Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi)

Chương 27: Ngưu lang


Đọc truyện Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi) – Chương 27: Ngưu lang

Đối với sự việc xảy ra vào mấy tháng trước ở Nam Thủy trấn, Gia Ngộ chỉ nhớ rõ một nửa.

Nguyên nhân là cô uống rượu quá nhiều.

Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, cô đang nằm bên cạnh một người đàn ông.

Một người đàn ông xa lạ nhưng lại trông quen mắt.

Quen mắt?

Gia Ngộ quên cả khiếp sợ, cô không tự chủ được mà nhìn càng gần, chờ đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách nhau ba cái nắm tay, cô dừng lại.

“Tôi tên Mục Phách.”

“Phách trong từ hổ phách.”

Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm này, Gia Ngộ đúng lúc bịt miệng lại mới không làm cho mình phát ra tiếng hét lớn.

Phản ứng đầu tiên của cô là khó có thể tin người đàn ông nằm bên người mình bây giờ chính là bạn học cao trung, phản ứng thứ hai là bạn học thời cao trung của cô cư nhiên đi làm ngưu lang*, phản ứng thứ ba là cô cư nhiên sau khi uống say lại thượng bạn học cao trung!

*ngưu lang: trai bao

Chưa cho Gia Ngộ cơ hội giảm xóc, người đàn ông vốn đang ngủ say lại mở mắt. Đáy mắt anh trong trẻo, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho sườn mặt của anh bị chia cắt thành hai mảng, Gia Ngộ nhìn đến xuất thần, thậm chí nghĩ duỗi tay đi sờ một chút lông mi dài như nhung kia.

“Văn Gia Ngộ?”


Đến rồi, một tiếng gọi bừng tỉnh người trong mộng.

Gia Ngộ tưởng giả bộ mất trí nhớ để lừa dối quan hệ của hai người đã bị những lời này đánh cho vô tung vô ảnh.

“…Là tôi.”

Mục Phách lười biếng mà rũ mắt đảo qua tảng lớn phong quan trước ngực cô, nhanh chóng dời đi tầm mắt, anh nói: “Đi hết.”

Gia Ngộ cúi đầu, theo bản năng nói: “Ngày hôm qua không phải cậu cũng đã chạm qua rồi sao?” Ấn ký xanh xanh tím tím, nàng kể cả không nhớ rõ cũng không đến mức bị mù.

Mục Phách: “…”

Nhìn người đàn ông đối diện lỗ tai nhanh chóng nhiễm màu phấn hồng, Gia Ngộ tâm tình tốt hẳn lên. Cô tùy ý kéo, dùng chăn che đến xương quai xanh, đĩnh đạc nói: “Tôi che rồi, cậu có thể nhìn qua.”

Như là đang nhẫn nại cái gì đó, Mục Phách dùng sức mà nhắm mắt sau đó trợn mắt một lần nữa nhìn về phía Gia Ngộ, nhớ tới hành động vừa rồi của cô, con ngươi của anh bất giác nhiễm thêm một mạt thâm sắc.

Anh đã sớm tỉnh.

Trong lúc cô không ngừng nhìn anh, kể cả anh không mở mắt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc nóng bỏng kia.

“Cậu không nhỡ rõ tôi?”

“…” Gia Ngộ chột dạ mà sờ sờ mũi, “Hiện tại thì nhớ rõ rồi.”

“Hiện tại?” Mục Phách hiểu rõ, khó trách vừa rồi khi gọi tên cô, cô một chút kinh ngạc cũng không có. “Cho nên nói, cậu ngày hôm qua căn bản không biết tôi là ai?”

Cảm giác áp bách như núi đè càng ngày càng lớn, Gia Ngộ nhận mệnh mà gật đầu, lấy cớ uống say giải thích: “Tôi ngày hôm qua uống say, không nhớ ra…” Nếu ngày hôm qua đã nhận ra anh thì vô luận như thế nào cô cũng không thể thượng anh.

Mục Phách không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Không khí quá mức vi diệu, mà lúc này rời đi hình như lại không thỏa đáng. Văn Gia Ngộ luôn luôn là da mặt dày, mặc kệ gặp được việc gì đều không ảnh hưởng, cô cảm thấy chính mình cần mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

Vì thế cô chủ động tìm đề tài: “Tôi nhớ năm đó thành tích của cậu rất tốt. Như thê nào hiện tại lại đi làm… Ngưu lang?” Vừa mói dứt lời cô nghĩ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, thật là hết đề tài để nói rồi sao.

