Đọc truyện Ánh Mặt Trời Xán Lạn FULL – Chương 69: Phiên Ngoại Caius
Nhiệt độ trên tay, nhiệt độ trên găng, một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay, ta chậm rãi bóp chặt lại.
Ta có thể rõ ràng nhìn thấy đường cong kết tinh của bông tuyết, trong suốt phản xạ màu sắc.
Giọng nói của Claire truyền đến từ sau vách tường gỗ, cô ấy là căn nguyên giúp ta nhìn thấy màu sắc của thế giới này, vừa tra tấn vừa không ngừng dụ dỗ ta. Ta ẩn mình trong màn đêm tuyết, nhiệt độ nóng rực xa lạ không ngừng trào ra từ trong lồng ngực.
Ta hoài nghi vừa rồi lại là một trò chơi tàn nhẫn khác của Claire, cô ấy khờ dại không hiểu như thế, hoàn toàn không hiểu câu nghiêm túc mà cô ấy vừa nói có ý nghĩa dường nào. Cô ấy hy vọng nghiêm túc nhưng khi mặt trời lên hoặc là chỉ một giây đồng hồ sau đó, chỉ cần cô ấy cảm thấy không phù hợp nữa thì nhất định sẽ lập tức đổi ý. Nhưng ta không thể kìm nén được nỗi vui mừng như điên trong lồng ngực mình, tình cảm này làm ta không còn quan tâm gì khác nữa, cho dù thịt nát xương tan, xé nát mỗi một khúc xương trắng của ta, khiến mạng sống ta trở lên bé nhỏ không đáng giá, thì ta cũng muốn để nó điên cuồng lớn lên. Ta lạnh lùng cảnh cáo bản thân, cô ấy nào có hiểu được lời hứa hẹn của mình có ý nghĩa như thế nào đâu, lời hứa của con người vốn không hề đáng giá. Đã nhiều lắm rồi, ta đã chứng kiến quá nhiều sự lừa lọc của loài người, chúng xem nói dối như sinh mệnh thứ hai của mình, con người có năng lực thiện biến hơn bất cứ sinh vật nào khác. Nhưng cho dù lời hứa hẹn vô giá trị như thế cũng có thể khiến cho cơ quan vốn đã chết đi trong cơ thể ta sống lại, mỗi một mạch máu đều bị tình cảm này chiếm hữu.
Từng câu nói của Claire, từng nụ cười cô ấy nở vì ta, từng tia chuyên chú trong đôi mắt ấy, cuối cùng thì cô ấy không sợ hãi ta nữa rồi, toàn bộ đều biến thành thủy triều lặng im mà khổng lồ bao phủ ta ngập đầu. Ta chán ghét mà đè nén sự nóng ruột trong lòng xuống, lại không có cách nào khống chế thói quen đắc chí bắt đầu phát tán.
Hơi thở của cô ấy ngọt ngào trí mạng, ta thậm chí không dám dễ dàng hô hấp, đứng lặng ở chỗ này. Ta nên cảm thấy may mắn khi cô ấy không phải kiểu người hay được vây quanh xu nịnh, ta vốn đã chuẩn bị tâm lý nhìn thấy một đống kẻ theo đuổi ngu ngốc, một lũ kiến dám mơ ước người yêu ta.
Tốt thay không ai đến gần Claire cả, nếu có thì Claire không muốn biết kết cục của chúng đâu. Ta cười lạnh, có một loại tức giận hắc ám khác trào ra từ l-n ngực, quả nhiên, không tin tưởng kẻ ngu xuẩn Carlisle kia là chính xác.
Làm sao hắn ta có thể bảo vệ Claire được, trở thành người giám hộ cô ấy, Carlisle vô dụng đến tận cùng, hắn ta căn bản không thực lòng bảo vệ cô ấy.
Ba kẻ ma cà rồng dơ bẩn kia —— chậm rãi xoay người lại, ngọn lửa lạnh như băng quen thuộc lại bắt đầu chiếm cứ tất cả lý trí, oán hận và nổi giận làm ta không thể khống chế biểu tình trên mặt.
Ta không thể để Claire nhìn thấy một mặt này của ta, ham muốn giết chóc khát máu chưa bao giờ dễ dàng rời xa ta, ta cũng không khát vọng được cứu rỗi, đây mới là bản năng của ta. Treo tất cả đầu của kẻ địch vô giá trị lên ngọn cờ thắng lợi.
Ta thờ ơ nhìn thẳng vào sở thích của mình, đương nhiên đây không phải toàn bộ con người ta, không gian vô biên vô hạn trong đầu ta tràn ngập hình ảnh của Claire. Cô ấy biến thành thứ duy nhất, một cơn gió lốc kịch liệt khiến người khác sẵn sàng chịu dày vò, cắn nuốt tất cả. Không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời hứa của cô ấy, ta liều mạng ngăn cản trái tim bởi vì lời hứa hẹn của cô ấy mà sa ngã, con người rất hay thay đổi, thiện ý và tình yêu của cô ấy ngắn ngủi và hư vô biết chừng nào. Nhưng trên cả cảm xúc hủy diệt một cách tiêu cực kia, là cảm giác mừng rỡ như điên mãi không chịu rời đi.
Ta vừa đau đớn vừa hạnh phúc vui mừng không kìm hãm được. Cô ấy đang dần yêu thích ta, suy nghĩ này có thể giết chết ta hơn bất cứ chất độc nào. Cho dù tình cảm của cô ây không đáng tin như thế, thì cũng khiến ta cảm thấy thỏa mãn lạ thường. Ta nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân của Claire, cô ấy đi về hướng cửa, ta nhanh chóng vọt lên xe, chạy xe tiến vào trong rừng.
Sau đó mở cửa xe, không tiếng động nhảy vọt lên nóc xe, tốc độ cực nhanh, mắt của con người không thể thấy được thân ảnh ta.
Ta đứng trên cành cây ẩm ướt, không một chiếc lá nào rung động vì sự xuất hiện của ta, híp mắt, giấu kín bản thân theo thói quen khi tiến vào trạng thái đi săn. Im lặng nín thở, bóng đêm và mưa tuyết không gây được một chút trở ngại nào cho ta, Claire mở cửa, bông tuyết đáp xuống đỉnh đầu cô ấy.
Dưới mái tóc dài vàng nhạt ấy là khuôn mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng của Claire, màu sắc này khiến ta run rẩy, ta nhịn xuống cái thiêu đốt nóng cháy trong cổ họng khi tưởng tượng vị máu của cô ấy. “Để cậu chở cháu về, xe của Bella ngày mai sẽ được công ty taxi kéo đến.” Một người đàn ông, ta chán ghét nhìn cách tay hắn ta khoát trên vai Claire, đây là người thân của cô ấy – Charles Swan.
