Đọc truyện Ánh Mặt Trời Xán Lạn FULL – Chương 66: Hoài Nghi
Khi nắng ấm xuyên qua cửa sổ chiếu xuống giá sách và CD thì cũng là lúc mây mù bao phủ Forks nhiều ngày qua rốt cuộc đi xa.
Trong ánh sáng loãng có thể nhìn thấy màu sắc xanh biếc nhạt nhòa, nhưng tôi không dám động vào. Nhặt lên bức ảnh chụp gia đình Claire một nhà ba người từ dưới đất lên, một lần nữa đặt lên tủ đầu giường, tư thế ngủ cả tôi đã làm phiền hà nó rồi, cảm giác ngã xuống giường cùng tôi thật sự không tốt chút nào.
Khi ra khỏi cửa, tôi lại chùm kín cả người lại, tán dù có thể che phủ cả người tôi dưới bóng râm. Mũ, khẩu trang, găng tay và cả quần áo ngăn tia tử ngoại, tôi còn thoa thuốc chống nắng do bác sĩ kê khắp toàn thân.
Võ trang hạng nặng, áo giáp thêm thân. Tôi không thể tránh ở nhà mỗi ngày trời nắng được bởi vì không phải nơi nào cũng là trấn Forks, dường như cả năm trời đầy mây như thế.
Chờ đến lúc tôi lên đại học, tôi phải xác định bản thân đã quen với ánh mặt trời trong thành phố, dựng lên trụ cột cho việc làm sau này. Đến trường, ăn cơm, ngủ, tìm việc làm, tìm một người bạn đời cùng chung chí hướng, kết hôn và sinh con.
.
.
Cuôc sống như vậy thật tốt. Khi đó, chắc gia đình Cullen đã rời đi Forks rồi, có lẽ họ sẽ chạy đến nơi nào đó và đến trường một lần nữa, chế tạo sự kiện thần bí, săn thú, lưu lại truyền thuyết địa phương và rồi lại biến mất. Mà phải muốn thay đổi thân phận mình một cách hoàn hảo, bọn họ nhất định phải không ngừng tiếp tục làm giả chứng minh, đối nghịch với chính phủ, còn phải tiêu phí một lượng lớn tiền tài và khoảng thời gian đáng kể. Cả một gia đình tội phạm, tuy không muốn dán nhãn đó lên họ, nhưng bạn không có cách nào phủ nhận họ luôn phạm tội được. Tôi ngồi nhờ xe Bella đến trường, sắc mặt chị ấy tốt hơn nhiều so với lúc mới đến, ít nhất sự câu nệ, rụt rè đã biến mất.
Cách ăn mặc của tôi hiển nhiên đã làm chị giật mình, tuy nhiên chị nhanh chóng nhớ lại một đống bệnh tôi mang trong người, cuối cùng chị rất săn sóc mà im lặng không nói gì. Không khí vẫn nặng trịch và khô lạnh.
Ánh mặt trời cũng đã thi nhau chiếu xuống bao phủ cả thị trấn, hơi nước trên lá cây xanh bị bốc hơi biến thành đám mây xanh thăm thẳm trên nền trời.
Thời điểm tôi từ trên xe bước xuống có nhìn thoáng qua bãi đỗ xe, Xe Volvo và xe Jeep của gia đình Cullen không xuất hiện, họ không cần dự báo thời tiết cũng biết thời tiết hôm nay thế nào. Vào ngày ngập tràn ánh mặt trời như hôm nay thì đoàn sinh vật không phải người này không có khả năng xuất hiện trong trường học. Khi tôi băng qua bãi đậu xe, mới bất giác nhận ra hình như còn thiếu một chiếc Ferrari màu đỏ nữa. Siêu xe ở đây không nhiều, ngoại trừ cảu gia đình Cullen cũng chỉ có của học sinh chuyển trường kỳ quái kia.
Tôi cũng không phải người đầu tiên chú ý đến chuyện này, tôi nghĩ Jessica chú ý Rick lâu rồi, cậu ấy cũng không hay nói chuyện với tôi, chỉ vài câu chào hỏi ít ỏi thôi cũng đủ làm cậu ấy bực tức cả ngày rồi. Nhất định cậu ta vẫn tức vụ tôi dọa mèo của cậu ta chạy mất trước đây, thỉnh thoảng nhớ lại một chút cũng thấy thời thơ ấu của tôi đầy màu sắc. Mỗi lần cậu ta và tôi chung lớp học, cả hai sẽ nhăn mặt lại, nhưng hôm nay vậy mà đi theo tôi cùng nhau bước vào lớp học.
