Đọc truyện Ánh Mặt Trời Xán Lạn FULL – Chương 87: Hứa Hẹn
Đây là một sự ngoài ý muốn, thật sự ngoài ý muốn, trước khi tôi kịp suy nghĩ cẩn thận thì tôi đã theo phản xạ mà phòng bị Caius.
Anh như một con dã thú đói khát, đôi mắt sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm nguy hiểm hơn bất cứ ai. Khi nhóm Edward trở về từ trường học thì họ như một đám u linh không có bóng dáng nhảy vào căn phòng sáng ngời vậy.
Mỗi khi kim giây của đồng hồ chuyển động là một lần nhảy đến tương lai không biết tên, Esme mới biết được chuyện gì xảy ra với tôi, bà ấy đứng sau lưng Carlisle, nhìn tôi đầy lo lắng.
Biểu cảm trên mặt bà bi thương như thể Thánh Mẫu dưới màn mưa vậy. Trong lúc đó, tôi đã gọi điện thoại cho Charles, nói cho cậu biết rằng tôi qua đêm ở nhà Carlisle, là Alice giữ tôi lại, vào buổi tối mấy cô gái chúng tôi có thể chơi mấy trò chơi đánh nhau bằng gối.
Charles cực kỳ yên tâm, cậu không muốn tôi cứ ở mãi trong căn nhà rộng lớn trống rỗng kia. Kể từ một khắc tôi ý thức được mình đang mang thai kia thì phản ứng của thân thể trở lên lớn vô cùng.
Tôi rõ rảng mẫn cảm mà chân thật cảm nhận được sự tồn tại của con, cho dù tôi vẫn không rõ lắm đó là một bé trai hay bé gái, nhưng con đang sống sót, không thể nghi ngờ sự thật này. Khi tôi không an ổn chìm vào trong giấc ngủ, tôi phát hiện không ai có thể bảo vệ tôi cả, cảm giác không an toàn như thế này khiến tôi càng thêm đau đớn.
Mà trước khi tôi tuyệt vọng đến mức sắp chìm vào hắc ám lạnh như băng thì một cảm giác ấm áp vây quanh tôi, rất mỏng manh, miễn cưỡng mạnh lên từng cơn.
Đầu óc không rõ của tôi bắt đầu suy nghĩ, sức mạnh ấm áp dường như hư vô này đến từ đâu, giống như tiếng tim đập mỏng manh của sinh mệnh. Tôi tỉnh lại vì đau, nhưng tôi không có thét lên đau đớn, tôi sẽ khiến bản thân dần quen thuộc cơn đau như sinh bệnh này.Tôi đã từng quen như thế rồi, tôi có thể nhẫn nại không phát ra âm thanh nào.
Nhưng nỗi đau đớn này luôn đến và đi vội vàng, mỗi lần tôi cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa thì vùng bụng sẽ chấm dứt hành vi gây sức ép đáng sợ này, con sẽ yên lặng bất động, mang đến một sự lặng im khiến người ta khủng hoảng. Tôi nhanh chóng phỏng đoán có lẽ con đã có được ý thức, nếu như con người và ma cà rồng còn có thể kết hợp với nhau và mang thai thì thế giới này còn có chuyện thần kỳ nào mà tôi không thể tiếp nhận đâu chứ. Không biết bây giờ cho con lắng nghe âm nhạc, hay đọc thơ thì con sinh ra có thông minh hơn không, tôi ngốc ngốc khờ khờ muốn tìm kiếm một số phương pháp khi mang thai. Tất cả mọi người vây quanh tôi, Alice kỳ quái nhìn tôi, lại là ánh mắt trống rỗng mờ mịt đó.
Cậu ấy thường xuyên chạy đến thế giới tương lai kia, đáng tiếc lần này hình như không thấy gì cả, Alice đau đầu khó chịu đi đến cạnh Jasper, Jasper ôm cậu ấy vào lòng. Edward cực kỳ nghiêm túc, anh ta đầu tiên quái dị nhìn thoáng qua Carlisle, lại dùng một ánh mắt không thể tin nổi quan sát tôi, giống như tôi đột nhiên mọc ra thứ gì đó không nên mọc vậy.
