Đọc truyện Ánh Mặt Trời U Ám – Chương 2
Bóng đêm bao trùm mọi không gian ngóc ngách, phủ xuống tất cả mọi vật, lạnh lẽo.
Chiếc áo choàng đen hòa vào bóng đêm, thoắt ẩn thoắt hiện, tà tà bay trong gió.
Mái tóc màu bạch kim dài ngang lưng, giống như chủ nhân của nó, nhọn hoắt như một vũ khí giết người.
Và đôi mắt kia, đôi mắt màu xanh lam sắc bén lại nguy hiểm, chứa đựng một hơi thở giết chóc nặng nề.
Cô giống như đang rơi vào một hầm băng lạnh lẽo, cả người không khống chế được run rẩy, cố gắng lùi về sau. Đôi mắt kia càng ngày càng gần, hơi thở nguy hiểm như gần sát bên tai, quanh quẩn.
Thanh âm thầm thì lạnh lẽo văng vẳng bên tai, giống như sự mời gọi của tử thần:
“Sherry…. em dám phản bội tôi.”
— —— —— —— —— —— —— ——
Serena giật mình tỉnh giấc,mồ hôi chảy ròng ròng, cảm giác ớn lạnh bao trùm toàn thân. Cô đã bao lâu rồi không mơ thấy giấc mơ như vậy?
Kéo chăn xuống giường, nhìn ánh mặt trời yếu ớt chiếu vào căn phòng, cô xoa xoa tóc, đi vào phòng rửa mặt.
Ba năm rồi cô không mơ giấc mơ như vậy, kể từ ngày kết thúc tất cả mọi chuyện.
Hiện tại, người đàn ông đó lại đi vào giấc mơ của cô, suốt một tuần liền. Cùng với cảm giác căng thẳng quen thuộc khi nhìn thấy Draco Malfoy, điều này thể hiện cái gì?
Mái tóc màu bạch kim, đôi mắt màu xanh nước biển, biểu tình nguy hiểm quen thuộc, Serena nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình. Cô có thể đến thế giới này, thì người khác cũng có thể.
Nhìn gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn trong gương, mái tóc màu hung đỏ, đôi mắt màu xám bình lặng, cùng với ngũ quan nhu hòa đặc trưng của người phương đông, không hề khác một chút nào so với kiếp trước, nếu có thì cũng chỉ hơi trẻ con so với khi làm Sherry và trưởng thành hơn khi bị thu nhỏ mà thôi.
Nếu như có một người giống cô cũng xuyên đến nơi này từ thế giới đó, thì không ai là không nhận ra cô là Sherry.
Phải bình tĩnh, mày phải bình tĩnh, Serena Wilson, mọi chuyện chưa chắc đã tồi tệ như mày nghĩ. Cô tự nhủ với lòng mình. Hơn nữa hiện tại mày cũng không còn là Sherry nữa, không có lý do gì để nghi thần nghi quỷ như thế cả.
Cô hít sâu một hơi rồi thở ra nhè nhẹ, sau đó bình tĩnh mặc quần áo, cầm sách đi ra khỏi phòng. Kí túc xá hiện tại gần như trống không, trừ những nam sinh ngủ dậy muộn do thức khuya ra thì hầu hết mọi người đều đến sớm để ngắm nhìn gương mặt mà bọn họ cho là đẹp trai của giáo sư Gilderoy Lockhart, vị giáo sư dạy môn phòng chống nghệ thuật hắc ám vô dụng và thích làm màu.
Ngay trong buổi học đầu tiên, ông ta đã tạo ra trò hề bằng cách thả những con yêu tinh ra và khiến nó bay tán loạn, sau đó làm một hành động mà cô khinh bỉ, đó là trốn xuống gầm bàn. Mặc dù chuyện này đã xảy ra lần thứ hai. Lần đầu tiên là khi ông ta dạy ở năm thứ hai nhà Gryffindor và Slytherin, phải đợi đến lúc Malfoy rút đũa phép ra chúng nó mới chịu dừng lại, và chấm dứt trò hề không có một chút thú vị này
Serena dám chắc, những tiết học khác cũng sẽ như thế.
Chẳng hiểu tại sao nữ sinh trong trường lại mê mẩn ông ta như vậy?
