Đọc truyện Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp – Chương 50
Hai ngày sau, Tần Noãn Dương và Đường Trạch Thần cùng nhau quay về thành phố A.
Là chuyến bay sớm nhất trong ngày, 5 giờ sáng đã cất cánh.
Cô mất nửa ngày thu xếp hành lý một chút, buổi tối lại phải cùng Mễ Nhã bay một chuyến đến thành phố B, trốn việc đã quá lâu rồi, nếu còn không quay về, sẽ thực sự ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp của cả đoàn làm phim.
Cô không phải người không biết phân biệt nặng nhẹ, cho dù lần này là đột nhiên khởi phát ý tưởng muốn đến thành phố S nhưng cũng là bằng lý trí suy xét tính khả thi của việc này rồi mới làm.
Mùa hè tuy ngày dài hơn đêm nhưng thức dậy lúc sáng sớm, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn chỉ là một màu đen kịt. Tối qua cô ngủ không được, lấy kịch bản ra học lời thoại học đến rạng sáng, vừa mới ngủ không bao lâu thì chuông báo thức reo, lúc trang điểm mới thấy mắt vẫn có chút sưng.
Cũng may là chuyến bay cất cánh đúng giờ, không cần phải chờ đợi.
Vừa mới lên máy bay thì cơn buồn ngủ đã trùng trùng ập đến, ở bên cạnh có người đang thì thầm nói chuyện với nhau về những tin tức lớn trong giới giải trí mấy ngày nay. Thực ra đa phần những tin tức này đều chỉ là chuyện vụn vặt hoặc là những suy đoán vớ vẩn nhưng qua ngòi bút của những ký giả giải trí, dần dần lại thay đổi tính chất.
Sau đó cô nghe thấy tên mình cũng được đề cập tới, nhịn không được hơi nghiêng mặt nhìn qua, hai người đó vừa khéo cũng nhìn về phía này, thấy cô giống như sửng sốt mất một thoáng, mắt chữ A miệng chữ O, tiếng nói cũng theo đó mà tắt hẳn.
Đường Trạch Thần ngồi ở gần lối đi, thấy vậy không khỏi mím miệng cười, thấp giọng nói, “Buồn ngủ thì chợp mắt một lúc đi.”
Cô gật đầu, kéo miếng che mắt lên.
Suốt chặng bay cũng tạm xem như an tĩnh, không bao lâu thì Tần Noãn Dương đã chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ mơ màng màng, cô không hiểu sao lại mơ thấy mình quay về lúc còn nhỏ, cùng Tần Chiêu Dương nắm tay nhau cùng đi đắp người tuyết, trên đường về nhà, anh hai vẫn một mực nắm lấy tay cô, sợ cô bị trượt té.
Cô giống như vẫn tinh tường nhớ cảm giác khi anh hai nắm lấy tay mình, rất ấm, rất ấm, ấm từ bàn tay lan đến tận trong lòng.
Lại một cảnh mộng khác, cô ngồi ở trên đùi Tần Mặc ngước cổ lên nhìn ba mình, lúc dó cảm giác giống như ông là vị anh hùng vĩ đại nhất trong thiên hạ, không có chuyện gì làm không được, yêu thương che chở cho cô và anh hai, cũng yêu mẹ nữa.
Thậm chí còn mơ đến tấm bảng đèn chỉ phòng cấp cứu của bệnh viện, nơi khiến cô có những ký ức vô cùng khắc sâu thời thơ ấu. Lúc nhỏ cô rất hay sinh bệnh, thỉnh thoảng nửa đêm lại bị sốt, ba vội vàng ôm cô vào bệnh viện, người đàn ông bình thường lạnh mạc, không ưa nói cười như Tần Mặc lại bởi vì cô vì châm kim ghim nước biển rất đau mà khóc nửa ngày trời mà đau lòng đến vành mắt cũng đỏ lên.
