Đọc truyện Ánh Mặt Trời U Ám – Chương 10
Trên hành lang dài u tối, thiếu niên có mái tóc bạc kim tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo đến ghê người, đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm mặt đất, chiếc đũa phép màu bạc tinh xảo khẽ giơ lên, không có dấu hiệu động đậy.
Trước mặt hắn, một vũng máu trải dài dọc theo góc tường đến cuối hành lang, toát lên một mùi tanh tưởi khó chịu.
Serena cũng ngửi thấy.
Cô hiện tại không muốn suy nghĩ gì cả, cũng chẳng muốn phán đoán điều gì. Hiện tại cô chỉ hi vọng có thể im lặng rời khỏi đây, không để Malfoy phát hiện rồi diệt khẩu.
Hành động như suy nghĩ, Serena cả người áp sát vào tường, cố gắng thở nhẹ nhàng rồi từ từ di chuyển về đường cũ. Đột nhiên, một tiếng động nhỏ từ phía trước truyền tới, trong không gian im lặng này phá lệ rõ ràng. Cô thầm kêu một tiếng trong lòng: Không tốt!
Qủa nhiên, sau vài giây im lặng, thanh âm mát lạnh từ đằng xa truyền tới, khiến cô không nhịn được rùng mình:
“Ai đó?”
Serena không dám di chuyển, cô chỉ có thể nắm chặt đũa phép trong người, tùy thời có thể phát ra bùa chú hóa đá khiến đối phương không thể lại gần, nhưng cô cũng không hi vọng nhiều năng lực của mình có thể chiến thắng Malfoy.
Cô chưa bao giờ thắng hắn.
Qúa khứ, hiện tại và tương lai.
Áp lực càng ngày càng gần, Serena không nghe thấy tiếng bước chân, cô chỉ dựa vào cảm giác để suy đoán. Nó khiến cô càng căng thảng, bàn tay nắm đũa phép đã trắng bệch lại, phát run.
Cô chưa bao giờ là một người kiên cường. Serena biết. Khi đối mặt với nguy hiểm và những thứ khiến cô sợ hãi thì sự nhát gan mới bộc lộ ra. ‘Tổ chức’ chính là từ khóa.
Kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng vậy, rất nhiều người đều khen ngợi cô dũng cảm dám làm mọi việc. FBI, thám tử nhí, bác tiến sĩ rồi đến cả các giáo sư cùng học sinh trong Hogwarts đều nghĩ như thế.
Chỉ là họ không biết, thứ khiến cô cảm thấy sợ nhất không phải là cái chết hay sự đau đớn về thể xác mà chính là thứ đã ép buộc tinh thần cô suốt mười mấy năm.
Tổ chức.
Địa ngục.
Gin.
Ác ma!
Hiện tại không có tổ chức. Nhưng ác ma dù có thay đổi một chút về ngoại hình và mất trí nhớ thì vẫn là ác ma. Bình thường cô có thể giả vờ như không có gì, nhưng khi chân chính gặp nguy hiểm thì cô vẫn sẽ sợ Gin như thường.
Hiện tại, nếu để Malfoy biết cô nhìn thấy cảnh vừa rồi thì không biết hắn sẽ xử lý cô thế nào? Serena không biết! Cô chỉ biết hiện tại cô gặp nguy hiểm.
Trái tim nhảy lên từng hồi “thình thịch…thình thịch…” phá lệ rõ ràng trong đêm tối. Serena nín thở chờ đợi hơi thở nguy hiểm đến gần.
“Me..o…o…”
Một âm thanh thình lình vang lên khiến cả hai giật mình nhìn về phía có âm thanh phát ra. Sau đó, nhanh như chớp áp lực vừa đè ép cô biến mất tăm. Malfoy chạy về hướng ngược lại.
Serena nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó nhanh chóng chạy về chỗ cũ.
Là Filch!
Có trời mới biết con mèo của ông ta bị hóa đá hiện tại còn ở chỗ bà Pomrey mà tại sao lại có tiếng mèo kêu ở chỗ này. Hiện tại việc cần làm là nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu để Filch bắt được thì có oan cũng chẳng nói nên lời.
Cô cũng không muốn tiếp tục dính vào mấy vụ này nữa đâu!
Serena ngựa quen đường cũ chạy về kí túc xá, thay ra áo ngủ rồi trèo lên giường. Filch mà xuất hiện ở đó thì thế nào cũng có chuyện để nói cho xem, mặc dù không biết ở đó xảy ra chuyện gì nhưng cô chỉ cần làm cho mình vô tội là được.
Mặc dù cô vốn vô tội mà!
Sáng hôm sau trên bàn ăn ở đại sảnh lại không có ai thảo luận chuyện buổi tối ngày hôm qua.
