Bạn đang đọc Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế: Chương 8: Ai là ánh trăng của ai
Thế giới này rất rộng, người yêu ta không ít, người ta yêu cũng không chỉ có một, nhưng chỉ duy nhất một người có thể cùng ta đi hết quãng đời còn lại.
*****
Anh không ngờ, Thẩm Hy Mạt không nói đùa, lòng bất giác vui vui.
Tuy anh biết, cô làm thế là do cảm thấy áy náy với anh, nhưng dù thế, chỉ cần được ở bên cô, bất kỳ lí do gì.
Anh đưa cô thẳng đến nhà riêng của mình, nhân lúc thang máy chỉ có hai người, nôn nóng hỏi: “Chưa hết giờ làm, đã đi hẹn hò, không sợ sếp biết à?”
“Sao? Anh đang lo lắng cho em hả?” Thẩm Hy Mạt bật cười.
Ánh mắt Diệp Như Thìn dừng rất lâu trên mặt cô, đã bao lâu rồi không nhìn thấy cô cười vui như thế? Những lời nói lạnh nhạt của cô từng khiến anh rầu lòng, lúc này như ánh sáng xuyên qua mây đen, chiếu vào lòng anh, xua hết mây mù trên bầu trời của anh.
Thẩm Hy Mạt lập tức nhận ra sự bất thường của Diệp Như Thìn, khóe môi anh hơi nhếch, như cười. Cô tưởng mặt mình có gì dính vào, vô thức giơ tay sờ, hỏi: “Mặt em có gì à?”
“Mặt em không có gì hết.” Diệp Như Thìn vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt lóng lánh như hổ phách. Anh ghé lại gần, lặng lẽ nhìn vào mắt cô: “Nhưng trong mắt em có một thứ.”
“Thứ gì?” Thẩm Hy Mạt hơi lo lắng, chớp chớp mắt.
“Trong mắt em có anh.” Diệp Như Thìn ung dung nói.
Mặt cô bỗng ửng hồng, tim đập mạnh vì câu nói đa nghĩa đó, bàn tay cầm cái ví vô thức nắm chặt.
Diệp Như Thìn nhìn đôi mắt long lanh của cô, liền ghé sát lại, nói: “Em biết không, bộ dạng này của em, anh ít khi nhìn thấy nhất.”
Đúng, mỗi lần nhìn thấy cô đỏ mặt, bẽn lẽn tim anh lại vô cớ loạn nhịp.
Trong không gian chật hẹp yên tĩnh, Thẩm Hy Mạt nghe rõ tim anh, đập thình thình như đánh trống, từng tiếng dội vào lòng cô.
Thẩm Hy Mạt cụp mắt, đăm đăm nhìn xuống chân, lòng bấn loạn. Lời nói của anh sao lạ thế? Đi thẳng vào nơi yếu trong lòng cô. Ngày trước, mỗi lần anh nói vậy là cô mềm lòng. Bây giờ vẫn thế.
Cũng may, cửa thang máy đã từ từ mở, Diệp Như Thìn thong thả bước ra.
Thẩm Hy Mạt nhìn theo cái dáng chậm rãi bước đó, lòng càng bấn loạn.
Vốn dĩ, cô có thể không đi với anh, vốn dĩ có thể trở về công ty làm việc, nhưng lại cứ lo lắng vô cớ, lo anh không bôi thuốc, lo anh chỉ chúi đầu vào công việc, không chịu nghỉ ngơi.
Có lẽ, những lo lắng đó đều thừa, nhưng nếu không ở bên anh, lại cảm thấy không yên tâm.
Cảm giác đó cứ như sợi chỉ quấn chặt dần, làm cô khó thở. Thẩm Hy Mạt cực ghét cảm giác này, rất muốn xua đi, nhưng không biết phải làm sao.
Đi đến trước cửa, Diệp Như Thìn lấy chìa khóa ra, lơ đãng hỏi cô: “Đã thực sự muốn vào chưa?”
Đã quyết tâm làm người tốt tại sao phải chần chừ? Thẩm Hy Mạt nói cứng: “Đương nhiên. Hay là anh hối hận rồi? Không định đón tiếp em?”
Lúc này, cửa đã mở nhưng Thẩm Hy Mạt vẫn chưa muốn vào, cô đợi câu trả lời của anh.
“Từ lúc nào em trở nên thiếu tự tin như thế?” Diệp Như Thìn bước vào phòng, lấy ra đôi dép lê để ở ngưỡng cửa.
“Thư Hàm không ở đây à?” Thẩm Hy Mạt nói xong mới thấy mình thật ngốc. Nếu Thư Hàm ở đây, Diệp Như Thìn có để cô đến không? Cô cởi giày, xỏ chân vào đôi dép lê xong, vội im bặt, chỉ sợ mình mau miệng lại nói gì lỡ lời.
Diệp Như Thìn dường như không nghe thấy cô nói, đi thẳng đến máy đun nước lấy hai cốc nước xong, để một cốc lên bàn trà, còn mình cầm một cốc ra ngồi xuống ghế sofa.
Ngày trước, không phải Thẩm Hy Mạt chưa từng đến đây, nhưng hôm nay xem ra, cảm giác như đã cách cả một đời.
Cô vẫn nhớ vẻ mặt của Diệp Như Thìn trong lần đầu tiên đưa cô đến đây, nó hân hoan giống hệt lúc nhìn thấy pháo hoa rực trời. Hồi đó, cô vui như con chim nhỏ, bây giờ nhìn cảnh vật quen thuộc trước mặt, nỗi đau nhè nhẹ lại nhen trong lòng.
