Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 19: Nam thần, nữ thần


Đọc truyện Anh Luôn Ở Bên Em – Chương 19: Nam thần, nữ thần

Trong lúc đang hoảng hốt, Viên Viên nghe thấy anh lẩm bẩm một tiếng: “Uyển Ngọc.”

Wan Yu?*

*Một âm thường có cả chục từ nên Viên Viên không biết chính xác cái tên anh gọi, chỉ biết có hai âm là wan yu.

***

Trán cô áp lên mặt bàn làm việc, tim vỡ thành tro bụi. Còn anh ấy hình như không hề biết rằng mình gọi nhầm, hoặc là có khi anh còn chẳng ngờ mình đã gọi.

Viên Viên nghĩ, lẽ nào cô đã trở thành thế thân một cách bi tráng?

Mỗi một mối tình của cô đều không có cái kết đẹp?

Cô đứng phắt dậy, đi đến bên Vương Nguyệt: “Em muốn tìm bạn trai, một chàng đẹp trai!”

Vương Nguyệt phì cười: “Cái vị Phó tiên sinh đẹp như ngọc kia kìa.”

Cô tuyệt vọng nói: “Em muốn tìm bạn trai, đẹp trai, thích em!”

Vương Nguyệt như một cái máy phát lại: “… Cái vị Phó tiên sinh đẹp như ngọc kia kìa.”

Viên Viên chán nản đi về chỗ ngồi, lúc này điện thoại trên bàn reo, cô liếc nhìn, là Phó Bắc Thần gọi tới. Sau đó, ngón tay cô run run tắt đi…

Hiện tại cô có chút không biết nên đối mặt với anh thế nào.

***

Trình Bạch ăn xong cơm trưa không đợi Uông Dương đang bận bịu tám chuyện với đồng nghiệp nữ thì đã chống nạng đi ra khỏi nhà ăn trước, lúc đợi thang máy ở trong bệnh viện thì gặp đồng nghiệp Phùng Lập khoa tai mũi họng.

“Cậu có rảnh không?” Trình Bạch lên tiếng.

“Hả?” Phùng Lập nghi hoặc hỏi.

“Mấy năm trước tai phải tớ bị thương, thính lực hơi kém hơn so với tai trái, nhưng gần đây thì có lúc chẳng nghe thấy gì nữa.” Trình Bạch miêu tả đều đều, như đang nói chứng bệnh của một người khác.

Ngược lại Phùng Lập còn sốt sắng hơn cả anh: “Sau khi về từ khu bị nạn?”

Trình Bạch ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ừ.”

Thang máy tới, hai người bước vào. Lên tầng ba Phùng Lập dẫn Trình Bạch vào khoa tai mũi họng, làm kiểm tra toàn bộ cho tai anh. Sau kiểm tra, Phùng Lập chau mày nói với anh, ngoại thương đã tạo thành điếc thần kinh thính giác*, có thể chữa đỡ đi nhưng khả năng chữa khỏi hẳn là rất ít.

* Cơ quan thính giác (ốc tai) hoặc dây thần kinh thính giác bị tổn thương.

Sau khi về lại phòng làm việc, Trình Bạch cảm thấy hơi mệt mỏi. Anh dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, định thả lỏng người nhưng đầu óc lại không ngừng suy nghĩ.

Năm đó, vụ án tấn công ấy, mới đầu thì có vẻ như tình cờ, anh và Viên Viên đều không quen người hành hung nhưng anh luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Một khoảng thời gian rất dài sau ngày đó anh không thể nào thả lỏng, tình cảnh xảy ra lúc ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, cứ thấy hắn muốn xông về phía anh.

Vốn là nạn của anh, nhưng người chịu một gậy lại là cô.

Anh càng nghĩ càng sợ, nếu như tạm thời anh không thể bảo vệ cô, vậy ít nhất cũng không thể làm liên lụy đến cô được. Thế là, vào ngày mưa nọ, anh đã nói với cô những lời như vậy.