Những hình ảnh đó như những thước phim quay chậm lướt qua trong đầu, tràn ngập yêu thương và ấm áp, là điều mà cô không thể dùng ngôn từ để miêu tả ra được.
Nhưng theo thời gian, cô dần lớn lên, càng đi càng xa…
Cái cảm xúc khó chịu ấy giống như một bàn tay hung hăng tóm lấy trái tim cô, trong chớp mắt khiến cô đau đến thở không nổi, hốt hoảng sực tỉnh từ trong giấc mơ mới phát hiện máy bay đang lắc lư.
Cô gỡ miếng che mắt xuống quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Đường Trạch Thần vẻ mặt ôn hòa, thần thái trấn định, thấy cô tỉnh rồi thì đưa tay cầm lấy tay cô, giữ chặt, “Gặp chấn lưu thôi.”
Tay cô hơi lạnh, cảm giác sợ hãi trong giấc mơ kia vẫn còn hết sức rõ ràng, cô không dám nhắm mắt ngủ tiếp nữa, cứ vậy ngồi tựa vào lưng ghế ngây người.
Thật lâu sau, trong cảm giác rung rinh của chiếc máy bay, thấp giọng hỏi anh, “Có phải em quá tùy hứng rồi không? Không chịu thừa nhận thân phận người nhà họ Tần của mình, như vậy không phải đồng nghĩa với việc vạch ranh giới với nhà họ Tần sao?”
Đường Trạch Thần đối với câu hỏi này của cô chừng như có chút bất ngờ, quay sang tỉ mỉ quan sát cô một lúc mới cười nói, “Chỉ riêng chuyện áp chế cho thân phận của em đến giờ vẫn còn là bí mật, Tần Chiêu Dương cũng đủ mệt đến mức thổ huyết rồi, em nói xem có phải không?”
Thân phận của Tần Noãn Dương thực ra rất dễ tra ra nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ là một chút tiếng gió, nổi lên rồi thôi, chỉ riêng điểm này cũng biết đối với chuyện này Tần Chiêu Dương đã bỏ công sức nhiều như thế nào.
Thậm chí là, ngay cả họp báo công bố chuyện mình chính thức tiếp nhận Giải trí Tinh Quang cũng bị cậu ta dời lại thật lâu, có thể nhìn ra được đối với Noãn Dương để ý đến mức nào.
Cô mím môi, bởi vì cảm giác sợ hãi chưa hết, đầu hơi đau, sắc mặt cũng có mấy phần tái nhợt.
Đường Trạch Thần để ý thấy sắc mặt cô không tốt, hơi nghiêng người qua, cẩn thận quan sát một hồi sau đó đưa tay lên sờ trán cô, “Em không khỏe sao?”
Tần Noãn Dương lắc đầu, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, sắc mặt đã khôi phục lại mấy phần, “Bị rung lắc hơi khó chịu thôi.”
“Đợi một lát bay qua chấn lưu là tốt rồi.” Đầu ngón tay anh rơi trên cằm cô, nhẹ nhàng xoa xoa giống như đang nựng chú mèo cưng vậy, động tác dịu dàng lại mang theo mấy phần sủng nịch.
Qua không bao lâu thì máy bay bắt đầu ổn định trở lại, quãng đường còn lại bình yên vượt qua.
Lúc này cô mới phát hiện ra hai người đang dựa rất sát vào nhau, sát đến mức đầu gối đang chạm vào đầu gối của đối phương. Cô mặc ít, chỉ là một chiếc váy liền không tay màu kem nhạt dài tới gối, so với đôi chân dài giấu trong chiếc quần tây đen của anh thì đúng là trắng đen khác biệt quá rõ.
Ngay cả chất liệu thượng hạng của chiếc quần tây ấy cô cũng có thể cảm nhận được, càng đừng nói nó mang theo độ ấm tỏa ra từ người anh.
