Anh Lính Là Người Chồng Tốt

Chương 12


Đọc truyện Anh Lính Là Người Chồng Tốt – Chương 12

Có câu ngạn ngữ nói rất hay, buổi tối ngắn ngủn (1), Triệu Phương Nghị còn cảm thấy chưa đủ nhưng ngoài cửa sổ trời đã dần sáng rồi. Vừa nhìn phía dưới thì cô vợ nhỏ bộ dạng mờ mịt, cả người đầy những vết hôn xanh hồng, cái miệng nhỏ sưng phù hơi nhếch lên như đang cầu xin anh cắn lấy nó.

() Trích trong bài Trường Hận ca: “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều”. Bản dịch của Tản Đà: “Đêm xuân ngắn ngủn có ngần, Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra”. 

Trong lòng Triệu Phương Nghị tràn đầy thương yêu nhưng lại luôn luôn cảm thấy không đủ. Chỉ lấy cớ là sắp tới mình sẽ đi rất lâu, phải quý thời gian ôn tôn này rồi.  Ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hôn một đường từ đầu đến chân, đặc biệt là nơi mềm mại làm hắn lưu luyến liên tục. Thể lực của Triệu thiếu tá là hạng nhất lại là lần đầu được khoe sức lực, lại yêu thương Điền Mật một lần nữa.

Cho dù Điền Mật là người của hai kiếp nhưng với thế tiến công đó chỉ có thể nộp khí giới đầu hàng, không hiểu tại sao kiếp này Triệu thiếu tá lại dũng mãnh như vậy?

Điền Mật Nhi không hiểu, đó là bởi vì kiếp trước nàng không hề tình nguyện cưới, Triệu Phương Nghị trời sinh có thể làm cho phụ nữ “tính phúc”, nhưng kiếp trước cô là tiểu cô nương lần đầu nếm vị đời, cô vừa giãy giụa kêu khóc lại ngăn cản nên Triệu Phương Nghị mất hứng thú, cũng đâu phải là trời sinh anh có khuynh hướng chịu ngược đâu. Kiếp này cô khéo léo còn phong tình van chủng, cao triều liên tục làm lòng người đàn ông của anh thỏa mãn, Triệu thiếu tá mới nếm thử phụ nữ lại gặp được cực phẩm (đồ tốt) thì làm sao có thể hiểu cái gì là kìm chế. Hơn nữa Triệu Phương Nghị còn là quân nhân, người khác chưa thể tái chiến ngay được nhưng Triệu thiếu tá không hề gì, một lần lại một lần làm Điền Mật Nhi lên xuống.


Sảng khoái qua đi Triệu Phương Nghị nhìn Điền MẬt nhi ngủ mà vẫn còn thở hổn hển, cả người cô toàn mồ hôi, sợ cô sẽ bị lạnh nên anhlấy chăn đắp kín cho cô rồi vào phòng tắm. Lúc tắm rửa phát hiện trên đỉnh tiểu Nghị có tia máu nhỏ, trong rừng rậm màu đen cũng thấy một chút máu, Triệu Phương Nghị biết mình không tiết chế làm đau Điền Mật nhi rồi.

Anh chuẩn bị một chậu nước nóng, anh muốn lau người cho Điền Mật Nhi. Anh nhẹ nhàng mở hai chân của cô, nhìn thấy đóa hoa nhỏ vô cùng đáng yêu của anh sưng đỏ. Cả hạ thân của Điền Mật Nhi đều làtinh hoa của anh, anh ngạc nhiên nhìn thấy máu, trừ lạc hồng ra thì phía dưới đóa hoa cũng có một vết thương nhỏ. Triệu Phương Nghị vắt khăn lông, nhẹ nhàng chườm nóng cho đóa hoa nhỏ, cẩn thận lau. Nhưng vừa lau sạch sẽ thì từ trong nhụy hoa lại chảy ra chất lỏng, mắt Triệu Phương Nghị tối sầm lại, suýt nữa thì không giữ được mình. Lau qua người cho cô, Triệu Phương Nghị vội vàng đắp chăn lại cho cô, thầm nghĩ cô đúng là do ông trời phái đến để  khảo nghiệm tự chủ của anh mà.

