Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 1: Khoảng lặng giữa hai người


Bạn đang đọc Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế: Chương 1: Khoảng lặng giữa hai người

Có những cảm giác, những rung động, thậm chí những nỗi nhớ cũng chỉ tồn tại trong những khoảnh khắc nhất thời, một khi qua đi, tất cả sẽ như gió thoảng mây trôi, biến thành chút trải nghiệm nhẹ nhàng, chút cảm giác nhàn nhạt trong lòng.
Nắng hắt qua kẽ tán lá ngô đồng sum sê, từng tia long lanh chiếu xuống người Thẩm Hy Mạt.
Mấy tiếng ve, tiếng chim thoảng qua tai, lúc này càng khiến cô phiền muộn.
Đang đi đến đầu đường, một con mèo đen bất ngờ nhảy ra, đôi mắt nó long lanh thoáng vẻ hốt hoảng. Cô đi thẳng, không dừng lại vuốt ve cái đầu bé nhỏ của nó như mọi lần.
Cô gặp một cô bé người quen, cô bé có hai bím tóc tết đuôi sam, tay cầm que kem, nhảy tung tăng đi đến bên, cười hớn hở nhìn cô, cất giọng lảnh lót gọi rõ ngọt “Chị Thẩm Mạt”. Thẩm Hy Mạt coi như không nghe thấy, mặt lạnh tanh liếc cô bé một cái, rồi đi thẳng.
Cô không biết mình đã đi đến căn phòng nhỏ đó như thế nào, chỉ biết con đường này dường như rất xa, cô đã đi đến mấy năm.
Phải, mỗi bước đi giống như nhát dao đâm vào tim, từng trận đau nhói.
Cứ đến căn phòng đó, là cô lại bắt đầu lục tung tủ sắp xếp lại quần áo.
Cô bực bội ném cái áo đang gấp xuống giường, người run run cảm giác toàn thân rã rời, không còn sức lực, nhưng cô không muốn ngồi, không muốn ngồi xuống chiếc giường đó chút nào, chiếc giường thuộc về anh ta.
Cô đứng tựa vào cửa sổ, nhắm mắt mặc cho ánh nắng bỏng rát chiếu thẳng vào mặt khiến làn da trắng muốt càng trong như bạch ngọc.
Ánh nắng dù ấm đến mấy, cũng không thể rọi đến nơi sâu nhất trái tim cô.
Cô đã gọi cho anh mất lần, nhưng anh không một lần nhấc máy.
Rõ ràng có bao nhiêu lời muốn nói với anh, rõ ràng lòng đau như cắt, rõ ràng biết, có những chuyện một khi đã làm là không thể còn cơ hội ngoái đầu… nhưng anh đã không còn ở bên cô nữa.
Không lâu sau, có tiếng mở khóa loáng thoáng vọng đến…
Là anh, nhất định là anh!
Cuối cùng, anh đã trở về.
Anh mặc chiếc áp sơ mi màu xanh thẫm, sạch sẽ và bảnh bao, cúc áo màu vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời… Khoảng lưng thon, rắn chắc chìm trong ánh nắng… Sau đó, anh quay người, chậm rãi đi về phía cô, ánh mắt dịu dàng.
Cô từng coi anh là người thân thiết nhất, giờ bỗng thấy sao mà xa lạ.
Anh bước đến gần, cái bóng lộn ngược của cô từ từ hiện trong đôi đồng tử trong veo của anh.
Cô từng nghĩ, khi gặp anh, nhất định sẽ quát hỏi tại sao anh không nghe điện thoại. Nhưng khi đứng trước mặt anh rồi cô lại không làm gì hết, chỉ nhìn anh với ánh mắt thản nhiên như nhìn một người xa lạ.
Hóa ra, cô có thể thản nhiên như vậy. Là cô đã trở nên cứng rắn, hay nỗi đau trong lòng đã tê dại?
“Hy Mạt.” Anh bước đến trước mặt, mỉm cười, trìu mến nhìn cô.
Gió nhẹ luồn qua cánh cửa sổ khép hờ, lay lay lọn tóc trước trán anh.
Mấy lọn tóc xõa xuống bờ vai yêu kiều của cô, vài sợi vương trên ngực.
Anh giơ bàn tay thon dài, định vuốt tóc cô, nhưng cái ngoảnh đầu né tránh quá nhanh của cô, làm anh sửng sốt.
Trước giờ anh vốn là người chỉn chu, khẽ nhíu mày nhìn đống quần áo bừa bãi trên giường, giọng hơi trầm thoảng qua tai cô: “Em định làm gì?”
“Anh từng nói, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không giấu em, đúng không?” Thẩm Hy Mạt lạnh lùng nói.
“Đúng!” Anh thừa nhận.
“Vậy anh…” Thẩm Hy Mạt hít một hơi thật sâu, khóe miệng lộ nụ cười đau khổ, “Anh có chuyện gì giấu em không?”
Anh im lặng mấy giây, mới nói bằng cái giọng chậm rãi rất hay của mình: “Theo em, anh có làm thế không?”
Thẩm Hy Mạt không đáp, trầm ngâm tự nói với mình: “Chúng ta xưa nay luôn thành thật với nhau, em cũng luôn tin anh. Nhưng, có những chuyện, hầu như mọi người đều biết, chỉ có em là không.”
“Em nghe được những gì từ ai?” Anh nhìn cô cúi đầu, giọng sôi nổi, “Lẽ nào em thà tin lời người khác chứ không tin anh?”
Đã nói rõ như vậy, mà vãn không chịu nói ra? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, cô hy vọng anh sẽ nói thật với mình, không ngờ vẫn kín như bưng.
“Anh đã nói vậy, thì em không còn gì để nói nữa.” Thẩm Hy Mạt nhìn đống quần áo trên giường. Lát sau đi đến, lại bắt đầu gấp quần áo.
Chiếc váy hoa lấm tấm trong tay – đây chính là chiếc váy đầu tiên anh mua cho cô. Thẩm Hy Mạt còn nhớ, khi đưa cho cô, anh còn ngượng ngịu, mặt đỏ bừng. Nhưng sau này khi anh dần trưởng thành, không nhìn thấy vẻ ngượng ngùng như thế nữa.
Có lẽ, chỉ có thủa ban đầu tình yêu, mới có thể nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của người ta! Vậy là, càng về sau những ký ức như thế càng trở nên quý giá.
Anh lặng lẽ đứng một bên, như một người ngoài, nhìn cô thu xếp quần áo gấp từng chiếc để vào tủ.
Họ im lặng rất lâu, thời gian như ngừng lại.
Rất lâu, rất lâu, cô liếc mắt nhìn anh sải bước đi lại phía mình, mùi thơm nhẹ từ cơ thể đó vấn vít quanh cô.
Anh bước đến bên, không nói không rằng, giật cái áo trên tay cô, vứt sang một bên, giọng trở nên lạnh lùng, khẽ hỏi: “Em muốn thế nào?”
Thẩm Hy Mạt nhìn chiếc áo bị quẳng ra xa, cười nhạt: “Không nhận ra sao? Tôi muốn đi khỏi đây.”
“Em đã nghĩ kỹ rồi?” Anh xoay vai cô lại, nhìn thẳng vào cô.
“Đúng, tôi đã nghĩ rất kỹ, rất rõ ràng.” Thẩm Hy Mạt hất tay anh, vẻ ghê tởm, sau đó đi nhặt chiếc áo bị quẳng xuống sàn.
Chưa kịp nhặt, đã bị anh tóm lấy cổ tay, cô bị bất ngờ, trượt chân ngã ngay vào tay anh.
Vòng tay này Thẩm Hy Mạt từng quen thuộc và lưu luyến bao nhiêu, bây giờ lại không mảy may muốn chạm vào. Cô sợ, sợ một khi rơi vào vòng tay ấm ấp, cô sẽ không còn can đảm ra đi.
Có những cuộc chia ly rất lưu luyến, có những cuộc chia ly rất vấn vương, còn cuộc chia ly của cô đau đớn đến độ suốt cuộc đời cô không muốn nhớ lại.
“Em định đi đâu?” Anh nghiêm giọng hỏi, ánh mắt sắc lạnh.
“Anh nghe cho rõ đây.” Thẩm Hy Mạt nhìn thẳng vào anh, nói rõ ràng rành mạch: “Từ nay về sau, bất luận tôi đi đâu, làm gì, giao du với ai, đều không có bất kỳ liên quan nào đến anh.”
Anh chau cặp mày rậm, lòng chùng xuống.
Lát sau, anh nắm chặt tay cô, sắc mặt lạnh lùng: “Em là của anh, trước nay đều như thế.”
“Tôi không phải là con mèo, con chó, không phải anh muốn dẫn đi đâu là được.” Thẩm Hy Mạt thử rút tay ra, nhưng bị nắm càng chặt, lòng bàn tay đau điếng.
“Đừng tự lừa dối mình!” Khóe miệng anh nhếch lên rất nhẹ, hơi nghiêng người, bất thần ôm choàng hai cánh tay cô, cúi xuống, hôn mạnh vào môi cô.
Dư hương thơm dịu và quen thuộc lan tỏa, cảm giác này quá tuyệt diệu. Anh bất giác chìm trong đó, tham lam hít.
Giờ này, khắc này, anh không muốn buông cô dù chỉ một giây.
Thẩm Hy Mạt ngây người nhìn anh, ngực phập phồng nhè nhẹ, tay nắm chặt, tiếp tục kháng cự, nhưng vô ích.
Anh càng ôm chặt, hôn sâu, môi ra sức tách miệng cô, mơn trớn lưỡi cô.
Cô chau mày, cố tránh.
Anh một tay giữ đầu cô, hôn càng sâu.
Không biết bao lâu, bỗng anh kêu “ối” một tiếng, lúc buông cô ra, đã thấy vị tanh lan trong miệng.
Thẩm Hy Mạt thở hổn hển, môi mím chặt, trợn mắt nhìn anh.
Anh tóm cằm cô, ánh mắt dồn ép: “Em tưởng làm thế, tôi sẽ để em đi sao?”