Vành tai Tần Noãn Dương hơi nóng lên, lẳng lặng dịch chân ra một chút nhưng mới vừa động chân thì Đường Trạch Thần đã phát hiện ra, ánh mắt rơi trên bắp chân trắng nõn lộ ra dưới làn váy của cô, dừng lại một chút mới ngẩng lên nhìn cô.
Vừa khéo tiếp viên hàng không đẩy một chiếc xe phục vụ nhỏ đi dọc lối đi để đưa những phần ăn sáng mà vừa nãy vì máy bay rung lắc, không phát cho hành khách kịp đi qua, hai cô gái bên cạnh thấp giọng yêu cầu một phần ăn sáng.
Đợi khi xe đến chỗ Đường Trạch Thần, anh chỉ yêu cầu một tấm chăn mỏng và một ly nước ấm.
Đợi đến khi chăn được đưa đến, anh mở ra, phủ lên chân cô. Ly nước đưa đến có hơi nóng, anh cầm trong tay một lúc rồi mới đưa cho cô.
Lúc Tần Noãn Dương nhận lấy, ánh mắt vô tình lướt qua hai cô gái bên cạnh, lúc này mới phát hiện hai cô đang lén lén lút lút nhìn qua phía này, không khỏi bật cười một tiếng.
Cô đưa tay nắm lấy đầu ngón tay anh, lúc này mới cúi xuống uống nước.
Dòng nước ấm ấy từ cổ họng trượt xuống, ấm từ cổ đến dạ dày, cô thoải mái thở ra một hơi, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Lúc nào em quay lại thành phố A?” Đợi cô uống xong anh mới lên tiếng hỏi.
Tần Noãn Dương hơi nhíu mày suy nghĩ, rõ ràng là cũng không mấy biết rõ lịch trình làm việc của mình, “Qua mấy ngày nữa chắc quay về vài ngày, phối âm cho vai nữ chính của Thịnh Thế Kinh Hoa là em tự diễn, cần phải phối âm.”
Đường Trạch Thần gật đầu, chừng như ngẫm nghĩ gì đó, không nói thêm nữa.
Cô đợi một lúc vẫn thấy anh không nói gì, bàn tay đang nắm ngón tay anh hơi dùng sức thêm một chút, “Cái kia…”
Anh nghiêng đầu nhìn qua, vẻ rất nghiêm túc nghe cô nói.
Tần Noãn Dương trái lại có chút ngượng ngùng, nói vội, “Sau này em sẽ nhớ bảo Mễ Nhã gửi một phần lịch làm việc của em cho anh.”
Nói rồi, quay đầu nhìn về hướng khác, ánh mắt không có tiêu cự, chỉ là cố ý không nhìn anh.
Haizz, báo lịch trình làm việc gì đó quả thực có chút xấu hổ nha.
Đường Trạch Thần ngây người một thoáng sau đó thấp giọng bật cười, dùng giọng rất nghiêm túc lại rõ ràng để cô có thể nghe thấy được đáp một tiếng, “Được.”
****
Trước khi xuống máy bay, hai cô gái ngồi bên cạnh đỏ mặt xô xô đẩy đẩy nhau một hồi, thấy cô sắp xuống máy bay rồi mới lấy hết can đảm gọi, “Tần Noãn Dương.”
Tần Noãn Dương quay đầu nhìn lại, thấy là họ, mỉm cười chào, “Chào hai em.”
Đại khái là không ngờ cô lại bình dị gần gũi như vậy, hai cô gái ngạc nhiên mà mừng rỡ vô cùng, vội vàng đưa một quyển sổ qua, ánh mắt lấp lánh phát sáng, dè dặt hỏi, “Có thể ký tên cho bọn em không?”
Tần Noãn Dương đang đứng ở cửa nghe vậy, dịch về một bên nhường lối cho người khác rồi cầm lấy quyển sổ và bút của hai cô gái.
Vừa mới định ký tên mới phát hiện không có điểm tựa vào, ký không được, vừa mới định đổi một tư thế khác thì Đường Trạch Thần đã đưa tay vững vàng đỡ lấy quyển sổ từ phía sau.
