Anh Mở Đường Em Yểm Trợ

Chương 33: Một Bữa No...


Bạn đang đọc Anh Mở Đường Em Yểm Trợ: Chương 33: Một Bữa No…


Thỉnh thoảng Bánh bao cũng cùng vài người bạn thân trong trường vào trung tâm thành phố A chơi, nhưng chưa bao giờ cô tới đây trễ như vậy. Thánh Kỵ Sĩ lái xe, ngoài cửa sổ đèn đường sáng trưng, xe cô qua lại, chợ đêm bên đường vẫn người đến người đi như cũ.
“Sư phụ, chúng ta đi gặp ai vậy?” Bánh bao hơi bất an, sư phụ của cô lại thản nhiên: “Mấy người quen.”
Bánh bao càng chột dạ: “Nhưng Tiểu Mộc không quen bọn họ… Hay là để Tiểu Mộc quay lại trường học đi .”
“Có anh ở đây nhóc sợ cái gì!” Dường như lão Thánh rất thông thuộc đường xá giao thông ở thành phố A, Bánh bao luôn luôn rất bội phục những người như thế—— cô cảm thấy cho dù mình có một tấm bản đồ cũng không thể ra khỏi những con đường cong cong quẹo quẹo này.
Xe dừng trước cửa một câu lạc bộ, lập tức có người chạy đến nhận lấy chìa khóa lái xe vào bãi đậu xe, cánh tay anh rất tự nhiên quàng lên vai cô: “Đi, chúng ta vào.”
Bên trong ánh đèn mờ tối, trong không khí mang theo một mùi hương ngọt ngào, vén rèm lên đi vào, Bánh rụt rè đi theo sau lão Thánh, anh đỡ vai cô xuyên qua đại sảnh, đi thẳng vào phòng bao riêng. Bên trong có năm sáu người đang ông đang chè chén, nhìn thấy anh đến lập tức có người chạy lại ôm vai anh: “Lại tới muộn, hôm nay phải phạt anh ba ly lớn mới được!”
Anh cũng cười ha ha, ôm đáp lễ: “Tình nguyện chịu phạt, tình nguyện chịu phạt.”
Có người đứng dậy bảo người bán hàng mang thêm một bộ chén đũa, lúc này lão Thánh mới nhớ tới Bánh bao phía sau, vội vàng kéo cô ra: “Lão Ngũ, thêm hai bộ.”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn tinh tinh trong sở thú đánh giá Bánh bao, Bánh bao hơi xấu hổ, cũng may anh kéo cô qua: “Giới thiệu một chút, em gái của tôi Tiểu Mộc. Tiểu Mộc, chào mọi người đi, đây là anh Chu, anh Lý, anh Vương, anh Đỗ, đây là anh Ngũ ở Vỏ sò xám.”
Bánh bao luống cuống kêu tên từng người, những người chung quanh đều rất nhiệt tình chào hỏi cô, cũng không có gì bất thường, nhưng cô vẫn muốn trở về trường học, liền hối hận vì sao lúc nãy lại đi với anh. Lão Thánh dĩ nhiên cũng nhận thấy được sự lúng túng của cô, anh kéo ghế ra hiệu cho cô: “Ngồi xuống.”
“Tiểu Sở, tại sao đến giờ chưa từng nghe nói cậu có một cô em gái vậy. Còn đi học sao?”
“Cục trưởng Chu, ngài là quý nhân bận bịu, làm sao có thể kinh động đến ngài, để ngài biết tiểu nhân còn một cô em gái chứ!” Anh cười, cục trưởng Chu cũng cười mắng: “Thằng này, nói chuyện còn vòng vo!”
Người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, anh rót rượu cạn ly với những người đang ngồi, lại kêu hồng trà cho Bánh bao: “Nói đến em gái tôi, nó còn đang mài đũng quần ở đại học A, còn nửa năm nữa mới lên năm hai. Về sau tôi không có ở đây, còn phải nhờ mọi người chiếu cố cho nó.”
“Đương nhiên đương nhiên, em gái của cậu cũng là em gái của bọn tôi thôi.” Mấy người đàn ông đều nhận lời, bọn họ bắt đầu uống rượu, thỉnh thoảng anh lại gắp thức ăn cho Bánh bao, Bánh bao cũng chỉ vùi đầu ăn cơm, cô vẫn không được thoải mái, khi mấy người đàn ông thân thiết cụng ly, cô lấy hồng trà thay rượu, cũng mỉm cười đáp trả, nhưng vẫn luôn cảm thấy mất tự nhiên, tay chân luống cuống.
