Ánh Mặt Trời U Ám

Chương 39


Đọc truyện Ánh Mặt Trời U Ám – Chương 39

Trời sẩm tối, và tất nhiên là khi ở trong tầng hầm quanh năm đều là buổi tối của thầy Snape thì Serena không thể nào biết bên ngoài trời như thế nào nếu như không có chiếc đồng hồ cũ kĩ được treo trên tường. giả sử bây giờ nó mà đột ngột dừng lại và cô cùng Malfoy quá chú tâm vào những nồi quặng thì khi thầy snape mà có mặt ở đây hai đứa sẽ chết chắc.
Chính vì thế mà khi nhìn lên chiếc đồng hồ, Serena đã phải vội vàng buông thõng cánh tay đã mệt rã rời xuống, nhanh chóng nghe theo chỉ thị mà đi ra ngoài. Mặc dù biết bản thân bị lợi dụng bóc lột sức lao động, nhưng không thể nghi ngờ một điều rằng cô cam tâm tình nguyện làm điều đó.
Cảm thấy tiếc nuối khi không được nhìn kết quả của những lọ dược có màu sắc tuyệt đẹp, Serena nhân lúc học sinh còn chưa về vội vàng trở về kí túc xá.
May mắn trận đấu ngày hôm nay có vẻ kéo dài hơi bị lâu.
Thay ra bộ quần áo, hơi xoa đầu để mái tóc rối lên, lật quyển sách ra, ngồi lên giường làm bộ đọc sách.
Qủa nhiên, chưa đến 5 phút sau, cô nghe thấy tiếng thảo luận rôm rả từ bên ngoài, và ngay lập tức cửa phòng bật mở.
“Serena, mình biết ngay là cậu trốn ở đây mà” – giọng nói của Lisa tràn ngập oán giận, cô nàng khoanh tay lại nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ đang làm việc xấu – “Cậu không biết cậu đã bỏ lỡ thứ gì đâu”

“Sao các cậu về muộn vậy” – cô làm bộ lơ đãng hỏi, nhìn vào kính hồng thay cho sự chờ đợi vào người đang giận dỗi với cô
“Trờ hôm nay mưa to lắm” – Luna giải thích, giọng nói của cô bé tràn ngập vẻ tiếc nuối – “cho nên trận đấu bị kéo dài, mình đã cầu nguyện và mong nó bị hoãn lại nhưng cuối cùng nó vẫn kéo dài cho đến khi trái snitch bị bắt được”
“Mình bị Malfoy gọi đi làm chút việc, khi quay trở lại thì cũng đã muộn rồi nên đành phải thôi” – Cô tiếc nuối nói – “Trên danh nghĩa thì Malfoy là học trưởng, anh ta bắt làm việc gì ai có thể không nghe theo chứ. Thế đội nào chiến thắng thế?”
Nói đến đây, sắc mặt Lisa mới hào hứng trở lại, cô nàng liến thoắng một tràng dài:
“Tất nhiên là đội của anh Cedric thắng rồi, cậu cho rằng anh ấy là ai chứ? chỉ cần có anh ấy tham gia thì thế nào cũng thắng cho coi. Lisa, cậu không biết đâu, nhìn anh ấy quyến rũ lắm nhé” – Serena trợn trắng mắt, không hiểu nổi tại sao cô gặp thường xuyên mà không thấy anh quyến rũ chỗ nào – “Tiếc là phải ăn mừng với nhà Huflepuff, nếu không mình dám chắc nếu mình mời anh ấy cũng sẽ nhận lời cho mà xem”
Không quen nhìn dáng vẻ đắc ý của cô nàng, Serensa châm chọc:
“Nhận lời cái gì? cậu cho rằng mình hiện tại có thể ra khỏi trường trong hoàn cảnh này hả? ăn mừng ở đâu? Đại Sảnh? hay thời tiết tế này cậu muốn ăn tiệc dã ngoại ở bãi cỏ? thôi ảo tưởng đi cho tôi nhờ”
Luna ngồi bên giường nín cười, cô bé rút chiếc đũa phép ra, rồi chợt nói:
“Hôm nay Harry Potter bị ngã từ trên trời xuống đấy, cao lắm. Lúc nhìn anh ta nằm ở trên cáng do thầy Dumbledore mang về mình còn tưởng rằng anh ta sẽ chết đấy” – giọng cô bé sáng lên- “May mắn là không nhìn thấy loại côn trùng nào biểu đạt cái chết cả, nên chắc có thể chỉ nằm trong phòng y tế hai đến ba ngày thôi”
Serena sửng sốt:
“Potter bị rơi hả?”
Thấy hai người bạn gật đầu, cô lại rơi vào trầm tư. Bên tai là giọng nói thương hại của Lisa:

“Mình dám chắc từ lúc đi học đến giờ Potter chính là tên gặp xui xẻo nhất cái trường này đó. Sao mà những chuyện rắc rối nhất cậu ta đều dính vào thế nhỉ? Lúc đó nhìn bản mặt của Weasley như thể tận thế sắp đến rồi vậy”
Serena nhớ tới những đoạn kí ức mơ hồ trong giấc mơ của mình mà mấy hôm trước khi ngủ dậy cô còn không thể nhớ ra nổi. Những hình ảnh nhạt nhòa, lu mờ và không rõ ràng cứ quanh quẩn đâu đây.
Những hình ảnh xuất hiện khác nhau đó thậm chí không hề liên quan đến cô, cảm giác như bản thân mình đang chứng kiến một cái gì đó, một sự kiện gì đó cứ nảy ra trong đầu.
“Lisa, đừng ác cảm với Potter như thế, mình thấy ít nhất thì anh ta còn dễ mến hơn hai người bạn kia nhiều lắm” – Ý Luna muốn nói đến Weasley và Granger. Cô bé tỏ ra bực mình rõ ràng khi hầu như lúc nào có sự hiện diện của bộ ba nhà đó thì y như rằng những câu nói được cô bé nói ra đều bị phản bác lại bởi ‘nhà thông thái của Gryffindor’.
“Tớ chính là không thích bọn họ” – Lisa hếch mũi – “Cứ như thể mình giỏi lắm không bằng, cái gì cũng cho rằng bản thân đúng và Gryffindor là tốt nhất. Có mà ngu ngốc nhất thì có”
Serena nhớ đến vết sẹo trên trán của Potter, cùng với chiếc áo choàng đen dài u ám như cái chết của tử thần. Cô nhớ đến những giám ngục đáng sợ, biết đâu được những chuyện này liên quan tới nhau? và nếu giải quyết được hết nút thắt trong đầu thì bản thân sẽ được giải thoát?
Cũng có thể chính sự ăn mòn linh hồn của giám ngục đã khiến cô bị . . . tâm thần phân liệt? hay . . . ảo tưởng?
Dù sao cũng phải giải quyết hết mọi chuyện.
“Nhà Sư Tử thật đúng là chẳng có ai tốt cả, toàn tự cho là đúng” – Lisa kết luận.

Serena ngẩng đầu lên, thông báo với hai cô gái càng ngày càng đi xa chủ đề:
“Tối hôm nay, hai cậu có muốn đi thăm Potter không?”
Cuộc đối thoại dừng lại.
Và hai cái đầu đồng loạt quay lại nhìn cô.
Một người khó hiểu đẩy gọng kính, người còn lại nhìn cô như thể đang đối diện một con quái vật.
Nếu như không có bí mật không thể nói ra, Serena cũng sẽ cho rằng mình bị điên rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.