Cho dù là thân phận này cũng làm cho ta sinh ra cảm giác nguy cơ, tình cảm nào cũng có thể cướp đị lực chú ý của Claire, cho dù là cậu ruột. Ta nhìn thấy Claire sợ lạnh chà xát hai bàn tay vào nhau, trên lông mi cô ấy dính những hạt tuyết li ti, thường xuyên bất an rung lên.
Ta biết cô ấy rất nhạy cảm, bởi vì cô ấy dường như lập tức phát hiện ánh mắt ta.
Cô ấy phức tạp nhìn về phía ta, nhưng ta cách cô ấy quá xa, xa đến vượt qua phạm vi thị giác của con người, trong đôi mắt nâu của cô ấy, ngoại trừ bông tuyết trắng và bầu trời đêm đen thì không thể thấy rõ ràng vật thể nào khác. Ta đối diện với tần mắt của Claire, cô ấy không biết ta đang ở đây cho dù cô ấy đã phát hiện được chỗ ẩn thân của ta. Cô ây nhanh chóng rời đi ánh mắt mình, tự nhận hành động này của bản thân là ngu xuẩn, tự động phân loại mình thành thần kinh.
Cô ấy im lặng cười rộ lên, hít thở khó khăn, cô ấy không thích cái rét lạnh mùa đông. Ta nhìn thấy cô ấy lên xe cảnh sát, nhanh nhẹn bám theo sát.
Căn nhà của Claire nhanh chóng hiện ra trước mắt ta, trước khi Claire xuống xe, ta bám theo vách tường vuông góc dễ dàng trèo lên nóc nhà, lại nhảy ra sân sau, mở ra một cánh cửa sổ lẻn vào. Trong một giây ngắn ngủi, ta dùng tốc độ cực nhanh bắt đầu từ nhà bếp, bay vọt qua phòng khách, phòng sách và những căn phòng còn lại.
Claire lấy ra một chiếc chìa khóa, dậm chân bên ngoài một cái, bông tuyết li ti rơi xuống từ trên người cô ấy, ta tình tường nghe thấy tất cả động tác của cô ấy.
Tiếng động cánh cửa mở ra, quỹ tích chuyển động giữa chìa khóa và ổ khóa truyền vào màng tai ta.
Ta xông lên lầu hai, cô ấy vừa mới bước vào nhà, vươn tay chạm vào công tác đèn, trước khi bóng đèn được bật lên thì ta đã tuần tra xong tất cả ngõ ngách lầu hai. Khứu giác và thị giác nói cho ta biết, không có ai đặt chân đến nơi này, trong không khí đều là hơi thở của Claire, cô ấy vẫn lưu lại vô số dấu vết sau một ngày rời nhà.
Thị giác ta có thể nhìn thấy dấu vân tay, dấu chân hay vài sợi tóc dài màu vàng, chúng vẫn nguyên vẹn. Không ai có thể ẩn núp dưới mắt ta, ta nguy hiểm híp mắt, hơi thở của Claire trở nên càng thêm nồng đậm ấp ám sau khi cô ấy bước vào nhà. Khi cô ấy vất túi sách lên ghế, hấp ta hấp tấp chạy lên lầu hai, ta lập tức vọt vào phòng ngủ.
Khi cô ấy mở ra cửa phòng tắm, thì ta đã nhảy ra khỏi cánh cửa sổ trong phòng ngủ.
Hoàn hảo đóng lại cánh cửa sổ một lần nữa, cho dù ta không đó nó lại thì cô ấy cũng cho rằng đó là sơ sẩy của mình, sự sơ ý của cô ấy làm ta luôn trong trạng thái đề phòng. Ta sẽ không tin tưởng bất kì ai có thể bảo vê được Claire, bởi vì Claire luôn coi nhẹ sự an toàn của bản thân.
Không, con người vẫn yếu ớt như thế, cô ấy yếu ớt đến độ không có cách nào phụ trách sinh mệnh mình. Trước mắt nơi này vẫn an toàn, một bóng đen xuất hiện sau lưng ta, là Alec, hắn vô cảm nhẹ giọng báo cáo với ta, “Caius, tôi hoài nghi trong số chúng có tên có năng lực đặc biệt, tôi vậy mà không đuổi theo kịp.” Alec vẫn đi theo ta, cái tên Aro kia, nếu không phải do ta ném bớt người về, thì hắn ta đã đưa hết một phần ba vệ sĩ Volturi cho ta rồi. Ta cũng không phải đi gây chiến, hắn sợ chết như vậy làm gì. “Năng lực đặc biệt? Năng lực nào, phản truy đuổi sao?” Ta miệt thị đám nhãi ranh lang thang đần độn này, cho dù là Carlisle thì ít nhất còn có gia đình riêng và có nơi ăn chốn ở đàng hoàng.
Còn cái đám du cư len lỏi khắp nơi đó chỉ biết mang lại phiền toái, vô dụng còn kiêu ngạo.
“Demetri.” Alec lại lùi về trong bóng tối, ta nhẹ giọng gọi tên người vệ sĩ còn lại, ta chỉ dẫn theo Alec và Demetri. Hắn ta lập tức vọt đến sau lưng ta, ta ra lệnh cho hắn ở lại trấn Forks để chú ý gia đình Cullen, ban đêm hắn sẽ trở lại bên cạnh ta.
Mà bây giờ, có thể ta lại cần năng lực của hắn. “Caius.” Demetri đi đến bên cạnh ta, hắn cẩn thận nhìn ta chăm chú, nhẹ nhàng chạm vào góc áo ta sau khi được ta cho phép.
Đây là năng lực của hắn, tìm mục tiêu thông qua tiếp xúc một người. Ta đã gặp được ba kẻ ma cà rồng kia, hơn nữa còn cách rất gần, còn gần hơn Alec đi theo sau ta, cho nên hắn thông qua ta tìm mục tiêu thì sẽ nhanh và chuẩn xác hơn. Ta dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt gầy gò tái nhợt của Demetri trong bóng đêm, hắn thoải mái đứng thẳng người lại, nhanh chóng xác định phương hướng.
“Hướng đông, nếu chúng ta nhanh chóng thì có thể đuổi kịp.” Ta quyết định tự mình ra tay, tiêu diệt ba kẻ ma cà rồng đã uy hiếp Claire kia.
Đây là một trận săn thú, ta thích lạc thú săn đuổi ấy. Alec đột nhiên xuất hiện, trên khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con của hắn hiện lên vài tia quái dị vặn vẹo, hắn đang suy nghĩ hơn nữa chiếm được tin tức nào đó.