Đàn ông trên bàn rượu đều là người ba hoa, bọn họ cũng vậy. Thánh Kỵ Sĩ bàn bạc từ quỹ cổ phiếu cho tới AK47, từ án giết người man rợ mấy ngày trước cho tới chuyện động đất, giống như bất cứ đề tài gì anh đều có thể lôi ra một đoạn, mấy người đàn ông thảo luận say mê, Bánh bao lại không xen được nửa câu, chỉ có thể coi mình như người vô hình, không ngừng ăn, uống, ăn… = =
Bữa cơm này ăn đến lúc gần rạng sáng, người phục vụ thu dọn bát đũa, mang chút đồ ăn vặt hoa quả linh tinh lên, đám đàn ông vẫn uống rượu như cũ. Vừa uống vừa khoác lác, Bánh bao cảm thấy đầu mình thiếu chút nữa cụng xuống bàn, rốt cuộc Thánh Kỵ Sĩ cũng đứng lên: “Các vị, ngày mai tôi còn quay về thành phố L không tiếp tục chung vui được nữa, lão Ngũ vẫn ở đây, đêm nay mọi người cứ tận hứng.”

Mấy người còn lại trách móc anh không nể mặt bạn bè, nhưng cuối cùng vẫn thả đi, anh chàng gọi là lão Ngũ kia đưa bọn họ ra, Thánh Kỵ Sĩ kéo anh ta ra một góc dặn dò: “Bọn họ muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, ” anh lấy từ trong người ra mấy cái phong bì thật dày đưa cho cậu ta: “Giao cho cậu đấy.”
Lão Ngũ kia nhận lấy phong bì nhét vào người: “Yên tâm, hôm nay không ngủ có ổn không?”
“Anh mày không sao.” Anh chụp vai cậu ta: “Vào đi thôi.”
Hai người đi ra, Bánh bao rất khó hiểu: “Sư phụ, bọn họ là ai? Vì sao lại muốn dẫn Tiểu Mộc đến?”
Anh đốt điếu thuốc hút: “Anh chàng họ Chu kia, là cục trưởng cục công an thành phố A, tuy rằng chức lớn, nhưng nhân phẩm cũng không tệ. Không phải nhóc đang đi học ở đây sao, về sau nếu tốt nghiệp nhờ anh ấy nói một tiếng, tùy tiện phân nhóc vào cục nào đó làm văn thư, nhân viên tư liệu linh tinh, nhóc làm ngoài biên chế khoảng năm rưỡi , anh ta lại nói một câu là nhóc có thể chính thức vào biên chế. Đừng xem thường những công việc đó, tuy rằng tiền lương hơi thấp, nhưng phúc lợi rất được, nếu nhóc có thể xin vào, cũng coi như tìm được một công việc ổn định cả đời. Về sau có tìm bạn trai cũng không cần quá giàu có, chỉ cần ổn định là được rồi.”
Bánh bao rất kinh ngạc, anh chỉ thản nhiên nói mấy câu đã sếp đặt ổn thỏa cả đời của cô, mà mấy vấn đề này Bánh bao chưa bao giờ căn nhắc đến, cô chỉ biết ngủ, đi học, ăn cơm, ngủ: “Nhưng Tiểu Mộc mới học năm nhất mà sư phụ.”
Anh xua xua khói: “Nửa năm sau nhóc đã lên năm hai, năm ba liền đi ra ngoài thực tập , nhóc còn thấy sớm sao!”
“Nhưng nhân viên biên chế của chính phủ không phải được tuyển chọn qua kỳ thi nhân viên công vụ sao?” Cô đưa tay kéo tay áo của anh, anh cũng để mặc cô kéo: “Thi? Đồ ngốc, ai thi chứ? Cho dù nhóc có thi, cuối cùng đến đơn vị phỏng vấn chẳng phải cũng do bọn họ quyết định sao.”
Bánh bao rất hoang mang: “Nhưng làm vậy là không đúng nha sư phụ, nếu ai cũng làm như vậy, cuộc thi còn ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa thứ sư phụ vừa mới đưa cho họ… là phong bì sao? Đó là nhận hối lộ, là phạm pháp!”
Người nào đó liền nở nụ cười: “Chợ đêm tại thành phố A đến hai giờ là dẹp hàng, cảnh sát giao thông mới vào ca trực, chúng ta đi dạo chợ đêm trước đi, đến hai giờ rồi về.”
Bánh bao đã bất mãn vì anh nói sang chuyện khác, lại càng bất mãn hơn…”Sư phụ lại uống rượu lái xe? Cảnh sát bắt được sẽ bị thu và hủy bằng lái đó, hơn nữa, như vậy rất nguy hiểm.”