Thẩm Hy Mạt nghiến răng: “Đi hay không là quyền của tôi.”
“Được.” Anh bất thần đẩy cô xuống giường, đè lên người, nói dằn từng từ, “có bản lĩnh thì đi đi!” Nói xong giật tung áo cô.
Thẩm Hy Mạt bị đẩy ngã, đầu choáng váng, sau khi định thần mới túm lấy tay anh, định chống lại, nhưng vô ích.
Khi bàn tay ấy chạm vào làn da ấm nóng nhạy cảm của cô, người Thẩm Hy Mạt run lên.
Anh nhìn cô, vừa hoang mang vừa phẫn nộ. Hôm qua còn tốt thế, tại sao đột nhiên muốn rời bỏ anh? Tại sao ngay cả lý do bỏ đi cũng không chịu nói?
Anh cúi người, chưa kịp làm gì đã nhận được một cái tát. “Bốp” một tiếng, đanh gọn. Cảm giác mặt đau rát, anh lại tóm tay cô, khẽ hét: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Thẩm Hy Mạt cắn môi, dường như dùng hết sức lực để nói: “Tôi không muốn gì, chỉ muốn ra khỏi đây, ra khỏi cuộc đời của anh.”
Nếu thế giới của cô không còn anh nữa, có lẽ đau khổ sẽ vợi đi chăng?
Bàn tay nắm cô từ từ siết lại, Thẩm Hy Mạt cảm thấy đau không thể chịu nổi, nhưng cố chịu đựng không kêu, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Anh cúi nhìn cô, mãi không nói.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.
Một lát sau, cuối cùng anh lên tiếng: “Trước khi đi, nhất thiết phải để lại đứa bé trong bụng.”
Vậy là, duyên phận của họ đột ngột kết thúc vào cái ngày hè đó.
Đã năm năm trôi qua, Thẩm Hy Mạt vẫn nhớ như in cái giọng thô bạo và lạnh băng của người đàn ông đó khi anh yêu cầu cô để lại đứa bé.
Lúc này, mình vận bộ đồng phục công sở trang nhã ngồi trong phòng làm việc của công ty, bất chợt nhớ đến buổi chiều hè tương tự, nghĩ đến những cảnh tượng mới gần mà đã rất xa xăm đó, đôi mắt thẫn thờ mà vẫn đẹp mê hồn của Thẩm Hy Mạt đã thấm buồn từ lúc nào mà chính cô cũng không biết.
Nếu não bộ có cài phím xóa, cô rất muốn có thể xóa đi những ký ức dường như đã hóa đá trong lòng mình.
Cái vĩnh hằng mà cô một mực đặt lòng tin sâu sắc như một tín đồ, phút chốc đổ vỡ tan tành như chiếc bình hoa rơi xuống đất. Cô bàng hoàng sực tỉnh, ngộ ra một điều, có những sự vĩnh hằng, chỉ như mây khói thoảng qua.
Cô biết tất cả những gì mình đã mất, sẽ không thể nào tìm lại được. Giống như một khách bộ hành đi mãi, đánh mất cuốn nhật ký yêu dấu, cứ men theo đường cũ mải miết tìm, nhưng không tài nào tìm thấy.
Thẩm Hy Mạt thẫn thờ nhìn dòng xe nối nhau lao vun vút ngoài cửa sổ, bỗng một giọng nói lanh lảnh vẳng lại: “Hy Mạt, hết giờ làm rồi, Kị sĩ bóng đêm của chị sao vẫn chưa đến?” Cô bừng tỉnh, ngoảnh đầu, nhìn thấy khuôn mặt đầy thắc mắc của Tiền Khê Khê.
“Nói vớ vẩn, Kị sĩ nào của chị?”
“Oa! Chị lừa được người khác nhưng đừng hòng lừa em nhé. Hai người…” Tiền Khê Khê giơ hai ngón tay: “… có phải đã gọi cho nhau không?”

“Phải.” Thẩm Hy Mạt gật đầu: “Bọn mình nhận điện thoại của nhau có thể coi là gọi cho nhau không?”
“Coi cái đầu chị!” Tiền Khê Khê dí ngón tay vào trán Thẩm Hy Mạt: “Nhưng mà, chị gọi cho anh ấy cũng tốt, hỏi anh ấy lúc nào đến đón.” Cô bạn vừa nói vừa giơ ngón cái và ngón út làm động tác gọi điện.
“Bớt quậy đi nhóc.” Thẩm Hy Mạt không nói thêm nữa.
Kị sĩ bóng đêm mà Tiền Khê Khê nhắc đến chính là Trịnh Gia Vũ, người đàn ông luôn đứng chờ Thẩm Hy Mạt dưới tòa nhà của công ty rất đúng giờ. Thẩm Hy Mạt đã bảo anh không cần làm thế, nhưng anh nhất quyết không nghe.
Buổi trưa, anh đã gọi điện thoại hẹn cô sau giờ làm việc sẽ cùng đi ăn tối, anh cũng thường xuyên đến đón cô như vậy, nhưng hôm nay đã quá giờ hẹ vẫn chưa thấy đâu.
Thẩm Hy Mạt đi đến trước cửa sổ, bên ngoài là thành phố đang chìm trong hoàng hôn, dòng người tấp nập, dòng xe như mắc cửi nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Đợi thêm một lúc, không thể nhẫn nại hơn nữa, cô rút điện thoại rồi ấn số.
Tiếng “tút, tút” vang rất lâu, nhưng không ai nhấc máy.
“Có lẽ anh đang bận gì chăng? Nghĩ vậy, Thẩm Hy Mạt không đợi nữa, đi thẳng đến nhà hàng “Hẹn gặp lại” nơi hai người đã hẹn. Sau đó, gửi tin nhắn bảo anh đến luôn đó không cần qua đón cô.
Đúng thời điểm nhà hàng đông khách, những chỗ ngồi gần cửa sổ tầng một đều đã có người, nhân viên phục vụ đưa cô lên tầng hai.
Thẩm Hy Mạt không biết vì lý do gì cô thường được Trịnh Gia Vũ hẹn đến “Hẹn gặp lại” cũng may cô rất thích nhà hàng này. Đưa mắt nhìn khắp lượt, trên bức bình phong màu nâu sẫm cách đó không xa, nổi lên những hoa văn vàng rực, óng ánh, dưới ánh đèn màu ấm áp càng sang trọng rực rỡ, đèn chùm trên trần tuy không lộng lẫy nhưng rất trang nhã, phóng khoáng.
Thẩm Hy Mạt ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng đã tắt, dòng xe vẫn cuồn cuộn nối nhau, vun vút lao đi.
Có lẽ anh bị tắc đường? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ.
“Diệp thiếu gia, đến muộn hả? Nào đến đây, phạt ba ly.”
“Phải đấy.”
Những tiếng cụng ly, chúc tụng ồn ào từ sau bức bình phong vọng lại.
Thẩm Hy Mạt ngây người trong giây lát, lập tức nhìn ra phía đó, tuy bị ngăn bởi bức bình phong dày, mặc dù không nhìn thấy cảnh huyên náo bên trong, nhưng giữa những tạp âm hỗn loạn kia có một âm thanh cô nghe sao quen quá, khiến tim cô bất chợt lặng đi.
Không! Không thể là anh!
Gần hai nghìn ngày trong khoảng thời gian xa cách đó, họ chưa hề gặp lại.
Có lúc, cô không khỏi nuối tiếc, thời gian trôi quá nhanh, đến mức dường như cô đã quên anh đã từng hiện hữu trong thế giới của mình.
Giọng nói quen thuộc đó không ngừng dội vào tai cô, trầm, nhẹ và êm ái làm sao! Có những khoảnh khắc, cô đã thực sự cho rằng đó chính là anh. Nhưng sao có thể? Không thể có sự tình cờ đến thế?
“Xin hỏi, tiểu thư dùng gì?” Người phục vụ tiến đến, lễ phép hỏi.
“À…” Thẩm Hy Mạt hơi ngẩn ra, cười gượng: “Cho một ấm trà đại mạch, tôi sẽ gọi món sau.”
Thẩm Hy Mạt không biết mình đã uống bao nhiêu cốc trà đại mạch, cũng không biết đã gọi cho Trịnh Gia Vũ bao nhiêu cuộc điện thoại, đến lúc quả thực bụng đói sôi mới gọi hai mõn, ngồi ăn một mình.
Bữa ăn này đích thực buồn tẻ và dài vô hạn, cô vừa ăn vừa nghĩ, tắc đường cũng không thể đến hai tiếng đồng hồ? Cứ cho là anh không nghe được điện thoại, nhưng nhìn số máy ít nhất cũng nên gọi lại một lần chứ? Cứ cho là phải làm thêm thì cũng nên nói với mình một tiếng chứ? Buổi chờ đợi đằng đẵng này có nghĩa lý gì?
Bị cho leo cây thế này thật không dễ chịu chút nào, Thẩm Hy Mạt biến tất cả sự khó chịu thành thú ăn uống, ăn hết trơn các món gọi.
Sau khi trả tiền, lúc đi ngang qua bức bình phong, không thể kiềm chế, cô liếc nhanh vào bên trong, liếc người đàn ông đó. Chỉ thoáng một cái rồi lập tức ngoảnh đi, tim đập thình thịch.
Cô không biết mình đang sợ điều gì, chỉ biết cảm thấy căng thẳng và hốt hoảng chưa từng có.
Nhiệt độ trong phòng vốn rất vừa phải, nhưng Thẩm Hy Mạt lại thấy nóng bức vô cùng, liền bỏ đi như chạy chốn.
Ra đến ngoài, liền dừng lại, hé nhìn vào bàn ty nắm chặt của mình, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi từ lúc nào.
Sao có thể, sao có thể mất bình tĩnh như vậy? Thẩm Hy Mạt, rõ ràng mi không nhìn thấy gì hết, rốt cuộc mi sợ cái gì?
Cô liên tục tự hỏi, nhưng không tìm ra lời đáp.