Cuối cùng, anh ấy cảnh giác nhìn Caius, nhất định anh đã nghe thấy tính toán hắc ám trong lòng Caius. Người đáng sợ nhất là Rosalie, từ một giây khi chị ấy biết được tôi đang mang thai kia đôi mắt xinh đẹp như bốc cháy lên.
Nếu không phải Caius đang ở cạnh tôi thì chị sẽ lập tức vọt đến đây cướp tôi đi, sự nhiệt tình của chị đúng là dũng mãnh mà. “Em chỉ mang thai thôi!” Tôi không rõ những ma cà rồng xem tôi như động vật quý hiếm này muốn làm gì, chẳng lẽ họ chưa thấy qua phụ nữ mang thai bao giờ à? Carlisle luôn mãi do dự, sau đó dưới đôi mắt khủng bố của Caius mới nhẹ giọng nói: “Claire, cho bác giúp cháu đi.
.
.
” Tôi mờ mịt nhìn ông, không nghe thấy câu nói kế tiếp của ông ấy mà Rosalie lại đột nhiên quay đầu, chị ấy hô to: “Cái gì? Tại sao phải lấy đứa bé ra chứ? Đó chỉ là một đứa trẻ thôi mà Carlisle!” Tất cả mọi người đều nghe thấy sự cừu hận trong thanh âm chị ấy. Mà tôi đã nhanh chóng ôm bụng mình, tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy truyền đến từ dưới ngón tay, không biết có phải do ảo giác của tôi không, nơi nhô ra kia hình như lớn hơn. Hơn nữa thoạt nhìn Carlisle và Caius vẫn chưa buông tha cho kế hoạch mưu sát khiến người ta phẫn nộ ấy, hơn thế nữa Caius không mở miệng, anh trực tiếp ném đề tài khó khăn này cho Carlisle, anh nghĩ rằng như thế thì tôi sẽ không trách anh sao? “Đứa bé sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho Claire, hồi nãy khi kiểm tra cho cô bé, cha đã phát hiện chu kỳ sinh trưởng của đứa con trong bụng Claire quá nhanh.
Cái này có nghĩa rằng Claire không thể gánh nổi nhu cầu dinh dưỡng của thai nhi, cô bé sẽ liên tục suy yếu như thế.” Carlisle nhìn Rosalie với ánh mắt khiển trách và không đồng ý, điều này khiến cho vị mỹ nữ tóc vàng này hơi nao núng. Nhưng đây chỉ là sự đã kích bé nhỏ không đáng kể, giây tiếp theo Rosalie đã đứng chắn trước mặt Carlisle, trên gương mặt xinh đẹp của chị là sự không đồng ý quật cường.
Điều này không dễ dàng với chị, vì chị đang chống lại người thân quan trọng của mình.
“Đừng thương tổn đứa bé, chúng ta có thể có phương pháp khác tốt hơn mà, đây chỉ là một đứa trẻ thôi, Carlisle.” Chị ấy cực kỳ kích động, mang theo sự khẩn trương quyết liệt. Thì ra Rosalie quan tâm tôi đến thế sao? Bình thường hoàn toàn không nhận ra đấy! Trên mặt Emmett xuất hiện sự hoang mang giãy dụa, nhưng anh nhanh chóng tự nhiên bước đến bên cạnh Rosalie.
Khiến cho người ta có lý do để tin tưởng cho dù bây giờ chị Rosalie có nổi điên tấn công mọi người đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ giúp chị ấy giải quyết tất cả. Edward hung tợn nhìn Rosalie, hiển nhiên vẻ căm thù của chị đã chạm đến điểm mấu chốt của anh ấy, Edward sẽ cực kỳ phẫn nộ khi nhìn thấy người khác có ý tấn công Carlisle. Trường hợp giương cung bạt kiếm thế này đã lập tức khiến một gia đình đoàn kết đứng ở hai mặt đối lập.
Tôi nghĩ ít nhất phải có người hỏi ý kiến của tôi đã chứ, nhưng hiển nhiên không ai cho rằng ý kiến tôi có tác dụng gì.