Ánh mắt của hai cô gái lập tức từ trên người Tần Noãn Dương dời về người đàn ông sau lưng cô, cẩn thận quan sát một lúc nhưng lại chậm chạp không dám lên tiếng hỏi xem có phải là bạn trai của cô hay không.
Tần Noãn Dương nhanh chóng ký tên sau đó đưa quyển sổ lại.
Hai cô gái rõ ràng là rất vui vẻ, cũng thử dò xét xem có thể may mắn hỏi ra được manh mối gì không.
Tần Noãn Dương nhìn Đường Trạch Thần một cái, uyển chuyển cự tuyệt, “Thực xin lỗi, chúng tôi còn có việc gấp.”
Xuất phát từ phép lịch sự, hai cô gái đành lùi lại nhường cô đi trước, vừa ra khỏi khoang máy bay, cô khoác tay mình lên tay anh, một tay kéo tay áo anh, không hề có ý muốn né tránh.
Ánh mắt Đường Trạch Thần rơi trên mu bàn tay trắn nõn của cô, kéo nó xuống, trở tay nắm chặt lấy nó trong lòng bàn tay mình.
***
Xuống máy bay, anh trước tiên đưa cô đến Giải trí Tinh Quang, nơi cô có hẹn với Mễ Nhã. Vốn là định bảo Mễ Nhã đến sân bay đón nhưng vừa nghĩ tới không biết chuyến bay có bị trễ hay không, cũng không biết phải đợi bao lâu, vì vậy dứt khoát đổi thành Đường Trạch Thần đưa cô đến công ty.
Không biết có phải trùng hợp hay không, vừa khéo ở cổng công ty gặp được Thẩm Mặc Triết và một đám ký giả, đại khái là lại có tin tức gì mới, Thẩm Mặc Triết vừa mới từ công ty bước ra thì đã bị ký giả vây chặt như nêm cối, một giọt nước không lọt.
Tần Noãn Dương nhìn qua cửa kính xe, đưa tay day day huyệt thái dương, lúc ngước mắt lên nhìn lần nữa thì nhìn thấy xe bảo mẫu của mình đang đỗ cách cửa công ty một quãng.
Cô nhìn thấy ký giả thì cùng lúc đó Lý Mục cũng nhìn thấy, anh ta quay đầu xe, lẳng lặng rảo một vòng sau đó dừng lại.
Cô quay đầu nhìn lại đám ký giả như ong vỡ tổ kia, vội vàng nói câu tạm biệt với anh sau đó xuống xe chạy ngay về phía xe bảo mẫu của Mễ Nhã.
Đường Trạch Thần thấy cô được Mễ Nhã đón đi, an toàn lên xe bảo mẫu thì cũng bảo Lý Mục nhanh chóng quay về công ty.
Tần Noãn Dương vốn còn định qua gặp Tần Chiêu Dương một chút nhưng ngại cho đám ký giả đằng kia vì vậy quyết định đánh trống lui quân, trực tiếp cùng Mễ Nhã đến bệnh viện một chuyến.
Đợi xe chạy được một đoạn rồi cô mới hỏi, “Thẩm Mặc Triết làm sao vậy? Sao lại bị ký giả vây quanh thế kia?”
“Thẩm Mặc Triết gần đây không phải đã ký hợp đồng đóng một bộ phim của đạo diễn Hạ sao? Chuẩn bị tiến quân thị trường quốc tế đấy. Nhưng không biết tại sao mấy ngày trước trên mạng đột nhiên bị tung ra rất nhiều video, đều là những video không hay ho gì của đạo diễn Hạ.”
