Đọc truyện Ánh Mặt Trời Không Bằng Em – Chương 87
“Cái gì cơ!? Có thai á?” Một giọng nói bén nhọn vang lên chọc cho thủng luôn màng nhĩ của Akari, chỉ thấy Jin mang một bộ dạng kinh hãi thế tục, mồm há to không ngậm lại được mà trân trối nhìn người con gái trước mắt.
Nó nhìn người con gái đang run rẩy bó gối một bên, mặt tái mét không còn một giọt máu nào cả, nhìn cô yếu ớt hệt như một bông hoa đang dần héo úa nhưng trên mặt vẫn nhiều hơn là nét quật cường mờ nhạt.
Akari nửa người dựa vào Aki, chú chó sói thở hồng hộc liên tục liếm vào má Akari làm cô bực tức đẩy đầu Aki ra, mấy hôm trước có một người bà con đã ghé nhà và đem đi bạn thân của Aki là chú chó cỏ đi mất nên nó rất buồn chán và cô đơn, thường hay bám dính lấy Akari và Jin, nhưng lúc này cả hai đều không có tâm trạng mà quan tâm nó.
“ Nhưng mà Akari….” Jin ngập ngừng chột dạ nói “Chị chỉ mới mười tám tuổi… có phải hơi sớm…?”
Một chiếc gối liền bay theo một đường parabol đẹp mắt đáp thẳng vào mặt nó làm nó đang lơ lửng trên không rơi xuống đất cái bẹp.
Akari tức giận nghiến răng “Chị không có ăn vụng!”
“Thế….Của Syaoran à?”
Lại một cái gối đập vào mặt nó làm Jin giật mình ngã lăn ra giường, Aki hiếu kỳ thở khò khè nhìn Jin làm nó thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Aki.
“Cũng không phải là anh ấy!”
“Thế tại sao?”
“Chị…”- Bàn tay đang giơ lên liền nhẹ nhàng hạ xuống, Akari thở dài ôm bụng dựa vào tường “ Chị không biết, bỗng dưng nó xuất hiện.”
“Mấy tháng rồi?”
“Hai tháng hơn rồi.”
“Không thể nào!”
Đúng là rất phi lý, khoảng thời gian đó Akari là từ trên ngôi đền kia xuống, cả cơ thể nửa sống nửa chết, đến cơm còn ăn không vô thì làm sao có tâm trạng mà đi làm bậy làm bạ bên ngoài được? Càng loại bỏ nghi vấn bị Haguchi nhúng chàm, anh ta dù cà lơ phớt phơ nhưng cũng là chính nhân quân tử, sẽ không làm ra cái chuyện trái với lương tâm này.
Thế thì tại sao?
Cái thai không phải tự nhiên mà có, huống hồ còn là hai tháng, quá khớp đi…
“Chị tính như thế nào?” Jin lo lắng hỏi.
“Chị… em có nghĩ chị nên phá thai không?” Đôi mắt Akari hiện lên nét đau thương không cam lòng, cô biết, dù sao cũng là một sinh linh, dù cho nó có là yêu ma quỉ quái hoặc là có một lý do gì đó, nhưng nó đến với cô thì chính là con cô. Nhưng mà bây giờ không phải là lúc thích hợp để mà mang thai khi mà cô đang bị dồn vào rất nhiều nguy hiểm. Cô không thể để con cô cùng chịu khổ được.
“Nhưng.. Nhưng… Như thế có ổn không? Em nghĩ chị nên thương lượng với các anh chị, hoặc anh Masaomi đó, anh ấy là bác sĩ mà.”
“Chị không biết nữa…” Akari ngã vật ra giường, gác một tay lên trán suy nghĩ vẫn vơ, tầm mắt bỗng chốc đưa về hướng chậu cây hướng dương gần cửa sổ, trầm tư suy nghĩ.
Rốt cuộc đứa bé trong bụng mình là như thế nào? Liệu có phải do lão thượng đế gài vào cốt làm mình bị hủy hoại từ từ không? Hay là đã có việc gì đó xảy ra với mình mà mình không hay?