Không vội về nhà, Thẩm Hy mạt lơ đãng đi men vỉa hè.
Đèn nêon sáng choang bốn phía, tiếng ồn ào huyên náo, nhưng lòng cô lạnh ngắt, giống như gặp cơn mưa lớn bất chợt, toàn thân ướt sũng, cô đơn, thảm hại.
Một bên cô đơn thảm hại, một bên ầm ĩ huyên náo.
Đám người sau bức bình phong vẫn đang đà hứng khởi, uống rất hăng, một người giơ cao ly rượu, nhìn về phía Diệp Như Thìn, hô: “Nào, cạn ly này!”
Diệp Như Thìn chạm ly với anh ta, nhướn mày, nói: “Hiếm khi mọi người hứng khởi như thế này, cạn ly này, ta lại gọi chai nữa.”
“Diệp thiếu gia, tửu lượng thật đáng nể.” Có người giơ ngón tay cái, tán thưởng.
“Quá khen!” Diệp Như Thìn khách khí nói, đúng lúc một bóng người quen thuộc lướt qua trước mắt.
Cô mặc chiếc váy đen dài, kiểu dán tuy đơn giản nhưng tha thướt đầy nữ tính. Mái tóc dài đen mướt như dải lụa xõa xuống vai, óng ánh dưới ánh đèn.
Anh chợt lặng người, tay nắm chặt ly rượu, mắt đăm đắm nhìn theo.
Cô ấy sao? Anh không dám chắc.
Nhưng khuôn mặt thoáng qua đó, vóc dáng đó, cảm giác đó… sao có thể giống đến như vậy?
Anh hy vọng cô ngoái lại, chỉ nhìn về phía này dù chỉ một lần. Anh muốn biết có đúng là cô.
Không ngờ anh lập tức được toại nguyện.
Cô quả nhiên ngoái lại, nhìn về phía anh, sau đó bước vội, nhanh như nhìn thấy người cô không muốn gặp nhất.
Tuy nhiên, chỉ một cái ngoảnh đầu thoáng vội đó, cuối cùng anh đã thấy rõ mặt cô.
Con người anh ngày đêm nhung nhớ, lúc này ở ngay trước mắt nhưng dường như lại xa với như đám mây troi cuối trời, gần trong gang tấc, nhưng giơ tay không thể chạm tới.
Mắt cô vẫn trong veo như nước suối, da vẫn trắng muốt, nhưng ánh mắt lúc này lại ngần ngại vừa như muốn lẩn tránh điều gì, vừa như muốn nắm bắt điều gì.
Anh lặng nhìn theo hồi lâu, tiếng ồn ào bên tai cơ hồ hoàn toàn biến mất, giống như đang đứng giữa đồng cỏ vắng, chỉ có cô là cảnh vật duy nhất.
Nhưng cảnh đó chỉ dừng lại tích tắc trong tầm mắt anh rồi khuất hẳn.
Anh bao lần từng nghĩ, nếu có thể gặp lại, nhất định anh sẽ chặn cô để hỏi, cô đã đi những đâu trong những tháng năm qua. Nhưng lúc này, thực sự gặp lại, vô số xúc cảm rộn lên trong lòng, nhưng không có gì thôi thúc anh đuổi theo cô.
Có cảm giác, những rung động, thậm chí những nỗi nhớ chỉ tồn tại trong thời khắc nhất định, một khi qua đi sẽ như gió thoảng mây trôi, biến thành một chút trải nghiệm nhẹ nhàng, một cảm giác nhàn nhạt trong lòng.
Còn cô? Lẽ nào đã trở thành một hoài niệm bình thường trong lòng anh?
“Diệp thiếu gia…” Một giọng nói trầm đục vang bên tai, Diệp Như Thìn sực tỉnh.
Một người giơ cao chiếc ly lộn ngược, ý bảo anh ta đã uống cạn.
Diệp Như Thìn cầm lên ly rượu của mình, một hơi uống cạn.
Xung quanh vẫn ồn ào, có tiếng vỗ tay tán thưởng, có tiếng gọi người phục vụ, có tiếng gọi thêm rượu.
Lẽ nào một lần nữa để cô rời khỏi cuộc đời mình như thế? Diệp Như Thìn thầm nghĩ.
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo, cũng may anh không phải là nhân vật chính của bữa tiệc, anh nói lý do với mọi người rồi vội vàng ra ngoài.
Anh bước nhanh khỏi nhà hàng, đứng lại ở cửa, đưa mắt nhìn quanh, giữa biển người mênh mông, đã không còn thấy bóng hình ấy nữa, rốt cuộc cô ở đâu?
Anh không say nhưng cảm giác ánh đèn màu sáng đến chói mắt. Anh không say nhưng cảm giác tiếng ồn ào bên tai nghe như khúc nhạc êm đềm. Anh không say nhưng cảm giác thành phố này đã trở nên đặc biệt…
Anh biết rõ mình cực kỳ tỉnh táo, đến mức vẫn nhớ rõ địa chỉ nhà cô.
Diệp Như Thìn xuống xe taxi, rẽ vào con ngõ nhỏ. Con ngõ này, anh không nhớ đã đi qua bao nhiêu lần, nhưng vẫn còn nhớ như in những cái hôn tạm biệt dưới ánh đèn đường.
Phải, ánh đèn đường vàng đục từng chứng kiến những khoảnh khắc hạnh phúc của họ, còn họ lại mỗi người mỗi ngả chìm nghỉm trong biển đời rộng lớn.
Quá khứ giống như một cuộn chỉ, từng sợi tủa ra, quấn chặt làm anh nghẹt thở.
Anh sọc tay vào túi quần, mem theo bức tường, chầm chậm bước từng bước, ung dung như thăm quan viện bảo tàng mà hiện vật chỉ là những bức tường gạch rêu xanh cũ mốc.
Một lần nữa đi trên con đường quá quen thuộc này, lòng không còn nỗi buồn chất chứa nữa, chỉ có một cảm xúc lạ lùng không thể diễn tả vần vũ trong lòng.
Anh thử tìm kiếm ngọn đèn bị hỏng, nhưng mấy năm không trở lại, đèn đường đều thay mới rất hoàn hảo.
Có lẽ không tìm thấy, không tìm thấy dấu tích những dòng chữ anh đã khắc rất sâu trên bức tường này.
Trận mua hôm xối mãi lên những chữ kia, bụi đất màu xanh trôi theo dòng nước. Nước mưa đẫm mặt chảy qua khóe miệng, từng tia mằn mặn. Dường như, anh dùng toàn bộ sức lực thử tìm một lần nữa dấu vết xa cũ.
“Thẩm Hy Mạt, tạm biệt.”
Giờ đây nhớ lại những hồi ức đó, tuy vẫn thổn thức, nhưng không còn cảm giác đau thấu tim như ngày nào.
Từ đó về sau, anh không đến nơi này nữa.
Trở lại con đương cũ một lần nữa, cần quyết tâm và can đảm rất lớn, đúng như Diệp Như Thìn lúc này.
Anh không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên có tiếng đấm đá huỳnh huỵch liên hồi vọng đến, xen với tiếng kêu cứu thảm thiết. Tiếng kêu cứu nghe hơi quen, anh vội vàng lao về phía đó.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh phẫn nộ, mấy gã đàn ông to khỏe đang ra tay với một cô gái. Cô gái đó không phải ai xa lại, mà chính là Thẩm Hy Mạt, anh vừa nhìn thấy tối nay.
Lúc ấy, anh thầm cảm ơn mấy thế Teakwondo đã học, coi như cuối cùng cũng có lúc hữu dụng, tuy phải chịu mấy cú đấm nhưng rốt cuộc anh vẫn hạ gục mấy tên côn đồ.
Cô nằm trong tay anh, mặt thâm tím, ánh mắt phiêu diêu, máu vẫn chảy từ khóe miệng.
Anh từng hình dung bao nhiêu tình huống họ gặp lại nhau, ví dụ tình cờ thấy nhau ở đầu đường quen thuộc, hoặc trong lần họp mặt bạn cũ, thậm chí tình cờ bắt gặp ở một thành phố xa lạ khác… Nhưng chưa từng nghĩ họ có thể gặp lại trong cảnh ngộ thế này.
Không có thời gian suy nghĩ miên man, anh hấp tấp dùng tay lau máu ở khóe miệng cho cô, rồi vội vàng rút di động gọi 120.
Cô lặng lẽ một cách khác thường, thiêm thiếp tựa vào lòng anh.

“Thẩm Hy Mạt, tỉnh lại, tỉnh lại!”
Nhưng cô vẫn im lặng, hai mắt nhắm nghiền. Còn giọng nói của anh dường như từ một nơi xa xăm nào vọng đến, tan dần, tan dần bên tai cô.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, Thẩm Hy Mạt mơ hồ mở mắt, nhìn khắp lượt, các bức tường màu trắng, chăn và ga giường cũng màu trắng, và bà nội ngủ gục bên mép giường.
Muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức.
Có lẽ bà nội nhận ra cử động của cô, vội nhỏm dậy đỡ cô, hỏi: “Hy Mạt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng bà đầy thương xót.
“Tại cháu đi vội quá, vấp ngã thôi mà.” Thẩm Hy Mạt nói qua loa.
Bà đã hỏi bác sĩ về các vết thương của cô, chúng hoàn toàn không giống bị ngã. Bà cầm tay cô khẩn khoản: “Nói thật với bà đi, rốt cuộc là thế nào?”
Bà vốn không được khỏe, sợ nói ra càng khiến bà lo lắng, suy nghĩ một lát, cô nhoẻn cười: “Thật mà, bà xem, bây giờ cháu có sao đâu! Lần sau cháu nhất định sẽ cẩn thận hơn.”
Trong đầu Thẩm Hy Mạt lại hiện lên khuôn mặt thanh tú đó, tối qua trước khi ngất đi, có mùi hương thơm nhẹ thân quen, chỉ thuộc về anh bao bọc lấy cô.
Cô nhìn kỹ mặt người đó, chính là anh!
