Đọc truyện Ánh Mặt Trời U Ám – Chương 20
“Luna, cậu nói đã tìm ra cách mà Rita Skeeter tìm thông tin trong trường?”
Serena hỏi, ánh mắt vẫn không ngừng liếc về chiếc bàn nhà Gryffindor, Ginny Weasley đang ngồi cùng bộ ba Potter và cặp anh em song sinh. Cô càng nhìn lại càng cảm thấy cô gái này rất khả nghi.
“Ừ” – Luna gật đầu, cô nàng lấy tay đẩy đẩy gọng kính – “Có người đã học môn hóa thú và biến thành bọ cánh cứng để chà trộn vào trong trường”
“Làm sao cậu biết?” – Serena thì thầm
Cô nàng lắc đầu: “Không biết, chỉ dựa vào cảm giác thôi, mặc dù phương án này cũng không khả nghi lắm, mình cũng không biết người đó vào trường bằng cách nào nhưng khẳng định con bọ cánh cứng đó có vấn đề”
Serena suy nghĩ lời cô bạn nói, mặc dù có chút không thực tế nhưng khả năng này là rất lớn, nếu giáo sư Mcgonagall có thể học thành công môn hóa thú này thì người khác cũng có thể, chỉ có điều là học trái phép thôi.
“Cho nên cậu phải cẩn thận với loại côn trùng này” – Luna không để ý nói tiếp – “Biết đâu được một trong số đó chính là Rita Skeeter”
Serena quay sang nhìn cô nàng, cô bé này thường xuyên có thể phát hiện những thứ mà người khác không để ý đến, mặc dù trọng tâm chú ý có chút kì lạ, nhưng không thể phủ định Luna Lovegood có sức quan sát rất tinh tế, tỉ mỉ. Và hơn hết là cô nàng lại coi những phát hiện quan trọng của mình không đáng quan trọng và thường xuyên bỏ qua nó.
Cô bé này mới chính là điển hình của Ravenclaw.
“Vậy cậu có biết loài sinh vật nào có thể theo dõi không?” – Serena thử hỏi – “Ý mình là có thể theo chân đối tượng cần theo dõi đến bất cứ đâu và ta có thể biết người đó đang ở chỗ nào”
Luna lắc đầu: “Mình không biết”
Serena thất vọng gật đầu, cô còn đang tìm cách để theo dõi Weasley đây, nhưng ở kí túc xá khác nhau thì làm sao theo dõi được, lớp cô học cũng không học cùng Gryffindor.
Serena chỉ có thể thất vọng tiếp tục ăn bữa sáng.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, những ánh nắng nhỏ nhoi của mùa hè đang đến gần, đồng nghĩa với tiếng ca thán của học sinh ngày càng lớn, và kì thi cuối năm sắp bắt đầu.
“Còn phải thi sao? Tụi mình vẫn còn phải thi sao?” – Một học sinh nhà Gryffindor rên rỉ trong khi đang ăn cơm, và biểu hiện gương mặt nhăn nhó cùng với lượng lớn thịt gà đang nhai trong mồm không hợp một tẹo nào – “Trường đã như vậy mà mình còn phải thi nữa hả?”
“Mình đột nhiên thấy những người vẫn đang bị hóa đá ở phòng y tế thật là may mắn” – Một tên ngốc khác lên tiếng – “Ít nhất thì sẽ không phải đau khổ để ôn thi như chúng ta”
“Ôi! ước gì ngày mai ‘người thừa kế’ sẽ đến tìm mình, đó có lẽ là món quà may mắn nhất trong năm học này”
Serena đang ăn cơm nghe đến những lời này chỉ cảm thấy không biết nên nói gì cho phải, cách tốt nhất là trực tiếp không nhìn. May mắn Ravenclaw không có những phần tử cực phẩm như thế, thay vì thốt ra những lời nói ngu ngốc thì thà họ cứ như bình thường nhét đầy cơm vào mồm cho thế giới yên bình.
Lisa ngán ngẩm chống tay lên bàn:
“Bọn họ có thể bình thường một chút được không? Mình sắp không chịu nổi rồi này” – Cô nàng bĩu môi – “giờ thì mình hiểu tại sao Gryffindor và Slytherin không ngồi gần nhau trong lúc ăn cơm, sẽ có chiến tranh mất”
Luna gật gù đồng ý, Serena cảm thấy đây là câu nói đúng nhất của cô nàng từ trước đến giờ. Hiện tại thì Lisa đã gạt bỏ chướng ngại tâm lý mà cô không hiểu nổi để hai đứa làm lành với nhau. Nói đúng hơn là trước giờ vẫn chẳng có trận giận dỗi gì cả, đối với cô, đó chỉ là tâm lý rối rắm của những đứa trẻ và cãi nhau một trận là xong ngay.
Trên bàn ăn của các giáo viên, giáo sư Mcgonagall đột ngột đứng lên, gõ gõ chiếc thìa vào ly thủy tinh tạo ra những tiếng leng keng:
“Cô có một tin tức tốt lành . . .”
Cả Đại sảnh đường thay vì im lặng đã nhao nhao lên:
“Thầy Dumbledore trở về!”
Một học sinh ngồi cạnh cô ba chiếc ghế đứng dậy:
“Đã bắt được người thừa kế Slytherin!”
“Tiếp tục trận đấu Quiddich” – Học trưởng nhà Gyffindor lớn tiếng nói
Cả Đại sảnh ồn ào hẳn lên, đợi sự huyên náo lắng xuống giáo sư Mcgonagall mới tiếp tục:
“giáo sư Sprout đã báo cho cô biết là nhân sâm nay đã đủ trưởng thành để thu hoạch và chế biến, nguyên liệu cuối cùng để chế ra thuốc hồi sinh những người bị hóa đá và chân tướng ai đã tấn công họ sẽ được biết ngay thôi. Cô hy vọng khi niên học kinh khủng này kết thúc thì thủ phạm đã bị bắt rồi”
Tức thì nổ ra một trận hoan hô ầm ĩ, báo hiệu một tương lai tươi sáng cho những trái tim đang thấp thỏm sợ bị tấn công. Tất nhiên, sự huyên náo này đối với nhà Slytherin chẳng là gì cả, dù sao thì vụ tấn công này đối với họ không có ảnh hưởng gì lớn. Nếu có vui vẻ thì cũng chỉ là thời gian bị nghiêm cấm đã hết và tự do đã quay trở lại. Nếu họ có những suy nghĩ như vậy thì quả thật là rất giống với tiếng nói trong lòng của Serena.
Khác với không khí huyên náo xung quanh, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào học sinh năm nhất có mái tóc màu đỏ nhà Gryffindor.
Ginny Weasley có vẻ như đang rất thấp thỏm, gương mặt lo lắng hoàn toàn không hợp với bình thường.
Serena bình thản nhìn.