“Tôi nhớ ra Victoria – là người phụ nữ tóc đỏ kia, trước kia chúng ta từng có một hồi xử phạt, cô ta chính là một trong số những thành viên của tổ chức trái luật kia.
A, cô ta vậy mà vẫn chưa chết.” “Lúc đó mấy cậu để lọt cô ta á?” Demetri không dám tin, trợn mắt nhìn Alec, hắn ta chưa từng để lọt con mồi nào, cho nên nếu con mồi trốn thoát thì nhất định lúc ấy hắn ta không có ở đó. “Cũng đâu ai để tâm nhiều đến cô ta làm gì, dù sao mục tiêu chính đâu phải cô ta đâu.” Alec hồi tưởng một chút, cảm thấy đây không phải chuyện lớn gì. “Vậy thì sửa chữa lại sai lầm thôi.” Ta quay đầu lại nhìn căn nhà sau lưng, bây giờ phải rời khỏi Claire làm ta bất an, cho dù ta chờ mong một hồi săn bắt khác như thế.
Ta tính tự mình trông chừng cô ấy, cho dù là Alec hay Demetri thì ta cũng không tin được vào tính tự chủ của họ.
Mà bây giờ ta bất đắc dĩ phải rời khỏi Claire một lúc, chuyện này sẽ làm ta đau đớn. Vào những lúc như thế này, ít nhất Carlisle còn có công dụng, hắn ta không tấn công con người.
Ta rất rõ tính tự chủ của hắn, trong khoảng thời gian hắn ở Volturi kia, Aro dùng hết tất cả phương pháp cũng không thể khiến chủ nghĩa ăn chay của hắn dao động. Khả năng nhẫn nại đó thật sự khiến kẻ khác mê muội.
Aro khen ngợi bạn hắn như thế. Ta bảo Demetri đi tìm Carlisle, biểu cảm của Demetri trở lên nguy hiểm, hắn nhìn về hướng đông, hắn không thể nhẫn được khi thấy con mồi đang trốn chạy khỏi tay mình.
Hắn đang tính toán thời gian, biết khi nào có thể đuổi theo đám dân du cư kia, mà đi tìm Carlisle lại quá dễ dàng. Ta đứng tại chỗ, bông tuyết vẫn không ngừng rơi xuống từ tầng mây.
Claire đang lật sách trong phòng ngủ, ánh đèn trong phòng chiếu ra bên ngoài, ta dẫm lên đuôi ánh sáng, chú ý hành động của cô ấy. Cô ấy trèo lên giường, vẫn không buông ra quyển sách trong tay. Cô ấy lại không cẩn thận lăn xuống từ trên giường, thanh âm ngã trên mặt đất làm cho ta bắt đầu tức giận. Cô ấy nhẹ giọng oán hận, quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm đồ vật nào đó, động tác kia không hề nhẹ nhàng tao nhã chút nào. Ta nghe được tiếng cô ấy lại trèo lên giường, cô ấy đang nghe âm nhạc, hơi bối rối khẩn trương, không biết đang suy nghĩ điều gì, ta nghe thấy tiếng cô ấy không nhịn được cười ra tiếng, sau đó lại bắt đầu tự hành mình. Nhíu mày, rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì thế? Cảm xúc biến hóa nhanh như vậy, ta không cho rằng cô ấy đang nhớ đến ta, cho dù suy nghĩ này ngọt ngào đến thế nào. Khi Carlisle đến, còn có vợ hắn thao sau lưng hắn, người phụ nữ.
.
.
cổ vũ ta theo đuổi Claire kia. “Tôi rất cảm ơn ông, Caius.” Hình như Carlisle đã biết rồi, ta lại cứu Claire từ tay ác ma, hắn ta không hề kinh ngạc mục đích ta kêu hắn đến. “Có lẽ đêm nay chúng ta có thể làm bạn bên người Claire.” Esme cầm tay Carlisle, bọn họ vẫn luôn thân mật như thế. Hình ảnh thân mật ấy làm ta đau đớn, ta không dám mộng tưởng có một ngày Claire sẽ đối xử với ta như vậy, bởi vì ngón tay ta lạnh băng như thế mà cô ấy lại ấm áp mềm mại như vậy. Ta phát hiện mình càng ngày càng chán ghét Calisle hơn, nhưng Claire thích hắn ta, ta dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát tên đàn ông có thói quen tự ngược này hơn nữa còn có một gia đình với toàn thành viên tự ngược này.
Hắn ta vĩnh viễn mang bộ dáng giả mù sa mưa như thế, không thể hiểu được kẻ như thế lại có người thích. Khuôn mặt ôn hòa của Carlisle luôn mang theo cảm xúc từ bi nào đó, hắn ta nhìn ta, săn sóc hỏi: “Ông còn có gì cần tôi giúp đỡ không?” “Ở cạnh cô ấy là được rồi.” Ta bước từng bước về phía hắn, không đợi bất kỳ kẻ nào kịp phản ứng, ta lập tức ẩn mình trong đêm tối, giấu kín mình sau bóng lưng của Carlisle.
Claire vừa vặn mở cửa sổ, cô ấy vui vẻ kêu lên: “Carlisle! Esme! Hai bác rảnh rỗi đến nhà cháu chơi à?” “Cháu không thấy tuyết đêm của Forks rất xinh đẹp sao?” Carlisle tiến lên trước một bước, động tác của hắn vừa lúc che khuất ta.
Claire không nhìn thấy ta, cô ấy luôn sơ ý như thế. Ta không hề cảm tạ ý tốt của hắn ta chút nào, đứng sau lưng hắn, bắt đầu tính xem nên vặn gãy cổ hắn như thế nào. “Thật nhàn hạ thư thái mà, nếu là cháu thì cháu đã sớm đông lạnh rồi, hai người có muốn vào nhà chơi một lát không?” Claire rất nhiệt tình mời tên bác sĩ ấy, cô ấy không rõ mình đang đối mặt với ma cà rồng sao? Cho dù là một tên ma cà rồng ăn chay đi chăng nữa thì cô ấy vẫn phải cẩn thận chứ. Ta nhẫn nại, nói cho bản thân đầu của Carlisle vẫn phải dừng lại trên cổ hắn, không thể hiểu nổi vì sao Claire biết rõ hắn là ma cà rồng mà vẫn vô tư như thế. Mà khi đối mặt ta, nếu như ta không phải con người thì cô ấy chạy trốn còn nhanh hơn bất cứ ai, giảo hoạt lại tàn nhẫn như thế. Thái độ dối đãi không công bằng này, biến thành một loại đau đớn quen thuộc quấn quanh ta, liên miên không ngừng. “Rất hân hạnh.” Carlisle ôm vai Esme, cười nói với Claire. Cửa sổ lập tức bị đóng lại, cô ấy nhanh chóng lao ra khỏi phòng.