Chuyện sau này đã chứng thực phán đoán của anh. Người đó lại xuất hiện một lần nữa, bắt được anh. Hóa ra hắn là là người trong nhà máy ba, do ăn trộm dược liệu đi bán nên bị đuổi, không có tiền lại mất việc nên sinh ra hận thù. Hắn định đòi tiền Trình Thắng Hoa bằng Trình Bạch. Trình Thắng Hoa bề ngoài thì tỏ vẻ đồng ý bí mật giải quyết nhưng ông lại ngầm báo cảnh sát. Hắn chống cự bằng vũ lực, thậm chí trong lúc không khống chế được đã biến tướng thành tâm thần, đánh Trình Bạch mấy gậy, một trong số cú đánh mạnh nhất chính là vào tai phải anh. Cuối cùng, hắn bị cảnh sát ép đến tầng thượng tòa nhà, thả người nhảy xuống, sau một tiếng động lớn thì đã chết tại chỗ không xa anh lắm. Khi đó Trình Thắng Hoa đã che mắt anh ngay lập tức, nhưng anh vẫn nhìn thấy:một đống máu thịt lẫn lộn. Chết, hóa ra dễ dàng đến vậy. Mà may mắn, may mắn là cô không bị liên lụy.


***

Lúc Viên Viên tan sở thì nhận được điện thoại của Trình Thắng Hoa.

“A lô, chú ạ.”

“Ừ, Viên Viên, tối nay có việc gì không? Không thì tới nhà chú ăn cơm.”

Đầu óc cô nghĩ một lúc mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật ông: “Ah, cháu quên mất, chúc chú sinh nhật vui vẻ! Nhất định cháu sẽ qua ạ!”

“Được, người đến là được rồi, đừng có mà mua quà đấy.”

Viên Viên đang định bảo không được, Trình Thắng Hoa đã nói tiếp: “Mấy hôm trước chẳng phải cháu đã mang cho chú rõ nhiều trà ngon còn gì, thôi, coi đó là quà. Còn lãng phí mà tới thì chú sẽ bực đấy.”

Viên Viên cười đáp: “Dạ vậy thôi.”

Viên Viên vừa mới tới nơi, Trình Thắng Hoa liền nói với cô đùi của Trình Bạch gần như khỏi rồi, nhưng thời gian này tạm thời vẫn cần tới gậy.

“Ngày trước chú bận quá chẳng có thời gian mà để ý đến nó, Viên Viên, lần này phải cảm ơn cháu nhiều đã giúp chú chăm sóc nó.”

“Cháu có làm gì đâu mà.”

Lúc này Viên Viên loáng thoáng nghe được tiếng cộc cộc đằng sau, quay đầu lại nhìn, Trình Bạch đang đứng phía sau chiếc sô pha đơn cô ngồi.

Tay phải anh chống chiếc gậy màu đen độc đáo, năm ngón tay thả lỏng tự nhiên, còn tay trái thì đút túi áo khoác gió màu xám. Do anh vừa đứng lại nên một góc áo gió chầm chậm xẹp xuống, một khắc đó trông dáng của anh càng nổi bật.

Viên Viên thầm oán: Cái anh chàng này, lặc lè mà còn đẹp trai đến vậy, chẳng biết anh ta kiếm đâu ra chiếc gậy kiểu cán bộ Thượng Hải cũ* nữa.

*

“Đang lẩm nhẩm gì trong bụng đấy?”

Cô giật mình: “Đâu có, anh đoán vớ vẩn.” Cái người này, là sâu trong bụng cô đấy à?

Trình Bạch hừ nhẹ một tiếng.

Trình Thắng Hoa cười: “Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”

Trong bữa ăn, Viên Viên đưa nước hoa quả biếu ông: “Chú, chúc chú phục tựa đông hải, thọ tựa nam sơn, mạnh khỏe vui vẻ, càng ngày càng đẹp ra!”

Trình Thắng Hoa cười to: “Cảm ơn!”

Trình Bạch chỉ chúc ba anh một câu đơn giản: “Ba, chúc ba sinh nhật vui vẻ.”

“Ừ!” Trình Thắng Hoa nhìn hai đứa nhỏ trước mặt: “Ba năm mươi rồi, hai đứa đều đã lớn cả, thời gian trôi nhanh thật!” Ông vừa nói vừa giơ một tay ra mô tả: “Viên Viên, còn nhớ lúc cháu mới tới nhà chú không? Mới cao chừng này thôi, Trình Bạch cũng không cao hơn cháu là bao.”

