Đọc truyện Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em – Chương 10Quyển 1 –
Quan Hạo Lê & Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 09
Cô không thể tự kiềm chế mình mà chìm vào trong sự dịu dàng của anh, tình yêu không cho phép sự chùn bước, đến cuối cùng mới biết được mình bước vào một trò lừa bịp, căn bản là Quan Cảnh Duyệt không hề thích cô, anh chỉ lợi dụng tình cảm của cô với anh mà thôi, lợi dụng cô và cùng nhau lừa dối Tiết Giai Ny, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể để cho cô ấy thật sự tin tưởng.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó cô thật sự rất ngu, bị tình yêu làm đầu óc mê muội, cho rằng giấc mộng của mình đã trở thành sự thật , ngây ngốc trả giá, kết quả. . . . .
“Hai người chia tay rồi sao?” Bên trong giọng nói của Tiết Giai Ny tràn đầy kinh ngạc, Cô vẫn cho rằng anh ấy và Kim Hà là lưỡng tình tương duyệt, vả lại cô tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe, không thể không khiến cô thừa nhận chuyện tàn khốc này là thật.
“Uhm.” Kim Hà trả lời bình tĩnh, cô không muốn để lộ quá nhiều cảm xúc, bởi vì cô đã đáp ứng người nào đó, phải giữ kín bí mật, vốn dĩ cô không muốn đồng ý, nhưng nhìn dáng vẻ anh đau khổ cầu xin mình, lòng cô không nỡ, nói đến cùng, cô vẫn là yêu anh, chỉ có điều trước sau gì người trong lòng anh chỉ có cô ấy. . . . . . Giai Ny.
Cô ghen tị, không cam lòng, oán hận, mỗi một khắc, cô thật sự rất muốn nói ra sự thật, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ anh bị bệnh tật tàn phá, trong lòng liền không thể tàn nhẫn.
Sau đó, nàng nghĩ thông suốt, cách nghĩ của đàn ông không giống như phụ nữ, Quan Cảnh Duyệt cho rằng tốt, với Giai Ny không chắc là điều tốt, có lẽ, không biết sự thật với cô ấy mà nói mới là tàn nhẫn nhất .
Bởi vì, cô mãi mãi cũng không biết Quan Cảnh Duyệt yêu cô đến chết cũng không đổi, mãi mãi cũng không biết căn bản là lòng anh không có thay đổi, mãi mãi cũng không biết anh đã sớm. . . . . . Không còn ở cõi đời này.
“Vì sao? Không phải hai người. . . . . .” Trong mắt Tiết Giai Ny tràn đầy kinh ngạc, chẳng lẽ mỗi một đoạn tình yêu đều ngắn ngủi như vậy sao? .
Cô còn chưa có nói xong liền bị Kim Hà trách móc: “Vậy cậu có biết vì sao yêu một người không hả? Chia tay cũng như vậy mà thôi, làm gì có nhiều lí do như vậy chứ.”
Tiết Giai Ny vẫn hơi không tin, Kim Hà là loại người gì cô hiểu rõ vô cùng, cô ấy lặng lẽ yêu Quan Cảnh Duyệt trong thời gian dài như vậy, phần si tình đó đến cô cũng phải xúc động, đoạn thời gian họ ở cùng nhau đó, trên người cô ấy tỏa ra ánh sáng rực rỡ mà cô chưa từng thấy qua .
Thật sự cô rất khó tin tưởng, khoảng thời gian mới một năm, mà hai người đã chia tay.
Kim Hà đồng dạng cũng thật hiểu rõ Tiết Giai Ny, sự nghi ngờ bộc lộ rõ ràng trên mặt của cô, không nói rõ ràng với cô chỉ sợ sẽ khiến cô hoài nghi: “Ở chung lâu, sẽ phát hiện khuyết điểm của đối phương, một khi có lần cãi nhau đầu tiên, sau đó sẽ lũ lượt kéo đến, vả lại chúng ta sinh ra đã tồn tại những tính cách nhất định, mình không muốn mình và anh ấy sẽ cư xử với nhau đến tình trạng chán ghét nhau như, dù sao cũng từng yêu nhau, nên giữ lại một chút hồi ức tốt đẹp.”
Giải thích như vậy, Tiết Giai Ny tin, đưa mắt nhìn Kim Hà: “Vậy bây giờ anh ấy vẫn tốt chứ?”