Cho dù phòng khách trước mặt rộng thênh thang, sang trọng bao nhiêu, những đồ trang trí trên giá tinh xảo, quý báu thế nào, cũn không còn liên quan đến cô nữa.
Thẩm Hy Mạt bần thần, Diệp Như Thìn hỏi: “Em định chăm sóc bệnh nhân này thế nào?”
“Anh đừng có bạ đâu cũng ngồi! Bác sĩ dặn, tốt nhất là nằm nghỉ, ít ngồi ít đứng cơ mà.” Thẩm Hy Mạt đi đến, gần như ra lệnh: “Vào phòng nghỉ đi.”
Không ngờ, Diệp Như Thìn lại tỏ ra ngoan ngoãn chưa từng có, liền đứng dậy, nói nhỏ: “Hy Mạt, lại đây.” Giọng nhẹ đến mức khiến cô ngỡ ngàng.
“Để làm gì?” Thẩm Hy Mạt bước đến bên anh, nhìn cốc nước còn đang bốc hơi, hỏi anh: “Định bảo em uống cốc này à? Cám ơn!” Nói xong, định nhấc cốc nước, thì Diệp Như Thìn nắm tay cô, giọng mệt mỏi: “Dìu anh vào phòng.”
Mồ hôi từ bàn tay anh, dính vào cổ tay cô dâm dấp ướt.
Thấy bộ dạng khổ sở đó, Thẩm Hy Mạt vội bước đến gần, ân cần hỏi: “Anh sao vậy?”
Có lẽ vừa rồi đứng dậy hơi nhanh, khiến lưng lại nhói đau.
Diệp Như Thìn cắn môi, đưa mắt nhìn cô, ra bộ không hài lòng: “Không thấy à? Đây chính là lúc cần em có trách nhiệm với anh.”
Thẩm Hy Mạt bĩu môi: “Lúc lái xe về đây trông đã rất bình thường, sao bây giờ lại thành ra thế này?”
“Nói nhiều quá!” Lúc đó chẳng lẽ cô không nhận ra anh đã cố chịu đau thế nào?
Thấy anh nhăn nhó, mắt cô xám lại, thầm nghĩ: Ghê chưa, chẳng giốn bệnh nhân tý nào, giống chủ nợ thì có. Dù nghĩ vậy, Thẩm Hy Mạt vẫn đỡ lưng anh, anh đặt tay lên vai cô.
Cô vốn cho rằng Diệp Như Thìn có cơ thể thuộc loại hiếm hoi, dáng thẳng tắp, rất đẹp, thậm chí hơi gầy, không anh lại nặng thế, tỳ vào vai cô nặng trĩu, đau điếng.
“Anh nặng quá!” Thẩm Hy Mạt buột miệng nói.
“Bây giờ mới phát hiện ra à?” Diệp Như Thìn nói nhỏ: “Làm gì có chuyện.”
“Thế nào là làm gì có chuyện?” Tay Thẩm Hy Mạt đặt lên thắt lưng anh, cách lớp vải áo sơ mi mềm, cảm thấy da thịt bên trong vô cùng rắn chắc, thầm nghĩ, bằng ấy năm nay anh vẫn giữ được thể chất khỏe mạnh như vậy.
Diệp Như Thìn vừa đi vừa thong thả nói: “Hồi đó, không thấy em phàn nàn anh nặng.” Lời nói thoảng qua như gió.
“Hả, anh nói gì?” Thẩm Hy Mạt vội hỏi. Cô không ngốc đến mức không hiểu ẩn ý câu nói kia, mặt bỗng đỏ ửng.
“Anh nói gì, lẽ nào em không hiểu?” Thấy cô xấu hổ đỏ mặt là anh biết cô hiểu.
Thẩm Hy Mạt sợ anh lại nói lan man sang chuyện đứa bé, vội chuyển chủ đề, hỏi: “Lưng còn đau không?”
“Vớ vẩn.” Diệp Như Thìn trả lời cụt ngủn.
Cô vốn định nói mấy câu, đại loại “làm phúc phải tội, phụ lòng tốt của người ta”, nhưng thấy anh có vẻ mệt, nên cũng không muốn đấu lý với anh nữa.
Dìu được anh vào phòng ngủ, Diệp Như Thìn vội nắm tay cô, mắt tư lự nhìn cô, hỏi: “Phải đi rồi sao?”
“Vâng.” Thẩm Hy Mạt khẽ đáp.
“Chẳng lẽ em không bôi thuốc cho anh?” Diệp Như Thìn nắm chặt tay cô, mắt lưu luyến không muốn cô đi.
“Anh có thể nhờ Diêu Thanh đến chăm sóc.” Thẩm Hy Mạt thử rút tay ra, nhưng bị anh siết chặt hơn.
Thực ra, cô đã chuẩn bị sẵn sàng bôi thuốc cho anh, nhưng lại cảm thấy việc đó hơi khó khăn, nên thử tung một chiêu nhỏ thăm dò, xem anh phản ứng thế nào.
“Quan hệ giữa anh và bà ấy khá tốt, nhưng chưa đến mức để bà ấy đến bôi thuốc cho anh.” Diệp Như Thìn nói ngay.