Người đã biến mất khỏi thế giới của cô suốt năm năm thì ra lại ở ngay cùng thành phố với cô.
Anh khuất trong bóng tối, chỉ nhìn thấy đường viền rõ nét của khuôn mặt, hình như còn kiên nghị tuấn tú hơn xưa.
Vì sao anh ở đây? Cô cảm thấy kỳ lạ, không kịp suy nghĩ nhiều, ý thức dần dần hỗn loạn. Bây giờ nhớ lại chuyện đó, cô vẫn không sao lí giải được.
Anh đến tìm cô ư? Anh muốn gì? Thẩm Hy Mạt tiếp tục dòng suy nghĩ, bằng ấy năm không gặp lại, vậy mà có thể gặp ở ngay gần nhà như vậy.
“Hy Mạt.” Bà nội dường như nhớ ra điều gì, hỏi cô: “Vì sao có một người đàn ông gọi điện cho bà?”
“À…” Thẩm Hy Mạt hơi lúng túng, muốn tìm lời thích hợp để nói, những nghĩ một hồi vẫn không biết nói gì. Chẳng lẽ nói với bà, chính là Diệp Như Thìn? Như thế khác nào càng khiến bà nghi ngờ, tức giận?
Đã bao lâu rồi trong chuyện trò giữa hai bà cháu không hề nhắc đến Diệp Như Thìn? Thẩm Hy Mạt không nhớ rõ, nhưng rất biết, chủ đề đó là vùng cấm, tuyệt nhiên không được nhắc tới trước mặt bà.
Lúc đó, có tiếng gõ cửa “cộc, cộc”.
Bà nội không hỏi nữa, đứng dậy ra mở cửa.
Khi thấy khách đến là Trịnh Gia Vũ, Thẩm Hy Mạt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu đây là…?” Bà nội quay sang hỏi Thẩm Hy Mạt sau khi đã ngắm kỹ vị khách trẻ tuổi.
“Bà, anh ấy là anh Trịnh Gia Vũ, bạn cháu.” Thẩm Hy Mạt giới thiệu ngắn gọn, rồi nhìn Trịnh Gia Vũ đang đi đến.
Trang phục của anh hình như là đồ may đo, nó được cắt rất vừa vặn khéo léo bằng chất liệu thượng hạng. Anh tươi cười nhìn cô, nho nhã và lịch duyệt, một vẻ đẹp ngời ngời, tiềm tàng sức quyến rũ không gì cưỡng nổi.
Bà nội chỉ ở lại một lát, rồi nói với cả hai: “Các cháu cứ nói chuyện, bà đi lấy cốc nước cho Hy Mạt.” Nói xong, cầm cốc ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa.
Trịnh Gia Vũ đặt bó hoa bách hợp anh vừa mang đến lên chiếc tủ đầu giường, hương bách hợp ngào ngạt từ từ tỏa khắp phòng, vương vấn quanh người Thẩm Hy Mạt.
Cô vuốt nhẹ cánh hoa, cảm giác lành lạnh mịn màng như chạm vào thứ lụa tuyệt hảo, rồi nhìn anh đặt lẵng quả sang một bên, nói: “Anh thế này khách sáo quá.”
“Đây là…” Trịnh Gia Vũ chỉ vào lẵng hoa quả, đang nói thì Thẩm Hy Mạt cầm chiếc gối chèn vào lưng, ngắt lời anh: “Sao hôm qua anh không đến?”
Vẻ hối lỗi hiện rõ trên nét mặt của Trịnh Gia Vũ, anh nói rất dịu dàng: “Một người bạn của anh bị tai nạn xe hơi, anh phải đưa anh ấy đến bệnh viện. Vốn định gọi điện báo cho em, nhưng vì quá vội, anh để quên điện thoại trên xe. Có phải em đã đợi rất lâu?”
Lúc này, nỗi căng thẳng của Thẩm Hy Mạt mới dịu đi, cô không biết mình căng thẳng vì điều gì.
Với câu trả lời đó, Thẩm Hy Mạt vừa mong đợi vừa hồi hộp, may mà khiến cô yên tâm, mỉm cười đáp: “Cũng không lâu lắm.” Tư lự giây lát, lại tiếp: “Cũng chỉ ba, bốn tiếng thôi.”
“Lần sau, nhất định anh sẽ đền em gấp bội.” Trịnh Gia Vũ nói xong, kéo ghế ngồi xuống.
“Anh tin thật à?” Thẩm Hy Mạt không nhịn được bật cười, “Em đợi người khác luôn chỉ có giới hạn.”
“Bao lâu?” Trịnh Gia Vũ chăm chú nhìn cô.
“À…” Cô thoáng nghĩ, rồi nói: “Cũng tùy người, đối với anh thì…”
Trịnh Gia Vũ thầm căng thẳng, nhưng làm ra vẻ thản nhiên nhìn cô.
Giới hạn thời gian chờ đợi đối với anh là? Thật ra Thẩm Hy Mạt vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Cô trầm ngâm một hồi mới nói: “Bí mật.”
Trịnh Gia Vũ không hỏi nữa, chỉ nhìn những vết thương trên mặt cô, ánh mắt lộ vẻ xót xa, hỏi: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Không, không xảy ra chuyện gì hết.” Thẩm Hy Mạt nghe những câu hỏi như thế, đầu lại đau, những vết thương trên người dường như càng đau hơn.
Rõ ràng lời nói dối đó không qua được mắt Trịnh Gia Vũ, nhưng may anh không gặng hỏi, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt âu yếm, xót xa.
Lát sau nói nhỏ, nhưng kiên định: “Hy Mạt, bất luận xảy ra chuyện gì, hãy nhớ, em vẫn còn có anh.”
Một tuần sau, Thẩm Hy Mạt xuất viện, lại bắt đầu cuộc sống bình thường.
Đến công ty, không tránh được màn tra hỏi quyết liệt của Tiền Khê Khê. Thẩm Hy Mạt nghe tai trái, ra tai phải, giả bộ không nghe thấy.
Hy Mạt đã chứng kiến khả năng truy vấn của Tiền Khê Khê, càng kể thật bao nhiêu, cô ta càng truy hỏi ráo riết. Thẩm Hy Mạt chỉ trả lời cho qua chuyện, Tiền Khê Khê thấy ngán, bỏ qua chủ đề “Vì sao Thẩm Hy Mạt bị thương”, chuyển chủ đề khác: “Nói mau, lúc chị nằm viện, Trịnh công tử có đến thăm không?”
“Em nói xem?”
“Nhất định là có, đúng không?” Tiền Khê Khê mìm cười đầy ẩn ý.
“Bạn bè đến thăm, có gì đặc biệt đâu.” Thẩm Hy Mạt đi đến chỗ để máy đun nước.
“Ý anh ta với chị thế nào, chẳng lẽ chị không nhận ra?” Tiền Khê Khê đang định nói tiếp thì có tiếng gọi “Thẩm Hy Mạt”.
Họ cùng ngoái đầu, nhìn về phía tiếng gọi.
Tiền Khê Khê luống cuống chạy về bàn làm việc của mình, Thẩm Hy Mạt vẫn đứng cạnh máy nước.
Thẩm Hy Mạt lấy xong cốc nước, nhìn trưởng phòng Vương, mỉm cười: “Sếp Vương, có chuyện gì không?”
“Cô đến phòng làm việc của tôi một chút.” Trưởng phòng Vương lạnh lùng nói.
Sao? Lần này sẽ là chuyện gì? Nhìn bộ mặt lạnh băng của sếp, Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ.
Trưởng phòng rất hiếm khi cử Thẩm Hy Mạt đi công tác, lần này ông nói, gần đây họ có một khách hàng hợp tác lâu dài, nhưng rất khó tính, để thể hiện thành ý công ty quyết định cử Thẩm Hy Mạt đến thành phố H gặp người đó. Không tiện từ chối, cô đành phải chấp nhận.
Sau khi đáp máy bay đến thành phố H, Thẩm Hy Mạt bận túi bụi vài ngày mới có thể thuyết phục được vị khách khó tính đó. Cô vốn định đi tham quan thành phố một vòng, nghỉ ngơi thư giãn, không ngờ trưởng phòng Vương lại giao cho nhiệm vụ khẩn cấp khác, vì thế cô lại đáp chuyến bay sớm nhất đến thành phố A.
Phòng chờ trong sân bay tấp nập người qua lại, Thẩm Hy Mạt kéo theo hành lý đi về phía lối ra.
Tiền Khê Khê đã hẹn sẽ đợi ở phòng chờ, cô vừa đi vừa đưa mắt nhìn quanh tìm cô ta.
Có thể do người quá đông, có thể do cô cầm không chắc, một cú đẩy nhẹ cũng khiến lòng bàn tay dâm dấm mồ hôi của cô tuột khỏi quai va ly. Cô giật mình, cũng may phản ứng nhanh, giữ được va ly không bị đổ, hơi ngoảnh nhìn phía sau, thoáng thấy một bóng người quen quen.
Cô lập tức dừng bước, tay nắm quai va ly kéo, chặt đến nỗi gần như dùng toàn bộ sức lực khiến bàn tay đau nhức cũng không hay biết.
Anh vẫn nổi bật giữa đám đông, cô thoáng nhìn là đã nhận ra.
Anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển có những đường kẻ chìm, quần dài màu café sẫm, đơn giản nhưng vẫn ngời ngời, tràn trề sinh lực. Nắng hè lấp loáng phủ lên người, như rắc lớp mạt vàng mỏng, hư ảo đến nỗi khiến cô lập tức nảy sinh ảo giác.
Bây giờ, trông anh chín chắn hơn nhiều, rõ ràng không còn là gã thư sinh môi đỏ da trắng, mặt mày hớn hở ngày nào, xem ra đã trầm tĩnh hơn trước không ít, nhưng đôi mắt sinh động vẫn lóng lánh vẻ đẹp trí tuệ quen thuộc, như ánh sao.