Lúc tôi đặt túi sách xuống bàn, cậu ta đã đi theo tôi rồi. “Anh ấy còn chưa đến trường sao?” Jessica đột nhiên hỏi tôi như thế, cậu ta cột tóc thành đuôi ngựa, đuôi tóc xoăn màu nâu thoạt nhìn đã được chải chuốt cẩn thận. Tôi suy nghĩ, có nên giả bộ không biết cậu ta đang hỏi ai hay không.
Quả thật, bạn cùng bàn tôi ngày hôm nay không đến lớp, sau khi anh ta xử lý hết bạn ngồi cùng bàn với tôi thì mọi người đã có thể thẳng thắn yêu cầu giáo viên cho họ đổi vị trí . “Anh ấy rất điển trai, phải không?” Jessica khó được thẹn thùng như vậy, cậu ấy vẫn luôn rất mạnh dạn trong việc tình yêu nam nữ này.
“Ý mình nói là Rick Doyle – bạn trai cậu.” Tôi suýt chút nữa hất văng sách giáo khoa trong tay ra, đen mặt mà cố gắng thực hiện sự nghiệp bác bỏ tin đồn của mình: “Anh ta không phải bạn trai mình, Jessica.” Người kia mới chuyển trường đến đây chưa đến ba ngày đâu nhưng đã trở thành chủ đề nóng như thùng thuốc nổ của trường này rồi. “Chẳng phải anh ấy chuyển trường vì cậu sao? Mình nghe nói hai người quen nhau lâu rồi, anh ấy đến từ California, điều kiện giáo dục của bang đó tốt hơn trấn nhỏ này rất nhiều.
Ngay cả Mike đều nói, nếu không phải do cha mẹ chuyển nhà thì cậu ấy càng thích cuộc sống ở California hơn.
Hai người không giống như gặp nhau lần đầu đâu, anh ấy cưỡng chế.
.
.
tất cả bạn cùng bàn cậu phải rời đi hết còn gì.” Jessica lập tức lải nhải nói tiếp, cuối cùng tạm dừng một lúc, dường như bị dọa sợ bởi hành động ép buộc đó của Rick. Rốt cuộc là cậu nghe ai nói, đây là gia vị mới cho lời đồn à? “Trước kia, mình chưa từng gặp anh ta bao giờ, mọi người còn chưa biết rõ cuộc sống của mình hay sao?” Tôi bất đắc dĩ đỡ trán, cuộc sống quái gở của tôi ở trấn này còn chưa đủ nổi danh à? “Thật không?” Jessica cố chấp muốn xác nhận.
“Anh ấy không phải bạn trai cậu sao? Anh ấy rất ngầu đấy, Claire.” Tên khủng long có thể phun lửa bất cứ lúc nào kia rất ngầu sao? Thẩm mỹ của những thiếu nữ bây giờ biến dạng hết rồi à? “Không phải!” Tôi tăng mạnh ngữ khí, hận không thể kéo cậu ta lại đây, nóng nảy gào to bên tai. “Là vậy sao, tuy nhiên thoạt nhìn anh ấy rất thích cậu đấy.” Jessica cao hứng cong lên khóe miệng, sự hưng phấn của cậu ấy không thể áp xuống được, khiến cho câu cuối có vẻ nghen tị. Jessica tuyệt đối là kiểu nữ sinh rất dễ nhìn thấu, tự tin hoạt bát, tuy rằng hơi hư vinh, hơn nữa rất thích ảo tưởng, nhưng không thể phủ nhận cậu ấy không làm cho người ta ghét.
Ít nhất, mặt ngoài là như thế. Nếu như tôi không có giá trị lợi dụng nào, thì cậu ấy lười nói chuyện cùng tôi.
Mà hôm nay lại cuốn lấy tôi rất lâu. Cậu ấy muốn biết tin tức về Rick, tôi không hiểu nổi tại sao cậu ta cứ chấp nhất cho rằng tôi rõ ràng sự tình về người kia. Tôi không quen anh ta, mỗi lần lúc giáo viên giảng bài tôi đều hận không thể đứng lên giật lấy microphone tiêu diệt lời đồn nhảm này.
