Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp

Chương 47


Đọc truyện Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp – Chương 47

Cảm giác ấm áp lưu lại trên môi không chỉ trong thoáng chốc, huống gì anh đang ở ngay bên cạnh, chỉ cách trong gang tấc, lòng bàn tay nóng rẫy còn đang phủ trên mu bàn tay cô, trong  đáy mắt mang đầy hàm ý ấy, cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Nhất thời Tần Noãn Dương còn chưa kịp hoàn hồn, đầu óc một mảnh trống rỗng nhưng ý thức lại hoàn toàn tỉnh táo, có thể nhìn thấy từng động tác của anh thậm chí từng chữ anh nói, đều có thể nghe rất rõ ràng.

Vì thế câu nói « Cậu yên tâm, tôi không chỉ tôn trọng cậu, tôn trọng  nhà họ Tần mà càng tôn trọng cô ấy hơn » của anh giống như ma thuật vậy, từng chữ từng chữ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô, một lần lại một lần.

Thấy cô còn đang hồn vía phiêu diêu, Đường Trạch Thần cong tay cốc lên trán cô một cái, còn cười một tiếng, “Mau nói tạm biệt với Chiêu Dương đi, bảo cậu ấy yên tâm.”

Tần Noãn Dương hoàn hồn lại, đáy mắt dù vẫn còn ươn ướt nhưng lại ngoan ngoãn làm đúng theo lời anh dạy sau đó thấy ngón tay anh đặt trên nút ngắt cuộc gọi, nhẹ nhàng ấn một cái, quả đoán kết thúc cuộc gọi.

“Lúc em đến đây chẳng lẽ không nói một tiếng với anh hai em sao?” Anh cúi đầu nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng cọ trên gò má trắng hồng, nhẵn nhụi của cô mấy cái, rất nhanh liền thu tay về.

“Không có…” Cô ngước mắt nhìn anh, giải thích, “Thường thì em không cần phải báo cáo với anh hai hành trình của mình, anh ấy quản một công ty lớn như vậy làm gì có thời gian lẫn tâm lực bám sát những hoạt động của em đâu chứ.”

Đường Trạch Thần khựng lại một giây, lập tức hiểu ra vấn đề, “Xem ra anh là nguyên nhân chính của cuộc gọi này rồi.”

Tần Noãn Dương: “…” Tám chín phần là như vậy, bằng không Tần Chiêu Dương thấy cô trốn việc còn vui không kịp nữa là…

Trong mắt Tần Chiêu Dương, Đường Trạch Thần là tên xấu xa không việc xấu gì không làm, chuyên môn đi dụ dỗ con gái nhà lành là cô…

Vì thế có thể tưởng tượng được, khi cuộc điện thoại bị Đường Trạch Thần ngắt một cách không thương tiếc như thế Tần Chiêu Dương sẽ tức tối đến mức nào, “Hừm, được lắm Đường Trạch Thần, đợi đấy xem tôi làm sao đối phó với anh.”

Lúc trút mì ra bát xong thì trời đã tối hẳn, Đường Trạch Thần mở thêm đèn thủy tinh trên trần nhà, ánh sáng màu quýt chín tràn ngập căn hòng.

Tần Noãn Dương và anh ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn dài, hai người an tĩnh ăn mì nhưng cho dù không ai nói chuyện với ai, bầu không khí vẫn không có chút lúng túng hay gượng ép nào.

****

Ăn xong bữa tối, Đường Trạch Thần vào thư phòng làm việc, anh vốn có một cuộc họp video đã lên lịch sẵn, cô một mình ngồi ở phòng khách rộng rãi dưới lầu xem tivi, xem không bao lâu thì cảm thấy trong phòng trống trải đến có chút không có cảm giác an toàn.

Nhìn lên ánh đèn ấm áp hắt ra từ thư phòng trên lầu hai, suy nghĩ một chút, cuối cùng tắt tivi, rón ra rón rén bước lên lầu.

Cô vừa mới lên tới đầu cầu thang thì Đường Trạch Thần đã phát hiện ra cô, anh đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cô tiến vào.

Mọi chuyện tiếp theo đó diễn ra hết sức tự nhiên, anh dự họp của anh, cô đọc sách của cô, vẫn nằm trên chiếc xích đu bằng mây mà buổi chiều cô đã nằm.

Đọc đọc một hồi, lại không tự chủ được phân tâm nghe anh nói chuyện, thật ra thì suốt cả cuộc họp Đường Trạch Thần chẳng nói bao nhiêu câu, chỉ thi thoảng đề xuất một vài ý kiến hoặc cho chỉ thị gì đó, giọng nói được đè xuống cực thấp.