Ta bắt đầu lùi dần về sau mà Carlisle tiến về phía trước, Claire đã chạy đến đầu cầu thang, ta nghe thấy cô ấy vui vẽ thấp giọng ngâm nga, tiếng bước chân ngiêng ngả lảo đảo bước đều trên cầu thang gỗ. Cửa mở ra, Claire thở phì phò, nói với khách: “Hoan nghênh.” Ánh đèn tràn ra từ trong căn nhà, chiếu sáng sợi tóc vàng bên sườn mặt cô ấy, dường như lấp lánh tỏa sáng. Ta liếc mắt nhìn Claire một lần cuối, rốt cuộc lùi sâu vào trong bóng đêm. Alec và Demetri xuất hiện sau lưng ta, ta xoay người, họ đi theo bước chân ta.
Rời xa khỏi Claire, ta nói cho bản thân rằng hiện giờ ta phải đi săn bắt. Sự tàn bạo đã ngấm vào trong máu thịt, lúc này ta tràn ngập dục vọng hủy diệt, dẫm nát tất cả kẻ địch dưới lòng bàn chân.
Trầm mặc, trầm mặc vô định.
Không có chướng ngại nào có thể làm chậm bước chân chúng ta, năng lực của Demetri có ích như thế, không ai có thể trốn thoát khỏi tay hắn cho dù đó có là người mang năng lực đặc biệt. Mùi hương của biển, tiếng động của sóng triều, như một bản hòa tấu huy hoàng.
Đối tượng chúng ta truy bắt trốn về phía biển rộng, trước khi chúng ta đuổi kịp chúng thì đám con mồi kia đã phát hiện ra nguy hiểm rồi. Nhạy cảm biết trước nguy hiểm là năng lực của Victoria sao? Lúc trước không có ai chú ý đến cô ta cả, trong bầy đàn bị trừng phạt hủy diệt ấy, Aro chỉ cảm thấy hứng thú với Heidi.
Mà ta thì không thèm để tâm đến bầy đàn mà cô ta dựng lên. Ta nhớ lại chuyện về Heidi, Aro phát hiện ra cô ta, còn ta thì giúp hắn bày ra kế hoạch trừng phạt bầy đàn của Heidi. Ta không hề động thủ bởi vì đám phụ nữ kia quá yếu, mà Heidi nhanh chóng thành tâm sám hối, khẩn cầu Aro tha thứ, cho nên cô ta gia nhập Volturi. Nhưng chưa từng nghĩ đến, vậy mà có cá lọt lưới, Victoria sao? Mặc kệ cô ta có năng lực đặc thù nào, ta đều phải giết cô ta, ta không phải là Aro, không có sở thích sưu tầm các năng lực cuồng nhiệt đến thế. Gió và tuyết đan xen vào nhau, gào thét thổi đến.
Chúng ta xuyên qua rừng cây hắc ám, dương xỉ ẩm ướt duỗi thân dưới chân chúng ta.
Chúng ta rốt cuộc chặn đứng bọn chúng trước khi con mồi nhảy xuống biển. Ta nhìn mái tóc hỗn loạn mất đi màu sắc kia, là màu đỏ, ta tự động bổ sung trong lòng như thế, sau đó người phụ nữ ma cà rồng kia lộ ra biểu cảm hoảng sợ, cô ta không biết bản thân bị bám đuôi.
Ta dừng bước chân, đứng tại chỗ, tùy ý để bông tuyết vây quang ta.
Demetri lao ra từ sau lưng ta, tốc độ rất nhanh, cho dù là ma cà rồng cũng rất ít có ai mạnh mẽ linh hoạt như hắn, hắn ta là kẻ truy đuổi giỏi nhất thế giới này. Cái tên tóc vàng kia, là tóc vàng nhỉ, toàn thân đều tràn ngập hơi thở của dã thú, phẫn nộ dừng lại, xem ra hắn không muốn gây xung đột với bọn ta hôm nay. Ở trong mắt hắn, ta thấy dã tâm và sự điên cuồng bẩn đục, tuy Alec vì luôn đi theo ta mà thuận tiện bảo vệ cả Claire.
Nhưng ta không thể tưởng tượng cảnh tên kia đã có suy nghĩ dơ bẩn như thế nào về Claire lúc ta phải giả bộ như con người, yếu ớt chậm chạm như thế, không thể nào lập tức đến bên cô ấy. Demetri xoay người môt cái, vươn tay bắt lấy ma cà rồng chạy trốn nhanh nhất, là tên da đen đã nhận ra ta kia, tuy rằng trong mắt ta hiên giờ,màu da của hắn chỉ còn những đường cong trống rỗng.
Hắn rên rỉ ra tiếng, quỳ trên mặt đất, Demetri hung tợn đạp đầu gối hắn, thanh âm dập nát làm cho tất cả con mồi đều hoảng sợ không thôi. “Volturi.
.
.
” Ả tóc đỏ kia xem ra đã nhận ra chúng ta, cô ta khiếp sợ tuyệt vọng. Đúng vậy, chúng ta từng săn đồng bạn của cô ta trước mặt cô ta, chỉ có một mình cô ta trốn thoát, ngày đêm bất an sợ hãi bị tóm được. Mà bây giờ, ta vô tình phất phất bông tuyết trên tay áo, lạnh lùng nhìn cô ta, điều người phụ nữ này sợ hãi sắp thành sự thật. “Chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi, thưa.
.
.
chủ nhân tôn kính.” James bắt đầu khiêm tốn lấy lòng, hắn ta vẫn không biết mình đã phạm phải tội gì, cũng không rõ ta hận không thể xử lý hắn ngay lập tức.
Hắn ta không quan tâm đồng bạn mình đang đau đớn rên rỉ trong tay người khác, dùng cặp mắt không biết thân biết phận mà giả vờ khiêm tốn kia nhìn ta. Victoria run rẩy đứng bên người hắn, ả không dám đối diện ta, chỉ hạ giọng nhẹ giọng nói như cầu xin đồng bạn mình: “Là họ, James, chúng ta mau đi thôi.” Mà đồng bạn của cô ta hiển nhiên không sợ hãi nhát gan như cô ta, hoặc vì tên kia cho rằng mình mạnh đến mức không ai đánh bại được.
