Đọc truyện Anh Mở Đường Em Yểm Trợ – Chương 82: Ngoại Truyện Nhỏ: Chủ Nghĩa Đàn Ông Vĩ Đại Của Hội Trưởng Đại Nhân
Sau đám cưới của Bánh Bao, bố mẹ cô và bố mẹ chồng vẫn lo lắng, đối với nhân phẩm của hội trưởng đại nhân, ai cũng nghi ngờ.
Cuối cùng đến một ngày, mẹ Sở qua thăm con dâu xong thì an tâm. Bà vẫn cho rằng quân tử tránh xa việc nhà, không ngờ con trai bà đang quấn tạp dề xanh hình hoạt hình, ở trong phòng giặt giặt nội y cho Bánh Bao, cả quần lót và tất đều giặt.
Mẹ Sở nắm tay con dâu, cười hớn hở: “Con, chỉ ẹ, chỉ huy thế nào? Thằng này ở nhà đến giày mình còn không tự lau”
Bánh Bao đỏ mặt, cướp lấy quần lót hội trưởng đại nhân đang tự giặt, hội trưởng đại nhân đuổi theo cô: “Mẹ ơi, Bánh Bao đang ốm mà, đây cũng chỉ là mấy món quần áo thôi. Mẹ xem mẹ nói kìa.” Anh tiếp tục giặt đồ: “Đi rót nước ẹ đi”
Ngoại truyện nhỏ: Công việc của Bánh Bao
Thời gian ấy, Bánh Bao ở tầng trên của Vỏ Sò Xám thành phố L, hội trưởng đại nhân mở studio mới, cô tiếp xúc nhiều với game đủ loại: Thế giới Ma Thú (World of Warcraft), Vĩnh hằng Chi tháp (Aion), Mộng ảo Tây du (Fantasy Westward Journey)… Chủ yếu cô phụ trách việc tiêu thụ trang bị, đổi tiền trong game và nhân dân tệ.
Bánh Bao rất có năng khiếu trong lĩnh vực này. Những người chơi game đều khâm phục cô vô cùng, vì thế ngoài việc bán trang bị bên ngoài, nick nhỏ của cô cũng nhận bán vài món hàng đặc biệt hộ người chơi, thu phí thủ tục hoặc ăn chênh lệch. *đúng nghề rồi*
Từ đó, doanh thu khả quan hơn hẳn.
Hội trưởng đại nhân mua nhà cho cô ở, cô cũng không biết chồng mình có bao nhiêu tiền. Chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô, cô có thú vui của riêng cô, tiền không tự cầm nhưng lúc muốn gì đều có người dùng tiền mua cho, so sánh tỉ mỉ ra thì cũng không rõ ai hạnh phúc hơn ai.
Cô vẫn kinh doanh bằng tiền riêng của mình. Ban đầu là cô học Tô Như Thị, dùng tiền của mình mua vàng, chờ vàng tăng giá, sau đó lại thích thú, theo cô ta chơi cổ phiếu, ký quỹ các kiểu. Từng chút một rồi cũng có tí của để dành.
Ngoại truyện nhỏ: Cuộc sống hạnh phúc của hội trưởng đại nhân
Mọi chuyện sau kết hôn đều thuận lợi, có tí chuyện ấy là hội trưởng đại nhân muốn vào phía sau *đệch* nhưng vì lần đầu tiên anh hăng quá, tạo thành bóng ma cho Bánh Bao, đối với thú vui này, đến giờ Bánh Bao vẫn bài xích.
Hội trưởng đại nhân dụ dỗ bao nhiêu lần mà không ra tay được.
Một ngày nọ, thế lực chiến.