Tầm mắt dần mờ nhạt, cơn buồn ngủ dần đánh úp tới, Akari ra hiệu cho Jin tắt đèn, còn mình thì cùng với Aki trùm mềnh kín mít lăn vào bên trong, nháy mắt chẳng còn biết gì nữa, nhưng trước khi Akari thiếp đi cô đã nghe thấy phía trên giường như có xung đột, có tiếng đánh nhau rất to, còn có cả tiếng la hét của người nào đấy.
Anh em Asahina đánh nhau..? Chậc, thôi kệ họ vậy, cô buồn ngủ quá rồi, dù gì họ cũng là anh em với nhau nên chắc sẽ không quá đáng lắm đâu…
Buổi tối, khi tất cả đã yên giấc ngủ say, từ bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói của khách bộ hành, nhưng trong tòa nhà Sunshine thì tất cả đã chìm vào yên lặng từ lâu. Trong phòng của Akari đèn đã tắt, bên trong thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng ngáy nho nhỏ của Aki, nghe rất to và rõ ràng
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, nhỏ đến nỗi nếu như không để ý thì gần như không biết, nhưng đối với những thần thú như Jin thì những âm thanh này nó nghe rất rõ ràng. Nó hoảng sợ, nghĩ rằng địch tấn công nên lồm cồm bò dậy chọt chọt eo Aki, Aki từ trong mộng lật đật bò dậy, lè cái lưỡi ra há to ngáp một cái thật lớn.
Nó nhìn Jin như đang truy hỏi, chỉ thấy Jin ra hiệu cho nó im lặng, thật là im lặng, đoạn nó đẩy Aki đến gần cửa ra lệnh cho nó nghe ngóng thử xem bên ngoài có mùi nguy hiểm không.
Aki bò đến gần cửa, hít hít vài cái, chợt cái đuôi nó vẫy liên hồi khò khè gật gật với Jin, loài chó thường rất mẫn cảm với những mùi hương quen thuộc và nhất là chủ của nó, chỉ cần là chủ hoặc những người mà chó quý mến nó sẽ có biểu hiện như thế này.
Vậy là người bên ngoài cửa là người quen? Còn là người cực kỳ quen với Aki?
Jin chợt hiểu ra, nó vẫn nhớ cái đêm hôm trước có tên lẻn vào phòng ăn đậu hủ Akari, chuyện này nó giấu cô, sợ cô biết sẽ hoảng sợ, không ngờ hôm nay lại mò đến nữa!
Nhưng mà đây là chuyện của gia đình bọn họ nên Jin không tiện xem vào, nếu sơ hở sẽ phá nát kế hoạch của trụ sở, nó nghĩ nên đem Aki đi chỗ khác nhưng trong lòng vẫn có chút không nỡ, vẫn chưa thể chắc chắn người bên ngoài có ý đồ gì xấu không, Jin cần phải trốn ở đâu đó mà có thể giúp Akari ngay khi cần thiết.
Thế là nó dùng sức chín trâu hai hổ nắm lỗ tai Aki mà lôi mạnh vào nhà tắm, còn cẩn thận chốt cả cửa vào, phòng tắm của Akari có một nét đặt biệt là có một mắt mèo nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài không thể nhìn vào bên trong nên nó rất yêu tâm là có thể đặt Akari vào tầm mắt của mình.
Hơi lạnh của điều hòa từ bên ngoài thổi ra ngoài theo những ô kẽ hở dưới cửa làm người trước mắt cực kỳ khó chịu mà nhíu mày, dễ có thể thấy trên nét mặt người nọ rất nhiều là phẫn nộ, hệt như hung thần sát khí tìm người truy tội vậy.
Anh khẽ liếc nhìn lên cái camera đang chỉa vào cửa phòng, nhếch mép lạnh lùng quăng lên đấy một cái khăn tắm to lớn, chẳng mấy chốc cái camera đã bị che đi. Nực cười, chỉ có như vậy mà muốn ngăn anh vào?