James làm ra một hành động đầu hàng, ở trong mắt ta thì đó là động tác che giấu sự không cam lòng trong lòng mình, hắn ta giơ tay, mang theo cảm xúc hưng phấn như tên biến thái, lại cố nén xuống nhìn ta.
“Tôi tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ bất kính với ngài, cô gái kia là của ngài.
Chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi, cô ấy không bị tổn thương nào.” Dối trá! Ta ghê tởm thái độ của hắn, đồ đê tiện vô liêm sỉ rắp tâm hại người! Buồn cười trốn tránh sai lầm của mình, một ma cà rồng, loại ma cà rồng này sẽ bỏ qua con người à? Cho nên mới nói ta luôn có cảm giác nguy cơ nghiêm trọng đối với thân phận của Claire, trừ bỏ ngoài ý muốn cực kỳ ít xảy ra, thì dường như tất cả con người gặp phải ma cà rồng đều biến thành con mồi. Cái chết vẫn luôn uy hiếp cô ấy, như hình với bóng. Ta không có thời gian, cũng chẳng có tâm tình đối đáp cùng tên phạm nhân nói một đằng nghĩ một nẻo kia, ta phát hiện ngay cả hứng thú tra tấn bọn chúng đều biến mất.
So với việc phải đối mặt với mấy khuôn mặt đáng ghét này thì ta càng thêm không khống chế được mà ghen tị —— đúng vậy, ta ghen tị Carlisle, và cả gia đình Cullen, lấy thân phận ma cà rồng đường hoàng như thế mà nhận được sự hoan nghênh thừa nhận của Claire. Nhất định bây giờ họ đang trò chuyện vui vẻ hòa thuận với nhau, khung cảnh đó đáng ghét không thể tả. “Alec.” Ta nhàm chán gọi bảo thạch đang đứng sau lưng ta một tiếng, à, Aro xưng hô Alec như thế đấy.
Hắn ta cười rộ lên, xem ra trận chiến đấu không cân bằng này ở trong mắt hắn quá thoải mái và dễ dàng. “James! Chạy mau!” Victoria thấy được sương mù báo hiệu tử vong xuất hiện, lập tức vươn tay bắt lấy James, tên đàn ông này rất quan trọng với cô ta sao? Ta đều hơi thương hại bộ dáng như đứt từng khúc ruột của cô ta, đáng tiếc không có tác dụng gì, sương mù còn đen tối hơn cả bóng đêm kia, như động đen tham lam điên cuồng, cắn nuốt tất cả phản kháng của đối phương. “Trúng mục tiêu.” Demetri vui vẻ nhếch miệng cười, hắn ta luôn tò mò năng lực của Alec. Alec nâng tay lên, hắn ta trầm mặc và bình tĩnh, gương mặt giống Jane kinh người, thánh khiết mỹ lệ như thiên sứ hắc ám vậy. “Cái gì thế! Tôi không thấy gì hết!” Giọng nói của James gần như tiếng thét chói tai, đây là sự giãy dụa trước khi chết. “Không! Cầu xin các ngài! Xin đừng giết anh ấy!” Victoria ôm người đàn ông của mình, cô ta thậm chí không biết thứ cô ta ôm chỉ là một thân cây bởi vì cô ta đã mất đi tất cả cảm quan. Phạm nhân duy nhất không bị mất đi cảm quan ở đây, đang dùng một vẻ mặt sợ hãi kỳ dị vừa tham lam vừa e ngại nhìn ta. Sùng bái, đây là cảm xúc dày đặc nhất trong mắt hắn. Thoạt nhìn chẳng khác gì phế vật, ta không cần người như thế bị ta thuyết phục, hắn vô dụng. “Ngươi tên gì?” Ta đi đến trước mặt, cúi mắt nhìn hắn.
Demetri nhanh chóng buông hắn ta ra, nhưng con mồi được thả ra kia lại không có sức đứng lên, hắn ta gần như xụi lơ trên mặt đất, khát vọng mà tự ti quỳ rạp xuống nhìn ta. “Laurent.” Hắn ta vội vàng trả lời, nóng lòng chứng minh, “Tôi đã từng đến Volturi, tôi rất muốn phục vụ cho ngài, lòng trung thành của tôi vĩnh viễn thuộc về Volturi vĩ đại.” Ta thương hại nhìn hắn, không biết kẻ ngu ngốc như thế làm sao sống đến bây giờ, linh hồn ti tiện như vậy, Aro cũng không hy vọng nhìn thấy người như thế này trong dàn vệ sĩ của mình. “Tôi có thể lên án chúng, cho dù là James hay Victoria đều đã cãi lời các ngài, bọn chúng đã bị trừng phạt đúng tội.” Laurent vừa sợ hãi vừa hy vọng nhìn ta. “Đương nhiên, nếu như có người làm chứng vạch trần hành vi phạm tội của bọn chúng thì đây quả thật là cuộc phán xét chính nghĩa đến cỡ nào a.” Ta vô cảm cười, so với Aro, ta không thân thiện cho lắm.
Có vẻ như tên James trước mắt này cũng rõ điểm ấy, hắn ta sùng bái Volturi như thế lại không thể kìm nén được sự sợ hãi nhát gan của mình. “Tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý làm người làm chứng!” Laurent bức thiết muốn chứng minh bản thân như thế, hắn ta không hề do dự phản bội bạn bè mình. Ta thản nhiên “Ồ” một tiếng, không quá để ý biểu hiện hiên ngang lẫm liệt của hắn.
Tầm mắt dần dần rõ ràng lên, ta trừng mắt nhìn, kính sát tròng tan rồi, Heidi đã đưa ta mấy trăm đôi kính sát tròng, bị ta dùng hết một phần ba.
Ta linh hoạt chuyển động con ngươi một chút, đối với ta mà nói kính sát tròng cũng là một loại trói buộc, bây giờ vẫn không cần đến nó.
Demetri rất nhanh chú ý thấy ánh mắt ta, hắn ấn ấn ngón tay mình, cười xấu xa lao ra. Biểu cảm trên mặt Laurent như nhìn thấy tử thần bước đến, hắn nhìn James không thể cử động bên kia, lại nhìn ta, hắn đang sợ hãi mình sẽ chết sao? Sau lưng truyền đến một thanh âm gãy nát thanh thúy, ngay sau đó thêm một tiếng gãy khác chỉ trong thời gian ngắn. Xử lý hai con mồi không thể chạy trốn, không thể nhìn, nghe, ngửi thấy bất cứ thứ gì, thì bẻ gãy cổ chúng chỉ là chuyện cỏn con. Ta liếc mắt nhìn đầu của nữ ma cà rồng tóc đỏ kia bị đá văng vào bụi cây xanh biếc, đương nhiên những màu sắc này chỉ có thể dựa vào trí nhớ xuất sắc của mình mà tưởng tượng ra, khi Claire không ở cạnh, ta thích dùng màu sắc trong trí nhớ để lấp đầy chỗ trống.