Anh cười xoa đầu cô: “Được rồi, anh sai anh sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Tháng hai ở thành phố A, thời tiết se lạnh. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến chợ đêm náo nhiệt phồn hoa, hai bên đường chật kín quầy hàng, thậm chí còn có những cửa hàng đơn sơ chỉ trải một miếng vải bố trên mặt đất, Thù Tiểu Mộc rất là thích, vừa đi vừa xem, đi dạo nửa ngày cô mua được một cái khăn quàng cổ carô đen trắng, anh cũng không thúc giục, yên lặng đi theo.
Được nửa đường thì anh cần đi toilet, lúc gần đi dặn Bánh bao đừng đi xa. Bánh bao dĩ nhiên cũng sẽ không đi xa, cô chạy tới chạy lui giữa những quầy hàng, thấy trước một cái sạp có ba bốn người vây quanh, Bánh bao rất tò mò, cũng chen vào. Bên trong cũng là một công ty dầu gội đầu đang quảng cáo sản phầm của mình. Trên quầy hàng bày rất nhiều loại trang sức nho nhỏ, món nào cũng cực kỳ tinh xảo.
Chủ quán là một người phụ nữ tóc vàng ba mươi tuổi, thấy có người đến cô ta rõ ràng càng quảng cáo hăng say hơn: “Mọi người đến xem đi, những thứ trang sức này đều là phần thưởng miễn phí đó.”
Bánh bao cầm vài cái lắc tay lên xem, những thứ này kỳ thật không đáng giá lắm, là loại mặt hàng thường xuyên nhìn thấy trong các cửa tiệm đồng giá hai tệ, nhưng Bánh bao lại thích mấy thứ này: “Phần thưởng miễn phí là sao?” Cô hỏi chủ quán.

Người phụ nữ tóc vàng kia lại càng nhiệt tình: “Mấy thứ này là quà tặng miễn phí, ở đây có chỗ để cào thưởng, cô bé có thấy không? Cào trúng cái gì thì lấy cái đó.”
Tuy rằng Bánh bao rất ngờ nghệch, nhưng cô cũng biết trên đời không có bữa cơm nào miễn phí: “Vậy mọi người kiếm tiền bằng cách nào?”
Người phụ nữ tóc vàng thản nhiên: “Chúng tôi chỉ tuyên truyền cho công ty, để mọi người đều biết đến sản phẩm dầu gội đầu này.”
Vì thế Bánh bao cầm một tấm vé cào lên, thuận tay cào ra, phía trên viết phần thưởng của cô —— ba bình dầu gội đầu, mỗi bình hai mươi lăm đồng.
@_@
Chủ quán vừa thấy, lập tức cầm ba bình dầu gội đầu bỏ vào túi cho cô: “Ai nha em gái này thật may mắn, mới cào đã trúng ba bình, nào, mỗi bình hai mươi lăm đồng, tổng cộng bảy mươi lăm tệ.”
Bánh bao rất kinh ngạc: “Còn phải trả tiền sao?”
Chủ quán vừa thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, bốn người qua đường vốn đang lựa hàng cũng trở mặt, năm người hung dữ nhìn cô: “Cô mua hàng có thể không trả tiền à? !”
“Tôi… tôi mua cái lắc tay này được không?” Bánh bao vẫn rất thức thời —— cô sợ mấy người kia đánh cô. >_Người phụ nữ và mấy người qua đường Ất Giáp Bính Đinh thấy mặt cô lộ vẻ e ngại, càng thêm hung ác: “Ngay từ đầu người ta đã nói nếu cào thì phải lấy hàng, cô nghe không hiểu à? !”
Vì thế người ngờ nghệch như Bánh bao cũng mơ hồ cảm thấy mình đã bị lừa, mấy bình dầu gội này không có nhãn mác hay bao bì gì, thực sự đáng giá hai mươi lăm đồng sao? Còn bắt người ta mua đến ba bình, để làm gì chứ? ! Khổ nỗi mấy người bên cạnh đã bắt đầu tiến lên: “Thất thần làm gì? Mau đưa tiền đi!”
Bánh bao do dự, cuối cùng vẫn thấy nên bỏ tiền cho rồi, cô sợ mấy tên này đánh cô, càng sợ Thánh Kỵ Sĩ thấy thì xấu hổ chết mất.
