Đọc truyện Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi) – Chương 84: Phiên ngoại 2: Thế giới song song (vườn trường) (7)
Edit: kid1412h
***
Cuối tuần, thời tiết hiếm khi tốt, trời trong vắt, nắng vàng ấm áp, đi bộ trên đường vừa không cảm thấy oi bức, cũng không ẩm ướt, hôm nay Mục Phách hẹn Gia Ngộ đến thư viện học.
Khoảng cách từ nhà đến thư viện là không gần nên hai người đi xe bus.
Trên xe, không có nhiều người lắm, Gia Ngộ chọn ghế cuối cùng, Mục Phách đi theo sau, chọn ghế kề bên cô mà ngồi xuống.
“Phải xuống trạm nào vậy?”
“Trạm bảy mươi tám bên trái”. Mục Phách trả lời số.
Gia Ngộ mở rộng cửa sổ xe ra, gió liền theo đó mà thổi vào xe, rất thoải mái, cô nói: “Nếu ngày nào thời tiết cũng như hôm nay thì thật tốt.”
Cô không thích trời mưa.
“Thành Bắc có phải rất ít khi mưa không?”
Gia Ngộ trả lời nhưng không quay đầu lại: “Ừ, tuyết rơi nhiều hơn mưa nhiều.”
“Mình còn chưa từng thấy tuyết.” Mục Phách nói.
Gia Ngộ quay đầu lại, lòng nhiệt tình dâng trào: “Chờ đến khi trời vào đông, chúng mình có thể cùng nhau đến thành Bắc ngắm tuyết, mình biết rất nhiều nơi có đồ ăn ngon, cũng biết chỗ chơi rất vui nữa, mình có thể dẫn cậu đi.”
Thấy cô nói vô cùng nghiêm túc, Mục Phách cũng nghiêm túc mà suy nghĩ về tính khả thi của những lời nói đó.
Cuối cùng trả lời cô: “Được.”
Khi xe dừng ở trạm, Gia Ngộ đi theo Mục Phách xuống xe, cặp sách khá nặng, để khá nhiều tài liệu ôn tập bên trong, cô ngại nặng nên dứt khoát cởi ra ôm trước ngực.
Mục Phách liếc một cái, hỏi cô: “Nặng à?”
“Một chút thôi.”
“Đưa cho mình.”
Gia Ngộ do dự hai giây, liền đem cặp sách đưa cho anh “Cảm ơn.” Cô hiếm khi từ chối lòng tốt của người khác, cho dù khách sáo thì cuối cùng cô vẫn nhận nó.
Mục Phách cầm lấy cặp sách, ước lượng rồi nghĩ thầm chắc cô cho toàn bộ sách vở vào cặp.
Khu tự học lớn nhất thư viện ở lầu ba, Mục Phách dẫn Gia Ngộ tới đó, hai người tới sớm nên chiếm được vị trí tốt ngay cạnh cửa sổ.
“Cậu ở đây chờ mình chút, mình qua kia một chút liền về.”
Gia Ngộ nghe lời gật đầu, nhìn theo bóng lưng anh rời đi, yên lặng nghĩ lại, những thứ anh vừa cầm trong tay hình như đều liên quan đến kiến trúc, anh thích nó đi?
Kia, vậy anh cùng Văn Trọng hẳn là vô cùng hợp nhau.
…
Mục Phách đi trả sách, xa xa đã thấy Phùng Bân vẫy tay với anh.
Anh đi qua đó: “Có chuyện gì?”
“Anh nhìn thấy rồi nhé, chú dẫn bạn gái tới nhé!” Phùng Bân một lần nữa nhấn mạnh: “Chú em lại mang bạn gái tới đây!”
Mục Phách đem sách trả cho anh: “Vậy thì sao chứ?”
“Rất hiếm khi a, khôn phải chú em luôn chê con gái phiền phức sao?”
Mục Phách không trả lời.
“Anh thấy cô bé khá xinh đẹp nếu chú em không có hứng thú…” Phùng Bân cố tỏ ra ngại ngùng mà sờ sờ thái dương, “Chú thấy anh thế nào? Bắc cầu cho hai người bọn anh một chút đi!”
Mục Phách không nhịn được mà trầm mặt xuống, trả lời một câu: “Ngươi đừng có nằm mơ!”
Rồi đi luôn!
Phùng Bân còn ngồi tại chỗ mà gãi gãi đầu, sao lời này có vẻ quen tai vậy nhỉ? Cho đến lúc tan ca anh mới nhớ ra —-
Trước kia khi anh nói Mục Phách giới thiệu cho vị kim chủ hai trăm tệ kia, Mục Phách không phải cũng trả lời anh một câu như thế sao?
*
Đúng như Mục Phách đoán, Gia Ngộ mang một cặp toàn tài liệu ôn tập, sách mà cô thực sự có thể sử dụng thì không vượt qua ba cuốn.
Hoàng hôn xuống, hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, Gia Ngộ lẩm bẩm:
“Sớm biết thế này sẽ không mang nhiều sách như vậy!”
Cô luôn luôn như vậy, cho rằng mình có thể làm được rất nhiều việc, liền liệt kê tất cả mọi việc trong danh sách, cuối cùng kết quả là: nếu cô có thể hoàn thành hai việc trong số đó đã là một điều vô cùng thành công rồi.