Để tránh ánh mắt mọi người nhìn tôi, đều kỳ quái đến mức khiến lòng người ngứa ngáy. Mà người ngồi cùng bàn tôi kia, anh ta trốn học cả ngày. Thời tiết hôm nay, nơi nơi đều là ánh mặt trời sáng sủa. Tôi biết bản thân không nên hoài nghi lung tung, khi tôi bước vào canteen, Jessica vẫn đi theo sau lưng tôi, tôi chạy đến bàn Bella ngồi xuống, cậu ta cũng lại đây ngồi. Cậu ta đã buông tha cho tán tỉnh Edward mà chuyển hướng đến trên người Rick. Tôi bị làm phiền đến phát điên, tôi làm sao biết nhà anh ta ở đâu, thích màu sắc nào, thích ăn loại hoa quả nào, chòm sao nào, rồi nhóm máu hay yêu thích mẫu nữ sinh nào chứ? Tôi rất muốn tóm lấy cổ áo Jessica, dùng sức lay động bảo cậu ta tỉnh ngộ đi, cái tên với tính cách rối tinh rối mù kia, ngoài dáng vẻ đẹp trai chết người ra thì chẳng còn chỗ nào hơn Edward đâu. Hôm nay, tôi không nhìn thấy đám Alice xuất hiện trong canteen, loại thời tiết này, Alice có thể ở nhà chơi cổ phiếu, Emmett và Rosalie dính cùng một chỗ anh anh em em, Jasper sẽ tiến hành huấn luyện khắc nghiệt dưới tầng hầm. Mà Edward, hy vọng anh ấy nhanh chóng chữa trị trái tim thủy tinh bị phụ nữ đánh nát kia, trở về đi học từ Alaska. Tất cả giáo viên cũng không hy vọng anh ấy lưu ban, bởi vì mỗi khi thấy anh ấy ngồi trong lớp học đều là thời điểm giáo viên thấy thiếu tự tin nhất. Mà Rick, sau khi đi học hai ngày, hôm nay lại hoa hoa lệ lệ trốn học.
Có thể nào bị tôi đả kích đến không muốn đến trường không? Tôi không có ảnh hưởng lớn đến mức đó đâu. Một suy nghĩ điên cuồng vớ vẩn nổi lên, khi không thấy anh ta ở bãi đỗ xe, tôi đã không khống chế được so sánh rồi. Làn da cũng tái nhợt như thế, chưa thấy anh ta ăn cái gì, ngay cả uống nước hình như cũng không cần. Không biết da anh ta có lạnh hay không, tôi không chắc chắn mà bài trừ điểm tương tự này, anh ta rất tao nhã, tuy rằng tính cách rất lạ lùng, nhưng nếu chú ý kĩ hơn thì anh ta căn bản không choai choai như mấy cậu trai đồng lứa khác. Rất giống nhà Cullen, ngồi bao nhiêu tiết học mà lưng anh ta vẫn rất thẳng, không hề thả lỏng lúc nào. Anh ta liệu có đeo kính áp tròng hay không? Tôi không thể tùy tiện đoán vô căn cứ như vậy, không có ích gì cả. Để cho tôi nghi hoặc là hôm nay trong một ngày sáng sủa như thế này, anh ta giống như đã thương lượng với gia đình Cullen vậy, đều cùng nhau không đến trường. Anh ta là con người —— Alice một mực cường điệu. Anh ta thật là con người —— tôi nói cho bản thân không được đa nghi. Buổi chiều còn có ba tiết nữa, có lẽ anh ta sẽ đến. Anh ta sẽ đến.
.
. Sẽ đến.
.
. Tiết cuối cùng, không chỉ một mình tôi thất vọng, mà còn rất nhiều nữ sinh lẫn nam sinh đều thất vọng. Nữ sinh thì tôi có thể hiểu được, bề ngoài của học sinh chuyển trường có lực sát thương quá mức, nhận được tất cả sự thừa nhận của các cô gải chỉ trong một ngày, nhưng nam sinh? Không thể tin được họ vậy mà bắt đầu sùng bái anh ta. Tôi đeo túi sách lên lưng, trực tiếp lao ra khỏi trường học, một chiếc xe BMWs đỏ lập tức dừng lại trước mặt tôi.