Anh điềm tĩnh đưa mắt nhìn quanh, như tìm ai. Thẩm Hy Mạt dõi teheo điểm dừng của ánh mắt đó, nó lướt qua đám đông, dừng lại ở chỗ cách cô năm mét.
Rốt cuộc, bến đỗ cuối cùng của anh không phải là cô.
Năm năm trước, trong một buổi hoàng hôn màu da cam, anh nói với cô: “Bến đỗ cuối cùng của anh trên thế giới này chỉ duy nhất là em.”
Có điều, đến hôm nay họ vẫn chỉ là những người qua đường.
Cô từng ngây thơ cho rằng, những ngày tháng không có cô, anh sẽ rất cô độc. Nhưng cô đã nhầm, anh không hề cô đơn, trái lại có vẻ sống rất đường hoàng…
Người anh tìm là một cô gái có khuôn mặt đoan trang, dáng vẻ phóng khoáng, cô ta mặc chiếc váy dài tua rua màu tím nhạt, làm tôn thêm thân hình tuyệt đẹp, yêu kiều và duyên dáng.
Vì cô ta quay lưng lại, nên Thẩm Hy Mạt không cách nào nhìn rõ mặt, nhưng có thể nghe thấy tiếng cười nói của cô ta. Anh đón va ly trong tay cô gái, hai người bắt đầu đi về phía cô.
Thẩm Hy Mạt tim giật thót, định bước đi, nhưng chân nặng như đeo chì, không bước nổi.
Sự trốn chạy suốt năm năm qua của cô với gần hai ngàn ngày đêm, bây giờ trốn chạy nữa, có cần thiết không? Chi bằng thẳng thắn đối diện.
“Như Thìn!” Cô gái khoác tay anh rất tự nhiên, gọi rất dịu dàng.
Lòng Thẩm Hy Mạt se sẽ đau, một cách vô thức, không thể kiểm soát, cố lắng nghe.
Những câu trả lời đã chìm trong dòng người đông đúc.
Không nghe thấy câu trả lời của anh, Thẩm Hy Mạt cảm thấy có gì hẫng hụt, cúi đầu liếc nhìn những bóng người vội vã đi lướt qua mình.
Có mùi hương nhàn nhạt chỉ thuộc về anh thoảng qua bên cạnh, anh sải bước dài, vẫn dáng cao dong dỏng, chỉ hai ba bước là đến trước mặt cô.
Chỉ cách một, hai mét, họ đã gần trong gang tấc mà biển trời cách biệt, lướt qua nhau như thế.

Cô bàng hoàng nhìn theo bóng lưng đó, quá khứ của họ bỗng hiện về.
“Diệp Như Thìn, đừng tưởng anh chân dài bước rộng mà em không đuổi kịp nhé.”
Thẩm Hy Mạt lúc đó thích lóc cóc chạy theo Diệp Như Thìn.
“Nếu em đuổi kịp, anh sẽ tấn phong em là bà xã đại nhân của anh.” Diệp Như Thìn vừa bước những bước dài vừa ngoảnh đầu nhìn Thẩm Hy Mạt đang thở hổn hển chạy gằn phía sau.
“Xì, đừng tưởng bở, dù đàn ông trên đời này chết hết, em cũng không lấy anh!” Thẩm Hy Mạt vẫn ra sức chạy theo.
“Không lấy anh, thật sao?” Diệp Như Thìn đột ngột dừng bước, Thẩm Hy Mạt không kịp phản ứng, ngã chúi vào lòng anh, anh cúi xuống, hôn cô thật mạnh.
Dưới ánh đèn đường vàng đục, hai cái bóng âu yếu dán vào nhau.
Đêm đó có ánh trăng suông mờ mờ, chiếu sáng tình yêu của họ.
“Thẩm Hy Mạt, ở đây!”
Đồng nghiệp Tiền Khê Khê vừa vẫy tay rối rít, vừa hét gọi, khiến người đi đường đều dồn mắt nhìn.
Con bé rộng mồm, nói nhỏ một chút không được à? Thẩm Hy Mạt lẩm bẩm. Mới vài ngày không gặp, Tiền Khê Khê đã sung sướng như xa nhau cả thế kỷ.
Lúc này, ánh mắt Thẩm Hy Mạt vô thức dừng lại trên cái người mặc sơ mi màu xanh nước biển vừa đi qua, tim bỗng đập thình thình. Nếu anh ngoái lại, mình sẽ gật đầu chào, hay mỉm cười nói “đã lâu không gặp”, hay im lặng? Nhưng bất chấp ánh mắt đau đáu dõi theo của cô, rốt cuộc anh vẫn không ngoái lại, vậy là mọi giả định vừa rồi đều sụp đổ.
Tiền Khê Khê đi đến khoác tay cô, giọng cao vút như được tiêm liều thuốc hưng phấn: “Hy Mạt, mấy ngày không gặp, nhớ muốn chết đây này.”
Thẩm Hy Mạt ngơ ngẩn dường như không nghe thấy lời cô bạn.
Tiền Khê Khê không chút ý tới sắc mặt của cô, chỉ vào cái lưng của Diệp Như Thìn ghé tai cô thì thầm: “Nhìn thấy chưa, người mặc sơ mi xanh kia chính là Diệp Như Thìn mà lần trước em đã nói với chị, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cẩm Thế, sản nghiệp lên tới cả trăm triệu tệ, bên ngoài nhìn còn đẹp trai hơn lúc lên ti vi. Còn cái cô bạn bên cạnh anh ta… lẽ nào là người tình cực hot mà thiên hạ đồn đại?” Câu cuối hạ giọng nói nhỏ như nói với chính mình.
Thẩm Hy Mạt rốt cuộc cũng định thần lại, nắm chặt tay kéo va ly, cố nói với Tiền Khê Khê bằng giọng bình tĩnh: “Em bảo đến đón chị để cùng đi gặp một khách hàng quan trọng cơ mà?”
“Bây giờ mấy giờ rồi?” Tiền Khê Khê giật mình, cuống quýt xem đồng hồ, “Ôi, nhanh lên, chúng ta phải tăng tốc lên, không được để khách hàng chờ đợi, ấn tượng ban đầu là quan trọng lắm.”
Trong nhà hàng Trung Quốc, chùm đèn pha lê lóng lánh tỏa ra tầng tầng ánh sáng thanh dịu.
Ngồi đối diện với Thẩm Hy Mạt là người đàn ông trung niên hơi hói, ông ta đẩy cặp kính râm trên mũi nói với cô: “Thẩm tiểu thư, phương án thiết kế của các cô tôi đã xem rồi, vẫn còn một số chỗ cần sửa, nhưng về tổng thể, tương đối tốt.”
“Lý tổng, nếu ông có ý kiến hoặc ý tưởng gì xin cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ sửa theo ý ông.” Thẩm Hy Mạt mỉm cười đáp.
Vị khách liệt kê những chỗ cần sửa, Thẩm Hy Mạt vội lấy bú ghi lại, còn Tiền Khê Khê chỉ chuyên tâm thưởng thức món ăn.
“Lý tổng, cám ơn những ý kiến quý báu của ông, chúng tôi sẽ nhanh chóng sửa lại, sớm giao cho ông phương án hoàn thiện nhất.” Thẩm Hy Mạt vừa nói vừa đóng nắp bút máy.
“Thẩm tiểu thư, bây giờ cô vẫn giữ thói quen dùng bút máy ư?” Lý tổng liếc nhìn chiếc bút máy trong tay Thẩm Hy Mạt, ngạc nhiên hỏi.
Tiền Khê Khê lập tức xen lời: “Lý tổng, ông không biết chứ, Thẩm Hy Mạt không dùng bất kỳ loại bút nào, ngoài bút máy, điển hình của người ‘sính bút máy’.”
Thẩm Hy Mạt xoay cây bút trong tay, bên trên vẫn còn những nét khắc mảnh hơi mờ, nhìn không rõ nhưng nó in vào lòng cô như một con dấu.
Năm đó, Thẩm Hy Mạt hai mươi tuổi, Diệp Như Thìn hăm hai.
“Diệp Như Thìn, sao anh cứ dùng bút máy mãi như vậy? Vừa phải bơm mực, vừa phải lo mặc giây ra sách vở, anh không thấy phiền phức à?” Thẩm Hy Mạt lén theo Diệp Như Thìn đi nghe giảng, cầm bút máy của anh hỏi.
“Quen rồi.” Diệp Như Thìn mắt vẫn nhìn lên bảng.
Thẩm Hy Mạt kéo áo anh, tinh nghịch nháy mắt: “Thế còn em?” Cô hỏi, mặt đầy mong đợi.
“Kẹo cao su.” Diệp Như Thìn quay sang cô, nói.
Thật vậy, chỉ cần nơi nào có Diệp Như Thìn là nơi đó có Thẩm Hy Mạt. Từ bao giờ họ đã trở lên như hình với bóng như vậy?
Hồi đó cô vẫn chưa hiểu nhiều về tình yêu, chỉ biết ở bên anh luôn rất vui, vậy là chỉ muốn theo sát anh từng giờ, từng phút, cứ thế đến lúc bạc đầu.
Thẩm Hy Mạt bực mình với kiểu hỏi một đằng, trả lời một nẻo của Diệp Như Thìn, bĩu môi cự lại: “Ai đã nói lên lớp chán ngắt, cần người ngồi bên cạnh? Ai nói ăn cơm một mình chán chết, cần người ăn cùng? Ai nói chơi bóng rổ cần người cổ vũ mới có hứng…”
Chưa nói hết, Diệp Như Thìn đã để ngón tay lên môi cô, mắt long lanh nhìn cô: “Anh.”
Thẩm Hy Mạt nắm bàn tay ấy, cười ngọt lịm: “Vậy anh đã quen có em chưa?”
Diệp Như Thìn rút tờ giấy trắng trên bàn viết mấy chữ rồi đưa cho Thẩm Hy Mạt.
“Em là cây bút máy suốt đời của anh, nói xem, anh có quen không?” Nét chữ cứng cáp, phóng khoáng, bằng kiểu chữ Khải mà cô rất thích.