“Vậy hãy gọi Thư Hàm.” Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, bên cạnh anh lúc nào chẳng có một ứng viên thích hợp để chăm sóc anh, không phải sao?
“Chính là em.” Diệp Như Thìn nói giọng kiên quyết, dường như không cho phép kháng cự.
Thẩm Hy Mạt nghe khẩu khí đó, nhìn bàn tay nắm chặt của anh, biết là chỉ có thể nghe theo, liền nói: “Được, em không đi. Anh có thể bỏ tay ra không?”
Lúc đó, Diệp Như Thìn mới buông tay cô, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Anh nghỉ một lát, chuẩn bị xong cao bôi thì gọi anh.”
“Vâng.” Thẩm Hy Mạt quay đi, tủm tỉm cười.
Diệp Như Thìn nhìn theo, mặt hớn hở.
Thời gian này anh vất vả nhiều, người mệt mỏi, lại thêm cái lưng đau làm anh kiệt sức, nằm một lát đã ngủ say.
Khi Thẩm Hy Mạt làm xong cao thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ, bê vào phòng ngủ của anh thì đã gần hoàng hôn. Bầu trời ngoài cửa nhuộm ráng chiều chói lọi, như tấm lụa màu da cam. Ánh sáng tràn qua khung cửa, chiếu lên mặt Diệp Như Thìn. Anh ngủ thiêm thiếp, hơi thở đều, hàng lông mày hơi chau, trông rất mệt mỏi.
Thẩm Hy Mạt biết, mỗi khi có tâm sự hoặc gặp áp lực lớn, lúc ngủ anh thường chau mày, chắc thời gian qua anh ít khi được ngon giấc.
Cô bước đến bên giường, chăm chú nhìn anh. Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt anh từng dường nét như càng rõ hơn, bớt phần nghiêm lạnh, trở nên dịu dàng hơn. Thực ra, cô thích anh như thế này.
Cô bỏ miếng gạc đã bôi cao thuốc vào cái bát rồi để lên đầu giường, cúi xuống định đánh thức anh. Nhưng thấy anh đang ngủ say, lại không nỡ.
Cơ thể anh dường như toát ra một ma lực thần kì, cuốn hút cô mãnh liệt. Thẩm Hy Mạt vô thức giơ tay định chạm vào cặp mày chau chau. Nhưng đúng lúc sắp chạm vào, lại hốt hoảng, rụt tay về.
Thẩm Hy Mạt, sao mi có thể như thế? Một tiếng phản đối dữ dội vang trong lòng.
Không thể, không thể như thế, cô thầm nghĩ, vô thức nắm chặt bàn tay, móng tay ấn vào lòng bàn tay hằn một vệt đỏ đâu điếng, cũng không biết.
Khẽ gọi mấy tiếng, nhưng anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc, phải lay vai, anh mới từ từ mở mắt, nhìn thấy cô, nhếch miệng mỉm cười, lấy tay che ánh sáng hơi chói, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Sắp 6 giờ.” Thẩm Hy Mạt trả lời, liếc bát thuốc để đầu giường: “Em làm xong cao thuốc cho anh rồi, mau dậy bôi đi.”
Thận trọng đỡ anh ngồi dậy, cô cầm chiếc gối định để anh tựa vào cho thoải mái, mới sực nhớ, anh phải nằm sấp mới đúng, vội kê lại gối, cố ra vẻ bình thường nói: “Nằm sấp xuống đi!”
Anh mặc sơ mi trắng, loáng thoáng nhìn thấy xương bả vai nhô ra. Ánh hoàng hôn chiếu lên người, rực rỡ như được mạ một lớp mạt vàng.
Tim cô đập mạnh, thầm hít thở sâu mấy hơi, nói: “Vén áo lên.”
“Đây là thái đội của em với bệnh nhân hả?” Diệp Như Thìn hơi ngoảnh mặt lại, có vẻ không hài lòng.
“Nếu không thì sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Hy Mạt phớt hồng, nhuốm ánh hoàng hôn, càng đỏ dậy như say.
Diệp Như Thìn ngoan ngoãn như đứa trẻ từ từ kéo một góc áo, giọng trở nên đặc biệt dịu dàng: “Em làm đi!”
Thẩm Hy Mạt giật thót tim, ngực bỗng ngộp thở. Cử chỉ đó quá quen thuộc. Ký ức ùa về như hoa tuyết rơi lả tả xuống lòng cô. Ngày trước, mỗi lần anh làm nũng, chẳng phải thường thế sao? Anh biết, mỗi khi anh làm nũng, là lòng cô lại mềm như nước.
Phải, khi anh nói “em làm đi”, là cô dường như biến thành đám mây lơ lửng trên trời, nhẹ tênh, bồng bềnh, mềm yếu vô chừng.
Nhưng, giờ đây anh đã không còn là anh ngày trước, cô cũng không còn là cô năm xưa
Nghĩ vậy, Thẩm Hy Mạt dứt khoát cắt đứt đám mây kia, giọng hơi gay gắt: “Tay anh không việc gì, sao em phải làm?”
Diệp Như Thìn thấy cô phản đối, không những không cự lại còn ngoan ngoãn nằm yên, tỏ thái độ rất ung dung.
Thời gian nhích từng giây, Diệp Như Thìn vẫn bất động như bức tượng sáp.