Cô ôm sách từ từ đi về phía đại sảnh để ăn sáng, tiết đầu tiên là môn biến hình của giáo sư Mcgonagall, một môn học mà cô khá thích, nói thẳng ra, trừ môn bay lượn và Phòng chống nghệ thuật hắc ám của Lockhart thì những môn học khác cũng khá thú vị, đặc biệt là độc dược, biến hình và bùa chú.
Chí ít thì, đối với Serena, đây là những môn học thực dụng và tiện lợi nhất khi cô muốn làm một việc gì đó. Môn độc dược trên cơ bản thì giống với hóa học, chỉ là môn này chỉ phù thủy mới có thể điều chế, còn người thường thì không thể. Đó chính là niềm đam mê và cũng là thiên phú của cô – thiên tài hóa học mà từ nhỏ đã được gửi ở trường đại học Harvard – người đã tạo ra APTX4869 – mặc dù cô không hề tự hào về điều đó.
Hai môn còn lại cũng khá là tiện lợi, chí ít khi học biến hình, cô có thể biến một đồ vật nào đó thành một chiếc cốc hoặc bình để đựng độc dược mà không phải lo lắng không có vật để đựng, tất nhiên, phải đến năm thứ hai cô mới có thể học điều này, mặc dù Serena đã thử vài lần và thành công trong một thời gian ngắn. Chính vì ma lực của cô không đủ nên không thể làm cho nó giữ nguyên thành vật thể mới trong một thời gian dài.
Môn Bùa chú là do chủ nhiệm của nhà cô – giáo sư Filius Flitwich giảng dạy, một giáo sư vô cùng lùn và thấp bé. Nhưng cô lại rất thích học và luyện tập môn học này, bởi vì khi bạn cần một vật thể nào đó bay đến bên cạnh mình thì chỉ cần đọc một câu bùa chú là xong, hay là việc đơn giản nhất, khi đồng phục của cô bị dính bụi bẩn thì cũng không phải lập tức thay ra và giặt sạch nó.
Đơn giản chỉ cần một câu bùa chú là xong.
Nói chung thì, trừ những khuyết điểm ra thì học ở đây cũng không có gì là không tốt.
Chí ít, cô cũng không phải làm những việc mình không muốn dưới những áp lực của kẻ mạnh, cũng không phải giả trang thành một đứa trẻ con và nơm nớp lo sợ mình bị bại lộ trước những kẻ truy đuổi.
Còn phản ứng của mình trong một tuần qua, Serena lựa chọn không nhìn.
Lúc cô đến đại sảnh thì ở đây đã đông nghẹt người, mặc dù không phải ai cũng có thể thức dậy sớm để đi ăn sáng đúng giờ. Không nhìn tới những ánh mắt sùng bái cùng ngưỡng mộ của nữ sinh đối với vị giáo sư đang làm màu trên bàn của giáo viên, Serena thản nhiên đi tới bàn nhà Ravenclaw, tìm một chỗ ngồi xuống.
“Serena Wilson” – một giọng nói đột ngột vang lên, to đến mức làm chấn động màng nhĩ của cô.
Serena quay lại, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, đương nhiên, cô không rảnh rỗi để tìm hiểu lí do tại sao họ lại nhìn về phía mình trong khi người phát ra âm thanh không phải là cô.
Có lẽ mái tóc đỏ kì lạ đã gây sự chú ý?
Serena không biết, hiện tại cô đang nhìn nữ sinh có vẻ lớn tuổi hơn tuổi mình, và chắc chắn rằng bản thân chưa gặp cô ta bao giờ. đương nhiên, tân sinh nhà Ravenclaw cô còn không nhận biết hết, thì làm sao biết đến người nhà Hufflepuff được?
Cô gái kia cũng không im lặng lâu lắm, thấy cô quay sang nhìn mình liền lập tức nói:
“Nghe nói cậu được giáo sư Snape cho điểm, thật sao?”.
Hầu như cả đại sảnh chìm trong im lặng.
Bởi vì tiếng nói của cô gái kia không hề nhỏ, câu nói vừa rồi vừa vặn làm cho mọi người đều nghe thấy.
Rất tốt, Serena nghĩ, bây giờ lực chú ý của không chỉ nữ sinh ở đại sảnh đều tập trung trên người cô. Mặc dù cô không hề biết lý do vì sao.
“Cậu muốn nói gì?” – Cô nhíu mày.