“Vì sao em lại là cây bút máy của anh?” Thẩm Hy Mạt băn khoăn liếc Diệp Như Thìn một cái, rồi cũng viết mấy chữ bên dưới dòng chữ đó.
“Để anh tiện mang theo suốt đời.”
Thẩm Hy Mạt cầm tay anh lắc mạnh, sung sướng nói: “Anh phải giữ gìn cẩn thận, không được làm mất đấy.”
“Em đã ở trong tim anh, làm sao mất được?”
Nhưng hôm nay, anh vẫn để mất cô giữa biển đời, tìm kiếm trong vô vọng.
Ba người ăn xong bữa tối, tổng giám đốc Lý gợi ý đi KTV, Thẩm Hy Mạt vốn muốn từ chối nhưng Tiền Khê Khê đã giật cánh tay cô, nhoẻn cười với Lý tổng: “Vâng, cung kính không bằng tuân lệnh.”
Trong phòng KTV, Tiền Khê Khê và vị tổng giám đốc say sưa song ca bài có tên “Ngọt ngào”, hai bên phối hợp rất ăn ý, còn Thẩm Hy Mạt ngồi một bên lắng nghe.
“Thẩm tiểu thư cũng hát một bài đi, có hát được bài ‘Người yêu tri kỷ’ không?” Bài hát vừa kết thúc, tổng giám đốc Lý liền bước đến bên Thẩm Hy Mạt hỏi.
Đã đến đên thì phải hát, Thẩm Hy Mạt gật đầu: “Tôi biết.”
Vừa hát được một nửa, Tiền Khê Khê đã ghé tai cô nói: “Chị có điện thoại kìa.”
“Ừ, lát nữa chị gọi lại.” Không muốn làm vị khách mất hứng, Thẩm Hy mạt tiếp tục hát.
Bài hát kết thúc, điện thoại lại reo, cô nhấn phím, vẫn giọng lịch thiệp như thường lệ trả lời: “Xin chào!”
“Chào Thẩm tiểu thư!” Một giọng nói hơi trầm, rất hay vẳng đến.
Thẩm Hy Mạt vô thức nắm chặt điện thoại, bị giọng nói khàn đục của vị khách họ Lý át đi, cô nghe không rõ lắm, nhưng có thể lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói đó. Gần như xông ra khỏi cửa, tránh xa căn phòng ầm ĩ tiếng nhạc, cô đi đến một góc yên tĩnh.
“Sao lại là anh?” Khi hỏi câu đó, giọng cô hơi run, tay cũng run run.
Ba chữ “Thẩm tiểu thư” mà anh thốt ra khiến cô đau lòng, cô từng là Hy Mạt của anh, hôm nay lại chỉ là một người qua đường nào đó của anh.
Chia tay lâu như vậy, anh không hề gửi một tin nhắn, gọi một cú điện thoại, cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của cô. Nhưng bây giờ, sau bằng ấy năm bặt tin, anh lại gọi cho cô, làm sao cô không bất ngờ?
“Đang ở KTV? Với ai?” Diệp Như Thìn lạnh lùng hỏi.
Anh vẫn nhạy cảm như xưa, Thẩm Hy Mạt cười nhạt hỏi: “Anh nghĩ anh là ai? Tại sao muốn can thiệp vào đời tư của tôi?”
Mấy năm đã qua, anh nghĩ họ vẫn là họ lúc mới quen ư? Thời gian trôi nhanh, vật đổi sao dời, có ai không thay đổi?
“Nói đi, em đang cùng với ai?” Giọng Diệp Như Thìn càng lạnh băng.
“Chuyện đó có quan trọng không?” Anh ấy vẫn quan tâm đến mình ư? Hay là do mình quá nhạy cảm/
“…” Đầu dây bên kia im lặng.
“Không có chuyện gì, tôi cúp máy đây.” Miệng nói vậy, nhưng vẫn nấn ná chưa ngắt máy.
“Nếu em không cần túi sắc của mình thì cúp máy đi.” Mấy giây sau, anh mới vội vã nói.
“Cái gì?” Thẩm Hy Mạt ngẩn ra, túi sắc của cô đang để trong phòng KTV cơ mà?
“Túi của em, ở chỗ tôi.”
Thẩm Hy Mạt sửng sốt, lẽ nào anh có phép thuật, bí mật lấy trộm túi sắc của cô lúc nào, mà cô không biết? Nếu có khả năng đó, tại sao hồi còn bên nhau, chưa thấy anh thể hiện?
Một ý nghĩ vừa lóe trong đầu, cô vội vàng quay về phòng KVT lục túi sắc của mình, quả nhiên toàn bộ vật dụng bên trong không phải của cô. Vậy là vừa rồi cô đoán đúng, trong lúc qua cửa kiểm soát, cô đã cầm nhầm chiếc túi của ai đó giống hệt. Xét tình hình hiện tại, chủ nhân của chiếc túi chính là người yêu của Diệp Như Thìn.
Trong cuộc họp ngày hôm sau, trưởng phòng Vương đã hỏi Thẩm Hy Mạt: “Hy Mạt, bản hợp đồng mấy hôm trước cô đi công tác mang về đâu rồi?”
Thẩm Hy Mạt giật mình, gay to rồi, túi sắc của mình vẫn còn ở chỗ Diệp Như Thìn, hợp đồng lại để trong đó. Cô làm bộ điềm nhiên trả lời: “Tôi để ở nhà, ngày mai mang đến, được không?”
“Họp xong, mang đến cho tôi.” Trưởng phòng ra lệnh.
Tác phong làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát cửa sếp Vương, Thẩm Hy Mạt từ lâu đã được lĩnh giáo, trước bộ mặt lạnh lùng đó, cô đành im lặng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thẩm Hy Mạt đứng trước khung cửa sổ rộng lớn, tay cầm điện thoại lật qua lật lại, rất phân vân, gọi cho anh nên nói gì, rốt cuộc, tối qua cô đã lỡ hẹn.
Diệp Như Thìn, Diệp Như Thìn… Cái tên đó không ngừng quay cuồng trong đầu, khiến cô bồn chồn.
Vì bản hợp đồng, Thẩm Hy Mạt cuối cùng quyết định gọi điện cho anh, những tiết “tút, tút” từ đầu bên kia giống như tiếng ma quỷ dội vào tai, xộc thẳng vào lòng cô.
Nghe máy đi, nghe máy đi! Thẩm Hy Mạt sốt ruột lẩm bẩm, chuông reo mấy tiếng, nhưng không ai nhấc máy.
Đúng là người bận rộn! Cô lẩm bẩm, rồi dứt khoát cúp điện thoại. Nhưng trong thời gian làm việc sau đó cô luôn thấp thỏm, loáng thoáng cảm thấy trưởng phòng luôn nhìn về phía mình, rất may, không lâu sau, Diệp Như Thìn gọi điện.
Chữ “A” nhấp nháy trên màn hình, người đàn ông từng được cô gọi là “Như Thìn”, bây giờ cái tên đó có thể dùng bất kì ký hiệu gì để thay thế, những chữ cái “A, B, C” xa lạ mà quen thuộc vậy thôi.
“Thẩm tiểu thư!” Giọng anh xa cách đến mức cô không thể hình dung.
“Diệp tiên sinh!” Thẩm Hy Mạt trấn tĩnh trả lời, tuy nhiên hơn ai hết, cô hiểu, đã bằng ấy năm trôi qua, có những sợi dây tình cảm vắt ngang giữa họ không thể nào gạt đi, kéo cũng không được, dứt cũng không ra, chỉ có thể để nằm yên đó, mặc nó dần dần mốc meo, trở thành lớp bụi của thời gian.
“Em đứng nguyên đó, đừng động đậy.”
Thẩm Hy Mạt sững người, đưa mắt nhìn quanh, các đồng nghiệp trong phòng, có người đang cắm cúi làm việc, có người ôm tài liệu vội vàng đi đâu, có người đang thảo luận gì đó, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng anh. Anh đang ở đâu, vì sao lại biết chỗ cô?
“Tiểu thư…” Có người vỗ nhẹ vào vai Thẩm Hy Mạt.
Cô đột ngột quay người, một khuôn mặt vừa lạ vừa quen thuộc bỗng hiện trước mắt.
Là anh, lại gặp nhau.
Nhìn anh trong khoảng cách gần như vậy, lại cảm giác xa tận cuối trời, dường như cách cả một dòng sông bát ngát.
Hôm nay, anh mặc đĩnh đạc hơn lần trước, comple tề chỉnh, cực kỳ phong độ và nam tính. Anh mỉm cười với cô, lịch thiệp và khách sáo, nụ cười trong mắt cô vụt tắt, tim bắt đầu lặng đi.
Mặc dù ngày trước họ từng yêu nhau như thế, cuối cùng lại trở thành những người xa lạ thân thuộc nhất.
Nếu có thể, cô ước ao trở về ngày ấy, lúc gặp nhau lần đầu, mỉm cười với anh, gã thư sinh đứng sâu trong ký ức, chỉ nói một câu: “Xin chào.” Đáng tiếc là không ai có thể quay ngược thời gian, không ai tìm lại được những khoảnh khắc của thời gian đã qua.
“Diệp tiên sinh, túi sắc của tôi đâu?” Thẩm Hy Mạt thản nhiên đi thẳng vào chủ đề chính.
“Đi theo tôi.” Diệp Như Thìn chỉ nói có vậy, rồi quay người bước đi.
“Đi đâu?” Thẩm Hy Mạt vẫn đứng tại chỗ.
“Có phải bản hợp đồng cũng quan trọng chút ít không?” Diệp Như Thìn quay người, khóe miệng hơi nhếch mỉm cười ranh mãnh.
Vì sao anh biết chuyện bản hợp đồng? Thẩm Hy Mạt lại ngẩn ra. Cô liếc anh một cái, bụng nghĩ, thế nào là “cũng quan trọng chút ít”? Nhìn bộ dạng kiêu kiêu bất cần đó, cô tức tối nghiến răng trèo trẹo.