Demetri lãnh khốc đạp vỡ cô ta.
Sau đó là tên tóc vàng, vệ sĩ ta lập tức đốt lửa theo thói quen, trong thân thể của ma cà rồng có chất dịch bén lửa tự nhiên tồn tại, cho lên lửa là kẻ thù của chúng ta, chỉ một chút lửa thôi là tự động cháy lan ra. Ánh lửa điên cuồng rực cháy, chiếu sáng thế giới hắc ám sau lưng ta. Ta vẫn cho rằng, chỉ có lửa mới có thể quét sạch kẻ thủ ác trái với luật pháp. “Ngươi muốn gia nhập Volturi sao?” Một câu hỏi mang sự khinh miệt và cười nhạo, ta nhìn Laurent đang bị chấn kinh kia. Hắn ta run rẩy môi, đột nhiên không dám dõng dạc xin gia nhập nữa, lại có một sự cuồng nhiệt nào đó chiếm cứ hai mắt hắn. Vẻ mặt này thật sự rất quen thuộc, hằng năm đều có biết bao nhiêu ma cà rồng mới sinh, hoặc ma cà rồng tự nhận có năng lực đều tiến vào Volterra để thăm hỏi bọn ta, khát vọng bản thân trở thành người may mắn. Bọn chúng chỉ có môt mục đích, chính là gia nhập Volturi. Không biết tự lượng sức mình. Ta lạnh lùng nhìn hắn, nếu như loại phế vật này cũng có thể gia nhập Volturi, ta tuyệt đối treo Aro trên gác chuông quảng trường, để cho hắn lấp lánh tỏa sáng trên đó. “Xem ra ngươi còn chưa chuẩn bị tốt, ngươi có thể đi rồi.” Ta khoan hồng độ lượng nhìn hắn, ta vẫn nên buông tha một ma cà rồng sùng kính Volturi như thế.
Cho dù phẩm cách hắn ti tiện như vậy, nhưng hắn vẫn có chút tác dụng. Ta sẽ không dễ dàng giết chết người làm chứng, hắn ta chính là chứng cứ chứng minh hai tên du cư kia phạm tội. Laurent không thể tin được nhìn ta, hắn ta hoài nghi suy nghĩ gì đó, sau đó là mừng như điên, xem ra hắn ta không nghĩ rằng mình có thể sống sót. “Ngài thật sự rất nhân từ, thưa người lãnh đạo kính yêu của Volturi, tôi sẽ mãi mãi ghi tạc ân tình của ngài tận sâu đáy lòng.” Laurent thoát khỏi trạng thái sợ hãi kịch liệt, hắn ta bắt đầu nịnh nọt.
Nhưng ngôn ngữ từ tay chân cứng ngắc kia đã bán đứng cảm xúc nội tâm hắn, hắn ta vẫn bất an và hoảng sợ. Bởi vì ngọn lửa sau lưng ta vẫn không tắt sao? Hắn ta chậm rãi đứng lên, đôi chân khập khiễng, xem ra Demetri không nương tay chút nào.
Sau đó từng bước lùi dần về sau, cách ta càng ngày càng xa.
Alec vô cảm nhìn động tác của Laurent, hắn ta thả tay xuống, tiến lên từng bước, mà Laurent bởi vì động tác này của hắn mà vội vàng xoay người, liều mạng chạy vào trong rừng. Ta vươn tay ngăn cản Alec, lắc đầu: “Mạng hắn là do Aro lưu lại, trước kia hắn ta từng giao du với dư nghiệt Rumani, cho nên Aro quyết định giữ lại người này, có lẽ chúng ta có thể thông qua hắn truy tìm những tên tội phạm khác.” Vào thời điểm Laurent nhận ra ta, ta cũng nhớ ra hắn ta từng đến Volturi sau đó bị Aro đuổi đi. “Tên tiểu nhân thay đổi thất thường.” Alec khắc nghiệt lạnh lùng khiển trách tên ma cà rồng chạy trốn kia. “Hắn ta nhất định sẽ chết.” Ta lười đem lực chú ý đặt trên người một tên phản bội không đáng nhắc đến đó. Demetri đi đến bên cạnh ta, hắn khoang tay sau lưng bổ sung nói: “Tôi sẽ thông báo cho đoàn vệ sĩ, phái ra thành viên phụ trách lần theo dấu vết để giám thị hắn, nếu hắn ta có tiếp xúc với Rumani, chúng tôi sẽ lập tức bắt hắn xử tử.” Ngọn lửa đốt cháy James và Rosalie thành tro bụi, cuối cùng dần tắt.
Tất cả sự tình đều đã được giải quyết, không ai uy hiếp đến Claire được nữa, ta hơi thả lỏng.
“Đến Seattle trước, Heidi đang ở Seattle, cô ta cứ cách hai ngày là lại trở về Volturi một lần, những thời gian khác đều ở tại Seattle. Alec và Demetri rất vui vẻ khi sắp gặp được Heidi, họ vừa cười vừa chạy như bay đuổi theo ta.
Ta không chấp nhận mình sẽ gặp sai lầm, đây là bản năng của ta – ta tự nói bản thân như thế. Ta sẽ không để cho bản thân có khả năng nào biến thành kẻ săn người tàn nhẫn trước mặt Claire lần nữa.
Tình huống cô ấy đổ máu trước đây, chờ khi ta hoàn toàn thanh tỉnh, thì cả cơ thể không rét mà run.
Lực nhẫn nại của ta không chịu nổi một kích trước mặt cô ấy, máu của Claire không có lúc nào không xé nát ta, ta không ngừng khát vọng máu tươi ấm áp trong cơ thể cô ấy. Cô ấy có thể điều khiển ta, cho dù là máu tươi trên người cô ấy khống chế suy nghĩ trong đầu ta, hay tất cả những thứ khác đều có thể khống chế sinh mệnh ta. Người thắng cuộc cướp đi tất cả của ta, ta hận sự thật này. Ít nhất ta có thể treo đầu quân địch đáng giá tôn kính lên ngọn cờ, mà cô ấy cho dù có cầm được đầu ta cũng chỉ thờ ơ ném vào thùng rác mà thôi. Chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Seattle, ánh đèn đêm khuya vẫn là những đường cong hỗn loạn trong mắt ta.