Serena khó hiểu.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bàn ăn của các giáo sư, Dumbledore không xuất hiện, giáo sư Mcgonagall banh mặt, đôi lông mày nhíu vào nhau, chưa từng rời ra.
Cô biết là có chuyện gì đó, nhưng lại bị dấu đi, không cho học sinh biết. Dù sao thì mới đi học lại ngày đầu tiên đã xuất hiện việc này, trường học cũng quá không an toàn đi.
Cô lại quay sang nhìn bàn nhà Slytherin, Malfoy không xuất hiện.
“Oa, Serena, cậu cũng đeo khăn quàng của ‘kính hồng’ hả?”
Cô ngẩng đầu, thấy Lisa đang quấn chiếc khăn màu xanh nước biển quanh cổ, cúi xuống nữa thì thấy tên cô nàng được thêu ở một góc.
“Cậu cũng vậy đó” – Cô trả lời – “Đối với mình thì chiếc khăn này đẹp hơn cái màu xanh đậm kia nhiều”
Lisa gật đầu, cô nàng hất mái tóc vàng óng ra sau, giọng điệu khinh bỉ:
“Thẩm mĩ của trường thật đúng là không thể thích nổi” – Dừng một chút còn bổ sung thêm – “Không ngờ ‘Kính hồng’ quái dị cũng có lúc thẩm mĩ tốt như vầy”.
Serena nhún vai tiếp tục ăn bữa sáng, Luna ngồi bên cạnh cô khẽ đẩy chiếc kính lên, lầu bầu lần thứ n :
“Mình không quái dị, Lisa” – giọng cô nàng nhỏ đến mức chỉ có vài người có thể nghe thấy – “Thật ra mình dùng màu này vì nó gần giống với màu xanh đậm với nhà mình, nhưng mà nếu dùng màu đó đan lên thì sẽ chẳng khác nào với những chiếc khăn khác cả”
Lisa cứng người lại một chút, rồi nhún vai tỏ vẻ hết cách, cúi đầu ăn sáng.
Serena vừa ăn cơm vừa thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn chiếc bàn nhà Slytherin, Malfoy vẫn như thường ngày, ngồi ăn sáng cố định ở một chỗ, bên cạnh hắn là một cô gái tóc vàng và chàng trai có nước da ngăm đen, thỉnh thoảng họ nói điều gì đó khiến xung quanh cười rộ lên, riêng hắn thì chỉ khẽ nhếch lên khóe miệng rồi hạ xuống.
Không có gì khác lạ.
Cô cúi đầu. Ngay lúc đó, ánh mắt màu lam nhạt dừng lại trên người cô, kéo theo một chút tìm tòi cùng nghi vấn. Nhưng chỉ vài giây rồi biến mất.
“Phải rồi, Serena” – Lisa dường như nhớ đến điều gì, cô nàng lập tức nói, giọng nghiêm túc đến khác lạ – “Sợi dây chuyền mình tặng cậu phải nhớ luôn mang theo bên người đấy”
Cô ngẩng đầu lên nhìn cô nàng, Lisa lập tức giải thích:
“Đó là sợi dây chuyền may mắn, có thể giúp người đeo nó tránh thoát nguy hiểm một lần” – Cô nàng nhìn xung quanh xác định không có ai nghe lén rồi mới cúi đầu thì thầm – “Gia đình của gì mình có khă năng tiên đoán, mặc dù có nhiều cái mình thấy thật vớ vẩn, nhưng lần này gì ấy trực tiếp nhìn thấy cậu bị hóa đá”.
“Cái gì?” – Luna ngồi bên cạnh thốt lên.
“Thật đấy!” – Cô nàng nói giọng chắc nịch – “Người ở xung quanh mình có tóc màu đỏ thì chỉ có cậu thôi, mình vốn không tin nhưng trong trường đã có mấy vụ bị hóa đá rồi, không thể không đề phòng”.
Serena lơ đễnh ừ một cái, cô không quan tâm lắm đến vấn đề này. Trong trường chẳng phải cũng có một nhà tiên tri sao? nghe nói hầu hết các học sinh học môn của bà ta đều bị tiên đoán là sẽ chết, đến bây giờ đã thấy ai chết chưa?
“Không cần biết cậu tin hay không” – Lisa hung dữ nói – “Cho đến cuối năm học phải đeo dây chuyền hàng ngày cho tớ”
Cô không sao cả nhún vai, đề phòng một chút cũng chẳng có gì, dù sao cô cũng là phù thủy xuất thân Muggle – kẻ thù của người thừa kế.
Cho dù cô không tin điều này một chút nào.
Mãi sau này khi nguy hiểm qua đi, Serena mới biết, sợi dây chuyền đã cứu cô một cái mạng.