Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi)

Chương 82: Phiên ngoại 2: Thế giới song song (vườn trường) (5)


Đọc truyện Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi) – Chương 82: Phiên ngoại 2: Thế giới song song (vườn trường) (5)

Edit: kid1412h

***

Hai người ở gần nhau là một việc vô cùng thuận tiện.

Gia Ngộ đeo cặp lên, đôi mắt còn buồn ngủ nên có chút mông lung từ trong nhà đi ra, đi ra sân qua một bên cánh cửa sắt đã mở, mắt cô đột nhiên mở to.

“Sao cậu lại tới đây?”

Mục Phách đứng ở đó không xa, ngẩng đầu lên “Mẹ mình đến.”

Gia Ngộ nhìn theo, chỉ thấy Trần Khanh đứng ở đầu cầu bên kia vẫy vẫy tay về phía bọn họ, khẩu hình giấu như đang nói gì đó, nhưng cô không nghe được.

“Dì nói cái gì vậy?”

“Nói về sau chúng ta hãy đi học cùng nhau!”

Gia Ngộ tròn mắt: “… Này có phải làm phiền cậu quá không?”

Mục Phách liếc nàng một cái sắc lẻm “Vậy mình đi trước đây.”

“Ai nha… đừng mà!” Gia Ngộ lập tức túm lấy áo đồng phục của anh, vì nói nhanh mà thành nói lắp: “Mình cảm thấy đi, cùng đi học, cũng, cũng khá tốt a…”

Cô cũng không phải là người thích cô độc.

Trước kia ở Bắc Thành, cô, Thẩm Hành và Viện Viện ba người, một người lớp trên, hai người lớp dưới luôn cùng nhau đi học, vừa đi vừa nói chuyện qua một đoạn đường khá dài, cảm giác như chớp mắt thôi là có thể ngửi được mùi đồ ăn từ trong nhà rồi. Từ khi tới Nam Thủy Trấn, rõ ràng là nhà rất gần với trường học nhưng cô lại phát hiện hình như thời gian đi về so với trước kia dường như dài hơn thì phải.

Mục Phách ngẩng đầu lên, khóe miệng cong cong, lúc nhìn về phía Gia Ngộ lại là một ánh mắt lạnh nhạt “Vậy còn không mau đi.”


Gia Ngộ nhe răng cười: “Ừ, được a!”

Rất nhanh đã đến thời gian đi học, người mặc đồng phục giống mình ngày càng nhiều, Gia Ngộ cảm thấy họ giống như đều đang nhìn về phía cô và Mục Phách vậy. Cô cho rằng chắc tại bởi liên quan đến Mục Phách, chơi bóng tốt, học giỏi, lớn lên lại đẹp trai, tính tình thì không dễ tiếp cận lắm, bị người khác xem như hình mẫu cũng là bình thường thôi.

Bất quá cô cũng không nghĩ phải cách xa Mục Phách một chút.

Ở trong mắt cô, cái này cũng không có gì là không tốt.

“Đúng rồi!” giống như Gia Ngộ, Mục Phách cũng không bận tâm đến ánh mắt của những người khác. Anh lấy một hộp tiện lợi từ trong ba lô “Cái này là mình… Mẹ mình làm cho cậu.”

“Là dì làm hả?” Gia Ngộ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mà nhận nó.

“Bảo cậu thời gian này nên chăm sóc dạ dày thật tốt nên bảo mình…”

Mục Phách ho nhẹ hai tiếng “Cái này là thuận tiện làm thêm cho cậu một phần.”

Được người khác quan tâm là một điều hạnh phúc, Gia Ngộ lại nghĩ đến ba mình – Văn Trọng ở Bắc thành, cũng không biết tình hình của ba ba bên kia thế nào. Trong lòng không khỏi chua xót, giữ hộp tiện lợi nói: “Cảm ơn, khi nào cậu về giúp mình nói lời cảm ơn với dì nhé.”

Mục Phách gật đầu cho có lệ “Ừ”

Một đường bị quan sát cho tới khi vào lớp, Gia Ngộ như có giác quan thứ sáu, liền đặc biệt cảm giác được ánh mắt như đao của Diêu Uyển.

A, Diêu Uyển thích Mục Phách. Đương nhiên sẽ không thích Mục Phách đi cùng với nữ sinh khác rồi, ngay cả khi cô không hề có quan hệ gì với Mục Phách thì cũng như vậy thôi.

Diêu Uyển mắt thấy Gia Ngộ để cặp sách xuống, cô chú ý một cách nhạy cảm tới hộp tiện lợi trên tay Gia Ngộ, là cùng kiểu dáng với của Mục Phách, ngay cả màu sắc cũng giống nhau.

Đi học cùng nhau, hộp đồ ăn giống nhau.

Sự trùng hợp như vậy làm cô thấy vô cùng không thoải mái.

“Này, Văn Gia Ngộ!”

Gia Ngộ ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Mục Phách từ cửa sau đi vào.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cậu đi học chung với Mục Phách à?”

Gia Ngộ thản nhiên gật đầu: “Cùng đường.”