Heidi mỉm cười chào đón chúng ta, cô ta đã chuẩn bị xong thức ăn rồi, ta giải quyết trong thời gian ngắn nhất, sau đó bước vào phòng tắm tẩy đi tất cả mùi máu tươi, thay quần áo. Mấy chuyện này không làm ta tốn nhiều thời gian, không chờ bất cứ vệ sĩ nào kịp định thần, ta đã nhanh chóng rời đi.
Nỗi nhớ nhung như một mũi tên vậy, không đủ để hình dung một phần vạn tâm tình của ta giờ phút này. Sắc thái của trấn Forks lan tràn dưới chân, mưa tuyết đã ngừng rơi, vùng đất phủ tuyết bắt đầu lóe ra ánh sáng tươi đẹp, cánh rừng xanh biếc, tầng mây u ám nặng nề.
Cuối cùng ta cũng trở về bên ngoài căn nhà của Claire, mọi âm thanh đều trầm lặng trong đêm tuyết, bởi vì ta đã lờ đi tất cả âm thanh, chỉ có tiếng hít thở ngủ say của Claire vang lên bên tai ta.
Ta đột nhiên rất muốn gõ cửa, cô ấy có hoan nghênh ta hay không, ta che mắt, trong con ngươi là một mảnh màu đỏ. Carlisle đi đến, hắn không hề kinh ngạc, dường như luôn chờ ta trở về. “Caius, tuy rằng đây cần sự nhẫn nại rất lớn, nhưng ông hẳn hiểu được, Cliare không thích ông giết chết đồng loại của cô bé.” Lại nữa rồi, ta có thể giết hắn luôn được không? “Chúng ta quá nguy hiểm đối với con người.” Ngữ khí trêu ghẹo của Carlisle quá mức tự giễu, ít khi thấy hắn ta bi quan như thế. Ta không hề nghi ngờ tên kia lại đang thương hại ta. “Chắc hẳn ông không hy vọng tôi xuất hiện nữa nhỉ.” Carlisle cười nói, hắn ta xoay người bước đi, không hề lo lắng giao Claire cho ta sẽ có nguy hiểm gì.
Hắn ta nhảy lên lớp tuyết trên mặt đất, một chiếc xe thể thao xuất hiện do một thiếu nữ tóc ngắn màu đen lái đến đây. “Alice.” Carlisle chào hỏi, Alice tươi cười xán lạn đáp lại, sau đó cô ta nhìn ta, đôi mắt màu vàng thất thần một lúc lại lập tức trong suốt trở lại. Thẳng đến bọn họ biến mất, ta mới thoải mái nhảy lên lầu hai, mở ra cửa sổ phòng ngủ của Claire.
Chỉ cần liếc mắt một cái là thấy Claire đang nằm trên giường, vào lúc ta tiến vào, cô ấy bất an rung rung lông mi, có thể là do gió lạnh ùa vào từ ngoài cửa sổ, ta nghĩ rằng cô ấy sẽ tỉnh giấc nhưng không. Ta đã quen thuộc từng chi tiết trong căn phòng này.
Ta biết cô ấy có bao nhiêu đĩa CD, bao nhiêu quyển sách, căn phòng này có bao nhiêu chiếc ghế dựa, bao nhiêu bộ trang phục, ngay cả tuổi đời của máy phát đĩa nữa.
Ta không cố ý nhớ kĩ chúng, đây chỉ là thói quen truy tìm kẻ thù đã nhiều năm, ta đều quen suy luận và phân tích tình hình. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày kia mình sẽ thảm hại đến mức quan sát một thiếu nữ đang ngủ say, hơn nữa ta còn vui vẻ chịu đựng như thế này.
Dáng vẻ ngủ say của Claire im lặng đến yếu ớt, cơ thể cô ấy không có nơi nào cứng nhắc hay căng thẳng cả.
Ta nhớ đến dòng suối dưới chân bức tượng chiến thần Athena.
Cô ấy là dòng suối ấy, mềm mại không hề có sức công kích nào, nhưng lại lạnh như băng, cho dù nhiệt độ cơ thể cô ấy nhờ máu tươi chảy xuôi trong mạch máu mà ấm áp, ngọt ngào, nhưng cũng không thể nào xóa đi sự thật lãnh khốc khi cô ấy đối xử với ta. Ta thả nhẹ bước chân, không gây ra tiếng động nào, tốc độ còn chậm chạp hơn bất cứ lần nào để bước đến bên giường. Hơi thở của Claire hơi hỗn loạn, cả người cứng cóng, cổ họng như bị khát khô, nó giống như thứ thuốc phiện không thể nào cai nổi vậy, cho dù bụng đã no nhưng cơn nghiện vẫn không hề giảm bớt.
Ta nín thở, mà cô ấy cuối cùng an tĩnh lại, ta đã sớm phát hiện, chỉ cần không ác ý tiếp cận, hoặc tiếp cận cô ấy không ngừng, thì dây thần kinh mẫn cảm hoặc còi báo động trước kia trong cơ thể cô ấy sẽ dần mỏi mệt, sau đó mất đi sự nhạy cảm vốn có của nó. Cho nên Claire không thể tự bảo vệ mình, chỉ cần cô ấy bắt đầu mệt mỏi hoặc bắt đầu tín nhiệm một ai đó, cô ấy sẽ mất đi năng lực Nhìn Thấu Sự Thật kia. Ta vươn tay, chạm vào lọn tóc dài tán loạn trên gối của cô ấy, từng chút một, cô ấy không hề phát hiện, không biết một ác ma đang tiếp cận mình. Làn da Claire tái nhợt, trắng nõn quá đáng, có thể nhiệt độ của đệm chăn làm ấm hai má khiến cho một màu sắc phấn hồng cực kỳ hấp dẫn nổi trên nền da trắng muốt ấy. Ta có một cảm giác xúc động, muốn đánh thức cô ấy.
Đương nhiên, suy nghĩ ngây thơ này bị ta kìm nén xuống, ta chỉ lẳng lặng đứng bên giường, cùng cô ấy chờ đợi một khắc hừng đông kia. Sáng sớm tại trấn Forks, ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, ta rốt cuộc buông tay, tùy ý để lọn tóc dài ấy trượt khỏi lòng bàn tay. Em khiến ta phải giãy dụa như kẻ sắp chết vậy, đôi mắt ta tối nghĩa nhìn cô ấy. Claire hình như nhận ra, cô ấy hoang mang mà khó chịu nhíu mày, không biết đang đau đớn điều gì.
Giây tiếp theo, cô ấy vươn tay, cả người ta lập tức cứng còng, tưởng cô ấy định ôm ta.
Nhưng ta nhanh chóng phản ứng lại, bởi vì cơ thể cô ấy rõ ràng nghiêng sang một bên, thuận lợi ôm chăn lăn xuống giường. Ta,.