Lúc cô đang lấy ví tiền, có người đè tay cô lại, sau đó kéo cô ra sau lưng. Bánh bao ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thánh Kỵ Sĩ, cao 1m89, giống như cây trụ sắt đứng trước gian hàng, Bánh bao chỉ nhìn thấy bóng anh, cô rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trong phim điện ảnh lẫn truyền hình bảo tiêu đều phải khí vũ hiên ngang, đầu trâu mặt ngựa —— khiến người được che chở cảm thấy an toàn! >_”Đòi tiền? Để tao cho chúng mày!” Anh lạnh lùng mở miệng, mấy người mới lúc nãy còn hùng hổ trước quán, lúc này cũng hơi lúng túng, dù sao người cao nhất trong bọn họ cũng chỉ đến ngực anh. Bánh bao cũng rất sợ hãi, xưa nay cô không phải là một người cá tính, cho dù hiện tại đã có chút góc cạnh, cô vẫn cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cho nên cô nhẹ nhàng kéo tay áo Thánh Kỵ Sĩ: “Sư phụ, bỏ đi.”
Anh cúi đầu kéo tay cô ra: “Không sao đâu.”
Người qua đường Giáp Ất Bính Đinh bắt đầu lớn gan hơn: “Đừng xen vào việc của người khác!” Bọn họ quay đầu ra hiệu chung quanh, rất nhiều người đi lòng vòng gần đó liền bắt đầu vây lại, xem ra có đến hơn mười người. Bánh bao càng sốt ruột, lúc đầu cô lo lắng ình, hiện tại cô lại lo lắng cho sư phụ nhà mình: “Sư phụ, dù sao cũng chỉ mấy chục tệ… bỏ đi…”

Anh lại áp sát đám Giáp Ất Bính Đinh kia, vẻ mặt hung dữ đứng trước mặt bọn họ, bộ dáng kia cực kỳ giống chiến sĩ Hoang Hỏa trong trò chơi: “Lên đi, để anh đây chơi đùa với chúng mày.”
Mà mấy người kia nhìn nhìn anh ta, cuối cùng ả tóc vàng buồn bực vẫy tay: “Bỏ đi bỏ đi!”
Người chung quanh đều giải tán, anh kéo Bánh bao đi ra, tuy rằng Bánh bao thở phào, nhưng cô vẫn còn sợ hãi: “Sư phụ… Làm Tiểu Mộc sợ muốn chết! Bọn họ đông người như vậy, sư phụ còn dám chọc bọn họ, nhỡ mà đánh nhau…”
Anh vỗ vỗ đầu cô: “Không đánh nhau đâu, mấy chỗ chợ đêm này vốn lộn xộn nên bị sở quản lý rất nghiêm, bọn họ vốn không dám gây chuyện. Nếu thật sự đánh nhau, quản lý thị trường và cảnh sát nhân dân sẽ lập tức đến đây, bọn họ làm mấy chuyện này vốn đã chột dạ, chỉ muốn giữ thể diện hù mấy người sợ phiền phức mà thôi. Nhóc không muốn vì mấy chục tệ mà gây chuyện, chẳng lẽ mười mấy người bọn họ lại muốn vì chút tiền ấy mà đến cục cảnh sát một chuyến?”
Bánh bao vẫn hơi sợ: “Nhỡ đâu?”
Anh cười sờ đầu cô: “Nếu lỡ có chuyện… thì sư phụ đi bệnh viện nằm một thời gian.”
Bánh bao hoảng hốt: “Sư phụ đánh không lại bọn họ sao?”
Anh bày ra vẻ mặt đương nhiên: “Đánh không lại bọn họ có gì phải ngạc nhiên, sư phụ cũng không phải Vương Tiến Hỷ*…”
(* Một anh hùng Trung Quốc được tôn xưng là con người thép, lấy thân mình thay máy lọc dầu. Xin lỗi các bạn, nhắc tới chuyện dầu mỏ mình lại bực mình nên chỉ chú thích như vậy thôi, muốn biết thêm các bạn tra GG.)
Bánh bao… =_=||||
Hai người đi dạo tới rạng sáng, chợ đêm tan, anh quay laih câu lạc bộ lái xe ra, cùng nhau đi về. Bánh bao ngồi trên ghế phụ, đêm hôm khuya khoắc, đi cùng xe với một người đàn ông không rõ nhân thân, cô không hề sợ hãi lúng túng, lại rất vui vẻ: “Sư phụ chúng ta đi đâu đây?”
“Tới chỗ sư phụ, dù sao bây giờ nhóc cũng không thể quay về trường học.” Anh vẫn hút thuốc như cũ, xe chạy trên đường nhựa, vô cùng vững vàng. Ánh đèn đường hoặc là đèn xe thi thoảng lại lọt vào trong xe, tạo thành những vệt loang lổ đủ hình đủ kiểu trên người anh, mùi khói nhàn nhạt tản ra, yên tĩnh nhẹ nhàng.