“Giai Ny, dựa vào việc trước đây chúng ta là bạn tốt, mình khuyên cậu một câu, cậu hãy quên anh ấy! Đừng có lúc nào cũng cuộn mình lại như vậy, đối bất kì nam sinh nào cũng đều bị kích động lên như vậy, cậu nhìn mình mà xem, bây giờ mình cũng rất hạnh phúc, lại bắt đầu một tình yêu mới, đây chắc chắn là liều thuốc hay nhất quên hết quá khứ.” Kim Hà thành tâm đề nghị.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được sau khi Giai Ny biết được sự thật sẽ phản ứng như thế nào, cô yêu quá sâu , cho tới bây giờ cũng không thể quên anh ấy, ông trời vốn không công bằng như vậy, hai người rõ ràng yêu nhau, lại không thể ở cùng nhau.
“Ừ, chúc phúc cho hai người.” Tiết Giai Ny miễn cưỡng nở nụ cười yếu ớt, mặc dù hai cô không còn là bạn bè, nhưng cô vẫn thật lòng chúc phúc.
Kim Hà nhìn cô một cái, liền lôi kéo bạn trai Khang Thành rời khỏi, anh là người liên quan đến việc của Quan Cảnh Duyệt,mọi chuyện của anh ấy anh đều biết được rõ ràng minh bạch, vì vậy mà vừa rồi có thể không kiêng dè gì mà nói chuyện trước kia ở trước mặt anh.
“Đến giờ cô ấy vẫn chưa quên được A Duyệt .” Sau khi đã đi xa sau, Khang Thành nhỏ giọng nói.
“Thời gian có thể giúp cô ấy quên lãng tất cả, cô ấy cần phải vượt qua trái tim của mình.” Kim Hà thở dài.
“Em còn hận cô ấy ư?”
“Không hận, bởi vì có anh ở bên cạnh em.” Kim Hà nắm thật chặc tay của người đàn ông bên cạnh, khóe mắt toát ra tình cảm ấm áp ngọt ngào.
Khang Thành cầm lấy tay cô, hai người tay trong tay càng đi càng xa.
Tiết Giai Ny một người ngơ ngác ngồi ở trên ghế, tâm tình thực phức tạp, cô từng thử quên anh, nhưng thật sự quá khó khăn , lúc ban ngày cô còn có thể cùng Chân Chân, Cát gia trêu chọc vui đuà với nhau, đến khi đêm dài vắng lặng, cô không khỏi lại nghĩ tới anh.
Cô không thể khống chế suy nghĩ của mình, cũng không có biện pháp chấp nhận một nam sinh tốt nào khác, từ đầu đến cuối cũng không vượt qua được bức tường ngăn cách trong lòng này.
Chung quanh thực ồn ào náo động, nhưng dường như cô bị ngăn cách bên ngoài, ánh mắt mờ mịt nhìn đám đông đi lại xung quanh, cô không biết tiếp theo mình phải đi hướng nào.
Đột nhiên, chuông điện thoại trong túi xách vang lên, khiến cô giật mình kinh động, sau khi kịp phản ứng liền lấy điện thoại ra, màn hình thông báo ghi: Lôi Tử.
Người này tên Lôi Thạc minh, cùng học một khoa với Tiết Giai Ny,coi như là lớn hơn Kim Hà,ba người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tiểu học đến trung học cũng chưa từng tách ra, quan hệ rất thân thiết.
Sau khi phát sinh chuyện của Kim Hà và Quan Cảnh Duyệt , Lôi Thạc Minh còn vì Tiết Giai Ny ra sức đánh nhau với Quan Cảnh Duyệt, tuy rằng sau đó bị Tiết Giai ny trách móc, nhưng anh ấy cũng không hối hận, vì bạn bè, giúp bạn không tiếc cả mạng sống là điều nên làm.
Huống chi, anh ấy cũng không cho phép bất kì ai bắt nạt cô, nhìn thấy cô hạnh phúc, anh ấy sẽ buông tay rời khỏi, anh ấy sẽ luôn bảo vệ cô, việc này đã không còn là bí mật từ lâu, mà ngay cả đương sự Tiết Giai Ny cũng cảm giác được , vì vậy mà cố ý giữ khoảng cách, chỉ hi vọng anh ấy sớm ngày gặp được cô gái mình thích, đừng lãng phí thời gian với cô, không đáng.
Cô đối với anh ấy không có chút tình cảm yêu mến phương diện nào?
[Giai Ny, buổi tối có thời gian rãnh không? Bạn học trung học gặp mặt, không có bao nhiêu người, đều là những người em quen thuộc … kia. 】 Lôi Thạc Minh sợ cô không đến, còn cố ý bổ sung thêm.