Rosalie ngồi ở ghế lái, chị ấy mang kính râm lớn trên mặt, móng tay sơn màu đỏ thẫm, váy kẻ sọc đen trắng giao nhau làm cho chị trông rất thon thả.
“Alice nói nhóc muốn đến làm khách, bảo chị đây tiện đường đón nhóc.” Chị ấy mím môi, đôi môi đỏ tươi mềm mại không có nếp nhăn nào, mị hoặc đến làm cho người ta hít thở không thông. “Đúng là nhà tiên tri siêu cấp.” Tôi đeo dây an toàn, xe đã phóng về trước. “Nhóc nên thông minh lên, Claire.” Rosalie hay soi mói bắt bẻ tôi, chị ấy chạy xe vào đường nhỏ trong rừng cây, tất cả bụi cỏ ven đường đều bị gió từ xe chị ấy quật mạnh điên cuồng. “Người thông minh trên thế giới này không nhiều lắm, em chỉ trùng hợp không vào được tầng lớp tinh anh thôi.” Tôi luôn tự trêu chọc mình về đề tài này, bạn không thể yêu cầu chỉ số thông minh của mình đạt cao nhất trong nháy mắt được , mà kinh nghiệm cuộc sống còn phải dựa vào thời gian mới tích lũy được. “Ngu ngốc, không biết về ssau nhóc sẽ chết như thế nào.” Rosalie khôn nhìn tôi, anh mắt chị cũng không tập trung vào con đường phía trước, biểu tình hiện ra một loại tan rã trống rỗng, không biết suy nghĩ chạy đến nơi đâu.
Tôi nhìn bãi cỏ quen thuộc ngoài cửa kính xe, cái lạnh lắng đọng lại trên cây Bách Tùng khiến từng phiến lá phải oằn mình xuống. “Em mong bình an chết già.” Tôi chờ chị dừng xe, nhưng Rosalie vẫn nắm chặt tay lái, ngây ngốc nhìn phía trước.
Chị ấy nhíu mày, ngón tay run nhè nhẹ, sơn móng tay lóng lánh màu sắc. “Có đôi khi muốn mặc kệ nhóc luôn, không có tính cảnh giác gì cả!” Chị ấy mở mạnh cánh cửa xe, chạy ra ngoài, ánh mặt trời dừng lại trên mặt chị, chị ấy hất mái tóc dài một cái, nhảy vọt vào rừng rậm như nổi điên.
Tôi cởi bỏ dây an toàn, chui vào ghế lái mà gọi với ra: “Rose! Chị đi đâu thế?” Không có ai trả lời tôi, tôi cảm thấy nghi hoặc đầy đầu tôi càng ngày càng lớn.
Kéo mũ áo lên thật kín, tôi để túi sách và ô che ở sau ghế BMWs, ánh mặt trời biến thành biển cả dưới chân tôi, chỉ cần không lưu ý thì sẽ chết chìm.
Tôi nhảy khỏi xe, dẫm lên ánh sáng đầy đất, nhanh chóng chạy đến dưới hiên nhà Cullen, hiển nhiên nơi này cũng không thể ngăn cản bao nhiêu tia sáng, thiết kế ban đầu của họ là cố gắng hút càng nhiều ánh sáng càng tốt, cho nên mới làm vách tường từ thủy tinh cao đến ba tầng lầu. Tôi cố gắng chạy vào phòng khách trước khi bị phỏng, đến chơi nhà Cullen vào trời nắng cũng không phải chuyện hay ho gì, bởi vì cửa sổ thủy tinh sát đất ở đây làm bạn không biết trốn chỗ nào. “Claire, lên đây đi.” Alice đứng ở cầu thang, như là cậu ấy chờ tôi ở đây ngay từ đầu. Tôi đứng ở đầu cầu thang, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng ra sao.
Dùng góc độ này ngắm nhìn cậu ấy, bạn sẽ phát hiện Alice xinh đẹp không góc chết, có đôi khi tôi nghĩ rằng chắc chắn từ xinh đẹp theo cả đời với sinh vật ma cà rồng này rồi. Alice kiên nhẫn mỉm cười nhìn tôi. “Edward còn chưa trở về à?” Tôi chạy lên cầu thang, trên vách tường cầu thang là bộ sưu tập mũ tốt nghiệp của họ.