Thẩm Hy Mạt đi theo Diệp Như Thìn, được một quãng thì nhìn thấy trưởng phòng thiết kế đi tới.
“Chào Diệp tổng.” Trưởng phòng Vương vốn được mệnh danh là “mặt lạnh” giờ nhìn thấy Diệp Như Thìn bỗng như trở thành người khác hẳn, tươi cười chào hỏi, rồi nhìn sang Thẩm Hy Mạt đi bên cạnh, giục: “Đứng đây làm gì? Mau về làm việc đi!” Nụ cười vụt tắt, mặt ông ta trở lại lạnh tanh.
“Sếp Vương, tôi phải đi lấy bản hợp đồng.” Thẩm Hy Mạt thong thả nói.

“Vậy mau đi đi.” Trưởng phòng vẫn bộ mặt lạnh băng.
“Nhưng…” Hợp đồng đang ở chỗ Diệp Như Thìn, Thẩm Hy Mạt không biết giải thích thế nào, nếu nói ra không biết ông ta sẽ nghĩ gì về quan hệ giữa cô và Diệp Như Thìn. Thêm chuyện không bằng bớt chuyện, cô dứt khoát không nói.
Diệp Như Thìn dường như đoán trúng sự khó xử của cô, mỉm cười nói với trưởng phòng thiết kế: “Anh Vương, tôi có thể mượn cô gái này một lát không?”
Mượn mình một lát? Thẩm Hy Mạt bỗng trợn mắt nhìn Diệp Như Thìn, những lời như vậy mà anh có thể không e ngại nói thẳng trước mặt “trưởng phòng Vương” sao? Tuy nhiên, sau đó nghĩ lại, nếu anh đã gọi ông ta là “anh Vương” thì chắc chắn họ rất thân quen.
Trưởng phòng Vương đầu óc vốn nhanh nhạy, lúc này não bộ hình như trì trệ mấy giây, nhìn hai người, sau khi hiểu ra, lập tức mỉm cười nói với Diệp Như Thìn: “Diệp tổng, anh cứ lấy mà dùng.”
Họ coi mình là gì chứ? Thẩm Hy Mạt kinh ngạc nhìn trưởng phòng, nói: “Sếp Vương, ông định đem tôi tặng không cho người khác hay sao?”
“Cô hỏi anh ấy xem có gì tặng lại không?” Sếp Vương ý tứ nháy mắt với Thẩm Hy Mạt, trước khi đi đột ngột ngoảnh lại nói với cô: “Ngày mai, nhất định phải mang hợp đồng lại cho tôi.”
“Nhất định.” Thẩm Hy Mạt nói chắc chắn như đinh đóng cột, thực ra không cần đến ngày mai, lát nữa có thể mang đến, không phải sao?
Đi đến cửa thang máy, Thẩm Hy Mạt và Diệp Như Thìn không ai bảo ai cùng giơ tay định ấn nút, rồi lại cùng bối rối nhìn nhau, rụt tay về.
“Mời em, ưu tiên phụ nữ!” Diệp Như Thìn vừa nói vừa lịch thiệp chìa tay phải, làm động tác mời, ánh mắt ẩn giấu tình cảm khác thường, quá phức tạp làm Thẩm Hy Mạt không thể nào đoán ra.
Thẩm Hy Mạt chỉ liếc anh một cái, rồi lảng tránh ánh mắt ấy, ngón tay chạm vào tấm biển thang máy mát lạnh.
Đang giờ làm việc, thang máy rất vắng, từ từ đi xuống. Thẩm Hy Mạt đứng tựa vào thành vịn bên phải, dường như áp vào mặt tường kim loại, còn Diệp Như Thìn đứng cách cô không đầy nửa mét, trông như một cây bạch dương thẳng tắp.
Không gian chật hẹp của hai người tuyệt đối yên lặng, dường như có thể nghe rõ hơi thở của nhau, từng tiếng rõ ràng và lẩn quất bên tai nhau.
“Những năm qua, em sống thế nào?” Diệp Như Thìn dường như đang nói với mình, giọng thoảng qua, nhẹ như làn gió lay hạt sương đọng trên lá sen.
Sống thế nào ư? Thẩm Hy Mạt không kiềm chế được, vô thức ngước nhìn anh một cái, ánh mắt giễu cợt. Những năm qua, không có anh, tôi đã sống cuộc sống đầy hương sắc.
Lẽ nào, những năm tháng không có anh, tôi nhất định phải là chính tôi, con người từng đau khổ tột cùng vì không có anh? Có những thay đổi âm thầm nảy sinh theo thời gian, lẽ nào anh không hiểu? Thẩm Hy Mạt cúi xuống, cười nhạt: “Người khác sống thế nào tôi cũng sống như vậy.”
“Được biết em sống tốt như Bill Gate, anh cũng yên tâm rồi.” Diệp Như Thìn thản nhiên nói.
“Sống tốt hơn Bill Gate nữa kia.” Cô cũng phụ họa.
“Em vẫn như ngày xưa.”
Những bức tường bằng kim loại xung quanh sạch sẽ và sáng choang in hình hai người. Thẩm Hy Mạt bất giác liếc nhìn anh, không ngờ trong tấm kim loại sáng như gương anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người thoáng gặp nhau.
“Hy Mạt…” Cùng với tiếng “ting” báo hiệu thang máy dừng, giọng nói trầm trầm đó lập tức biến mất trong không khí.
Khi Thẩm Hy Mạt ngước nhìn, sắc mặt Diệp Như Thìn vẫn thản nhiên như thể tiếng gọi đó không phải của anh, chỉ là cô bị ảo giác. Nhưng cô đã nghe rất rõ từng chữ!
Trước khi lên xe, Diệp Như Thìn bật chiếc ghế phụ bên cạnh, giơ tay mời cô.
“Túi sắc của tôi đâu?” Thẩm Hy Mạt nghi ngờ nhìn anh.
“Lên xe.” Diệp Như Thìn dường như ra lệnh cho cô.
“”Túi sắc của tôi, trả tôi đi!” Thẩm Hy Mạt đứng yên không nhúc nhích, chỉ đăm đăm nhìn anh.
“Em cũng biết, anh không bao giờ nói lần thứ hai.” Ánh mắt Diệp Như Thìn vụt trở lên sắc lạnh.
Thẩm Hy Mạt không nói lời thứ hai, định mở cửa ngồi vào ghế sau, nhưng tay đã bị anh tóm chặt, không thể nhúc nhích.
“Buông ra!” Thẩm Hy Mạt cố sức vùng ra, nhưng tay anh như một thứ dây leo, quấn chặt tay cô. Tính anh vẫn như xưa, ngang ngược không thay đổi chút nào.
Thẩm Hy Mạt đã chạm tay vào tay vịn cửa sau, định mở tìm túi sắc của mình nhưng Diệp Như Thìn đã nắm vai cô xoay nhẹ, để mặt cô đối diện với anh, sau đó một tay quàng eo cô, tay kia chống lên xe. Tư thế này trông như đang ôm cô vào lòng. Hơi thở ấm áp quen thuộc xen hương quýt thanh tao phả vào cô, thoảng qua tai cô, cảm giác ngưa ngứa nhồn nhột. Thẩm Hy Mạt còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ấn vào ghế trước bên cạnh tay lái.
Sau đó đón sập cửa xe.
Thẩm Hy Mạt ngẩn ra, nhìn anh quay người, đi vòng qua đầu xe. Rốt cuộc anh định làm gì?
“Anh định đưa tôi đi đâu?” Thẩm Hy Mạt lạnh lùng hỏi.
“Nơi chúng ta từng đến.” Diệp Như Thìn nghiêng người, thắt dây an toàn cho cô.
Xe phóng như bay theo trục đường chính, những hiệu tạp hóa, nhà hàng, hiệu thời trang, hiệu kim hoàn vun vút lướt qua trước mắt, trông giống những bức phong cảnh được đóng khung, dưới ánh mặt trời rực rỡ, càng sáng choang. Dãy ngô đồng hai bên đường với tán lá xanh um rậm rạp, bóng lá hắt lên kính xe, tạo nên những vệt sáng to nhỏ lung linh nhảy múa. Càng đi, quanh cảnh trước mắt càng quen thuộc và đẹp mê hồn.
Khoảng hai năm trước, Thẩm Hy Mạt từng làm việc ở gần đây, nhìn thấy dãy ngô đồng hai bên đường, cô dừng lại ngắm nghía rất lâu. Một đồng nghiệp mỉm cười hỏi: “Thích ngô đồng hả?”
Thẩm Hy Mạt đang chìm trong suy tưởng, như không nghe thấy, rất lâu mới trả lời: “Ngô đồng cánh kiêm tế vũ, đáo hoàng hôn điểm điểm đích đích”1. Đồng nghiệp nghe vậy, tưởng cô bỗng nổi hứng, đọc thơ.
(1) Trích câu trong bài thơ “Thanh thanh man” của Lý Thanh Chiếu, nói về nỗi sầu muộn của người thiếu phụ mất chồng, cô đơn ngồi bên cửa sổ, khi hoàng hôn buông xuống, trời lại mưa, mưa nhỏ trên cây ngô đồng từng tiếng thê lương, khiến lòng nàng càng tan nát.
Còn trong tâm trí Thẩm Hy Mạt lúc này hiện ra một mảnh ghép trong ký ức mà rất lâu, rất lâu rồi cô không chạm đến. Đó là một chiều hoàng hôn mùa hạ, ráng cuối trời vàng rực màu cam nhạt, xung quanh là lớp lớp mây tím đủ các gam đậm nhạt khác nhau, giống hệt bức tranh thủy mặc với những tầng thứ, lớp lang rõ nét, rực sắc màu: “Hy Mạt, đi nhanh lên nào.” Diệp Như Thìn mỉm cười ngoái đầu, nhìn Thẩm Hy Mạt tập tễnh bước đằng sau. “Diệp Như Thìn, anh có thể thông cảm một chút với cô bạn gái nhan sắc vô địch, trẻ trung vô hạn, lương thiện có dư của anh không?” Thẩm Hy Mạt chau mày nói, ngồi xụp xuống, xoa bóp lòng bàn chân và mắt cá chân.