Một câu chửi thề ứ đọng trong cổ họng cô, Diêu Uyển trợn mắt nhìn lên trần nhà, rồi lại hỏi: “Cậu lấy hộp tiện lợi này ở đâu?”

Gia Ngộ dù có phản ứng chậm cũng biết là không thể trả lời theo sự thật được, cô liền đem hộp tiện lợi cất vào ngăn bàn, mặt mày bình tĩnh: “Siêu thị nào cũng có.” Về việc này thì cô không cần thiết phải nói dối, cô đi siêu thị đều dễ dàng thấy rất nhiều hộp tiện lợi như thế này, kiểu dáng bình thường không có chỗ nào đặc biệt.

Diêu Uyển cảm thấy thoải mái một chút nhưng cô chính là ghét thái độ này của Gia Ngộ. Ỷ vào bản thân vừa xinh đẹp vừa có tiền mà thể hiện cái gì cũng thực bình thường, giống như cái gì cũng không thể lọt vào mắt cô ta, lại giống như nếu cô ta muốn cái gì đều dễ dàng mà có được vậy, thực sự rất không công bằng.

“Tan học cậu có rảnh không? Nếu không chúng ta chơi một ván bida cùng nhau đi?”


“Bida?”

Ở Bắc thành, Gia Ngộ từng vào tiệm bida mấy lần, một đám bạn cùng tuổi làm không gian trong tiệm khói thuốc mù mịt, phảng phất như chỉ cần ngậm điếu thuốc là có thể chứng minh sự “trưởng thành” trên người bọn họ, cô nể mặt Thẩm Hành mà đi mấy lần nhưng sự nể nang này cũng có giới hạn ở mấy lần đó mà thôi.

“Mình không biết và cũng sẽ không đi.” Nói xong, Gia Ngộ ngồi xuống.

Sự không thoải mái trong lòng Diêu Uyển tăng vọt, cô chống lưng ghế:

“Nếu không biết có thể học.”

Không chờ đến khi Gia Ngộ trả lời, Diêu Uyển liền nghe thấy âm thanh từ phía sau cô: “Học cái gì?”

Khí thế muốn ép buộc người khác vài giây trước bay đi như gặp bão, cô chớp chớp mắt: “Học đánh bida a.”

Mục Phách ngẩng mặt nhìn cô, nể tình nói: “Chiều nay, Văn Gia Ngộ không rảnh.”

Diêu Uyển thấy lòng mình lạnh lẽo, sắc môi nhạt đi ba phần: “Vì sao cậu biết?”

“Cậu ấy sẽ đi đến thư viện cùng mình.”

Gia Ngộ liếc anh, cô khi nào thì bảo sẽ đi thư viện cùng anh vậy?

Diêu Uyển thấy chướng mắt cảnh hai người mắt đi mày lại, cô nắm chặt tay, sắc mặt đỏ lên: “Mình cũng sẽ đi.”

Mục Phách nhướng mày: “Không phải cậu còn phải dạy người ta đánh bida sao? Đi thư viện sẽ rất lãng phí thời gian.”

Đột nhiên bầu không khí trong lớp yên lặng một cách lạ thường, bao gồm cả Diêu Uyển đang tức giận cũng suy nghĩ, hai người này tuần trước còn không hề nói chuyện với nhau, sao tháng này liền cặp với nhau rồi?

Muốn để cho bản thân đương sự nói thế nhưng những lời Gia Ngộ vừa nói lại không rõ ràng lắm.

“Mẹ mình muốn mình giúp đỡ cậu.”

Lúc tan học, trời lại mưa, hôm nay Gia Ngộ đã mang dù theo, cô không quá để ý mà giũ giũ nó ra, hỏi tại sao.


“Mẹ mình nói vì một mình cậu – một cô bé lẻ loi mà tới đây đi học đều là hàng xóm láng giềng không giúp đỡ nhau thật là không có tình nghĩa xóm làng gì cả.”

Thì ra là vậy.

Gia Ngộ thấy anh cũng mở dù, cô dịch sang bên cạnh hai bước “Dì thật tốt!”

“Người bị sai sử là mình, tại sao cậu không nói nhà mình tốt?”

Gia Ngộ nghiêm túc nhìn anh, bóng dù chùm lên làm cho mặt cô có vẻ dịu dàng mà lại sáng ngời: “Cậu cũng rất tốt.”

“…” Mục Phách không được tự nhiên mà quay mặt đi hướng khác, nhìn theo dù xuống thấy che đi một phần của đôi tai đã đỏ rực lên “Cậu nói đúng!”

Gia Ngộ bị anh mặt dày mà chọc cười: “Bây giờ chúng mình đi thư viện à?”

“Cậu muốn đi à?”

“Không phải cậu nói muốn đi sao?”

“Chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.”

Gia Ngộ ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Nhìn qua giống như có chút mất mát.

Mục Phách nhìn trời có vẻ mưa to hơn, liếm liếm môi, nói: “Thư viện cách đây khá xa, chờ khi thời tiết tốt, mình sẽ đưa cậu đi.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.