“Dạ.” Viên Viên gật đầu, trí nhớ cô tốt, nhớ hết: “Chú còn bảo cháu ngày ngày uống sữa nên cháu mới cao tới 1.65, nếu không thì nhiều nhất chỉ được mét sáu thôi. Ha ha, vì mẹ cháu không cao, mà cháu nhớ ba cháu cũng không cao ạ.”

Trình Thắng Hoa đồng ý: “Ừ ba cháu thấp hơn chú nhiều lắm.”

Một bữa cơm gia đình rất vui vẻ ấm cúng.


Tối đó, lúc cô đi, Trình Thắng Hoa bảo sẽ đưa cô về. Khi ông vào gara lấy xe thì cô đứng ở cổng vườn, quay đầu lại nhìn người đang đứng gần cửa trong nhà, cô thầm nghĩ, không thể phủ nhận là tuy anh thường hay nói lời độc mồm độc miệng nhưng xưa nay đều thật bụng đối tốt với cô.

Viên Viên nhìn chú lái xe đến, không nhẫn nhịn được mà vẫy vẫy tay với Trình Bạch: “Trình Bạch, em về đây!”

Trình Bạch hiện giờ, với cô mà nói, là người thân, là anh trai.

Trình Bạch chẳng thể hiện gì, xoay người đi mất.

Viên Viên lúng túng, cái đồ…

***

Thẩm Du nằm trên giường ký túc lật cuốn tạp chí “Truyền Thừa” mượn từ chỗ giáo sư hướng dẫn, đọc xong thì không khỏi ngợi khen người viết rất chăm chút. Lật lại trang bản quyền, thấy có số điện thoại của bộ phận biên tập, mà trong số người chịu trách nhiệm chuyên mục còn có tên của Trình Viên Viên.

Thẩm Du nhớ lại ngày nó đi thăm Trình Bạch, định lấy số cô ấy từ anh nhưng anh không cho. Thời đại này, không tìm được hòa thượng thì miếu hãy còn đó, lo gì không có cách.

Cô lật người ngồi dậy, quay số điện thoại bộ phận biên tập tạp chí, nối máy rất nhanh, là Trình Viên Viên nghe.

“Tớ là Thẩm Du, còn nhớ tớ không?”

Tuy Viên Viên hơi bất ngờ khi nhận được điện thoại của Thẩm Du nhưng cô vẫn vui mừng đáp: “Nhớ chứ, cậu là đại mỹ nữ mà!”

Trình Bạch cười ha ha: “Quá khen!”

Hai người nói chuyện một hồi, chẳng hề thấy xa lạ gì cả. Thẩm Du tranh thủ cơ hội nói mình muốn đi dạo hàng quán cuối tuần nhưng không có bạn đi cùng, hỏi cô có rảnh không.

Ấn tượng về Thẩm Du khá tốt, chỉ có điều chưa tiếp xúc nhiều nên nếu người ta đã chủ động kết bạn thì Viên Viên cũng thoải mái mà đồng ý.

Cuối tuần đến rất nhanh, do mưa lạnh mấy ngày liên tục nên đầy đất là lá khô. Gió thổi một cái trông thật tiêu điều. Viên Viên đã lâu lắm rồi không đi dạo phố, cô rất hưng phấn, hai người càn quét một đường rồi mỗi người kiếm được hai chiến lợi phẩm. Viên Viên mua hai chiếc áo lông cho chú và mẹ mình. Cả hai vừa hay thấy khát nước thì đi qua một quán cà phê, tên quán là “Không gian đánh cắp giấc mơ”.

“Không gian đánh cắp giấc mơ.” Thẩm Du đang ôm cánh tay Viên Viên, nhìn thấy quán này thì dừng bước, cô nhìn Viên Viên rồi hỏi: “Này nói xem cậu có biết đại sư huynh thường xuyên không ngủ ngon giấc?”

Phó Bắc Thần? Lòng Viên Viên khó tránh hồi hộp, tiếp đó lại hơi thất vọng. Tuy hiện giờ đang có “khúc mắc” với anh, nhưng cô cũng không muốn đề cập đến chuyện riêng của anh với người khác, thế là cô hỏi lại cho qua: “Thế à…”

“Về cụ thể thì tớ cũng không rõ lắm.” Thẩm Du lắc đầu, sau đó lại cười đen tối: “Lẽ nào cậu không quan tâm? Tớ cảm thấy đại sư huynh để ý đến cậu lắm đó.”