Cuối cùng Thẩm Hy Mạt không chịu được nữa, không nói không rằng, lặng lẽ kéo áo của Diệp Như Thìn, hình ảnh đập vào mắt khiến cô giật mình, một đám đen thẫm nổi bật ở thắt lưng, nhìn phát sợ.
“Cuối cùng, đã chịu phục vụ anh rồi.” Diệp Như Thìn khoan khoái vùi đầu vào gối, thủng thẳng nói.
“Sao lại phục vụ anh? Coi em là gì vậy?” Thẩm Hy Mạt cầm bát cao thuốc ở đầu giường, bắt đầu bôi lên chỗ thâm nhất.
“Có người phục vụ nào như em không?” Diệp Như Thìn nhăn nhó, liếc cô một cái: “Định mưu sát chồng hả?”
“Những người nói linh tinh, kiếp sau sẽ biến thành tờ giấy.” Thẩm Hy Mạt nói.
Nếu kiếp này có thể sống bên em, thì kiếp sau anh tình nguyện biến thành tờ giấy. Diệp Như Thìn thầm nghĩ. Lòng lại nhoi nhói đau.
Anh biết tin Thẩm Hy Mạt cặp kè với Trịnh Gia Vũ đúng vào một chiều hoàng hôn đẹp nao lòng, ráng đỏ đủ hình, thù chói lọi một vòm trời. Nhưng hoàng hôn dù đẹp bao nhiêu cũng không xua được cái hụt hẫng, phiền muộn trong lòng anh.
Anh tưởng anh âm thầm làm tất cả cho cô, là có thể dần dần khiến cô động lòng, khiến cô rời xa Trịnh Gia Vũ. Nhưng, anh đã thua, thua cô, cũng thua tình yêu.
“Nếu thành hiện thực thì sao?” Diệp Như Thìn hỏi.
“Nhất định sẽ thành hiện thực, ngoài biến thành tờ giấy, anh chẳng có lựa chọn nào khác.” Thẩm Hy Mạt vừa cầm lên cuộn băng bên cạnh vừa nói.
Diệp Như Thìn không ngờ nhận được câu trả lời như vậy, anh vốn định hỏi “Nếu chuyện anh là chồng em, trở thành hiện thực”, nhưng anh đã không còn hứng thú hỏi lại nữa, dứt khoát nằm yên, không nói gì thêm.
Lúc quấn băng, tay cô chạm vào lưng anh cảm giác lành lạnh. Trong cái đụng chạm vô tình đó, người anh thoáng run, ngoảnh nhìn cô, không hài lòng, nói: “Tay em rất lạnh, biết không?”
“Vậy anh tự làm đi.” Thẩm Hy Mạt dừng tay.
Diệp Như Thìn từ từ ngồi dậy, nhưng không tự băng ình, chỉ lặng lẽ nhìn cô, chậm rãi nói: “Nếu anh làm được còn cần em làm gì?” Nói xong, ghé lại gần, nhìn kỹ khuôn mặt ửng đỏ của cô, nói vẻ khiêu khích: “Lẽ nào em ở lại chỉ là muốn nhìn…cơ thể anh, mà em lưu luyến?” Anh cố tình nhấn mạnh mấy chữ sau cùng.
Đã định nói “Có quỷ mới lưu luyến cơ thể anh” nhưng lại thôi, cố nén, tay nắm chặt dải băng.
Hôm nay, anh là bệnh nhân, anh to nhất, cho nên tôi nhường! Thẩm Hy Mạt cắn môi, tiếp tục băng vết thương, bàn tay khéo léo quấn từng vòng rất nhẹ.
Đầu cô cúi rất thấp, mấy sợi tóc bên tai xõa xuống, nhuốm ánh hoàng hôn, lấp lánh ánh vàng, anh bất giác chỉ muốn vuốt ve chúng.
Vẫn dán mắt vào cô, anh nhìn say sưa, đột nhiên giơ tay, vuốt mấy sợi tóc kia.
Thẩm Hy Mạt vừa quấn xong băng, thấy vậy hơi ngẩn người, lừ mắt: “Đừng có nhân cơ hội lợi dụng.”
“Đừng cố tình phóng đại để làm anh chú ý!” Diệp Như Thìn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô.
Thẩm Hy Mạt không né tránh, cũng chăm chú nhìn trả, vén mấy sợi tóc dài vào sau tai.
Diệp Như Thìn nhìn rất rõ vành tai mảnh, trắng như bạch ngọc của cô, không kìm được, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt trìu mến.
Khoảng cách quá gần, cảm thấy hơi thở ấm áp của anh thoảng qua má.
Thẩm Hy Mạt vô thức nghiêng đầu, nhưng như vậy lại nhích gần anh hơn. Chính lúc đó, anh thấy vẻ hoảng hốt thoáng hiện trong mắt cô, giống một con thỏ sợ hãi, khiến người ta thương xót.
Thẩm Hy Mạt còn chưa kịp có bất kì phản ứng nào, anh đã gắn chặt môi vào môi cô.
Đầu óc đột nhiên trống rỗng, mắt mở to, ngơ ngẩn nhìn anh.
Môi anh rất nóng, hơi nóng rần rần dần dần truyền sang đôi môi mềm mại của cô, lan khắp toàn thân, nóng ran.
Muốn đẩy anh ra, không ngờ bị anh ấn xuống giường, hơi thở nóng hổi của anh vấn vít bên tai.
“Diệp Như Thìn, anh định làm gì? Đã ốm lại còn không yên phận!” Hành động của anh rõ ràng chọc tức cô, Thẩm Hy Mạt tức giận nhìn anh, nói to.