Caius không có hứng thú khi nhìn gia đình Cullen tranh cãi, anh ấy không vui sướng khi người gặp họa thì đã tốt rồi, tuy nhiên tôi vẫn nhìn ra anh có chút tức giận khi Carlisle làm cho sự tình thành ra thế này.
Rosalie đã xác định sai kẻ thù của chị, từ đầu đến đuôi đều là kế hoạch của Caius khiến cho Carlisle chịu tiếng xấu thay cho anh ấy. Có lẽ tôi nên thấy may mắn, ít nhất Caius vẫn quan tâm đến cảm xúc tôi, bằng không thì chẳng thể nào sinh ra cái gọi là trường hợp tranh cãi như thế này, anh sẽ trực tiếp lấy đứa bé trong bụng tôi ra. Thư phòng giống như phòng giải phẫu của Carlisle khiến tôi vô cùng lo lắng, nên nơi tôi nằm bây giờ là trên chiếc giường mới mua trong phòng ngủ của Esme ở lầu ba, tôi dựa người vào gối đầu mềm mại.
Phần lưng của Rosalie căng cứng, chị ấy có thể hóa thân thành chiến sĩ bất cứ lúc nào.
Alice không còn dám nhìn tôi, cậu ấy thoạt nhìn nhỏ gầy yếu ớt khi tựa đầu trên bờ vai Jasper.
Mà không hề nghi ngờ khi Edward đứng sau lưng Carlisle, anh nhất định rất rõ ràng quá trình thay đổi cảm xúc trong lòng chị Rosalie. Cuối cùng, tôi dừng ánh mắt trên người Caius, nét mặt anh có một loại trống rỗng kỳ dị, điều này khiến anh trông rất hư ảo, anh đang trầm tư điều gì? Hoặc anh không cần biết Rosalie cuối cùng có thắng lợi hay không, bởi vì anh có thể trực tiếp xử lý chị ấy, sau đó khiến Carlisle ra tay.
Nếu ngay cả bác sĩ cũng từ chối, thì càng đơn giản hơn, có lẽ ngày mai tôi đã ở Italy rồi. Không hề có sức mạnh tự bảo vệ bản thân, tôi cảm thấy cả người mình lạnh lẽo.
Con không thể nào là ác ma được, tôi vuốt ve bụng mình mà nghĩ như thế. Có rất nhiều lúc, tôi cảm thấy đứa bé này muốn bảo vệ tôi, đây là một sự ấm áp kỳ diệu đến không thể tin nổi. Nhưng tôi không tìm thấy bất cứ người nào bảo vệ nổi mình, tôi bất lực nhìn mọi người.
Edward biết tôi đang suy nghĩ gì, có lẽ anh đang bị sự áy náy tra tấn, nhưng anh ấy vẫn cho rằng đây không phải chuyện tốt lành gì.
Anh ấy không phải phụ nữ, cho nên không hiểu được ý nghĩa của một đứa trẻ đối với một người mẹ.
Cho dù anh biết rất rõ tôi đang rất đau khổ, nhưng cũng không cho rằng đứa bé quan trọng hơn tính mạng tôi. Anh ấy đồng ý với Carlisle, nếu như tôi tiếp tục mang thai thì sẽ cứ tiếp tục suy yếu như thế mãi, cho nên vì sống sót, thì hy sinh một đứa nhỏ chưa sinh ra vẫn là lựa chọn chính xác nhất. Tôi nhịn không được mà ngồi thẳng lưng, sự lo âu và căng thẳng không mang cho tôi lợi ích nào, tôi cố sức khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại, không ai có thể quyết định thay tôi, không ai có thể. Vươn tay, tôi nắm lấy bàn tay lạnh băng của Caius, động tác này khiến anh tỉnh táo lại, bóng tối âm trầm trong mắt anh khiến người khác sợ hãi như thế. “Chúng ta cần nói chuyện.” Tôi mới phát hiện giọng nói mình rất suy yếu, đây là chuyện giữa tôi và Caius, thật ra gia đình Cullen không cần tham dự vào chuyện này.