Cô không dám nhìn lén một cách quá lộ liễu, chỉ là giả vờ đọc sách, lâu lâu lại liếc nhanh qua một cái sau đó lại vội vàng dời đi tầm mắt, quay lại đọc sách của mình.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó thì thật sự nghiêm túc đọc sách, cái gì cũng không để ý đến nữa.

Đường Trạch Thần nghe cấp dưới báo cáo nghe đến có chút phiền chán, đôi mày hơi chau lại, trên mặt lộ rõ sự không vui. Đưa tay cầm ly trà lên nhấp một ngụm cho thông cổ họng, vô thức quay đầu nhìn sang cô gái đang nằm đọc sách một cách tự tại bên kia.

Bên đó ánh sáng có hơi tối hơn, cô đọc sách tương đối vất vả hơn nhưng bản thân lại hoàn toàn không phát giác ra, vì vậy phải ghé mắt thật sát vào, quyển sách trên tay cách mắt càng lúc càng gần.

Đọc sách như vậy rất hại mắt.

“Noãn Dương.” Anh đột nhiên gọi tên cô.

Cô gái đang đọc sách mê mải, căn bản là không nghe thấy, dĩ nhiên không có phản ứng…

“Tần Noãn Dương.” Đường Trạch Thần giọng hơi cao hơn một chút.

“A, hả?” Cô lúc này mới nghe thấy, ngước mắt lên nhìn anh. Vốn mái tóc dài đang được vén gọn ra sau tai bởi vì động tác tùy ý của cô mà đột nhiên xõa xuống mấy sợi, dính sát vào má cô, sấn làn da cô càng thêm trắng noãn, trong suốt.

Anh chỉ tay về phía quyển sách, nhẹ giọng nhắc nhở, “Đừng để sách gần mắt quá, hại mắt lắm.”

Ngẫm nghĩ một chút, lại cảm thấy vẫn có chút không thỏa đáng, “Qua chỗ anh mà ngồi này, ở đây ánh sáng tốt hơn.”

Cô cầm sách đứng dậy đi qua nhưng không được bao lâu thì bắt đầu cảm thấy hối hận rồi…

Căn bản là không thể chuyên tâm đọc sách được nha!!!

Giọng của Đường Trạch Thần quả thật rất dễ nghe, hoàn toàn không thua mấy đại thần chuyên phối âm, trong mấy bộ phim trước đây cô cũng từng hợp tác với mấy nam diễn viên phối âm đó, không biết liệu có phải vì đó là chuyện đã khá lâu trước đó rồi hay là vì xuất phát từ lòng riêng mà cô cứ luôn cảm thấy mấy câu đơn giản ngắn gọn mà Đường Trạch Thần nói trong cuộc họp kia lại càng có sức quyến rũ hơn.

Đợi khi cuộc họp kết thúc, anh gỡ tai nghe bluetooth xuống, lúc này mới nhìn sang cô, “Sao vậy?”

Haizz… thì ra vẫn bị phát hiện.

“Em cảm thấy giọng anh rất dễ nghe.” Hỏi thì khai thật thôi.

Đáy mắt Đường Trạch Thần lướt qua ý cười, “À, cám ơn.”


Tần Noãn Dương nhìn anh một cái, không biết phải nói gì nữa rồi…

Sau đó hai người thu dọn đồ đạc trên bàn gọn ghẽ rồi tự ai quay về phòng người nấy.

Anh tiễn cô đến cửa phòng, lúc này mới nói, “Anh có quen một người bạn, giọng nói càng dễ nghe hơn.”

Tần Noãn Dương vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, cô không hiểu tự dưng anh nói đến chuyện này làm gì, chẳng lẽ muốn nói cô biết gần mực thì đen gần đèn thì sáng hay vật họp theo loài gì đó nên giọng anh hay, giọng bạn anh càng hay hơn?

Đường Trạch Thần cầm tay nắm cửa xoay một cái, theo một tiếng « cạch » nhỏ, cửa phòng mở ra, lúc này anh mới không nhanh không chậm nói một câu, “Chỉ có điều là em nghe một mình anh thôi là đủ rồi.”

Tần Noãn Dương: “…” Cho nên trọng điểm là, em có anh là đủ rồi, đúng không?

Đường Trạch Thần bước vào phòng trước cô, anh ấn công tắc bên cạnh cửa để mở đèn, cả căn phòng trong chớp mắt sáng choang, anh kiểm tra xung quanh một vòng, lại kéo lại rèm cửa cho kín sau đó mới đi đến trước mặt cô, “Vậy em ngủ sớm một chút.”