Anh văn vặn nắm đấm cửa, sau khi xác nhận cửa đã bị chốt từ bên trong, anh liền lấy từ trong túi ra một xâu chìa khóa dự phòng, anh lựa lựa một hồi rồi liền cho vào ổ. Thuần thục hệt như đã từng làm rất nhiều lần.Cửa kêu lên mấy tiếng tách tách rồi mở ra.
Hơi lạnh từ máy điều hòa phả vào mặt anh làm anh nhíu mày, con bé có thói quen ngủ ở nhiệt độ thấp như thế này sao? Thật sự rất không tốt cho sức khỏe. Nhưng hiện tại đó không phải là chuyện anh quan tâm lúc này.
Khi đôi mắt phóng đến chiếc giường màu hồng phấn to lớn kia, thu dáng vẻ ngủ co ro của cô bé nọ, mắt anh bỗng tối đi vài phần. Một cỗ tức giận không tên dần trào lên. Anh đã nghe anh Masaomi nói, em ấy có thai. Có thai? Một đứa nhóc mười tám tuổi lại có thai mà lại không biết cha đứa bé? Rốt cuộc từ lúc nào em ấy đã trở thành người nhu vậy? Em ấy có còn là đứa em gái bé bỏng của anh không?
Từng câu nói dồn dập đánh vào tim là anh đau đớn, chân không tự chủ được bước nhanh về phía giường, anh vươn tay, kéo mạnh cái chăn trên người Akari ra.
Thân thể thiếu nữ trắng tinh dưới bóng đêm càng thêm phần yêu kiều, cô vận một cái đầm ngủ ngắn, một dây áo đã tụt sang một bên để lộ khung ngực đầy đặn theo từng nhịp thở. Buổi tối Akari ngủ thường có thói quen không mặc áo ngực nên đôi gò bồng đều bị người nọ thu hết vào tầm mắt.
Người con trai đang ở độ tuổi trẻ sung mãn, thấy cảnh đẹp không kìm được nổi lên những biểu hiện đơn thuần. Anh chỉ cảm thấy người mình khô nóng lợi hại, hơi thở gấp gáp dồn dập, lý trí bảo anh dừng lại, nhưng bởi vì anh đang bị sự tức giận chi phối và cả bị cảnh xuân của người trước mắt thu hút nên anh không dừng được.
Anh leo lên giường, đặt người con gái nọ dưới thân, nhìn dáng vẻ ngủ ngon yên bình kia, lại chuyển mắt nhìn cần cổ trắng noãn, xương quay xanh gợi cảm, đôi núi nhỏ đáng yêu và rồi nhìn xuống cái đùi đầy đặn thơm ngát. Bỗng nhiên anh cảm thấy rất có lỗi, đứa bé đó… anh không muốn con bé giữ lại.
Đó là nghiệt chủng, là đứa trẻ mà anh không bao giờ chấp nhận.
Mặc kệ trước kia Akari đã làm gì đến nỗi phải mang thai đứa bé nhưng Akari chỉ có thể thuộc về anh.
Con bé chỉ có thể là của riêng anh, là của riêng anh.
Dù cho có phải cùng nhau rơi xuống địa ngục, dù cho em căm ghét anh nhưng anh đã quyết định, nếu như dùng tình cảm không thể lay động tâm trí em thì anh thà hủy diệt em dưới tay mình để em không thể bỏ chạy khỏi anh.
Dù cho có là anh em của anh thì anh cũng sẽ không buông tay.
Tối nay, dù cho Akari có hận anh, căm ghét anh, nhưng anh phải làm điều này để giữ cô bên mình mãi mãi. Akari, đó là do em ép anh, anh phải làm sao để giữ em mãi mãi đây?
Đôi tay đầy gân xanh quyến rũ kìm lòng không được mà đặt tay lên cái cổ trắng kia, anh thở hổn hển, cảm nhận nơi phía dưới trướng đau lợi hại, tay lại di xuống, lướt qua xương quay xanh rồi đặt lên một bên bánh bao nhỏ.