Tôi không mong muốn gia đình Cullen vì tôi mà xảy ra xung đột, không ai trong số họ sai cả. Tôi cam đoan bản thân sẽ không phát điên, cũng sẽ không kích động đến mức biến thành một Godzilla, tôi chỉ muốn nói chuyện nghiêm túc với Caius, không phải anh ấy là cha sao? Hiển nhiên Caius không muốn mặt đối mặt xung đột với tôi như hồi nãy, anh càng muốn Carlisle đứng ra chịu trách nhiệm cho tôi oán hận.
Cho dù tôi yêu anh, thì cũng sẽ không tô đẹp tất cả về anh. Người đàn ông này tàn khốc và ích kỷ, lãnh khốc vô tình, khi đến lúc cần thiết thì anh có thể hy sinh hay lợi dụng bất cứ ai, hơn nữa ham muốn độc chiếm và điều khiển mạnh đến mức đáng kinh ngạc. Không thể không thừa nhận, anh là người xấu, ma cà rồng xấu xa. Tôi thật sự không muốn Carlisle chống lại Volturi, hoặc đắc tội Caius, tôi lo lắng sẽ khiến họ liên lụy. Người tốt rất dễ dàng sẽ bị kẻ xấu hãm hại, hơn nữa thế lực của Caius lớn hơn gia đình Cullen.
Bị người cầm quyền ghi thù thì không phải chuyện tốt gì với gia đình Cullen cả. Tuy rằng Esme thoạt nhìn rất muốn lưu lại giúp đỡ tôi, nhưng bà ấy càng tôn trọng tôi hơn, tất cả mọi người đều đi theo bước chân nặng nề của Carlisle mà rời khỏi nơi này.
Tôi không nhìn những người rời khỏi, chỉ ngây người nhìn Caius, giống như tôi vẫn còn là cô gái nhỏ có cuộc hẹn gặp mặt bạn qua thư ở thư viện trường kia, tuy rằng linh hồn tôi đã không còn thanh xuân, nhưng tôi vẫn thấp thỏm ôm sự chờ mong. Đó là một sai lầm sao? Ôm anh như ôm tử thần vậy, không có sự ngọt ngào nào.
Tôi bài xích sự chuyển biến như thế có thể bởi vì tôi rõ ràng một khi thời gian của chúng tôi biến thành vĩnh hằng thì tình yêu khiến tôi đau đớn này sẽ vĩnh viễn tiếp tục. Từ vĩnh viễn này cực kỳ giống như một lời nguyền rủa, tôi sợ bản thân không kiên trì nổi. Biểu cảm lạnh lùng trên mặt Caius thay đổi, anh mím môi, điều này khiến cho gương mặt vô cảm của anh càng thêm nghiêm khắc. “Em rất vui, Caius.” Tôi nở một nụ cười vui sướng, cho dù tôi không có nhiều cứ lực nhưng khi tô thật sự phản ứng điều gì đang xảy ra trong cơ thể tôi thì tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Anh lạnh lùng nhìn tôi, hoàn toàn không hiểu vì sao tôi lại vui vẻ. Tôi mặc kệ anh, nói tiếp: “Em còn có cơ hội làm mẹ, em chưa từng cảm tạ Thượng Đế như bây giờ.” “Em không cần cảm tạ thứ hư vô mờ mịt đó, cũng không cần cảm thấy vui vẻ vì một sai lầm sẽ tổn thương em.” Sự tàn khốc trong giọng nói anh rõ ràng như thế, dù cho không ai có thể thuyết phục được tôi thì anh vẫn không cần tự mình ra tay bỏ đứa bé. “Em yêu con.” Tôi không quan tâm câu nói đó của anh, cũng không muốn cãi nhau với anh. “Em, yêu, nó?” Caius nghiến răng nghiến lợi lặp lại, hung ác nhìn tôi. Tôi không sợ hãi, nếu không có bất cứ ai có thể bảo vệ tôi thì tôi sẽ tự mình bảo vệ con tôi.