“Chẳng lẽ không nhìn ra anh định làm gì?” Diệp Như Thìn nhếch mép, cười gian.
“Bỏ ra.” Thẩm Hy Mạt không dám đẩy mạnh, thử hất tay anh đang nắm chặt vai mình, nhưng vô ích.
“Đây là nhà anh, anh có thể đi đâu?” Diệp Như Thìn thản nhiên nói, rồi siết cô vào lòng.
Hơi thở của anh bắt đầu chờn vờn quanh cổ và tai cô, hơi thở quen thuộc, nồng nàn dần dần lan tỏa quanh cô.
Tim Thẩm Hy Mạt bắt đầu loạn một cách không thể kiểm soát, mặt càng hồng thắm như nụ đào chớm nở.
Diệp Như Thìn nắm chặt tay, ghé sát vào mặt cô, nói nhỏ: “Em lừa được tất cả mọi người nhưng có lừa được bản thân không?”
Thẩm Hy Mạt cắn môi, ngực phập phồng, lát sau cười nhạt, nói: “Rốt cuộc anh đang nói gì?”
“Không hiểu, không hiểu phải không?” Diệp Như Thìn buông tay cô, bất chấp lưng đau, xuống giường, đi lấy cái gương, rồi trở lại gí sát gương vào mặt cô, gần như hét lên: “Nhìn đi.”
Nhờ ánh hoàng hôn chưa tắt hẳn, Thẩm Hy Mạt nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương đỏ như cánh hoa đào.
Thẩm Hy Mạt, sao mi lại kém cỏi đến thế, anh ta như vậy mà mi vẫn gượng đỏ mặt?
Gạt gương ra, tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên.
Diệp Như Thìn không ngạc nhiên trước phản ứng đó, vẫn lặng lẽ nhìn cô, nói: “Em không còn lời nào phản bác, chứng tỏ anh nói đúng!”
“Diệp Như Thìn!” Thẩm Hy Mạt không kìm được cơn giận, hất mạnh anh ra, rồi nhảy xuống giường.
Đứng cạnh giường, cúi nhìn anh, nghiêm mặt nói: “Anh hãy tự trọng một chút!” Nói xong, quay người định bỏ đi, thì giọng nói yếu ớt phía sau vang lên: “Đừng đi.”
Cô hơi ngoảnh lại, thấy mặt anh nhăn nhó có vẻ rất đau.
“Tôi đã làm cao thuốc, bôi cho anh rồi, những gì cần làm đều đã làm. Anh tưởng tôi sẽ phục vụ anh từ A đến Z ư? Nói ngay để anh biết, không có chuyện đó đâu!” Thẩm Hy Mạt nói dằn từng chữ.
“Đau.” Diệp Như Thìn từ từ nằm xuống giường, giọng yếu ớt: “Em ở lại, được không?”
Thấy bộ dạng anh như vậy, cơn giận của Thẩm Hy Mạt bỗng tiêu tan. Hình ảnh Diệp Như Thìn lúc này cô hồ đẩy cô trở về quá khứ, trở lại là chính mình ngày xưa không nỡ để anh cô đơn một mình.
Nhìn vào ánh mắt xem ra rất thành khẩn của anh, đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp với con người ngày xưa.
Cô đi đến bên giường, kéo chăn đắp cho anh, giọng lại hơi cứng rắn: “Nếu anh còn động đậy, thì đừng trách em không nương tay.”
Xem ra lưng anh quả thực rất đau, Diệp Như Thìn nhắm mắt, không đấy lý với cô nữa.
Ngày hôm sau, khi anh thức dậy, ánh nắng đã tràn ngập phòng ngủ.
Anh mơ màng mở mắt, đầu tiên là nhìn khắp phòng, căn phòng ngủ rộng thênh thang, không có Thẩm Hy Mạt.
Cô còn đi đâu?
Chợt nhớ tối qua trước khi anh ngủ thiếp, Thẩm Hy Mạt đắp chăn cho anh, lặng lẽ ngồi bên giường, xem chừng rất ngoan ngoãn. Trước khi ngủ thiếp, anh vẫn láng máng nghe thấy tiếng cô rất nhẹ: “Yên tâm ngủ đi, em sẽ không đi đâu hết.”
Nhưng bây giờ cô ở đâu? Sao không thấy?
Diệp Như Thìn từ từ ngồi dậy, thắt lưng không còn đau dữ dội như tối qua. Anh đi đến chiếc tủ cạnh giường, định xem đồng hồ, thì nhìn thấy điện thoại và tờ giấy nhắn của cô để cạnh đồng hồ báo thức. Anh cầm tờ giấy lên, cặp lông mày nhăn nhó dần dần giãn ra.
Trên đó ghi tỉ mỉ cách làm và bôi cao thuốc, dưới cùng có hàng chữ: Chuyện của đội thi công, phiền anh xem xét lại.
Diệp Như Thìn bỏ tờ giấy xuống, cầm điện thoại lên, trầm ngâm suy nghĩ.
Do tối hôm trước đi ngủ quá muộn, ngày hôm sau đi làm, Thẩm Hy Mạt hơi buồn ngủ, mãi đến khi một giọng nói the thé đập vào tai, mới giật mình, tỉnh hẳn, quay đầu nhìn, thấy Tiền Khê Khê, bực bội gắt: “Sao cứ tập kích bất ngờ thế?”