Cảm giác thoải mái này làm anh thỏa mãn thở một hơi, một tay còn lại anh lần từ phía dưới đùi Akari mò lên, tay xoa xoa bắp chân mềm mại, khi lướt qua phần ren của váy thì anh liền vén lên…
Chẳng mấy chốc, vùng tam giác đã được che lại liền hiện ra. Đây là lần đầu tiên anh có thể thấy được cơ thể của người anh thương, càng không khống chế được tâm tình đang kích động.
Sờ mò một hồi, anh liền dứt khoát tháo văng cái váy Akari đang mặc trên người ra. Cơ thể thiếu nữ mơn mởn liền hiện ra dưới trăng, ánh sáng thu hét nét đẹp kia vào mắt anh làm anh đê mê ngắm nhìn. Làn da gần như trong suốt dưới ánh trăng kia, suối tóc dài xõa bung hai bên và phần ngực nhấp nhô theo từng nhịp thở làm cổ họng anh đau lại thường.
Cúi mặt xuống, hôn lên cái rốn đáng yêu mà anh hằng tưởng tượng ra, rồi không tự chủ được mà duy chuyển lên trên, khi môi anh chạm vào hạt đậu mềm mại đỏ hồng thì anh liền há miệng mà ngậm vào.
Người dưới thân ngủ không yên giấc khẽ “ưm..” một tiếng làm anh giật mình mà cứng đờ, nhưng khi xác nhận Akari không có dấu hiệu tỉnh lại thì động tác trên tay anh càng càn quấy hơn.
Hô hấp anh ngày càng khó khăn hơn, anh muốn ôm lấy em gái mà hôn vào nụ hoa chúm chím đó, nhưng dường như có một sự kháng cự không tên đang bao trùm lấy anh, anh không thể, không thể lấy đi nụ hôn thuần khiết của em gái.
Akari bây giờ đã hoàn toàn bị lột sạch, trần trụi mà phô bày ra hết tất cả dưới con mắt của người kia.
Cả cơ thể khô nóng lợi hại, vật trong đũng quần đã có xu hướng bành trướng đến phát đau, anh không cam lòng lại một lần nữa dùng nước lạnh hạ nhiệt, càng không cam lòng tự mình xử lý nữa.
Anh như một con rắn, nhẹ nhàng hôn lên trán, lên cằm, lên má, đôi mắt, rồi nhẹ nhàng mút cần cổ trắng tinh kia, bàn tay phía dưới từ phía đùi đưa lên trên, lên trên, người trong lòng ngủ không an giấc liên tục phát ra âm thanh rên rỉ mơ hồ, còn có cả chút kháng cự, sự kháng cự này càng làm anh thêm tức giận, em ấy chán ghét đụng chạm anh đến thế sao?
Để tên khác đụng chạm mình lại được?
Anh không biết, hành động này của mình đã bị một tên khác nhìn trộm hết tất cả, Jin núp trong toilet muốn thét lên không ngừng, không được a không được a, chuyện này tuyệt đối không được, Akari đang có thai a, nhìn kiểu gì cũng thấy người này định cưỡng hiếp Akari, nếu như có việc gì xảy ra thì Akari sẽ hận Jin vì không cứu cô ấy mất.
Nghĩ thế, Jin liền lo lắng bay xung quanh toilet, bộ não liên tục hoạt động tìm ra cách. Cầu cứu trụ sở? Không được, họ không thể gửi tứ đại thần thú đến đây ngay bây giờ được, mà nếu họ biết tình cảnh của Akari lúc này chắc chắn sẽ hận Jin đến chết mất thôi.
Bên ngoài, âm thanh xột xoạt va chạm da thịt đã va vào nhau nghe rõ to, còn có cả tiếng kêu rên đầy mờ ám của chàng trai bên ngoài, Jin chỉ cảm thấy da mặt mình muốn bị nướng chín luôn rồi, nó liên tục sầu não mà bay loạn một vòng, càng nghĩ càng gấp, dù không biết bây giờ phải làm gì nhưng nó ý thức được nó phải cứu Akari.