“Dạ.” Cô gật đầu, tự dưng lại nhớ đến lần trước ở thành phố A, lúc cô đi theo đoàn làm phim, bởi vì quá mệt mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Sau đó khi tỉnh lại, anh đã bế cô qua giường sau đó cũng như thế này, khắp xung quanh quan sát một lượt sau đó mới yên lòng rời đi.

Tỉ mỉ, chu đáo… đây là bản tính của người đàn ông này.

Đưa mắt dõi theo bóng anh rời đi, vừa mới đóng cửa lại, khóe mắt tình cờ liếc qua va li hành lý, lúc này mới nhớ ra cô có mang theo chiếc áo vest của anh, giờ còn đang trong rương quần áo, vốn buổi chiều định đưa trả lại cho anh ai ngờ lại quên mất tiêu.

Cô mở va li hành lý lấy áo ngủ ra, tiện tay lấy cả áo vest của anh nữa, đặt ở trên giường ngắm nghía một hồi lâu mới cầm lên treo lên móc, cho vào trong tủ áo.

***++

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, lúc xuống lầu lại ngoài dự kiến phát hiện trong bếp còn có thêm một người nữa.

Trợ lý Lý Mục đầu đầy mồ hôi đang rửa bát, thấy cô xuống thì cười cười, rất vui vẻ chào một tiếng, “Tần tiểu thư.”

Tần Noãn Dương nhìn Đường Trạch Thần đang đường hoàng ngồi kia vẻ mặt nghiêm trang lại nhìn sang anh trợ lý đáng thương đang đổ mồ hôi làm việc nhà trong bếp, trong chớp mắt hiểu ra mọi chuyện…

Chắc chắn là Đường Trạch Thần chẳng thích thú gì với việc rửa bát sau đó, theo lẽ đương nhiên thì Lý Mục bị bắt ra trận.


Đường đại tổng tài, anh bắt một người tốt nghiệp đại học ở nước ngoài đi rửa bát cho mình, nếu để nhân viên của anh biết được không biết sẽ có cảm nghĩ gì đây nhỉ?

Ăn bữa sáng không bao lâu thì Đường Dục đến, sắc mặt có chút không vui nhưng lúc nhìn thấy cô, vẫn khách sáo chào hỏi một tiếng sau đó hai anh em chiếm cứ hai đầu của sofa, không nói một lời.

Tần Noãn Dương cho dù có không giỏi quan sát sắc mặt người khác đến mấy thì giờ phút này cũng nhìn ra được Đường Dục có chuyện đến tìm anh, cố tình Đường Trạch Thần lại không hề có phản ứng gì, lại còn có tâm tư cùng cô thảo luận tình hình thị trường giải trí trong nước…

Lại qua một lúc nữa, cô ở giữa bầu không khí kỳ quặc này bắt đầu không thể làm như hoàn toàn không thấy mà tiếp tục nói chuyện với anh nữa, vì vậy lén lút đưa tay giật giật tay áo của người đàn ông.

Đường Trạch Thần nghiêng mắt nhìn cô một cái, lúc này mới nhàn nhạt nói, “Theo anh lên đây.”

Nói rồi liền đứng dậy, rảo bước đi lên lầu trước.

Không bao lâu sau đã thấy Đường Dục vẻ mặt bình thản đi xuống, lại khách sáo chào hỏi cô một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Lý Mục vừa mới cắt xong một đĩa trái cây bê ra, thấy vậy liền nói như giải thích, “Giám đốc  Đường Dục chịu trách nhiệm công ty con ở thành phố S này, gần đây về mặt ý tưởng kinh doanh có một vài điều không hợp với ông chủ, không sao đâu,q ua vài ngày là ổn thôi.”

Tần Noãn Dương cười cười, cũng chẳng mấy để tâm cho lắm.

Lại không bao lâu nữa đã thấy Đường Trạch Thần cũng xuống lầu, anh đã thay một bộ quần áo khác, vừa đi vừa cài nút tay áo vừa nói, “Anh có việc đến công ty một chuyến, buổi trưa quay lại ăn cơm với em.”

Giọng điệu rất bình thường, chỉ có vẻ mặt so với mọi khi có chút không giống.

Tần Noãn Dương thoáng sửng sốt nhưng rất nhanh liền gật đầu tỏ ý đã hiểu.

***

Đường Trạch Thần xử lý xong công việc thì thấy cách giờ ăn trưa một lúc, vừa mới chuẩn bị về sớm một chút thì một thư ký chuyển một cuộc gọi vào văn phòng.