“Nói đi, tại sao tối qua gọi cho chị lại là đàn ông nghe máy?” Tiền Khê Khê tay chống má ra vẻ suy nghĩ, “Giọng nói rất quen, hình như đã nghe ở đâu rồi. Muộn như thế, chị còn ở đâu?”
“Thăm dò đời tư người khác, vui lắm à?” Thẩm Hy Mạt không muốn tiết lộ gì với cô bạn thích buôn chuyện.
“Không phải là thăm dò đời tư, cái đó gọi là quan tâm!” Tiền Khê Khê có vẻ không hài lòng, thấy Thẩm Hy Mạt hình như vẫn không muốn nói, liền cầm lên cuốn tạp chí bên cạnh, vừa lơ đáng lật vài trang vừa nói: “Bạn tốt nên thật lòng với nhau chứ!”
Thẩm Hy Mạt vẫn ngồi im, không nói gì.
Thấy chiêu này vẫn vô tác dụng, Tiền Khê Khê nói thẳng: “Diệp Như Thìn, phải không?”
Lúc đó, Thẩm Hy Mạt mới ngẩng lên nhìn cô bạn một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tiền Khê Khê coi sự im lặng đó là thừa nhận, lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô, lớn tiếng hỏi: “Thẩm Hy Mạt, có biết chị đang làm gì không?”
“Chị tự biết chừng mực.” Thẩm Hy Mạt nói vẻ chân thành: “Em có thể đừng hỏi không?”
“Lẽ nào…” Tiền Khê Khê tư lự: “Sáng nay chị đến muộn là vì tối qua… ở lại chỗ anh ta?” Mấy chữ sau cùng âm lượng tăng đến mấy đề-xi-ben.
Thẩm Hy Mạt để ngón trỏ lên môi, ý bảo đừng nói nữa, mặt sa sầm: “Tiền Khê Khê, trí tưởng tượng của em phong phú thế, không viết tiểu thuyết thì phí quá!”
“Trí tưởng tượng của em phong phú hay chị quá buông thả?” Tiền Khê Khê không ngờ Thẩm Hy Mạt vẫn còn liên lạc với Diệp Như Thìn, trước khi bỏ đi, còn nói: “Có lẽ giữa hai người không xảy ra chuyện gì, nhưng ở cùng nhau cũng là chuyện không nên.”
“Tại sao không tin chị?” Thẩm Hy Mạt bất lực nói.
Tiền Khê Khê chợt dừng lại, như nhớ ra điều gì, ngoái đầu nói: “À, tối qua, sau khi em gọi cho chị, Trịnh Gia Vũ điện cho em hỏi, chị có ở chỗ em không.”
Trước đây, Trịnh Gia Vũ đã hỏi Thẩm Hy Mạt số máy của Tiền Khê Khê, anh bảo, nếu không gọi được cho cô, có thể liên lạc với Tiền Khê Khê. Thẩm Hy Mạt cảm thấy cũng bình thường, nên đã đưa cho anh số máy của Tiền Khê Khê.
Nếu tối hôm qua, anh đã liên lạc với Tiền Khê Khê, vậy thì trước đó có phải anh đã gọi cho cô? Nghĩ vậy, Thẩm Hy Mạt ngây người, đăm đăm nhìn mãi màn hình vi tính, mặt nhăn nhó.
Trịnh Gia Vũ biết số máy bàn phòng làm việc của Thẩm Hy Mạt ở công ty, nhưng cô đợi mãi không thấy anh gọi.
Hết giờ làm, theo thói quen, cô ngó ra ngoài cửa sổ, không nhìn thấy chiếc xe đỗ dưới tầng như mọi ngày, lòng bất giác có gì hẫng hụt.
Nếu lúc anh gọi cho cô, lại là Diệp Như Thìn nghe máy, có phải anh rất bực?
Thẩm Hy Mạt đang do dự không biết có nên gọi cho Trịnh Gia Vũ, thì Tiền Khê Khê bước vội đến bên giọng hơi cuống: “Hy Mạt, có người tìm chị.”
“Trịnh Gia Vũ à?” Thẩm Hy Mạt lộ vẻ vui mừng.
“Chị vẫn còn nhớ đến anh ấy cơ đấy?” Tiền Khê Khê thở dài, “Em thấy, chị rắc rối to rồi.”
“Rốt cuộc là ai?” Thẩm Hy Mạt vội hỏi.
Tiền Khê Khê còn chưa kịp trả lời, thì giọng nói quen thuộc, dịu dàng đã vang lên: “Là tôi.”
Thẩm Hy Mạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy Thư Hàm, lòng bỗng lặng đi.
Tiền Khê Khê ngại ngùng nhìn Thư Hàm, vội nói với Thẩm Hy Mạt: “Em đi trước.”
Đi đến trước mặt Thẩm Hy Mạt, đầu tiên Thư Hàm ngắm cô một lượt từ đầu xuống chân, rồi mới khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói: “Hy Mạt, đã lâu không gặp.”
“Có chuyện gì không?” Thẩm Hy Mạt thoáng có dự cảm không hay, liền hỏi thẳng.
Thư Hàm không ngờ Thẩm Hy Mạt lại hỏi thẳng như thế, cười khẩy nói: “Không có chuyện thì không đến tòa Tam bảo, không biết à?”
“Nói đi.”