Bỗng nhiên tầm mắt nó đối diện với cái thây to tổ chảng đang phập phòng đều đặn của Aki, có nỗi xúc động muốn đập đầu nó. Tại sao ngay lúc nguy cấp này lại có thể ngủ? lại có thể ngủ a?.
Nhưng rồi mắt nó bỗng lóe sáng, một kế hoạch dần nảy ra trong đầu.
Người bên ngoài vẫn hăng say mà mò mẫm trên người Akari, Akari quả thật là ngủ rất say đến chẳng còn biết trời trăng gì nữa, phần là vì mệt mỏi vì đang có mang, phần là vì bản tính Akari cực kỳ mê ngủ, chỉ trừ khi trời có sập mới có thể đánh thức cô còn lại thì hầu như là vô vọng.
Người bên trên dường như cũng biết tính này của Akari nên động tác không những càn quấy mà còn khá là mạnh bạo. Chiếc lưỡi mềm mại, ướt át khiêu khích lên làn da thơm ngát mơn mởn kia.
Lúc này, cửa toilet bỗng dưng bật mở ra, từ từ không gây ra tiếng động náo người phía trước, Jin cười bì ổi nhìn Aki đang phè phỡn thở khò khè một bên, nó thầm cầu nguyện trong lòng rồi bỗng dưng phóng một đạo ánh sáng nhọn vào thẳng…. mông Aki.
Thằng bé đang ngủ ngon, bỗng thấy nhói sau mông liền giật bắn mình ngồi dậy chạy như bay ra bên ngoài, nó hệt như gà chọi không xác định được phương hướng nữa, nỗi đau sau mông làm nó nhắm ngay đến…. Ngay giường Akari.
Người bên trên cũng vì âm thanh này mà làm cho giật mình kêu lên một tiếng, Aki cũng mặc kệ người trước mắt là ai, nó vì quá đau mà không còn biết trời trăng gì nữa, nhào lên giường Akari mà lăn lộn.
Akari từ trông mộng nhíu nhíu mày, càm ràm mấy tiếng nhưng vẫn chưa tỉnh, nhưng vì động tác của Aki quá mạnh nên cuối cùng cũng thành công lôi cái con người đang say giấc trong mộng kia mở mắt.
Akari cả người vẫn còn buồn ngủ kèm nhèm hé mắt, việc đầu tiên cô thấy là toàn thân lạnh như băng làm cô co ro tính kéo chăn đắp lên, nhưng khi sờ trúng thân thể không mảnh vải che thân liền hoảng hốt ngồi dậy, lúc này cô mới thấy rõ người đang ngồi cạnh mình với nét mặt kinh hoàng không tin được nhìn cô trên trối.
Người nọ với khuôn mặt tuấn mĩ yêu nghiệt, lồng ngực trắng đã bị mở ra hết cúc áo để lộ cơ bụng đầy đặn, mùi của dầu thơm cho đàn ông tràn ngập trong không khí, còn có cả thân thể đang lõa lồ của hai người làm cho Akari tỉnh táo hẳn ra, linh tính mách bảo có chuyện không may đã xảy ra.
Akari chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, máu nóng dồn lên não, hoảng sợ không dám tin nhìn người anh trai mình vẫn luôn tin tưởng lúc này đang mang đôi mắt tràn ngập trong nhục dục nhìn mình, hệt như đang nhìn một bộ phim đồi trụy làm Akari thấy rất kinh tởm.
Nốt ruồi ngay khóe mắt nheo lại, người đó mãi mà vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng mà nhìn Akari, lúc này cô mới ý thức được tình trạng hiện tại của mình, cũng cảm nhận được sự phẫn nộ mơ hồ trong phòng. Khi nhìn lại cơ thể không mảnh vải che thân cô mới ý thức được mình bị người ta lạm dụng rồi!
Cô thất vọng, không tin nổi mà nghẹn ngào bật thốt lên “ Anh Stubaki!?”