Nói rồi, Mễ Nhã dừng một chút, sợ cô không hiểu, lại cố gắng tìm cách giải thích, “Chính là mấy vụ quy tắc ngầm với mấy cô diễn viên này nọ á, cả nam diễn viên nữa…”
Tần Noãn Dương biết tiếng tăm lẫn tai tiếng của vị đạo diễn Hạ này, ông ta ở trong giới giải trí thuộc loại có quý nhân phù trợ, một đường thông thuận, có người chống đỡ sau lưng cho đến khi đạt được đỉnh cao, cộng thêm vận khí tốt, mấy năm gần đây quay được mấy bộ phim đều cực kỳ ăn khách, nhất là hai bộ phim điện ảnh gần đây nhất đã bắt đầu tiến quân ra thị trường quốc tế, còn được đề cử trong một số liên hoan phim quốc tế dù chưa đoạt giải.
Nhưng tài lại đi kèm với tật, người này tác phong có chút loạn, không biết kiềm chế, rất nhiều lần truyền ra tin đồn không hay với các cô diễn viên, cho dù ngại vì thế lực chống lưng của ông, giới giải trí trong nước cũng không ít người biết chuyện này.
Sau đó có một lần, ông ta không biết từ đâu có được số điện thoại của Mễ Nhã, trực tiếp gọi đến, từ đó về sau bị Tinh Quang kéo vào danh sách đen.
“…Thẩm Mặc Triết cũng bị liên can sao?” Cô hỏi.
Mễ Nhã hừ một tiếng, lườm cô, “Em nghĩ đi đâu vậy chứ? Bình tĩnh nghe chị nói hết đã. Dù sao thì tổng kết lại là, không biết thần thánh phương nào nhìn vị đạo diễn Hạ này không thuận mắt, hung hăng ra tay dạy dỗ một phen, cũng thuận tiện ép ông ta không còn chỗ đứng trong giới. Nhưng mấy ngày trước, Weibo của đạo diễn Hạ mới phát thông báo chính thức rằng bộ phim mới nhất của ông do Thẩm Mặc Triết đảm nhiệm vai nam chính, giờ người này đột nhiên biến mất, vậy có khác nào đem mũi súng dời đến trên người Thẩm Mặc Triết đâu. Cũng khổ, anh ta đang ở thành phố A quay phim, tự dưng quay về đây làm gì chứ?”
Tần Noãn Dương chau mày, có chút lơ đễnh hỏi, “Không phải hậu trường của đạo diễn Hạ cứng lắm hay sao? Sao lại có ngày bị người ta chỉnh thê thảm thế kia?”
“Nghe tin đồn là trước đây ông ta vẫn luôn ở thành phố S, em không phải cũng ở đó sao? Sao không biết gì hết vậy?” Mễ Nhã vừa nói xong thì đưa tay tự đánh vào đầu mình một cái, lầm bầm, “Chắc chắn là em không biết…”
Tần Noãn Dương cười cười, không đáp.
Mấy ngày nay cô hầu như đều ở nhà Đường Trạch Thần, chỉ trừ một lần ra ngoài, chính là lần theo anh đi khảo sát việc kinh doanh của trung tâm thương mại kia. Hơn nữa bạn bè cô không có bao nhiêu người, cũng chẳng có ai nói với cô mấy chuyện kia, dĩ nhiên tin tức sẽ lạc hậu hơn người khác rồi.
Mễ Nhã thấy cô thờ ơ, nhịn không được nhắc nhở, “Em đừng có xem thường chuyện này, có tin nội bộ nói vốn dĩ mấy ngày nữa đạo diễn Hạ sẽ gặp Hà Tân Thuần để cô ta casting. Hà Tân Thuần mà đi casting thì vai diễn đó chắc chắn là của cô ta rồi, không lọt ra ngoài được, nhưng tiếc là… một cơ hội tốt như vậy vô duyên vô cớ lại mất rồi, nghe nói mấy ngày nay cô ta vui không nổi, mỗi ngày đều nổi nóng ở phim trường.”
Tần Noãn Dương nghe vậy, nhìn cô cười, “Cô ta dám nổi nóng với em?”