Viên Viên cười khổ, đáp: “Phó Bắc Thần rất tốt với tớ là thật, nhưng đó là vì anh được dạy tốt, đối xử với người khác khách sáo. Nếu tớ cứ nghĩ xa xôi là anh ấy để ý mình thì khác nào đem thêm phiền phức cho anh?”

Thẩm Du thấy Viên Viên không bài xích chuyện mình thăm dò quan hệ giữa cô và Phó Bắc Thần, liền hỏi thẳng: “Vậy cậu cảm thấy hai người… có khả năng thành không?”

“Hả?” Tất nhiên Viên Viên hiểu ý của Thẩm Du nhưng vẫn chỉ có thể cười khổ: “Đối với tớ thì Phó Bắc Thần… như sao trên trời, ai dà, là sự tồn tại giống như nam thần ấy. Nam thần là để cúng bái, chỉ có thể đứng xa xem mà không chạm vào được.”

Thẩm Du cười mỉm: “Không đúng, theo tớ thấy thì nam thần có thể giữ làm của riêng mà.”

Nghe xong, cô nhìn Thẩm Du, cũng đáp nửa đùa nửa thật: “Có thể, nhưng nam thần thì chỉ có thể kết hợp với nữ thần, ví dụ như là cậu.”

Thẩm Du nhìn Trình Viên Viên nhỏ hơn cô hai tuổi trước mặt, mặt trái xoan chuẩn, da coi như trắng trẻo, mắt rất sáng, mỗi lần nháy mắt đều như có làn sóng trong đó. Thẩm Du bật cười: “Cậu đã coi trọng tớ như vậy thì tớ nhất định phải mời cậu một chén trà rồi. Mà thực đơn dán trên cửa kính khá ngon lành, hay là bữa trưa mình giải quyết ở đây luôn?”

(Do trước đó không rõ tuổi của Thẩm Du nên mình cho hai người là bạn, hiện tại ngại sửa lại xưng hộ tớ-cậu ở mấy chương trước nên thôi xài như cũ luôn-VD)


“Được.” Viên Viên cười đẩy cửa vào.

Ánh sáng bên trong quán hơi tối, âm nhạc nhẹ nhàng, khách không đông, chỉ có dăm ba người chia nhau mỗi góc. Bọn họ chọn góc cạnh cửa, chọn đồ uống.

“Viên Viên, cậu bảo đại sư huynh là nam thần, tớ là nữ thần, vậy Trình Bạch?” Thẩm Du vừa trả lời một tin nhắn, cô đặt điện thoại xuống, nhấp một ngụm cà phê, mùi sữa liền vương quanh miệng.

“Đại thiếu gia tính tình lãnh đạm, kiêu ngạo khó gần, độc mồm nhưng tâm không xấu.”

Thẩm Du bật cười ha ha: “Chuẩn!”

“Vậy còn đại sư huynh? Ngoài từ “nam thần” thì cậu thấy con người anh ấy thế nào?”

Viên Viên không khỏi cắn môi, vắt óc cũng chẳng tìm ra được từ gì bởi trong tim cô, anh không thể chỉ dùng từ ngữ để hình dung.

Thẩm Du nhìn biểu tình của cô, lòng đã hiểu rõ.

Trình Viên Viên thích Phó Bắc Thần.

“Bình thường đối xử với người khác thừa lịch sự, nhưng không đủ nhiệt tình. Tớ thấy, có khả năng anh còn chưa mất nụ hôn đầu ấy chứ.”

“Khụ!” Viên Viên sặc cà phê, sau đó ho liền một trận đến mức mặt mũi đỏ bừng!

Nhưng chỉ có mình cô biết nguyên nhân phần lớn của cái mặt đỏ là gì.

Thẩm Du đứng dậy vỗ vỗ lưng cô, đợi đến khi Viên Viên bình ổn hơi thở thì mới ngồi về chỗ, tay phải chống cằm cười cười: “Viên Viên, tớ muốn theo đuổi đại sư huynh.”

Viên Viên ngẩn ra một hồi rồi mới hoàn hồn: “Cậu thích Phó Bắc Thần?!”

Thẩm Du cười tủm tỉm: “Quá thích ấy chứ! Đại sư huynh đẹp trai, uyên bác, tớ ngưỡng mộ anh ấy. Từ nhỏ đến giờ không có nhiều người khiến tớ ngưỡng mộ đâu.”