Chúng được treo thành hình tứ phương, bạn có thể nhìn thấy đủ loại màu sắc của các trường học khác nhau, khó trách đây là ác mộng của Edward, họ học đi học lại nhiều lần lắm rồi. “Khoảng một tuần sau, anh ấy sẽ lại trở về với chúng ta.
Alaska bây giờ vẫn còn tuyết rơi nhiều, Tanya đang ở cùng anh ấy, trông anh ấy cũng không tệ lắm.” Alice vươn tay, cậu ấy nắm tay tôi, hai chúng tôi sóng vai nhau đi lên lầu. Trên lầu tốt hơn dưới phòng khách một chút, ít nhất tôi không thấy được ánh nắng mặt trời không kiêng nể gì lan tràn vào nhà nữa.
Thư phòng của Jasper để cửa mở, anh ấy đang ngồi đọc sách trước bàn, hồi trước anh ấy từng nghiên cứu chuyên đề lịch sử nào đó, thường xuyên đổi góc độ nghiên cứu chuyên đề quen thuộc như địa lý, lịch sử, nghệ thuật, y học, hay thậm chí ngay cả lịch sử phát triển trang phục phụ nữ Russia cũng không bỏ qua. Anh ấy không hề giật mình khi nhìn thấy tôi, tiếng động tôi lên đây lớn như thế, ai trong căn nhà này cũng biết rõ có người đến. Esme không ở đây, Emmett cũng thế, Carlisle đang ở bệnh viện. “Cậu muốn uống thứ gì? Dạo gần đây, mẹ Esme lại nhồi thức ăn đầy tủ lạnh rồi, mình làm cho cậu nước ép trái cây nhé.” Alice ríu rít nói, đôi chân trần thon thả bận rộn đi ra đi vào. Đồ ăn gia đình Cullen mua, đều do tôi tiêu hóa hết. “Cậu biết mình đến làm gì mà, Alice.” Tôi trực tiếp nói, dù chỉ là một lời suy đoán thôi nhưng tôi cảm thấy những suy nghĩ kỳ lạ của mình sau khi gặp được gia đình Cullen đều có thể biến thành sự thật. “Mình chỉ nhìn thấy cậu sẽ đến thôi, Claire.” Alice trả lời rất lạ, cậu ấy không rõ mục đích tôi đến đây, có lẽ cậu ấy càng hy vọng tôi chỉ đến đây làm khách thôi. Jasper khép sách lại, anh ấy nhanh chóng xẹt qua chúng tôi, biến mất ngoài phòng sách. Chỉ cần nghĩ đến cảnh mình lại hoài nghi Alice là tôi lại thấy hoảng sợ, bởi vì tôi chưa từng tưởng tượng có một ngày mình sẽ nghi ngờ lời nói của Alice, có suy nghĩ này trong đầu làm tôi dường như không thể tha thứ cho bản thân. “Alice, mình có thể đến xem phòng của Carlisle một chút được không?” Nếu như tôi không nhớ nhầm thì trong phòng Carlsle có một bức tường treo đầy tranh, tất cả đều là chuyện quá khứ mà bác ấy đã trải qua. Gia đình Cullen không lưu lại ảnh chụp, bởi vì đó là căn cứ chính xác cho sự trường sinh bất lão của họ, lưu lại rất nguy hiểm.
Mà tranh vẽ thì, ai mà biết cảnh trong tranh là sự thật hay tưởng tượng ra chứ. “Đương nhiên rồi, cậu muốn xem cái gì?” Alice xoay người liền đi ra ngoài, tôi chú ý đến ngữ khí nói chuyện của cậu ấy, không có điểm nào khác thường. “Bức trang ông ấy ở Italy.” Tôi ăn ngay nói thật, tuy rằng có thể chứng minh kẻ ngu ngốc cuối cùng là tôi, nhưng tôi sẽ khó chịu khi nói dối cậu ấy. Tôi đi theo cậu ấy, phòng riêng của Carlisle ở lầu ba, hướng nam là phòng ngủ của Edward.