Nếu nói vừa rồi Mục Phách chỉ mặt vô biểu tình thì hiện tại có thể dùng đen như đáy nồi để hình dung khuôn mặt anh.

“Tôi không phải Ngưu lang.”

Anh nghiến răng nghiến lợi cường điệu: “Tôi chỉ là làm bartender ở quán bar kia thôi.”

Huống chi, quán bar cũng không cung cấp cái loại phục vụ đặc thù kia.

Gia Ngộ nhẹ nhàng thở ra, không phải Ngưu lang vậy bọn họ chính là tình một đêm?

Tiêu tiền để thượng bạn học, cái tội danh này có thể tháo xuống đi, gánh nặng tâm lý của cô tức khắc nhẹ hơn nhiều.


Đây là ngươi tình ta nguyện, tổng không thể trách cô ép mua ép bán đi?

Nói lại, xét đối tượng tình một đêm mà nói, trừ bỏ lần đầu tiên Mục Phách có điểm nhanh, nhưng kỹ thuật thật là không tệ…

Có chút sự việc có thể quên nhưng là khoái cảm về thể xác và tinh thần vẫn là có thể khắc sâu ấn tượng.

Mục Phách nhìn thần sắc biến hóa của Gia Ngộ, ngực vô cớ nổi lên lửa giận, anh rầu rĩ nói: “Tỉnh” Sau đó dứt khoát xuống giường, đi thẳng đến phòng tắm.

Gia Ngộ ngốc lăng mà nhìn chằm chằm vào mông của anh, ở trong não sấm sét nổ ầm ầm ra tiếng gọi tên anh.

“Mục Phách!”

Mục Phách dừng lại bước chân nhưng cũng không có xoay người lại.

Một cái kế hoạch cơ hồ từ dưới đất chui lên, Gia Ngộ nắm chặt nắm tay, hỏi anh: “Cậu thực thiếu tiền sao?”

Đều nói tri thức thay đổi vận mệnh, mặc kệ là Ngưu lang hay là bartender, đều không phải là công việc mà một học bá như anh nên làm.

Mục Phách rốt cuộc xoay người. Anh đột nhiên cười, lại mang theo một tia trào phúng: “Cho nên cậu lại cho tôi tiền?”

Gia Ngộ không có nghe hiểu từ “lại” này là có ý gì.

Bởi vì cô đang phiêu.

“Mục Phách hàng to xài tốt” sáu từ này liền từ giờ này khắc này thật sâu khắc vào trong lòng cô.

Cô trì độn mà vẫy vẫy tay, nỗ lực không cho tầm mắt của chính mình dừng lại ở trên “hung khí” giữa hai đùi của anh.

“Chúng ta kết hôn đi.” Nàng nói.


Có tính ái dễ chịu, Gia Ngộ ngày hôm sau tỉnh lại nét mặt tỏa sáng.

Cô cười cười mà chào buổi sáng từng người ở trong nhà, cuối cùng tìm thấy Mục Phách ở phòng bếp.

“Tỉnh?”

Gia Ngộ sờ sờ bụng, không biết xấu hổ nói: “Hôm nay bảo bảo muốn ăn canh cá.”

“Để anh nấu.” Mục Phách dùng ánh mắt ý bảo cô, “Đi ra ngoài chờ.”

Gia Ngộ không vui mà bĩu môi: “Em đứng ở chỗ này cũng không ảnh hưởng gì mà.”

Mục Phách còn không có đáp lời, Văn Trọng đang ngồi ở phòng khách đọc báo liền trung khí mười phần mà nói: “Văn Gia Ngộ con đang mang thai còn chạy tới phòng bếp đợi làm cái gì!”

Gia Ngộ liếc ngang: “Thai phụ cũng không phải tiểu hài tử.”

“Con sẽ xuống bếp sao? Ở chỗ của ba này, con chính là tiểu hài tử. Con lại đây cho ba!”

Trước nay ở Văn gia, đối thoại như vậy cơ hồ mỗi ngày đều trình diễn một lần trước mặt Mục Phách. Anh đã sớm thành thói quen, lúc này chỉ nhàn nhạt cười liền tiếp tục rửa sạch xương sườn.

Không đến hai phút, lại nghe bên ngoài Gia Ngộ hô một tiếng: “Cậu như thế nào lại tới đây?”

“Tôi tới thăm thúc thúc, cũng không phải tới để gặp cậu.”

Mục Phách lạnh mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.