Thư Hàm lấy ra chiếc điện thoại màu trắng sữa, lắc lắc trước mặt Thẩm Hy Mạt, nụ cười trên môi vụt tắt, sầm mặt hỏi: “Của cô phải không?”
“Tại sao lại ở chỗ cô?” Thẩm Hy Mạt sửng sốt
“Lẽ nào cô không nhớ ra?” Thư Hàm vặn lại.
Thẩm Hy Mạt suy nghĩ rất nhanh, sau một thoáng im lặng, chợt hiểu ra: “Cô đến tìm Diệp Như Thìn?”
“Nếu không có chiếc điện thoại này, tôi nghĩ tôi vẫn không hay biết gì.” Thư Hàm nhíu mày, không hài lòng: “Cô đến chỗ anh ấy làm gì?”
Sáng hôm nay, khi biết Diệp Như Thìn không khỏe đã xin nghỉ phép một ngày, Thư Hàm đến thẳng nhà riêng của anh, không ngờ lại nhìn thấy chiếc điện thoại của phụ nữ trên mặt tủ ở đầu giường, nghi ngờ, mở ra xem, nhìn thấy bức ảnh của Thẩm Hy Mạt, thầm nghĩ nhất định cô ta đã đến đây.
“Chăm sóc bạn.” Thẩm Hy Mạt trả lời vắn tắt.
“Bạn?” Thư Hàm kinh ngạc nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Chỉ là bạn thôi sao?”
Thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của Thư Hàm, Thẩm Hy Mạt cười nhạt: “Tôi nói là đúng, thì cô có tin không? Nếu không tin, tốt nhất đi hỏi anh ấy.”
“Thẩm Hy Mạt, cô đừng tưởng có một chút nhan sắc là có thể mê hoặc được thiên hạ. Nói cho cô biết, với hoàn cảnh gia đình nhà cô, tôi khuyên cô nên tránh xa Diệp Như Thìn.” Thư Hàm nói với vẻ mặt gay gắt.
Thư Hàm vốn là người nói năng dịu dàng, nhưng lúc này lời lẽ cũng toát ra hàn khí.
Thẩm Hy Mạt chỉ cảm thấy nực cười, nhếch miệng thầm nghĩ, tình yêu quả kỳ diệu, có thể kéo ai người xa lạ lại gần nhau, có thể đẩy hai người từng quá thân thuộc ra tận chân trời góc bể, cũng có thể thay đổi tính cách con người. Ví như, Thư Hàm, chỉ vì một tình địch tưởng tượng đã vô tình thay đổi tính cách của mình, việc gì phải thế?
“Cô cười cái gì?” Thư Hàm không hiểu.
“Chỉ vì thế mà cô đến tìm tôi à?” Giọng Thẩm Hy Mạt hơi châm biếm: “Nếu cô có đủ sức hấp dẫn, thì tôi nghĩ Diệp Như Thìn sẽ không lưu luyến tình cũ.”
“Cô…” Đột nhiên, Thư Hàm không biết nói sao, phẫn nộ trợn mắt: “Đừng có đếm ngày mơ chim sẻ biến thành phượng hoàng!”
Thẩm Hy Mạt liếc nhìn những đồng nghiệp đi lại bên cạnh, đúng lúc họ đang nhìn về phía hai người, khó chịu nói: “Cô nói xong chưa? Nếu chưa xong, thì chúng ta tìm chỗ khác nói tiếp.”
Thư Hàm dường như nhận ra sự e ngại của Thẩm Hy Mạt, liền ngoảnh về phía những người kia, cười cười, cố tình nói to: “Thời buổi này đúng là vợ bé hoành hành, sao có thể chấp nhận như vậy.”
Với danh phận Thư Hàm phong cho, Thẩm Hy Mạt bỏ ngoài tai, trái lại tỏ ra ung dung nói: “Ai là vợ bé, ai là vợ cả, vẫn chưa phân định.”
Sắc mặt Thư Hàm mối lúc càng khó coi, ngạo mạn nhìn Thẩm Hy Mạt, cầm cái ví đắt tiền chỉ vào cô, nói: “Cứ chờ xem!”
Có người không giữ được tình yêu, lại chỉ biết đi gây sự với những người chẳng liên quan, quả thật kém thông minh. Thẩm Hy Mạt vốn định nói câu đó, nhưng nghĩ lại, liền thôi, tranh luận nữa với cô ta cũng vô ích.
Lúc sắp đi, Thư Hàm đưa điện thoại cho Thẩm Hy Mạt, nói: “Của cô đây. Nhưng lần sau không có chuyện tử tế như thế đâu nhé.”
Đêm hôm đó, Thẩm Hy Mạt trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ cảm thấy lòng trống hoác. Nhìn màn đêm mông lung như nước ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, tại sao đến giờ anh ấy vẫn chưa gọi ình?
Không kìm được, nhấc điện thoại trên mặt tủ ở đầu giường, mở số của Trịnh Gia Vũ, nhắn tin cho anh, nhưng viết một câu lại xóa, cuối cùng thôi không nhắn nữa.
Khi tiếng chuông vang lên, Thẩm Hy Mạt bị đánh thức, vừa ngái ngủ vừa mò mẫm tìm điện thoại trên mặt tủ.
“Alô, ai thế?” Thẩm Hy Mạt mơ màng hỏi.
“Hy Mạt, mau đến cứu em!” Tiếng kêu cứu gấp gáp từ đầu kia vọng đến.