Mễ Nhã ngớ người, nghẹn lời, “…” Được rồi, cô ta không dám.
Trong lúc nói chuyện thì xe đã đến cổng bệnh viện, tiếp tục đi thẳng vào trong rồi dừng lại trước cửa khu nội trú.
Đang là giờ nghỉ trưa nên tương đối vắng vẻ, cô nhanh chóng xuống xe, vẫn là cách ăn mặc giống sáng nay khi ra khỏi sân bay, không dám dừng lại một giây nào, trực tiếp bước vào trong.
Phòng bệnh của Hứa Chính Tân ở tầng 13, lúc tiến vào thang máy, vừa khéo có mấy người nhà của những bệnh nhân khác từ trong thang máy bước ra, cô vội kéo thấp vành nóng, bước nhanh vào, ấn số tầng.
Mễ Nhã nhìn đồng hồ, hỏi cô, “Ăn trưa chưa?”
“Chưa.” Tần Noãn Dương lắc đầu, nghiêng người lục trong ba lô trên vai Mễ Nhã tìm một túi khăn giấy, lấy ra lau mặt, “Chị ăn chưa?”
“Chị tưởng em ăn với Đường tiên sinh nên tự giải quyết rồi.” Vừa nói cô vừa lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Tiểu Lăng, “Tiểu Lăng đang ở gần đây, lát nữa sẽ tới tụ họp với chúng ta, chị bảo cô ấy mang chút gì cho em ăn.”
Thang máy vừa lúc tới tầng 13, Tần Noãn Dương gật đầu, cất bước đi ra.
Hành lang vắng lặng, thi thoảng mới có một bệnh nhân hay y tá đi qua, ai nấy đều vội vội vàng vàng.
Mễ Nhã quen đường quen lối dẫn cô đến phòng bệnh, thấy cửa chỉ khép hờ, vừa định đưa tay đẩy vào, còn chưa đụng tới tay nắm cửa thì Tần Noãn Dương đã đẩy tay cô ra, lắc đầu ra hiệu không cần.
Cửa không đóng hẳn, lộ ra một khe hẹp đủ để người bên ngoài nếu đứng ở một vị trí thích hợp thì có thể nhìn hết cả phòng bệnh.
Hứa Chính Dương đang ngồi trên ghế đút cho Hứa Chính Tân ngồi trên giường bệnh ăn cơm, bên cạnh là một y tá đang giúp cậu bé thay bình nước truyền đã hết, cả căn phòng hết sức an tĩnh, chỉ có tiếng từ bộ phim hoạt hình đang chiếu trong tivi vọng ra.
Hứa Chính Tân trong tay cầm chiếc điều khiển, tay kia ôm chiếc máy bay điều khiển từ xa mà lần trước cô cho, từng muỗng từng muỗng ăn hết sức ngon, “Anh, anh đi làm có mệt lắm không.”
“Không mệt.” Hứa Chính Dương lại đút cho em trai một muỗng sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay, cười hỏi y tá, “Chính Tân có ngoan ngoãn nghe lời chị không?”
“Chính Tân là đứa nhỏ ngoan nhất mà tôi từng gặp đấy, cậu phải đến chơi với cậu bé thường xuyên, còn nhỏ như vậy mà cứ một mình một bóng, thân thể lại đặc thù như vậy, rất ít có bạn nhỏ chịu chơi cùng cậu bé.”
“Anh hai phải đi học, còn phải đi làm nữa, rất cực khổ, em ở một mình không sao cả.” Hứa Chính Tân cười đến đôi mắt cong cong, chỉ tay vào chén cơm trên tay Hứa Chính Dương, “Anh hai, em nuốt rồi.”
Cô y tá cười cười, không nói nữa, ghim bình truyền dịch mới xong thì thu dọn rồi đi ra.
Tần Noãn Dương đứng ở bên cửa, thấy cô y tá đi ra thì hơi cúi thấp đầu xuống.