Mà chuyện tôi cần phải làm bây giờ chính là chia sẻ, tôi khát vọng nói cho Caius biết sự xuất hiện của sinh mệnh này là điều tốt đẹp đến mức nào. “Đúng vậy, em yêu con như em yêu anh vậy!” Tôi dịu dàng chạm vào gò má anh, nhẹ nhàng xóa đi dấu vết của sự âm ngoan bên khóe miệng anh. Anh không hề cử động giống như không đành lòng đánh mất động tác thân thiết của tôi, nhưng ánh mắt anh không hề thỏa hiệp. “Để con được ở lại, nhé?” Tôi nhẹ giọng hỏi, đây là một chuyện may mắn đến cỡ nào, chúng tôi sẽ có với nhau một người con. “Không được.” Anh lạnh giọng quát khẽ, răng nanh trắng toát lành lạnh lộ ra ngoài.
Trong mắt anh, yêu cầu của tôi cực kỳ ngu xuẩn, tôi dường như có thể thấy sự ghen tị trong mắt anh. “Em đồng ý với anh sẽ không tự sát.” Đây là nguyên nhân tôi sợ hãi nhất, tôi rất yếu đuối, lo rằng một ngày kia mình sẽ không còn chịu nổi sự tra tấn đau đớn này mà tự kết thúc cuộc đời mình.
Có thể sau khi được chuyển biến, nhìn cuộc đời vô biên vô hạn ấy thì sẽ sớm hay muộn có một ngày tôi không chịu nổi nữa. Caius sợ hãi nhìn tôi, nhất định anh biết rõ suy nghĩ của tôi, cho nên anh không có cảm giác an toàn ở tôi. “Em sẽ vĩnh viễn bên anh, sẽ không phủ nhận tình yêu của hai chúng ta nữa.” Tôi nghiêng người lại gần anh, lưa lại một nụ hôn trên môi anh, nhiệt độ cơ thể anh vẫn lạnh lẽo như thế. Động vật máu lạnh, tôi đánh giá như vậy. “Em không hiểu thứ này là gì đâu, nó đang giết chết em đấy.” Caius không thể bị mê hoặc dù trông anh rất dao động.
“Con chỉ là một đứa bé thôi, có thể là một Caius nhỏ giống như anh hoặc một cô công chúa giống em.
Đương nhiên chúng ta phải thừa nhận con rất khỏe mạnh, tốc độ lớn lên của con nhanh đến kinh người.” Tôi nhịn không được cười ra tiếng, tôi có thể cảm nhận sự ấm áp của con.
Thật kỳ lạ, cảm giác tồn tại của con rõ ràng như thế, tôi rõ ràng cảm xúc của bé, giống như một sự lan truyền vậy. Vừa rồi bé cực kỳ vui mừng vì tôi vui mừng. Caius sững sờ, sau đó tăng cao âm lượng phản bác tôi, “Nó đang tổn thương em đấy, hơn nữa nếu như cứ để nó phát triển tiếp thì sẽ giống như trẻ con ma cà rồng, có thể bại lộ bản tính ngay từ khi vừa được sinh ra rồi.
Nó là ma cà rồng, nhất định nó sẽ khát vọng máu tươi, hơn thế nữa không có sự tự chủ, chỉ biết tạo thành giết chóc quy mô lớn thôi!” “Con không phải ma cà rồng thật sự, con còn là con người nữa.” Tôi không đồng ý sự phỏng đoán ấy của anh, nếu không có chứng cứ chứng minh, thì tôi sẽ không dựa vào suy đoán không chắc chắn ấy của anh mà quyết định sống chết của con tôi. “Nửa ma cà rồng nửa người, còn tệ hơn cả trẻ con ma cà rồng nữa, ít nhất anh rõ ràng năng lực của trẻ con ma cà rồng, mà thứ này.
.
.
anh hoàn toàn không biết nó sẽ gây ra hậu quả gì cả.” Caius giận tái mặt, “Không! Anh chỉ cần biết nó đang làm hại em là đủ rồi.” Thật ra đây mới là lý do quan trọng nhất, anh nghiêm túc cường điệu. Lý do đứa bé này sau khi được sinh ra sẽ tạo thành hậu quả gì thật ra dùng để hù dọa tôi. “Em đồng ý với anh, em sẽ sống sót.” Tôi sẽ không tranh luận về đề tài vĩnh viễn tuần hoàn này với anh, tôi rõ ràng anh đang phản đối điều gì.