Thẩm Hy Mạt đến quá bar, nơi Tiền Khê Khê đang đợi, đảo mắt nhìn khắp lượt tìm kiếm.
Nửa đêm canh ba, cô ta đến quán bar làm gì? Lẽ nào bị kẻ xấu làm gì rồi? Thẩm Hy Mạt càng nghĩ càng lo.
“Ở đây, ở đây.”
Thẩm Hy Mạt nhìn về phía phát ra tiếng nói quen thuộc, người đang ngồi chễm trệ bên quầy lễ tân chẳng phải chính là Tiền Khê Khê sao?
Không hiểu cô ta định chơi trò gì? Thẩm Hy Mạt nhíu mày băn khoăn.
“Xin hỏi Tiền đại tiểu thư, cô bị người ta quấy rối hay bị người ta bắt cóc?” Thẩm Hy Mạt bước đến cạnh bàn, hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh tanh cúi nhìn Tiền Khê Khê.
Tiền Khê Khê không trả lời, chỉ kéo tay bảo cô ngồi xuống, rồi cười khanh khách: “Hy Mạt, em thế này, mà có người quấy rối, có người bắt cóc ư?”
Thẩm Hy Mạt không ngồi, bực bội định mắng ột trận, nhưng nhìn vẻ mặt thật thà của Tiền Khê Khê lại mềm lòng, nhưng vẫn giả bộ giận dữ: “Em tìm chị rốt cuộc có chuyện gì? Nếu để hầu em uống rượu, thì chị không có sức đâu.”
“Hạ hỏa đi nào!” Tiền Khê Khê vuốt nhẹ ngực Thẩm Hy Mạt, thầm thì vẻ bí mật: “Có một tin giật gân, muốn nghe không?”
“Muộn thế này còn lừa người ta đến, lại còn nói luyên thuyên gì nữa?”
“Suỵt!” Tiền Khê KHê để ngón tay trỏ lên môi, nháy mắt ra hiệu, rồi đứng lên, ghé tai Thẩm Hy Mạt nói nhỏ: “Nếu người yêu phản bội, chị sẽ làm gì?”
Thẩm Hy Mạt đẩy Tiền Khê Khê ra, bắt đầu nghi ngờ, có phải cô ta say rượu: “Chị thấy em say rồi, bắt đầu nói linh tinh đấy.”
“Tửu lượng của em chị đã biết mà.” Tiền Khê Khê nghiêm túc nói.
Thẩm Hy Mạt nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn tỉnh táo của Tiền Khê Khê, bắt đầu nghi ngờ, “Em nói là Trịnh Gia Vũ?”
“Chẳng lẽ còn có người khác?” Tiền Khê Khê giơ tay chỉ vào một góc khuất.
Thẩm Hy Mạt nhìn theo tay Tiền Khê Khê, do ánh điện lờ mờ, không thể nhìn rõ, vô thức bước lên hai bước, nghiêng đầu nhìn kỹ, bỗng giật mình, hốt hoảng quay người lại.
Trông họ rất thân mật, anh đặt tay lên vai cô ta, hình như đang thì thầm nói gì. Vì cô ta gục đầu vào lòng anh, nên không thể nhìn rõ mặt.
Tiền Khê Khê thấy vẻ đờ đẫn của Thẩm Hy Mạt, vội kéo cô sang một bên, nói nhỏ: “Em xin lỗi.” Tiền Khê Khê biết gọi Thẩm Hy Mạt đến vào giờ này là không hay, nhưng nếu không để tận mắt chứng kiến, làm sao Thẩm Hy Mạt có thể tin lời cô?
Thẩm Hy Mạt không nói không rằng, nhấc ly rượu trước mặt, một hơi uống cạn, sau đó vẫy phục vụ bảo mang chai khác.
Tiền Khê Khê cướp chai rượu trong tay người phục vụ, tức giận nói: “Thẩm Hy Mạt, có cần phải thế không, giày vò bản thân vì một người như thế!”
“Thế giới này rộng lớn, người yêu ta rất nhiều, người ta từng yêu cũng không ít, nhưng chỉ có một người sẽ cùng ta đi nốt quãng đời còn lại.”
“Nếu em bằng lòng, anh có thể mãi mãi là nơi thu nạp mọi nỗi niềm của em.”
…..
Những lời anh từng nói cứ vang vọng trong đầu Thẩm Hy Mạt.
Nếu không tận mắt nhìn thấy bọn họ thân mật như thế, chắc chắn cô sẽ không tin Trịnh Gia Vũ có thể phản bội mình.
Trong quán bar, nhiều người chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, nhưng Thẩm Hy Mạt mặc dù đã choàng áo khoác, vẫn cảm thấy lạnh, cái lạnh thấm vào xương như bị dội nước lạnh từ đầu xuống chân.
Bàn tay cầm cái ly rỗng bất giác run lên, Thẩm Hy Mạt đoạt lại chai rượu trong tay Tiền Khê Khê, rót đầy ly tiếp tục tu ừng ực.
“Việc gì phải lấy lỗi của người khác để trừng phạt bản thân mình?” Tiền Khê Khê thấy vậy, bực bội trách.
Thẩm Hy Mạt đặt cái ly rỗng xuống bàn, mắt hơi đờ đẫn, đi ra phía cửa.
“Đang thế này, còn định đi đâu?” Tiền Khê Khê không yên tâm, vội theo sau.