Mục Phách im lặng mà thu sách, ngay khi cô như không còn điều gì nuối tiếc mà đeo cặp vào liền giữ lấy quai cặp.
Thấy phía sau đột nhiên nhẹ đi, Gia Ngộ có chút không hiểu: “Sao vậy?”
“Đưa cho mình!”
“…Ừ”
Trên đường về Gia Ngộ vài lần hỏi Mục Phách có nặng hay không, Mục Phách đều lịch sự mà lắc đầu mấy lần. Đến lần cuối cùng, bị hỏi đến mức bực mình, mới nói cô: “Lần sau đừng mang nhiều sách như vậy nữa, có nặng hay không không quan trọng, có dùng tới không mới là điểm mấu chốt.”
Gia Ngộ đuối lý mà chu môi: “Vậy khi nào chúng ta lại đi?”
“Tuần nào mình cũng tới một lần.”
“Tới mượn sách hả?”
“Ừ.”
“Mình có thể đi cùng không?”
“Nếu mình nói không, cậu sẽ không đi sao?”
Gia Ngộ mặt dày dạn mà cười: “Chắc là không đâu vì chân ở trên người tớ mà!”
Mục Phách bất đắc dĩ mà a một tiếng “Tùy cậu vậy!”
…
Khi hai người xuống xe ở trạm Nam Thủy kiều liền gặp Trần Khanh.
Trần Khanh thực lòng thích Gia Ngộ, không nói hai lời mà kéo cô vào nhà ăn cơm, Mục Phách muốn nói lại thôi, rốt cuộc không cắt ngang lời mời của mẹ.
Gia Ngộ được chào đón mà có chút ngạc nhiên, bởi vì cô đã có ăn đồ ăn trong hộp tiện lợi Trần Khanh làm vài lần, mùi vị rất tốt, cô mỗi lần đều ăn đến không còn một hạt cơm. Nghĩ đến đây, cô không thể không nghĩ đến nam sinh bị cô mua chuộc bằng một ly trà sữa uyên ương đến bây giờ vẫn chưa làm cơm cho cô một lần.
“Có được không ạ? Vậy cháu sẽ báo với người nhà nhé ạ, nói rằng hôm nay cháu sẽ không ăn cơm ở nhà ạ!”
Trần Khanh sờ sờ đầu cô, bảo có thể, sau đó lại nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn Mục Phách, ám chỉ: “Hôm nay, ba con được người bạn ở biển kia tặng cho rất nhiều cá.”
Mục Phách: “…”
Tới Nam Thủy Trấn mấy tháng rồi, đây vẫn là lần đầu Gia Ngộ tới nhà người khác làm khách.
Nhà họ Mục là một tòa nhà nhỏ có ba tầng, ở tầng trệt có sân, có một chút tùy hứng mà lấy đá trải ra lót đường, hai bên có cái ao nhỏ, cây xanh vươn lá theo từng góc tường, dường như lúc nào cũng xanh tươi um tùm vậy, cứ như vậy thành một khung cảnh thanh bình.
Gia Ngộ khi tới một nơi xa lạ đều có chút không quen nhưng ở đây thì không như vậy, cô rất thích không khí ở đây, thật giống như cô thường xuyên tới nơi này vậy, rất tự nhiên!
Trần Khanh tìm cho cô một đôi dép lê nữ, cô thay rồi vào nhà, từ hành lang nơi để tủ giày tới phòng khách, vừa mới ngồi xuống, Mục Phách liền hỏi cô: “Cậu uống gì?” Có uống nước trái cây không?”
Cô gật đầu “Có!”
Mục Phách đi rồi, Trần Khanh đưa cho Gia Ngộ một quả quýt: “Tiểu Phách hiếm khi đưa bạn học về nhà lắm, cháu đến làm trong nhà náo nhiệt hơn hẳn.”
“Cảm ơn dì ạ”. Gia Ngộ nhận lấy quả quýt, lột ra xong liền đưa cho Trần Khanh, cô cười lộ ra hàng răng trắng, đều tăm tắp: “Sau này con có thể thường xuyên tới không ạ?”
Cô rất thích nơi này, cũng thích đồ ăn Trần Khanh làm nữa.
“Đương nhiên là được a. Dì cùng ba của Mục Phách rất ít khi ở nhà, cháu tới còn có thể trò chuyện cùng Mục Phách. Cháu biết không, Mục Phách thực—-”
“Mẹ.”
Mục Phách gọi mang theo hàm ý ngăn cản, Trần Khanh liền che miệng lại không tiếp tục, làm cho Gia Ngộ có chút tò mò câu tiếp theo sẽ nói về cái gì.
“Nước trái cây của cậu.”
Cô nhận lấy: “Cảm ơn.”
Thấy Mục Phách lại chuẩn bị đi đâu đó, cô hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Không chờ Mục Phách trả lời, Trần Khanh liền trả lời thay anh: “Nó đi nấu cơm nha, đồ ăn trong nhà đều là nó cùng ba nó làm, dì sẽ không làm a!”
Gia Ngộ: “…”