Là đạo diễn Hạ, người thời gian gần đây chủ yếu tập trung phát triển ở thị trường hải ngoại, trước đây ông từng hợp tác với tập đoàn Trạch Thành quay quảng cáo vì vậy anh vẫn còn chút ấn tượng.

Vốn dĩ anh định qua loa vài câu rồi ngắt máy nhưng một suy nghĩ lướt qua trong đầu khiến anh thay đổi ý định, nhận lời với ông ta trong điện thoại, sắp xếp gặp ông tại một phòng tiếp khách của công ty.

Đạo diễn Hạ cũng là một đạo diễn rất giỏi, tiếng tăm của ông ở Trung Quốc có thể sánh ngang hàng với Lý Ngạo, nhân khí rất mạnh, cộng thêm mấy năm nay đã bắt đầu tiến quân ra thị trường hải ngoại vì vậy nếu có thể hợp tác thành công với ông, đối với địa vị của Tần Noãn Dương trong giới giải trí trong nước có thể mang đến sự trợ giúp nhất định.

Vì vậy Đường Trạch Thần kiên nhẫn cùng ông vòng vo vài câu rồi mới đi thẳng vào chủ đề, “Tôi nghe nói trong tay ông có một phim điện ảnh đang tuyển diễn viên chính phải không?”

Đạo diễn Hạ thoáng ngẩn người sau đó cười rộ lên, “Đúng vậy, hôm nay tôi đến đây cũng là vì chuyện này.”

Đôi mắt Đường Trạch Thần hơi híp lại, âm thầm đánh giá đối phương một lúc sau đó mới chậm rãi nhếch môi, “Vậy ông nói đi.”

Đạo diễn Hạ liếm liếm môi, đè thấp thanh âm nói, “Bộ phim này của tôi bởi vì được công chúng quan tâm rất nhiều vì vậy người đến casting nhiều vô cùng. Không chỉ là những nghệ sĩ có tiếng, tiểu hoa đán gì gì đó mà còn rất nhiều học viên còn chưa tốt nghiệp từ học viện Điện ảnh cũng tìm đủ mọi cách muốn vào đoàn làm phim. Đường tổng, nếu như ngài cần, tôi có thể đưa vài cô đến chỗ ngài.”


Đường Trạch Thần nhướng mày nhìn công một cái, rõ ràng đối với đề tài này của ông chẳng có hứng thú gì, trong giọng nói càng có thêm mấy phần châm chọc, “Đạo diễn Hạ để lại tự mình dùng đi, tôi ngại bẩn.”

Sắc mặt đạo diễn Hạ trong chớp mắt trở nên khó coi, lẫn trong đó là một chút lúng túng nhưng ngẩng mặt lên thấy Đường Trạch Thần đang nhìn mình thì lập tức đổi sắc, nở nụ cười tươi rói, “Đường tổng, ngài biết con người tôi rồi đó, trong vòng luẩn quẩn này chẳng qua chỉ có một chút đam mê đó thôi, trái lại quên mất Đường tổng trước giờ nghiêm túc, không thích mấy thứ này.”

“Nếu còn không nói vào trọng điểm, thứ lỗi tôi không tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.”

Đạo diễn Hạ uống một ngụm trà, lúc này mới hỏi như thăm dò, “Tôi biết Đường tổng ngài đang có hợp đồng với Tần Noãn Dương, không dám giấu ngài, tôi rất xem trọng nữ diễn viên này vẫn luôn muốn gặp mặt tiếp xúc với cô ấy nhưng mãi mà không có cách nào liên lạc được. Bọn tôi ở trong vòng giải trí này xem lại, cái giá của cô này là cao nhất đấy.”

Ông ta nói không trắng trợn lắm nhưng tuyệt đối không thể gọi là hàm súc, Đường Trạch Thần đã nghe ra một tầng ý nghĩa sâu hơn trong câu nói của ông ta, vẻ mặt ngay lập tức lạnh xuống, đáy mắt lóe lên những tia sáng lạnh lùng, cứ vậy nhìn ông, ngay cả chút ý cười trên môi cũng chậm rãi thu lại, giọng trầm xuống hỏi, “Sao lại có chuyện liên lạc không được? Cô ấy có người đại diện, nếu như không thể nữa, ông có thể trực tiếp liên hệ với công ty giải trí nơi cô ấy làm việc.”

Đạo diễn Hạ hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi trên vẻ mặt và cả giọng nói của Đường Trạch Thần, cười càng thêm mờ ám, “Mấy chuyện đó tôi đương nhiên là biết, cũng không phải tôi chưa từng thử nhưng sau lần đầu tiên liên hệ được thì không cách nào liên lạc được nữa. Đường tổng, ngài xem có đường tắt nào khác thì giới thiệu cho tôi với, nữ diễn viên giống như cô Tần Noãn Dương này, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.”