“Lôi Tử, em không muốn đi.” Bây giờ Tiết Giai Ny không thích tham gia tụ hội với bạn học trung học sơ cấp và trung học cao đẳng nhất, nhiều gương mặt quen thuộc, nhiều lắm hình ảnh quen thuộc, đều là những gì mà cô không muốn phải nhớ lại .
[Mọi người khó khăn lắm mới trở về một chuyến được, thiệt nhiều năm không gặp , đều rất nghĩ tới cậu. 】 Giọng nói Lôi Thạc Minh trầm, anh biết Giai Ny cũng không tham gia tụ hội bạn học trung học gì, vì vậy mà không gọi cô, chỉ có thời trung học sơ cấp chơi vui vẻ, mới thử một chút.
Tiết Giai Ny dừng một chút, tính toán ra, cô thật sự đã thoát ly quần thể mà, bạn học trước kia cũng chưa bao giờ liên lạc lại, ngay cả bạn tốt là Lôi Tử, cũng là tránh được thì tránh.
Như vậy, cũng không phải là biện pháp, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
“Uh, thật sự đã lâu không gặp .”
Lôi Thạc Minh nghe xong vui vẻ không dứt, 【 Bây giờ em ở đâu? Anh đến đón em. 】
“Không cần, anh nói cho em biết thời gian và địa điểm là được, em tự đi.”
[Được rồi, bảy giờ tối, tại khách sạn Phong Nguyên. 】 Lôi Thạc biết rõ cô là một cô gái cố chấp, cho tới bây giờ vẫn nói một là một, cũng không miễn cưỡng cô.
Sau khi cúp máy, Tiết Giai Ny đứng dậy dọc theo quảng trường đi rồi một vòng, nhìn đồng hồ, mới khoảng ba giờ, còn sớm, cô còn có thể đi một mình.
Gió nhẹ lướt qua, thổi rối loạn mái tóc dài của cô, cô đưa tay luồng vào cột lại tóc, như đưa ra quyết định, xoay người đi tới bãi đậu xe.
Mười phút sau, xe dừng lại trước một cửa tiệm làm tóc, cô không chút do dự mở cửa xe bước vào trong, liền có một em trai gội đầu nhỏ tiếp đón : “ Người đẹp, là muốn gội đầu hay cắt tóc?”
“Cắt, cắt tóc ngắn cho tôi.” Cô trả lời. .
Cắt đứt một mái tóc đen, có phải liền chặt đứt hết phiền não trong đầu hay không? Cô thầm hỏi trong lòng.
Sau nửa giờ, cô nhìn vào dáng vẻ thay đổi của mình trong gương, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, nhìn cả người có tinh thần lên nhiều, cô cảm thấy cũng không tệ lắm, thực tự tin bước ra khỏi cửa tiệm làm tóc.
*****
Buổi tối bảy giờ, Tiết Giai Ny thực đúng giờ đến trước cửa khách sạn, Lôi Thạc Minh đã đứng ở đó chờ cô, nhìn thấy mái tóc ngắn của cô thì hơi giật mình.
“Cắt lúc nào vậy?”
“Vừa rồi, sao hả? Khó coi ư?” Cô nắm lấy mái tóc cười.
“Không có, rất đẹp, chỉ là không giống với trước đây lắm.” Bên trong đôi mắt của Lôi Thạc Minh khó nén cực nóng.
Dường như Tiết Giai Ny giả vờ không phát hiện, cố ý nói sang chuyện khác, “Mọi người đâu rồi? Đều đã tới chưa?”
“Đại bộ phận đều đến, còn có hai người đang trên đường, trước tiên anh sẽ dẫn em vào phòng đã?”
“Uh.” Tiết Giai Ny gật gật đầu, cô cũng không muốn đứng trước cửa khách sạn để người khác nhìn vào.
Trong bữa tiệc, mọi người bắt đầu tán gẫu về những chuyện thú vị thời học sinh, đều là bạn bè tốt thời trung học sơ cấp, nhiều năm không thấy, đề tài tương đối nhiều, không khí rất là sinh động.
Phần lớn mọi người đều nghe về tình hình của Tiết Giai Ny, thỉnh thoảng cũng sẽ chào hỏi nhau.
“Người đẹpTiết, vài năm không gặp, cậu càng ngày càng đẹp nha, học trường đại học nào vậy?” Nam sinh nói chuyện là lớp trưởng của họ, người cũng tốt, chỉ có điều nói hơi nhiều.
“Lớn rồi.”
“Oa! Nghe nói có rất nhiều anh chàng đẹp trai nha! Mà vốn cậu cũng không có. . . . . .” Anh ta vừa nói ra, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Lôi Thạc Minh, liền câm miệng .