Diệp Như Thìn ngoảnh lại, cười cười nói: “Phải thêm một điều nữa mới đúng, thể lực yếu như sên!”
“Chẳng có người yêu nào như anh, không hiểu người yêu chút nào!” Thẩm Hy Mạt mặt ỉu xìu làm bộ tủi thân, bộ dạng cực đáng thương chờ anh “cứu viện”.
“Em đi mà tìm thủ phạm.” Diệp Như Thìn thấy cô tội nghiệp như thế nhưng vẫn không động lòng, mặt tỉnh bơ, hai tay đút túi quần, như không liên quan đến mình.
Thẩm Hy Mạt cúi đầu nhìn đôi giầy cao gót bảy phân của mình, thầm nghĩ: Như thế này mới yểu điệu nữ tính chứ? Nhưng cô đã bỏ qua một điều, để yểu điệu nữ tính phải trả giá, chẳng hạn bàn chân cô lúc này đang nhức mỏi vô cùng. Thẩm Hy Mạt vẫn nhất quyết không chịu cởi giày. Tập tễnh một chút đã sao, đằng nào chẳng về được kí túc xá! Nghĩ vậy, cô lại thong thả bước theo Diệp Như Thìn.
Khi đuổi kịp, Diệp Như Thìn vừa duỗi cánh tay, như một trò ảo thuật, trên tay anh đã xuất hiện một đôi giày vải, anh chìa ra nói: “Thay giày đi.”
Mắt Thẩm Hy Mạt sáng lên, bước vội lên đứng trước mặt anh, hỏi: “Anh giấu giày đi, đợi khi chân em rách bươm mới làm từ thiện, rốt cuộc anh có ý đồ gì?”
“Nếu ngay từ đầu anh đã đưa giày ra, thì đôi giày cao gót dưới chân em chẳng phải vô giá trị hay sao?”
Thẩm Hy Mạt ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường, vẫy anh: “Mang giày lại đây.”
Diệp Như Thìn đi đến, tháo đôi giày cao gót, xoa bóp bàn chân rồi đi đôi giày vải vào cho cô.
Lúc đó, hai hàng ngô đồng tán xum xuê ven đường lặng lẽ chứng kiến tình yêu của họ.
Bây giờ, hàng ngô đồng vẫn là hàng ngô đồng ngày ấy, những cửa hiệu vẫn là cửa hiệu năm xưa, nhưng tình yêu của họ? Có còn như ngày ấy?
“Anh làm thế này có ý nghĩa gì?” Thẩm Hy Mạt nhìn Diệp Như Thìn đang chăm chú lái xe.
“Chỉ muốn đến đây.” Diệp Như Thìn lơ đãng nói.
“Được thôi.” Thẩm Hy Mạt không muốn tranh luận, nên im lặng.
Hai người yên lặng rất lâu, Thẩm Hy Mạt đột nhiên nhớ ra điều gì, vội hỏi: “Người cứu tôi ngày 12 là anh đúng không? Nhưng sao lại có tin tối đó anh quẹt xe làm ngã một người rồi bỏ chạy?”
Mấy ngày trước, khi Thẩm Hy Mạt đọc được tin đó, đã hết sức ngạc nhiên, vào thời gian đó, rõ ràng Diệp Như Thìn đang ở bên cô.
“Chắc có người nhầm lẫn, hoặc là…” Diệp Như Thìn chau mày, nói: “Là trò đùa ác ý của ai đó.”
“Anh đắc tội với ai hay sao?” Cô biết, trước nay anh luôn hành xử rất đàng hoàng, có lẽ không đắc tội với ai. Câu chuyện trên giống như có ai đó rỗi việc, đùa giỡn anh vậy.
“Nếu biết kẻ đó là ai, liệu tôi có để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, để hắn ra tòa kiện tôi không?” Diệp Như Thìn sầm mặt nói.
“Vậy anh định thế nào? Cứ cho qua như vậy ư?”
“Chuyện của tôi, em khỏi bận tâm.” Diệp Như Thìn lạnh nhạt nói.
Thẩm Hy Mạt cau mày, ánh mắt trách móc, giọng bất bình: “Cứ phải làm ình thân bại danh liệt mới cam tâm sao?”
“Cây ngay không sợ chết đứng!” Diệp Như Thìn mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước: “Đúng sai, đen trắng thế nào cứ để họ phán.”
“Anh tình nguyện chịu tội thay người khác?”
“Nếu không, em định thế nào?” Diệp Như Thìn ánh mắt lạnh lùng, ngoảnh sang cô hỏi.
“Em đồng ý ra tòa làm chứng cho anh.” Thẩm Hy Mạt buột miệng nói.
“Cất lòng tốt của em đi, tôi không cần.” Diệp Như Thìn chau mày, từ chối thẳng thừng.
Thẩm Hy Mạt không ngờ anh phản ứng nhanh như vậy, cô nhớ, anh rất ghét bị hiểu lầm, nhưng bây giờ xem chừng tỏ ra bất cần, anh thực sự không cần sự giúp đỡ của cô để bảo vệ danh dự của mình ư? Cô trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi: “Túi sắc của em đâu?”
Diệp Như Thìn giơ tay chỉ vào ghế sau.
Thẩm Hy Mạt ngoái đầu nhìn, thấy ngay túi sắc bị mất từ lâu của mình, cô để chiếc túi giống hệt đang cầm trong tay bên cạnh nó, nhoài người lấy chiếc túi của mình, hỏi: “Diệp tiên sinh, tiểu thư đó nhất định cũng muốn nhận lại túi của mình, phải không?”
“Chuyện đó không cần em bận tâm.”
“Đưa tôi về công ty.”
“Thì ra, có người yêu công việc đến thế.” Diệp Như Thìn cười nhạt.
“Không như một số người, có việc hay không cũng bỏ đi lung tung, uổng phí thời gian.”
“Ở bên em cũng là uổng phí thời gian à?” Diệp Như Thìn bỗng quay sang chăm chú nhìn cô.
Thẩm Hy Mạt lập tức cứng người, do dự sau vài giây, nói: “Tôi muốn xuống xe.”
“Có bản lĩnh thì xuốn đi.” Diệp Như Thìn đột ngột tăng tốc, xe phóng như bay.
Thẩm Hy Mạt hình như cố tình chống đối, nhất quyết đẩy cửa xe, Diệp Như Thìn lạnh lùng cất tiếng: “Em không muốn ở bên tôi như thế sao?”
“Đúng!” Thẩm Hy Mạt nói giọng dứt khoát, cửa xe đx bị khóa, không thể mở được, cô quay lại nhìn anh, mặt lạnh tanh nói: “Một giây cũng là thừa.”
Anh bất chợt phanh gấp, một tiếng rít chói tai vang lên.
Thẩm Hy Mạt sợ anh lại có hành động kỳ quặc khác, vẫn cố mở cửa, định đi, nhưng bị anh tóm lấy ép vào lòng.
Dường như biết cô sẽ giẫy giụa phản kháng, anh bình tĩnh nắm chặt hai tay cô, nắm chặt như thế vì sợ một giây sau, có thể cô sẽ biến mất ngay trước mắt anh.
Cô không biết, anh có thể hành động nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh bất ngờ hôn mạnh vào môi.
Nụ hôn ấy không dịu dàng chút nào, thậm chí có phần thôi bạo, giống như lần hôn cuối của họ, mạnh và đau, đau thấu tới tim.
Đã bao lâu rồi không tiếp xúc gần anh như thế? Đã bao lâu rồi không nhìn vào đôi mắt sâu, rất đẹp của anh ở khoảng cách gần như thế này? Tim cô bắt đầu loạn nhịp, lồng ngực nhoi nhói, khó thở.
Mùi hương thanh dịu từ từ tỏa quanh cô, đi vào mũi cô. Mùi hương ấy đã biến mất lâu như vậy trong thế giới của cô, bây giờ lại ùa về, trong một thoáng Thẩm Hy Mạt bàng hoàng cảm giác như cách cả một thế giới, như mơ, mà lại rất thực.
Bóng ngô đồng chiếu lên mặt anh, khiến khuôn mặt với những đường sắc nét rõ ràng trông càng kiên nghị.
Nhưng bất luận anh mang mùi hương quá khứ quyến rũ thế nào, hoặc ngoại hình đẹp lạnh lùng hấp dẫn ra sao. Cô biết, mình đã không thể chạm vào.
Thẩm Hy Mạt gồng tay, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng, cố vùng ra, nhưng lại bị anh siết chặt hơn, không thể thoát ra được. Những lời muốn nói, liên tục bị chìm nghỉm trong nụ hôn si đắm và thô bạo đó.
Anh chạm nhẹ vào cánh tay cô, cánh tay ấy giờ đây hình như mảnh mai hơn, làn da cũng mịn hơn, như ngọc phỉ thúy được bàn tay khéo léo tạc chạm tinh vi, khiến anh càng mê đắm, chỉ muốn thời gian dừng lại ở phút này. Cảm thấy cơ thể cô run lên trong vòng tay mình, anh càng siết chặt hơn, nụ hôn càng nồng nàn.
“Buông ra!” Thẩm Hy Mạt vận toàn bộ sức lực nói ra hai chữ này, rồi đẩy mạnh anh ra, ánh mắt nảy lửa.
Cô không cho anh thêm bất cứ cơ hội nào để lấn tới, đẩy mạnh cánh cửa, bước vội ra ngoài, rồi đóng sập cửa xe.
Âm thanh nặng nề đó vang lên như rạch vào màng nhĩ anh, Diệp Như Thìn lặng lẽ dõi theo bóng cô đi xa dần.
Nếu không một lần nữa gặp lại em như thế, chắc chắn anh sẽ không mất trí đến vậy. Nhưng, đứng trước em, anh lại bàng hoàng cảm giác lại thấy em của những ngày xưa. Hai ta, dường như lại trở về thủa ban đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.