.
.
Có đôi khi, thật sự muốn bóp chết cô ấy luôn. Claire tỉnh lại, mơ mơ màng màng, ngây thơ không biết điều gì.
Cô ấy chỉ ngây người nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ điều gì, hoặc đơn giản cô ấy chẳng nghĩ gì cả. Ta đã ẩn mình trong một góc phòng, cô ấy ném chăn trên giường, không hề xếp gọn lại liền đứng lên, áo thun cũ nát rộng thùng thình, trượt xuống cánh tay, lộ ra bả vai trắng nõn.
Cô ấy đi qua bên người ta, ta thật sự rất muốn thay cô ấy kéo áo lên.
Khi cô ấy mở cửa phòng bước ra, thì ta đã đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn trời, bầu không trung ảm đạm thoáng hiện, sắc mặt ta trắng bệch như người chết.
Xem ra cho dù hôm nay có ánh mặt trời nhưng vẫn bị mây đen dày dặc che khuất. Ta lái xe dừng lại ngoài nhà Claire, nóc xe đều là lớp tuyết dày tích lũy từ tối qua.
Ta mở cửa xe bước ra, sắc mặt khó coi nhìn nóc xe, Demetri nhanh chóng nhảy xuống từ một thân cây cao gần đó, đằng sau khuôn mặt vô cảm kia của hắn là sự tò mò rất rõ ràng.
“Không thành vấn đề, lấy chiếc khác thôi.” Đây là phương án giải quyết của hắn. Alec cũng tiến lên, hắn ta nhẹ tay nhẹ chân trèo lên xe, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu phủi đi lớp tuyết đọng.
Demetri cũng chỉ phải hỗ trợ, tốc độ của họ rất nhanh, có lẽ sau khi trở về, ta có thể tiến cử với Aro, để cho họ phụ trách vệ sinh kho hàng. Claire vội vội vàng vàng chạy ra khỏi cửa, xem ra cô ấy quên mất độ nguy hiểm của mặt đất kết băng rồi, ta nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo suýt chút nữa té ngã của cô ấy.
Ta nhịn xuống ý muốn chạy qua đỡ cô ấy lên, cô ấy không hề rút kinh nghiệm chút nào, tốc độ không hề chậm lại, lưng mang túi sách, chạy ra ngoài. Ta sực nhớ ra điều gì, thò tay vào túi áo, bên trong có mười mấy cặp kính sát tròng.
Niết vỡ hộp kính ra, ngón tay khẽ chạm vào giác mạc rồi cúi đầu đeo kính vào. Con người sẽ không đứng quá thẳng lưng, ta dựa người vào cửa xe, giả bộ mình thoạt nhìn càng giống con người. “A! Rick?” Khi cô ấy chạy đến, mới phát hiện ra ta, giống như rất kinh ngạc khi thấy ta đứng ở đây, cô ấy cho rằng ta như mới giáng xuống từ trên trời vậy. Phản ứng của Claire làm cho ta phẫn nộ, ta hoài nghi cô ấy đã quên tối hôm qua mình đã nói gì.
Ta không hề chờ mong chút nào ấy, đúng vậy, cô ấy dễ quên lãng như thế, vừa tỉnh giấc liền có thể quên toàn bộ lời hứa. Dường như Claire rất kỳ quái biểu hiện của ta, cô ấy vẫn cho rằng ta chỉ là bạn cùng bàn cô ấy, hoàn toàn không có thân phận nào khác. Cô ấy hơi dồn dập bất an, ta hung tợn nhìn, em định đổi ý đấy à? “Anh.
.
.
hối hận sao?” Cô ấy do dự một hồi, hơi quẫn bách, trên gương mặt tái nhợt nổi lên mạt đỏ ửng làm ta nổi điên. “Em cảm thấy tôi hối hận cái gì?” Ta quả thật sắp bị cô ấy chọc tức đến bật cười, khom người lại gần cô ấy, giống như cô ấy biến thành con mồi của ta. “Có lẽ anh cảm thấy đó chỉ là một quyết định qua loa thôi.” Có lẽ cô ấy bị dọa sợ, lùi về sau, rồi giải thích, “Em không muốn anh hối hận.” Ta thật sự muốn tráo đổi năng lực với Aro, như vậy ít nhất có thể rõ ràng trong đầu người phụ nữ này chứa cái gì, ta nên làm như thế nào thì cô ấy mới chịu buông cảnh giác hoàn toàn vô dụng này, cô ấy vĩnh viễn luôn hoài nghi ta, hơn nữa thứ hoài nghi luôn là nơi chân thật nhất trong lòng ta. “Chúng ta.
.
.
có thể lấy điều kiện tiên quyết.
.
.
là kết hôn.
.
.
để đến với nhau.” Ta gằn từng chữ, cắn răng nghiêm túc nói, rốt cuộc cô ấy cảm thấy ta phải theo đuổi như thế nào mới được gọi là nghiêm túc? Có phải hay không cô ây cảm thấy còn lại cái gì trong ta cho nên tham lam muốn lừa gạt cướp đi tất cả.
Cằm ta căng cứng, nọc độc tàn sát bừa bãi trong khoang miệng, ta phẫn nộ cô ấy chẳng biết gì cả cũng chẳng biết tốt xấu. Ta đè nén cảm xúc nguy hiểm đang trào dâng trong lòng này, hận Claire không biến thành câm điếc, nếu cô ấy muốn từ chối thì câu nói đầu tiên của cô ấy có thể đập nát ta hoàn toàn. Cô ấy tiến lại ta, động tác ngây thơ ngốc nghếch, ta nhìn thấy cô ấy lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trong túi.
Sau đó kiễng châm, vươn tay, đây là muốn ôm sao? Cả người ta cứng nhắc, để mặc Claire quàng khăn lên cổ mình. Đây là một động tác không chút phòng vệ, nếu cô ấy không yếu ớt như thế thì giờ đây cô ấy có thể vặn gãy cổ ta rồi. Đối với ta mà nói thì cái lạnh chỉ là một từ, nó không có tác dụng gì lên ta.
Nhưng Claire thật sự cho rằng ta rất lạnh, mà chiếc khăn quàng cổ này có thể cứu ta khỏi bị đông lạnh đến chết. Cô ấy có một giây nín thở, hai má đỏ ửng càng thêm rõ ràng, cô ấy không hề biết mình đang quyến rũ tử thần mà nhẹ giọng đáp: “Được.” Không thể tin lời hứa của con người.
Nhưng ta phát hiện mình đã không thể phân biệt rõ ràng điều gì nữa, cho dù là sự thật hay lời nói dối. .