Bánh bao tựa lưng vào ghế ngồi, kỳ thật cô rất mệt, nhưng không ngủ. Anh đi tới dưới lầu khu nhà, vào cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24 mua ít đồ, Bánh bao đi theo, nhìn mấy món đồ trong tay anh, hơi khó hiểu: “Sư phụ ăn chưa no à?”
Anh ôm một đống mì ăn liền, miến gạo linh tinh: “Ăn như vậy làm sao mà no, chẳng đủ nhét kẽ răng! Con không bằng ăn mỳ ăn liền một mình!”
Bánh bao cảm thấy rất xấu hổ —— cô thật sự ăn rất no rồi! >_” Trong tủ lạnh nhà sư phụ có đồ ăn không?”
“Ai biết, anh không thường ăn cơm ở đó.”
“Vậy sư phụ lấy bao chân giò hun khói kia đi, trở về Tiểu Mộc nấu giúp sư phụ .”
“Nấu cái gì,chế nước sôi là được rồi.”

“Chỉ sợ lát nữa sư phụ lại đói bụng!”
“Cũng được.”
Về nhà mở cửa, anh đi tắm rửa.
Bánh bao chạy tới chạy lui trong phòng bếp, hình như vì anh không không thường tới đây, trong tủ lạnh chỉ còn lại một ít lạp xưởng, thịt khô linh tinh, nhưng lại có rất nhiều bia. Trong phòng bếp đầy đủ mọi dụng cụ, bàn ghế bếp tủ đều rất sạch sẽ, khí đốt cũng không có vấn đề gì. Cô lấy lạp xưởng, thịt khô ra cắt thành lát, vừa dùng nồi nấu miến, vừa hấp lạp xưởng thịt khô, sau đó bỏ chân giò hun khói đã cắt lát vào nấu chung.
Khi Thánh Kỵ Sĩ tắm ra liền ngửi được mùi thơm: “Nấu gì vậy?”
Anh vào phòng bếp xem, Bánh bao cười: “Sư phụ nha, treo bánh trên cổ mà sư phụ còn lười cúi xuống ăn.”
Trong câu nói đã ẩn chứa sự chiều chuộng.
Sự thật chứng minh, Bánh bao quả thật quá coi thường Bang chủ đại nhân —— cô chỉ nấu hai gói miến, cắt một dĩa thịt hun khói và lạp xưởng. Anh lập tức ngốn ngấu như sói như hùm sạch bách, sau đó hỏi: “Còn nữa không?”
Bánh bao 囧: “Để Tiểu Mộc đi nấu thêm.”
Lần này cô mạnh tay, nấu luôn bốn gói miến, anh đứng ở bên cạnh nhìn chậc chậc lưỡi: “Hấp thêm chút thịt đi!”
= =
Bữa ăn xong xuôi, đã gần bốn giờ, Bang chủ đại nhân cảm thấy rất là mỹ mãn: “Mấy ngày nay ăn uống qua loa, chưa có bữa nào no như vậy!”
“Muốn ăn thì tự mình nấu đi, chỗ của sư phụ thật là đầy đủ, trong ký túc xá muốn tự nấu cơm còn không cho! Ngày nào cũng phải ăn hàng quán!” Bánh bao thấy anh thỏa mãn, bản thân cũng thỏa mãn, cô cúi người cười nhẹ thu dọn bát đũa, Bang chủ đại nhân giúp cô bưng mâm vào phòng bếp.
Kỳ thật phần lớn đàn ông đều như vậy, dù khách khứa có quan trọng đến đâu, tới chỗ xa hoa cỡ nào, ăn cả một bạn Mãn Hán toàn tịch**, cũng chưa chắc bằng mấy gói mỳ ăn liền miến gạo đơn sơ, giống như bên ngoài hoàn phì yến gầy***, muôn hồng nghìn tía, cũng chưa chắc so được với người phụ nữ mặc tạp dề giặt quần áo nấu cơm của anh ta.
(**Mãn Hán toàn tịch: hay còn gọi là Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo của nhà Thanh và người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
***Hoàn phì, Yến sấu” (Hoàn béo, Yến gầy) để nói về sự đối nghịch về hình thể giữa mỹ nhân đời nhà Hán và mỹ nhân đời nhà Đường: Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế nhỏ nhắn còn Dương Quý Phi của Đường Huyền Tông lại đẫy đà. Câu này mang hàm nghĩa người đẹp nhiều như mây, đủ mọi loại hình.)
Tối hôm đó khi ngã ra giường, Bang chủ đại nhân cảm thấy mình quá mệt mỏi, tự dưng lại hơi đa sầu đa cảm.
sssssssssssssss


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.