì!
“Là vì Diệp Thành Huân?” Tiết Giai Ny thản nhiên mở miệng.
Không đợi Lương Chân Chân gật đầu, Cát Xuyến liền kích động nói: “Diệp Thành huân? Anh ta đã trở lại? Sao lại nhanh vậy ? Không phải nói muốn ở Argentina ngây ngốc một hai năm sao?”
“Không biết, nói là công ty điều động, sau này có thể thường trú ở lại đây.” Lương Chân Chân trả lời.
“Omg! Thường trú bên này? Thật , cậu nói thật với mình, không phải là cậu còn …..thích anh ta chứ hả? Cát Xuyến vội vàng để đũa xuống, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cậu nói mò gì vậy ! Anh ấy là anh trai của mình! Bây giờ trong lòng mình chỉ có A Tư.” Lương Chân Chân bị lời của cô làm cho dở khóc dở cười.
“Vậy vì sao hai người lại chiến tranh lạnh ?” Cát Xuyến không rõ .
“Các cậu biết không? Năm đó chuyện anh trai mình bị công ty điều đi Argentina là do A Tư giật dây, buồn cười nhất là, mình không hề biết gì, còn mang ơn anh ấy vì đã cứu anh trai mình nữa, không biết. . . . . .” Trong lòng Lương Chân Chân dồn nén.
“Ôi. . . . . . Không thể nào?” Cát Xuyến kinh ngạc há mồm.
Tiết Giai Ny nhìn thoáng qua bạn tốt: ” Chính miệng anh ta nói với cậu hả?”
“Không phải, là mình vô tình nghe được .” Lương Chân Chân bĩu môi.
“Vậy anh ấy chưa giải thích gì với cậu sao?” Cát Xuyến chen vào nói.
“Có, nhưng thái độ của anh ấy rất cương quyết cứng rắn, anh ấy lại còn nói không muốn thấy anh trai xuất hiện ở cái thành phố này, không muốn anh trai xuất hiện ở trước mặt của mình, còn nói rời xa nơi này là chuyện tốt với anh trai, anh ấy không có chút thái độ nhận sai nào cả.”
“Theo một góc độ khác mà nói, anh ta cũng thẳng thắn vô tư, không đưa ra lý do khác để lừa gạt cậu, đồng thời cũng nói rõ là anh ta thật lòng thích cậu,mình cảm thấy hai người cần phải tâm sự với nhau, trong lúc yêu nhau cần nhất là tín nhiệm và bao dung cho nhau, nhất là không được có lòng nghi kỵ .” Tiết Giai Ny nghiêm túc phân tích vấn đề.
“Mình đồng ý với quan điểm của Giai Ny, đương nhiên lúc trước anh ta lừa cậu là không đúng, nhưng cứ chiến tranh lạnh như vậy cũng không giải quyết được vấn đề! Chỉ kéo dài khoảng cách của hai người thôi, mất nhiều hơn được.” Cát Xuyến đưa ra lời đề nghị đúng trọng tâm.
Lương Chân Chân chống cằm thở dài: “Mình cũng nghĩ qua sẽ nói chuyện thật tốt với anh ấy, nhưng tính tình của anh ấy . . . . .”
“Đằng Cận Tư biết trước đây cậu từng thích Diệp Thành Huân, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có một chút vướng mắc, việc này cũng không thể nóng vội được, luôn luôn có biện pháp xử lý.” Tiết Giai Ny trầm ngâm.
“Anh ấy có chủ nghĩ đàn ông rất nghiêm trọng , không tin mình.” Lương Chân Chân có chút ủy khuất.
“Đừng nghĩ nhiều quá, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, đôi mắt đen của cậu ngày mai mà không hết , e là ngày mai toàn bộ giáo sư và học sinh đều biết.” Tiết Giai Ny an ủi cô.
“Giai Ny, Cát gia, cám ơn hai cậu, nếu không có hai người bên cạnh, mình sợ sẽ không chống đỡ nỗi.” Lương Chân Chân lôi kéo tay của hai người bạn tốt.
“Vào lúc này bạn bè là nên giúp đỡ lẫn nhau mà, được rồi, quay về ký túc xá thôi!” Cát Xuyến kéo tay, ba người sánh vai đi đến ký túc xá.
Trong lòng Tiết Giai Ny là một mảnh yên bình,khi ở cùng hai người Chân Chân, cô sẽ thường hay quên đi phiền não của mình, vì vậy mà toàn tâm toàn lực giúp cô ấy giải quyết vấn đề.
Đại học, đối với cô mà nói, hoàn toàn là một quần thể mới mẻ, cô không thích kéo vào những sự việc và cảm xúc trước kia, con người sẽ luôn muốn học cách quên đi, giải thoát chính mình, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.