Đường Trạch Thần cười nhẹ một tiếng, nụ cười đó lạnh đến mức khiến đạo diễn Hạ có chút chột dạ, bắt đầu cảm thấy mình đã nói sai gì đó, sau đó chợt như bừng tỉnh bồi thêm một câu, “Đường tổng ngài cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói là do ngài giới thiệu đâu. Những chuyện như thế này, trong giới giải trí nhiều đến không cần phải nhắc tới làm gì. Trong cái vòng luẩn quẩn này, nữ nghệ sĩ thì có khác gì gái gọi đâu, chỉ là cấp bậc cao hơn một chút thôi, Tần Noãn Dương cũng không khác gì, ai để ý đến mấy chuyện này đâu chứ. Tôi tuyệt đối sẽ không phá hoại thanh danh của ngài…”

Bàn tay đang cầm tách trà của Đường Trạch Thần chậm rãi siết chặt, cả gương mặt triệt để trầm xuống, đầu mày cuối mắt đều toát ra sự hung ác. Anh cứ vậy nhìn người đàn ông không biết sống chết kia một lúc mới lạnh giọng nói, “Chẳng lẽ ông không biết Tần Noãn Dương là người của tôi sao?”

Đạo diễn Hạ nhất thời sửng sốt, mất một lúc vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Đường Trạch Thần đã đứng dậy, tao nhã cởi áo vest ra, tiện tay khoác nó lên lưng thế, trên mặt như phủ một tầng băng sương, lạnh lẽo mà ác liệt, ánh mắt cũng lạnh hơn một phần nhưng trong cái lạnh đó còn mang theo một tia lửa đang bừng bừng cháy – lửa giận.

Chỉ một cái vung tay đã dễ dàng túm lấy cổ áo của đạo diễn Hạ, kéo ông ta ra khỏi chiếc ghế đang ngồi, một tay kia vừa nhanh, vừa chuẩn xác, vừa hung mãnh đấm thẳng vào bụng đối phương một cái.

Sự hung mãnh trong cú đấm ấy khiến đạo diễn Hạ hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người lập tức văng ra, vùng lưng đụng mạnh vào góc bàn, đau đến mức đầu váng mắt hoa.

Trợ lý ở bên ngoài nghe thấy bên trong vọng ra tiếng động, vội vàng mở cửa chạy vào xem thì thấy ông chủ của mình đang tháo cà vạt xuống, lại cởi hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi sau đó túm đạo diễn Hạ lên, lại hung hăng quật cho một quyền.

Lần này ngay cả mặt bàn kiếng cũng chống đỡ không nổi nữa, sau khi bị cả người của đạo diễn Hạ ập xuống đè lên thì răng rắc mấy tiếng rồi vỡ ra thành vô số mảnh vụn.

Trên mặt Đường Trạch Thần sự thịnh nộ vẫn còn chưa tan, ánh mắt ấy quả thực khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.

Trợ lý vừa mới định tiến lên ngăn cản thì đã thấy ánh mắt có lửa của Đường Trạch Thần bắn qua, anh vội vàng đứng im không dám động đậy.

Còn đang định ra tay dạy dỗ người đàn ông không biết sống chết này một hồi nữa thì điện thoại để trong túi trong của áo vest đang khoác trên thành ghế vang lên một hồi chuông. Anh không nhanh không chậm đi qua, rũ rũ tay áo, lúc này mới cầm điện thoại lên xem.

Khi thấy dãy số đang hiện trên màn hình, sắc mặt mới dần hòa hoãn lại, cầm điện thoại nhưng không tiếp.

Đạo diễn Hạ lúc này ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám, tay ôm lấy bụng không dám rên một tiếng, chỉ sợ lại chọc con sư tử đang nổi giận trước mặt lần nữa, tay kia chống trên đống kiếng vỡ gắng gượng đứng dậy.

Tiếng chuông điện thoại ngắt đi sau đó lại vang lên lần nữa, lúc này anh mới chậm rãi nói, “Nếu còn đối với cô ấy có tâm tư riêng, tôi không ngại cho ông một bài học sâu sắc hơn để nhớ cho kỹ đâu.”

Nói rồi, ngay cả nhìn cũng lười nhìn đối phương, lúc xoay người rời đi chỉ lưu lại một câu, “Về sau, bất luận trong trường hợp nào, tôi cũng không muốn nhìn thấy con người này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.