Khi tôi tìm CD nhạc, từng đi vào phòng anh ấy, mà phòng riêng của Carlisle và Esme thì tôi không muốn xem cho lắm. Lúc trước cũng do anh Edward nhắc đến vài câu mới biết trong phòng bác sĩ có rất nhiều tranh vẽ tác phẩm nghệ thuật các loại. Đó là quá khứ của ông ấy, Edward đánh giá. Alice không nói nhiều, cậu ấy trực trực tiếp dẫn tôi đến tầng ba, ánh sáng yếu bớt dần, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nặng của ánh mặt trời sau giờ ngọ. Tôi bước vào phòng Carlisle, vừa vào cửa là thấy ngay giá sách khổng lồ, giống như phòng Edward vậy, từng phòng trong căn nhà này dường như chất đầy sách, ngoại trừ phòng của Emmett và Rosalie. Tôi nhìn thấy trên bàn làm việc có văn kiện đang mở ra, một cuốn notebook, một cây bút máy và kính mắt viền vàng, kính mắt thoạy nhìn rất nhã nhặn tinh xảo, còn gắn thêm một sợi xích vàng nữa.
Tôi không cho rằng với thị lực của họ thì cần thứ này, tuy nhiên nếu dùng để che giấu màu mắt mình thì đó là một lựa chọn không tồi đâu. Một khi bạn mang kính cận, thì rất ít có người nào sẽ chú ý đến việc mắt bạn có đổi màu hay không. Alice bước vào phòng, cậu ấy cúi đầu thưởng thức hương hoa tươi trước cửa.
Mà tôi bước đến phía đối diện giá sách, cả một vách tường đều là tranh vẽ theo lối cổ điển, đa số các bức tranh đều lấy tông màu tối làm chủ đạo, vẽ ra một quá khứ trông rất sống động, chân thật. Tôi thả chậm bước chân, giống như tiến vào một bảo tàng nghệ thuật vậy, tôi nhìn thấy Carlisle trong những bức tranh, ông ấy là diễn viên chính của các sáng tác nghệ thuật này. Bức tranh mới nhất, chỉ có thể nhìn thấy mọi ngườ trong gia đình Cullen, hẳn là tác phẩm vài năm gần đây thôi. “Có thể cha Carlisle vẫn chưa nói cho cậu biết, lúc ông ấy vẫn còn là con người thì ông ấy là thợ săn ma cà rồng đấy.” Alice nhảy đến sau lưng tôi, đặt tay lên vai tôi, nói cho tôi biết nội dung của một bức tranh: “Đây là cha của Carlisle, bởi vì ông ấy căm hận ma cà rồng, cho nên cha chỉ có thể lặng lẽ nhìn ông ấy, hơn nữa dùng hết khả năng của mình để giúp ông ấy sống thật tốt.” Alice chỉ vào một bức tranh trong số đó, trong tranh là một ông lão loài người lớn tuổi.
Sau đó, cậu ấy lại giải thích, “Đây là lúc cha học ở trường y, thầy giáo của cha là bác sĩ xuất sắc nhất thời đại đó, Carlisle vẫn luôn biết ơn ông ấy.” Tôi kiên nhẫn nghe Alice từ từ giải thích từng bức tranh, cũng không có đánh gãy cậu ấy. “Đây là bức tranh ở Italy, cha đã vẽ vườn nho Tuscany.
Tuy rằng cha không uống rượu nho nhưng ông ấy sưu tầm rất nhiều.” Tròng mắt tôi linh hoạt xoay một vòng lớn, mãi sau mới hỏi ra khỏi miệng: “Vậy Volturi đâu?” “Volturi?” Thoạt nhìn Alice rất ngây ngô, không ai nhìn ra được độ tuổi thật của cậu ấy, bởi vì khi cậu ấy muốn giả vờ như trẻ con thì khí chất thuần khiết này sẽ càng làm cho cậu ấy càng thêm ngây thơ. “Ông ấy có bức tranh về.
.
.
Caius không?” Tôi không nghĩ rằng khi bản thân nhắc lại tên này sẽ nghiến răng nghiến lợi như thế. “Không có, Volturi sẽ không để cho tranh của mình lưu lạc ra bên ngoài đâu, họ cổ hủ và tuân thủ luật pháp như thế, tất cả những thứ có thể tiết lộ bí mật đều bị tiêu hủy hoặc cất giấu cả rồi, Claire à.” Khi Alice nói chuyện, cho dù tôi có cố gắng nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt cậu ấy cũng không nhận ra chỗ không đúng sự thật nào, bất cứ lúc nào cậu ấy cũng có thể làm cho mình trông rất chân thành tha thiết. “Cậu đang nghi ngờ điều gì?” Alice mẫn cảm nhận thấy tôi đang khó xử, ngón tay cậu ấy từ bả vai trượt xuống cầm tay tôi. Tôi bị đông lạnh đến giật mình nói: “Không có gì đâu!” Đúng vậy, tôi không hề xác định, đó chỉ là một suy đoán hoang đường mà thôi, nói ra sẽ chọc người chê cười. “Không, cậu có tâm sự mà, nói ra sẽ đỡ hơn đấy.” Alice không chịu cho qua, giọng cậu ấy hơi có tính ép buộc. Tôi nghi ngờ rằng nếu nói thật, cậu ấy sẽ cười ha hả.