Hội trưởng đại nhân vẫn chỉ huy đàn sói tấn công Cổ Đàn tế Thiên thần Thạch. Từ 19h đến 20h, Bánh Bao gọi anh ăn cơm mấy lần, anh vẫn cứ bảo đợi chút. Vì thế Bánh Bao ra ngồi lòng anh. Hội trưởng đại nhân ôm vợ mình, thao tác điều khiển chiến sĩ hoang hỏa đánh tan tác liên minh Trác Việt.
Bánh Bao cảm thấy mình bị lờ đi, nhàm chán hết sức, thò tay sờ sờ tiểu đệ đệ nhà hội trưởng đại nhân. Hội trưởng đại nhân bị kích động nơi ấy, cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục xung phong giết địch, bình tĩnh chỉ huy mọi người đến tuyến phòng ngự thứ hai tập hợp trên YY, bố trí lại binh lực.
Bánh Bao thấy thế: được lắm, giờ còn lơ được!
Đồ mặc nhà của hội trưởng đại nhân rộng thùng thình, quần là quần đùi mặc đi ngủ. Biết không, quần ngủ là quần cạp chun đó? Nhờ thế mà móng vuốt của cô có thể xâm nhập dễ dàng, cầm quả dưa chuột dày dặn kinh nghiệm chiến đấu đó.
Hội trưởng đại nhân cắn răng nhịn: “Tây Môn, mày dẫn đoàn 11 phá Trác Tuyệt ở Thạch Lâm Bàn, phá chút thôi, chết thì quay về Cổ Đàn tế…”
Bánh Bao thấy người nào đó còn giãy giụa trong vô vọng, cô thản nhiên đưa tay xuống hai chân hội trưởng đại nhân. Trong khu hoang hỏa, hội trưởng đại nhân giết một kiếm khách trong khoảnh khắc. Hội trưởng đại nhân ấn đầu Bánh Bao xuống, ý đồ rất rõ ràng.
Vì thế, Bánh Bao nghe lời, cúi xuống hôn vật nở to của ai đó. Hội trưởng đại nhân dùng sai kỹ năng, bị một mũi tên lông chim bắn trúng. Máu giảm hơn nửa, anh quên hộ thân, lại bị vài nick vây đánh, Thiên Hạ nhanh chóng phát tin:
[Hệ thống] Nguyên lão [Tri Ân Báo Đáp] của Liên minh Trác Việt một tên bắn hạ Chủ Thế lực Hồng Mông Thiên Hạ [Thánh Kỵ Sĩ], gọn gàng và sạch sẽ
Hội trưởng đại nhân nằm đơ tại chỗ, mọi người trên YY tức giận chửi bậy nhưng sự chú ý của anh đã bị di dời. Bánh Bao vẫn đang cố gắng, hội trưởng đại nhân cũng không giả bộ đứng đắn được nữa, bỏ tai nghe bàn phím, kéo cô đứng lên, ấn vào mép bàn máy tính.
Bánh Bao đột nhiên bị anh ghim, hơi giật mình, giọng anh cưng chiều: “Sao ngày càng không nghe lời thế này? Hử?” – Bánh Bao chỗ mép bàn cũng tủi thân: “Anh không để ý đến em, chỉ biết chơi thôi”
Hội trưởng đại nhân cúi xuống hôn: “Anh nào dám không để ý đến em”
Hôn một hồi, hai người bốc lửa, hội trưởng đại nhân lột Bánh Bao ra, bắt đầu quá trình tạo người vĩ đại ngay trên bàn máy tính. Bánh Bao khe khẽ rên rỉ, anh vẫn vòng tay sau lưng cô, lo lắng hỏi: “Đau không?”
Cô đỏ mặt, lắc đầu. Hội trưởng đại nhân yên tâm tiến hành xâm lược.
“Chúng mình…thử phía sau được không?” – anh dụ dỗ, Bánh Bao do dự. Hội trưởng đại nhân cảm thấy thật hấp dẫn!!!
“Anh sẽ nhẹ nhàng mà, đau thì thôi, nhé?”