Anh không cho phép tôi mạo hiểm, cho nên tôi vẫn luôn lo lắng không biết sau khi chuyển biến, liệu anh có giam tôi lại mà canh chừng hay không.
Bởi vì trong mắt anh, bất cứ thứ gì trên thế giới này cũng có thể gây thương tổn cho tôi. “Em không thể cam đoan điều đó được.” Anh nổi giận đùng đùng nói. “Em sẽ sống sót, em sẽ làm được.” Tôi bình tĩnh mà kiên cường nói, đúng vậy, tôi sẽ dùng hết thảy lực lượng mình để sống sót, cho dù bao nhiêu đau đớn và không có khả năng như thế nào thì tôi đều phải sống sót. “Không biết tự lượng sức mình.” Anh dường như bị tô chọc tức đến bật cười, sự ngoan độc nơi đáy mắt dường như biến thành lưỡi dao sắc bén. “Xin hãy tin em.” Đúng vậy, hãy tin tưởng em, Caius. “Anh không thể nào cho phép em tự hại mình một cách hoang đường như thế này được, anh có thể cho em bất cứ thứ gì, nhưng điều kiện tiên quyết là nó không gây tổn hại đến em.
Anh sẽ không tin sự phán đoán của em, bởi vì em không trân trọng tính mạng em bằng anh đâu.” Anh ấy dường như sắp dùng biện pháp đối phó với phạm nhân để đối xử với tôi rồi, thái độ chết cũng không hối cải của tôi khiến anh phát điên. Tôi buông tay Caius ra, động tác này khiến anh suy sụp, ngón tay dường như muốn bóp nát không khí.
Tôi cúi đầu vuốt ve bụng, cho dù như thế nào thì món quà này luôn khiến tôi cảm động, mặc kệ ánh mắt Caius đã gần như oán hận, tôi cười rộ lên.
“Em tin em có thể, em phải giữ con lại.” Tôi không thể để con chết trong bóng tối trước khi kịp thấy ánh mặt trời được. “Em không có lực lượng quyết định.” Caius tức giận đứng lên, anh chán ghét liếc nhìn bụng tôi, đằng đằng sát khi như thể đó là kẻ thù của anh vậy.
Sau đ1o anh xoay người bước đi, anh đã mất kiên nhẫn với tôi, không thuyết phục được tôi thì liền trực tiếp ép buộc giải quyết. Tôi nhìn bóng lưng anh, rất cao cũng rất mạnh mẽ, trước kia tôi ít khi chăm chú quan sát anh như thế.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, dày đặc bi thương khiến tôi muốn òa khóc, tôi cũng không biết đây là cảm xúc của chính tôi hay của đứa con trong bụng nữa. “Em sợ mình không thể chống đỡ nổi nữa, Caius.”Câu nói của tôi thành công khiến anh dừng bước chân, giọng nói thỉnh cầu gần như vỡ nát, mang theo âm khóc nghẹn ngào.
Thật không kiên cường chút nào, ngay cả khi bảo vệ người khác tôi cũng yếu ớt vô dụng như thế.
“Em không tin tưởng cuộc sống vĩnh sinh bất tử, em muốn anh tôn trọng em, xin hãy cho em một lý do càng yêu anh hơn.” Tình yêu của anh hiện tại không thể trở thành lý do cho sự bất tử của em, bởi vì tình cảm của anh quá chuyên chế, trói buộc. “Em đang uy hiếp anh, Claire.” Caius đưa lưng về phía tôi, đầu vai anh run rẩy rõ ràng, cơn lửa giận khiến anh không thể khống chế tần suất hơi thở mình. “Em cần anh thấu hiểu em, còn có đối đãi ngang hàng.”Tôi nghiêm túc nói, đây mới là tình yêu, cần sự trả giá chân thành nhât của đôi bên.
