Đọc truyện Ánh Lửa Mùa Đông – Chương 1
Vùng biển quốc tế.
một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền.
Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người – những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
” Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là “Thiên sứ ngủ say”!” Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, “Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!”
Năm trăm vạn đôla?
Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả.
Chẳng qua là, món đồ này giá khởi điểm quá cao.
Nên biết rằng, chín cô gái tham gia đấu giá trước đó, giá khởi điểm cao nhất chỉ có mười vạn đôla.
cô gái này như thế nào, sao lại có giá cao đến như vậy?!
Cái loại tâm lý kỳ lạ này bắt đầu làm cho mọi người đều tò mò về cô gái này, trong nháy mắt lại tăng lên cực điểm.
“Sáu trăm vạn!”
Người đầu tiên kêu giá là vị khách quý ở hàng ghế số 3.
Mỗi người khách khi tham gia buổi đấu giá đều có phòng VIP do mình tự bao, phòng thủy tinh trong suốt cách bàn triễn lãm khá xa, những tấm thủy tinh này đều có thể thấy vật một chiều.
nói cách khác, chỉ những vị khách tham gia buổi đấu giá mới có thể nhìn thấy món đấu giá trên bàn, những người không tham gia thì không tài nào có thể thấy.
Cực kỳ bí mật, cực kỳ riêng tư.
Sợi dây thừng trên chiếc rương lớn chậm rãi thu lại, từng chút một kéo lên.
Đầu tiên một cái chân nhỏ lộ ra, đó là một cái chân đẹp như ngọc.
Dưới ánh đèn, đôi chân dường như được khắc ngọc lên, mỗi ngón chân như một tác phẩm nghệ thuật, không thể chê vào đâu được.
Quả nhiên là cực phẩm.
“Tám trăm vạn!”
Dây thừng lại tiếp tục kéo lên.
Cả bàn tay và đôi chân đều lộ ra ngoài, cô nghiêng nguời dựa vào trong rương như một chiếc ghế sô pha thoải mái.
Mái tóc đen như tơ lụa xõa xuống, để lộ một chiếc áo cao bồi ngắn tay bên đôi chân dài, chớp động như một viên ngọc sáng bóng.
Đó là đôi chân tinh tế xinh đẹp, có tỉ lệ thon dài hợp lý, trẻ tưởi mà còn xinh đẹp.
“Chín trăm vạn!”
“một ngàn vạn!”
…
Giá càng lúc càng tăng cao, dây thừng cũng từ từ kéo lên cao một chút.
hiện tại, đã không còn nghi ngờ thân thể của cô gái nữa, cô còn rất trẻ, chẳng những thế cơ thể còn rất xinh đẹp, đầy đặn, lại ngạp tràn sức sống của tuổi trẻ.
“Hai trăm ngàn!”
Lại thêm một phòng bao kêu giá, toàn bộ hội trường đấu giá bắt đầu nổi lên cao trào, ánh mắt của tất cả moị người đều tập trung lên chiếc rương ở trên cao.
Ai cũng đều muốn nhìn xem, bộ dạng cô như thế nào.
Chiếc rương lại đi lên một chút, không còn thứ gì che chắn cô gái nữa, nhưng bọn họ vẫn không thế nhìn thấy bộ dạng của cô.
Bởi vì trên mặt cô còn đeo một chiếc mặt nạ, còn che mất nửa khuôn mặt trên của cô.
Nhưng lại lộ ra chiếc cằm nhọn, đôi môi anh đào mềm mại, lộ ra ngoafi chiếc mặt nạ là đôi lông mi dài rũ xuống.
Đẹp đẽ, thoát trần.
Quả nhiên là thiên sứ ngủ say.
trên vành tai tinh tế là một chiếc hoa tai đá quý, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Khách quý ghế số chín, nhìn thấy chiếc hoa tai kia, bàn tay lười biếng đặt lên bàn, bỗng nắm chặt lại.
Sau đó, anh ta ngồi thẳng lên, tiến đến chiếc micro phun ra hai chữ.
“một tỷ!”
một tỷ để mua một cô gái sao?
Trừ người khách số chín đó ra, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Cho dù cô có là một thiên sứ, nhưng cũng không có giá trị đến như vậy?
Trầm mặc một lát, tất cả mọi người đều chọn buông tha.