“Cậu thấy tớ và anh ấy có hợp nhau không?” Thẩm Du lại hỏi: “Nếu tớ theo đuổi thì cậu nói xem xác suất thành công liệu có cao?”

Viên Viên nghe vậy thì chợt thấy trong lòng hơi khó chịu. Nhưng bọn họ sao có thể không hợp chứ. Cô cho rằng Thẩm Du hợp với tất cả, với Trình Bạch thì là Kim đồng ngọc nữ, còn với Phó Bắc Thần… là nam thần nữ thần. Cô cố gắng đè xuống những cảm xúc chua chát trong lòng, sau cũng chỉ nói được một câu: “Cậu… cố lên.”

“Cố lên?” Một giọng nam ấm áp từ tốn vang lên.

Viên Viên ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Phó Bắc Thần.

Cô bất ngờ, chỉ có thể hỏi: “Sao anh…”

“Anh tới tìm Thẩm Du.” Vừa nói anh vừa đến ngồi lên ghế sô pha của Viên Viên. Anh nhìn Thẩm Du ở phía đối diện, người đẹp Thẩm liền cười cười với anh.

Thôi được rồi, mình làm một cây nấm ở góc tường vậy, Viên Viên thầm nhủ.

Chợt có thêm một người chạy đến, là Vương Gia Nguyên, anh ta thở hồng hộc: “Chỗ này đỗ xe khổ quá đi! Đại sư huynh à, lúc em dừng xe nhờ anh trông xe một lát mà sao anh đi thẳng luôn thế? Xe là của anh đấy, anh không tiếc à?” Vẻ mặt của lính mới Vương Gia Nguyên vẫn còn chút sợ hãi.

Phó Bắc Thần không để ý đến anh ta, anh nhìn Viên Viên, nhìn một hồi rồi nói: “Trán bị va thâm rồi?”

“Hả?”

Nhớ vừa rồi cô đi mua sắm với Thẩm Du, lúc ra khỏi một hàng thì nhầm tưởng cửa kính đang mở, thế là đâm sầm vào luôn, đau đến mức cô ngồi xổm ôm mặt một lúc lâu.

Thấy Phó Bắc Thần vẫn nhìn mình thì cô không khỏi hoảng loạn, cô xoay mặt đi, còn chuyện cái trán thì tất nhiên không thể kể lể chuyện ngốc nghếch của mình được, cô đành đáp “ừ” một tiếng qua quýt, sau đó giả bộ ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Nếu Viên Viên để tâm một chút thì có thể phát hiện ra câu hỏi vừa rồi của anh có vấn đề.

Vương Gia Nguyên ngồi bên Thẩm Du, hất cằm với người đẹp Thẩm coi như chào hỏi, anh ta quay sang Viên Viên: “Trình Viên Viên, lần trước chúng ta từng gặp mặt ở nhà đại sư huynh rồi, tôi tên là Vương Gia Nguyên.”

Viên Viên quay đầu lại, lịch sự gật đầu đáp lời: “Chào anh.”


Phó Bắc Thần hỏi các cô: “Vẫn chưa ăn cơm?”

Thẩm Du trả lời: “Đợi đại sư huynh đến mời đây.”

Anh không hề biểu lộ gì: “Vậy chọn món đi, hay là đi chỗ khác?”

Thẩm Du cười hì hì: “Lưng mỏi eo đau, lười đi lắm rồi, ở đây ăn luôn thôi.”

Viên Viên thấy Phó Bắc Thần ngồi rất gần mình, vạt áo còn chạm vào áo cô làm cô khó tránh ngượng ngùng, cô len lén ngồi dịch ra.

“Em muốn ăn gì?”

“Dạ?” Viên Viên ngẩng đầu lên.

Phó Bắc Thần đặt menu trong tay đến trước mặt cô, cánh tay huých cô: “Xem đi, muốn ăn gì?”

Cô giật thót, tiện tay chỉ vào cơm thịt bò ở trên cùng trong menu, cô chẳng có hứng ăn gì cả.

“Sao anh lại đi với đại sư huynh?” Thẩm Du hỏi Vương Gia Nguyên.

“Anh ấy muốn mua máy tính, mà anh là cao thủ nên…” Vương Gia Nguyên khua tay.