“Đó là sự thật sao?” – Cô gái kia thốt lên, dường như không thể tin được thì thào – “Rõ ràng cậu là học sinh nhà Ravenclaw”. – Sau đó không để ý đến cô mà ngồi xuống, tiếp tục thảo luận vấn đề gì đó với mấy người xung quanh cô ta mà Serena khẳng định, có liên quan tới cô.
Serena nhíu mày ngồi xuống, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Này, thật sao?” – một giọng nói tò mò vang lên – “giáo sư Snape cho điểm một Ravenclaw? không thể tin được”.
“Đúng thế, mình còn chưa thấy ông ta tặng điểm cho một nhà nào ngoài Slytherin cả”.
“Thầy ấy không trừ điểm là may mắn lắm rồi”.
“Đầu ông ta bị choáng váng hả?” – Đây là giọng nói của một học sinh nhà Gryffindor.
“Mình nghĩ trước khi ra khỏi cửa đầu của ông ta đã bị tảng đá đập trúng”.
“Đúng vậy, ngay cả Hermione cũng chưa bao giờ được lão tặng một điểm nào, mặc dù cô ấy đã thực hiện rất tốt”.
Tiếng thì thầm bàn tán dừng lại một chút sau khi vị giáo sư lúc nào cũng mặc bộ đồ màu đen âm trầm ngồi vào ghế của mình, sau đó tiếp tục ồn ào, chỉ là giọng nói có vẻ như nhỏ đi trông thấy.
“Hay là hai người này có quan hệ họ hàng gì đó, cho nên giáo sư Snape mới thiên vị như vậy?”
“Mình thấy họ không giống nhau lắm, không phải nói là hai người này chẳng có một điểm nào giống nhau cả. Họ hàng thì ít nhất cũng phải có một vài điểm chung chứ”.
“Ai biết được”.
…
… …
Serena tin tưởng, nếu cô có thể thì sẽ không ngần ngại mà cho những người đang thảo luận và nhìn mình một câu bùa chú để họ câm miệng. Nhưng với ma lực của cô hiện giờ thì điều đó là không có khả năng, vì vậy chỉ có thể lạnh lùng máy móc xử lý bữa sáng rồi đi đến phòng học.
“Giáo sư Snape rất khắc nghiệt” – Một giọng nói đột ngột vang bên tai – “Thầy ấy là thiên tài về môn độc dược, cho nên yêu cầu đối với người pha chế sẽ rất cao. Trong trường học có rất ít học sinh được thầy ấy cho điểm, mà chỉ toàn là học sinh nhà Slytherin, cậu là người đầu tiên của ba học viện khác làm được điều này” – Giọng nói dừng một chút – “Cho nên ai cũng tò mò về cậu”.
Serena quay sang nhìn, đó là một cô bé có mái tóc màu vàng hoe, dài ngang lưng và hơi bù xù, người được cho là lập dị và ngớ ngẩn ngay từ những ngày đầu tiên – Luna Lovegood.
Bên cạnh cô nàng là một quyển sách cũ dày cộp có tựa đề “những sinh vật huyền bí”, kì dị giống như chủ nhân của nó.
Serena mấp máy môi một chút, rốt cuộc nói chuyện với người duy nhất phản ứng bình thường:
“Giáo sư Snape rất thiên vị nhà Slytherin?”
Luna cầm bút lên ghi chữ gì đó vào quyển vở của mình rồi nói:
“Nghe đồn là như thế. Thầy ấy thường xuyên trừ điểm những nhà khác đặc biệt là Gryffindor, chỉ có Slytherin là chưa bao giờ bị”.
Bao che khuyết điểm. Cô nghĩ. Nhưng lại nhớ đến những hiện tượng cháy nổ diễn ra thường xuyên của nhà Hufflepuff, Serena lại có cái nhìn khác, chỉ trừ điểm và độc miệng thôi đã là quá nhẹ nhàng. Giáo sư Snape thật là rất có nghị lực khi dạy môn học này.
Hiển nhiên, khi một số học sinh nhà Hufflepuff cho rằng hai người này có quan hệ họ hàng không phải là không có lý.
Đột nhiên, cảm giác nguy cơ quen thuộc lại nảy lên, tim Serena đập thình thịch.
Cô ngẩng đầu.
Đối diện với ánh mắt màu xanh nước biển lạnh lẽo.
Cảm giác ớn lạnh bao trùm khắp toàn thân.