“Không có gì đâu, do mình nghĩ nhiều mà thôi.” “Liên quan đến Caius phải không, cậu chưa bao giờ nhắc đến hắn ta trước đây cả, Claire.” Tên này đã biến thành cái gai trong cuộc sống tôi, mỗi lần tôi động vào đều phải cố lấy dũng khí.
“Mình hoài nghi Rick Doyle là.
.
.
người kia.” Tôi cảm thấy anh ta rất quen thuộc tất cả mọi cử chỉ, cách nói chuyện, hay động tác đều rất quen.
Hơn nữa tất cả biểu hiện của anh ta, nói anh ta là ma cà rồng cũng chẳng có ai nghi ngờ cả.
Nếu anh ta thật sự không phải con người, như vậy tôi không tài nào nghĩ ra được, ngoại trừ Caius, còn có ai quen biết tôi mà tôi lại quên mất dáng vẻ người đó rồi. Alice kinh ngạc trừng lớn mắt, điều này khiến cậu ấy trông như một con búp bê hàng hiệu vậy, “Sao cậu có thể nghĩ như thế? Cậu cho rằng Rick là ma cà rồng sao?” “Da anh ta còn tái nhợt hơn mọi người nữa, điều ấy bất thường lắm, còn có hôm nay anh ta không đi học, mình nghĩ rằng có khi anh ta sẽ biến thành kim cương lòe lòe sáng lên dưới ánh mặt trời mất.” Đương nhiên, những điều đó cũng không đủ thuyết minh anh ta không phải con người, tôi càng cảm thấy tôi đã từng gặp anh ta ở đâu rồi. Tôi nôn nóng đến mức không thể nén nổi suy đoán ấy trong lòng. “Claire, cậu chưa bao giờ soi gương sao? Làn da cậu còn trắng hơn bọn mình nữa đấy, thật sự rất ít gặp trong xã hội loài người đấy, tuy nhiên cậu là một ví dụ điển hình.
Quanh năm không chạm đến ánh mặt trời, hơn nữa bệnh của cậu làm cho cậu như một ma cà rồng già cỗi vậy.” Alice nghẹn cười nói, tiếng cười cậu ấy bởi vì đè thấp mà hơi kỳ quái. Không giống như tiếng cười mà như tiếng thở hổn hển khẩn trương hơn. “Cho nên mình là trường hợp đặc biệt, mình có lý do để hoài nghi, những ai còn trắng nõn hơn các cậu, thật ra không phải con người.” Tôi chần chờ nói, tôi không có khái niệm nào về màu da mình, bởi vì môi lần soi gương tôi chỉ vội vàng thoáng nhìn, để tránh tự dọa bản thân. “Thế cậu cho rằng, tên học sinh chuyển trường kia đang ở đâu, ngủ trong quan tài, đợi đến tối mới trèo ra khỏi tầng hầm sao?” Alice thú vị nói, cậu ấy cảm thấy suy nghĩ của tôi rất buồn cười. “Mọi người cũng đâu cần ngủ đâu, Alice à.” Tôi xấu hổ cúi đầu, chuyện này vốn đã không chắc chắn rồi. “Được rồi, Claire, cậu hãy nghe mình nói.” Alice đột nhiên nhìn tôi chăm chú, có sự lo lắng chợt lóe lên trong mắt cậu ấy.
“Anh ta là con người, không phải ma cà rồng.
Mình biết hôm nay anh ta đang ở đâu, ở chỗ Carlisle đó.” “Anh ta ở chỗ Carlisle sao?” Đáp ánh này thật ngoài ý muốn, không phải bây giờ Carlisle đang ở bệnh viện sao? “Mình dẫn cậu đi tìm anh ta, cậu có thể cùng tên đó nói rõ ràng.” Alice không đợi tôi hoàn hồn, đã kéo tôi chạy xuống lầu. Tôi không hề mạnh bằng cậu ấy, chỉ có thể bị kéo đi, Alice chạy như bay vào gara, khởi động chiếc Porsche của cậu ấy.