“Anh cũng chỉ được mỗi khả năng đấy là hơn người.” Thẩm Du lắc lắc đầu, nhìn Phó Bắc Thần: “Đại sư huynh, sao phải thay máy tính thế? Em nhớ nửa năm trước anh vừa mua mới mà?” Xưa nay Phó Bắc Thần không hề lãng phí hay khoe khoang.

Anh bình thản đáp: “Hai hôm trước không cẩn thận làm hỏng mất.”

Viên Viên âm thầm quan sát người đẹp Thẩm, thấy thái độ của cô ấy với Phó Bắc Thần và Vương Gia Nguyên y như nhau, chỉ có thể than một tiếng: cách người đẹp theo đuổi thật cao thâm, bí ẩn…

Không lâu sau, phục vụ mang lên cơm bò của cô, phả khói nóng hổi. Cô không chú ý mà đưa tay ra cầm đôi đũa, một giọt dầu liền bắn lên mu bàn tay, làm cô kêu lên một tiếng. Ngay giây tiếp theo, Phó Bắc Thần cầm lấy tay cô, nhanh chóng lau giọt dầu bằng khăn ăn trên bàn. Viên Viên ngại ngùng rụt tay ra nhưng anh cầm chặt không cho cô động đậy, tiếp đó anh lấy một tờ giấy khác, thấm ướt bằng nước lạnh trong cốc rồi phủ lên tay cô.

“Đại sư huynh, còn chả tính là vết bỏng nhẹ nữa là, anh có cần phải sốt sắng thế không?” Vương Gia Nguyên trợn mắt, quả thật chưa từng thấy đại sư huynh mình như thế này bao giờ.

Cuối cùng Phó Bắc Thần cũng thả tay Viên Viên ra, anh không để bụng lời của Vương Gia Nguyên, chỉ nói: “Giáo sư Phó chắc thường nhắc mấy đứa không được coi nhẹ chi tiết nhỏ?”

Vương Gia Nguyên, Thẩm Du, Viên Viên: “…”

Viên Viên lật tờ giấy ra nắm trong tay, trong lòng cảm giác như có hai luồng nóng lạnh đan xen, như niềm vui và sự chua xót.

Di động đặt trên bàn của anh vang lên, cầm lên nhìn, là tin nhắn của Thẩm Du: “Đại sư huynh, giờ em mới biết vừa nãy gửi anh tấm ảnh kia chắc anh đau lòng đến mức nào, đến mức nhắn ngay em hỏi đang ở đâu.”

Phó Bắc Thần để điện thoại xuống, nhìn Thẩm Du: “Gần đây có vẻ em khá rảnh?”

Người đẹp Thẩm cười khẽ: “Bận, nhưng vẫn phải kết hợp lao động với nghỉ ngơi chứ? Thế nên mới tìm Viên Viên.” Vừa nói vừa nhìn sang Trình Viên Viên: “Em thấy có rất nhiều chủ đề và sở thích chung với cô ấy.”

Viên Viên nhớ vừa nãy nói chuyện với Thẩm Du về phim ảnh, tác phẩm văn học v.v… đúng là sở thích khá giống nhau, thậm chí còn thích cùng một người…

Tâm trạng đang phức tạp, cô vẫn khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Phó Bắc Thần liếc nhìn cô, giơ tay bóp bóp trán hơi bất đắc dĩ.

Bữa cơm này là bữa cơm Viên Viên thấy gian khổ nhất. Ăn xong, Phó Bắc Thần bảo đưa cô về nhưng cô không nhìn anh mà cúi đầu nói một tiếng “không cần đâu”, sau đó cất lời chào tạm biệt với mọi người rồi chạy vội về phía trạm xe buýt.

Vương Gia Nguyên nhìn Trình Viên Viên đã đi xa, khó hiểu hỏi: “Đại sư huynh, hình như cô ấy hơi sợ anh?”

Phó Bắc Thần nhìn sang Thẩm Du, nhã nhặn hỏi: “Hôm nay các em làm những gì? Có thể nói cho anh biết không?”

“Thì đi dạo phố mua sắm đó.”

Anh thở dài một hơi, nói với hai người trước mặt: “Cô ấy là người anh thích. Anh hy vọng trong tương lai gần cô ấy cũng sẽ đồng ý thành người yêu của anh. Thẩm Du, em làm bạn với cô ấy thì anh không thể nói gì, nhưng anh mong là em thật lòng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.