Bánh Bao gật đầu, hội trưởng đại nhân mừng rỡ, úp Bánh Bao xuống tiếp tục tạo người.
Mãi đến hơn 20h, hội trưởng đại nhân kết thúc công việc, thu dọn chiến trường, anh nhìn lên trò chơi thì choáng váng: Cổ Đàn tế mất rồi, bị Hơn Người của liên minh Trác Việt chiếm!!! Hội trưởng đại nhân giận dữ, lên YY thì choáng váng. Kênh YY của anh toàn quản lý, ngôn hình luận đặt là dài.
Nói cách khác…trận đông cung này…mọi người trong thế lực đều nghe thấy rồi…
Mọi người trong Hồng Mông Thiên Hạ nghe được một nửa máu mũi đã giàn giụa, nhịn không được phải tự xử, Hơn Người thuận lợi chiếm cứ, chả tốn mạng nào.
Sống Dở Chết Dở phản ứng mạnh nhất. Cô kêu tiểu bị nhà mình: “Lục Tiểu Đông, mau lại đây, an ủi người ta một chút! Huhu, người ta ghen tỵ, ghen tỵ quá đi…”
Tiểu bị của cô ôm lấy cô: “Sao lại ghen tỵ với cô ta? Ngươi có ta rồi. Lão Thánh già rồi, hai năm nữa là xịt thôi. Xem nhé, ta so với anh ta thì trẻ hơn khỏe hơn, chắc chắn dài hơn, không tin thử xem…”
“Phắn, ta giết ngươi xong rồi để hắn bạo cúc hoa nhà người!!!”
“…Sao chẳng đáng yêu gì vậy…”
Tổng kết (Lời tác giả)
Mỗi lần đi dã chiến, thế lực chiến, phụ bản, nhiệm vụ, tôi thường xuyên gặp được nhiều tiểu bạch cũng như đại thần. Đại thần bình thường không thích tổ đội tiểu bạch, cảm thấy tiểu bạch làm chậm tốc độ của đội. Hình như phần lớn tiểu bạch cũng không thích đi cùng đại thần, cảm thấy đại thần máy móc, không tình thú.
Tiểu bạch và đại thần, ai mới là người thắng trò chơi?
Đại thần vì một phụ kiện trang phục mà làm nhiệm vụ đến choáng váng, tiểu bạch cưỡi ngựa hệ thống tặng, nhàn nhã chạy từng góc đất hoang. Đối với đại thần, thế giới này cũng chỉ được tạo nên từ dãy số 0 và 1 vô hồn, nhưng với tiểu bạch, đây là một thế giới; quanh tiểu bạch, đây là cảnh đẹp nhất.
Có người nói làm tiểu bạch thật dễ, thật ra không phải, làm đại thần dễ hơn tiểu bạch nhiều. Cái đại thần cần là cố gắng, cái tiểu bạch cần là phúc khí.
Tiểu thuyết này dù dài hơn dự kiến nhưng câu chuyện sẽ mãi mãi tiếp tục. Năm 2011 đã đến, chúc các cô gái đọc truyện đều tìm được một tấm chồng như ý, một người chồng sẵn sàng đeo gông vì họ. Từ hôm nay trở đi, có đại thần cố gắng, mà cũng có cả tiểu bạch có phúc khí.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xin lỗi vì đoạn này không liên quan lắm. Tôi viết cùng chính văn là vì muốn mọi người đọc ở Tấn Giang hay ở đâu cũng thấy. Hố mới của Quân tôi không phải đề tài võng du, chuyện võng du chắc phải đợi thời gian nữa thu thập thêm rồi mới viết.
Đề tài thay đổi, có nhiều khả năng tôi sẽ không được thấy những độc giả chỉ đọc võng du dài dài. Tôi muốn ôm mọi người, hôn mọi người, cảm ơn mọi người đã làm bạn với tôi suốt quãng đường này.
Tạm biết mọi người, tạm biệt
END.