Tôi khom người thở dốc ngoài gara, cậu ấy chạy xe đến trước mặt tôi, mở cửa đón tôi lên xe. Xa xa là trời chiều đang dần lặn xuống, tôi sốt ruột trèo lên xe, bởi vì ngay cả nắng chiều này sẽ tác động lên da tôi. Alice lái xe rất nhanh, chính xác mà nói, không có ai của gia đình Cullen sẽ tuân thủ quy tắc giao thông.
Nếu như ngày nào đó họ không lái xe hơn một trăm dặm Anh thì bạn sẽ phải hoài nghi họ vừa uống rượu đấy. Chúng tôi đi đến trung tâm trấn Forks, đến bệnh viện nơi Carlisle làm việc.
Không đợi dừng xe, tôi đã thấy một người đi ra khỏi bệnh viện một mình, là Rick. “Vừa kịp lúc.”Alice tự khen giống như thắng lợi vậy, có vẻ như cậu ấy rõ ràng Rick sẽ xuất hiện lúc nào. Anh ta đứng ở cửa bệnh viện, ánh nắng chiều ở trước mặt anh ta, anh ta không tiến thêm mà đứng ở đó, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ánh sáng đầy đất ngoài cửa. Tại sao anh ta không đi ra ngoài? Tôi hoài nghi nhìn anh ta.
Một ý niệm điên cuồng trong đầu đã hoàn toàn khống chế não bộ tôi, câu nói của Alice vẫn không thể thật sự thuyết phục tôi. “Claire.” Alice đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, cậu ấy hô to một tiếng với tôi, mà tôi đã thực hiện theo cảnh tượng trong đầu cậu ấy, mở cửa xe lao ra ngoài. Khi Rick nhìn thấy tôi liến chau mày lại.
Dường như khi nào thấy tôi, anh ta đều trưng dáng vẻ phẫn nộ ấy ra, thất sự tôi chưa từng đắc tội anh ta sao? Xa xa, hoàng hôn dần buông xuống, màu vàng ấm lờ mờ bao phủ lấy Forks. Tôi vọt đến, vươn tay cầm tay anh ta, bao tay làm tôi không thoải mái cho nên tôi tóm lấy cánh tay anh ta.
Trang phục trên người anh ta quá dầy, tôi không biết liệu sau lớp quần áo ấy, cơ thể này có cứng nhắc hay không. Bước chân tôi cũng không dừng lại, sử dụng hết tất cả khí lực, kéo anh ta chạy về phía trước. Có trong nháy mắt, tôi cho rằng tôi không kéo nổi anh ta.
Nhưng giây phút ấy quá nhanh, nhanh đến mức tôi nghĩ rằng đó là ảo giác, bởi vì anh ta cũng theo sát tôi, bước chân ổn định mà nhanh chóng. Chúng tôi chạy như điên về phía đầy nắng nhất, hoàng hôn dần buông xuống trên đỉnh đầu, màu sắc nồng đậm dường như biến thành mưa hoa hồng rơi xuống người chúng tôi. Nếu như anh ta là ma cà rồng thì ánh sáng này cũng đủ để da anh ta sáng lên.
Tôi đã chú ý xung quanh, nới này ngoại trừ Alice, thì không có một người nào, vừa vặn biến thành thánh địa để tôi mạo hiểm. Tôi rốt cuộc dừng lại bước chân, thanh âm của Rick như mảnh băng, hận không thể bóp chết tôi. “Cô đang làm cái gì vậy hả, Claire?” Tôi ngẩng đầu nhìn nhìn mặt trời, rồi lại quay đầu nhìn nhìn anh ta, không sáng lên sao? Chẳng lẽ ánh sáng không đủ, nhưng nhiệt độ trên mặt đang nói cho tôi biết, độ sáng này hoàn toàn đủ để ma cà rồng sáng rọi lên cơ mà. Tôi giống như nghe thấy tiếng thở dài của Alice, cậu ấy đã nói rồi, Rick Doyle không phải ma cà rồng Đây chỉ là một hiểu lầm, với gương mặt đã được bôi thuốc cẩn thận của tôi, đối diện với gương mặt tức giận của anh ta, đột nhiên không biết phải giải thích như thế nào. .