Không phải sự cưỡng ép, cũng không dối gạt, nắm tay nhau bước đi mà không phải một người kéo một người chạy như điên. Caius đè nén bản thân, tính cách nóng nảy của mình khiến anh không hiểu cái gì gọi là dịu dàng săn sóc. Hai tay tôi đan vào nhau đặt trên bụng, lặp lại câu nói thỉnh cầu anh, “Xin hãy cho em một lý do càng yêu anh hơn.” Xin hãy nói cho em biết tình yêu của anh sẽ không vĩnh viễn tàn nhẫn như thế, xin hãy tôn trọng sự lựa chọn của em, lắng nghe nhu cầu của em, xin hãy bảo vệ em, Caius. Hãy khiến em tin rằng vĩnh viễn có anh không phải là sự tuyệt vọng. “Cho dù đây là một sự lựa chọn sai lầm thì em cũng muốn bức anh tôn trọng em sao!?” Anh quay đầu hô to với tôi, trong mắt đều là đau đớn tuyệt vọng. “Em sẽ sống sót, em sẽ dùng hết khả năng để sống.” Không dao động, mười ngón tay của tôi đan chặt vào nhau, như đang ôm cả thế giới vậy.
Giọng nói tôi mềm nhẹ, dịu dàng, sợ rằng mình sẽ dọa đứa bé dưới bàn tay này, vì nguồn hy vọng này, tôi có thể đánh bại tất cả.
“Xin hãy tin tưởng em.” “Nếu anh đồng ý, em sẽ mãi bên anh?” Caius chất vấn, quầng thâm dưới mắt khiến anh trông rất hung ác tiều tụy, đôi mắt màu đen có chút đục ngầu.
“Em sẽ không tự sát, sẽ không rời khỏi anh, cũng sẽ không phủ nhận tình yêu giữa chúng ta?” Tôi trầm mặc thật lâu, không biết phải giải thích tình cảm này như thế nào, đây đâu phải điều kiện trao đổi.
Có rất nhiều lúc tôi cảm thấy Caius căn bản không hiểu thế nào là tình yêu, càng giống như một bản năng chiếm giữ đầy thú tính.
Tôi đột nhiên rất muốn nói cho anh, yêu nhau không phải như thế, không thể một mình anh quyết định tất cả chuyện của tôi được, cũng không thể một mình anh tiêu diệt tất cả nguy hiểm. “Được, nếu như đây là điều kiện để em càng yêu anh hơn.” Caius đột nhiên xuất hiện bên người tôi, nắm chặt tay tôi, tách chúng xa khỏi bụng. Tôi hoài nghi khi thấy anh đồng ý nhanh như thế, sau đó anh lại nói với giọng không muốn thương lượng đường sống: “Anh có thể cho em một cơ hội, nếu nó khiến em không ngừng suy yếu, thẳng cho đến khi em không thể tiếp tục chịu đựng nổi nữa, thì anh sẽ tự tay giết nó.” Tôi cũng không tin câu nói đó của anh, ai mà biết anh có nhân lúc một ngày nào đó, tôi ngủ hơi nhiều mà phán án tử hình cho con hay không, tôi chưa quên việc anh dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đổ oan cho Carlisle đâu. Dường như, vốn Volturi không hề công bằng cũng không công chính, tiêu chuẩn của họ chỉ có chính mình. “Trước khi tim em ngừng đập.
.
.
” Tôi rốt cuộc cố lấy dũng khí nói, “Anh có thể chuyển biến em.” Trong nháy mắt anh nhận ra tôi đang hứa hẹn điều gì, cho dù anh đã quyết định chấm dứt sinh mệnh con người của tôi.
nhưng khi tôi chính miệng hứa hẹn vẫn khiến anh mừng rỡ như điên. “Cho đến khi em không thể chống đỡ được nữa, Caius.” Tôi không muốn anh giảo hoạt thoát khỏi lời hứa hẹn này được, có khi vài phút sau anh sẽ trực tiếp vu hãm tính mạng tôi đang gặp nguy hiểm mà đòi biến đổi tôi. Sự vui sướng trong mắt anh bị âm u che đậy, lãnh khốc mới là mặt nạ nguyên thủy nhất của anh. “Cho đến khi em dồn hết tất cả sức lực, chỉ còn tiếng tim đập cuối cùng, thì anh mới có thể phán án tử hình.
Em đã hứa với anh rồi, em sẽ vĩnh viễn ở bên anh.” Vĩnh viễn, em sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh. .