Dùng nước lạnh xả qua, Triệu Phương Nghị tiến hành luyện tập hằng ngày,  chạy mười vòng quanh chung cư, hít đất nửa giờ. Nhưng hôm nay sau khi chạy mười vòng thì cảm thấy không còn thể lực nữa, Triệu thiếu tá của chúng ta chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy! Vừa mới phá thân xử nam, thể lực đã giảm sút rồi.

Mồ hôi, sao không nghĩ rằng anh đã giày vò vợ bao nhiêu lần!

Kiên trì hoàn thành bài rèn luyện buổi sáng, Triệu Phương Nghị một thân toàn mồ hôi về nhà, mặc dù mệt nhưng cả người sảng khoái, tinh thần phấn chấn trở về nhà. Về đến nhà bữa sáng đã dọn lên.

Phương Di và dì giúp việc đang bày thức ăn, thức ăn có vẻ phong phú hơn thường ngày, cháo trứng và cháo dinh dưỡng gì đó.

“Con về rồi à! Đi rửa mặt rồi gọi Điền Mật xuống ăn cơm”.

Triệu Phương Nghị dội nước qua ở phòng bếp, không lên phòng sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Điền Mạt Nhi: “Để cho cô ấy ngủ thêm, vừa mới ngủ được một lúc, khi nào dậy thì ăn thôi”.


Thật là đói bụng, Triệu Phương nghị hớp hai hớp hết bát cháo, lại ăn thêm mấy cái bánh bao hấp.

Phương Di ăn được một miếng, muốn nói nhưng lại thôi. Suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Phương Nghị…”.

Triệu Phương Nghị ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi xem mẹ có chuyện gì.

Phương Di lúng túng nói: “Khụ! Vẫn đang là tân hôn, Điền Mật tuổi vẫn còn nhỏ, con nên tiết chế một chút!”.

Triệu Quốc Đông cũng lúng túng đỏ mặt: “Chuyện trong nhà vợ chồngson chúng nó mà bà cũng quan tâm, ăn cơm đi!”.

Phương Di không tự nhiên nói: “Tại tôi sợ bọn nhỏ làm trễ việc chính, ngày mai còn phải về nhà của Điền Mật. Hôm nay phải đến nhà họ hàng chào hỏi!”. Chuyện này không thể trách Điền Mật được, hôm qua lúc bà đừng ngoài cửa rõ ràng nghe thấy tiếng Điền Mật đang cầu xin, nhưng mà con trai mình tích cực như thế bà đâu thể ngăn cản trực tiếp.


Triệu Phương Nghị là người trong cuộc lại coi như không có gì, ăn uống xong, lau miệng nói: “Vậy thì chờ đến Điền gia về đã!”.

“Cái đứa nhỏ này, cố chấp, không nghe”. Bữa sáng tan rã với sự không vui vẻ.

Mặc dù trong người không thoải mái nhưng Điền Mật Nhi cũng không lười biếng nằm suốt trên giường mà đi tắm rửa mặc áo sơ mi nửa tay áo màu đỏ, quần dài, đi tất chân màu cam và giày da. Lúc đó cô định mua giày cao gót 10cm để cao bằng Triệu Phương Nghị nhưng bây giờ chưa có kiểu như vậy, 5cm đã là cao rồi. Sau khi ăn mặc cẩn thận cũng che vết hôn đầy người, nhưng hai dấu hôn trên cổ không giấu được, trời nóng như vậy mang khăn lụa thì không hợp lý. Cô đành dùng phấn che đi rồi buộc đầu công chúa, nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra được gì.

Phương Di hờn dỗi, cảm thấy thể diện của bà đều bị con trai vứt sạch, phải đi gặp trưởng bối trong nhà hay là còn đợi người ta đến cửa! Cũng tại nó mà con dâu còn chưa rời giường được, không đi gặp họ hàng, sau này giải thích với họ làm sao?

Không ngờ đến buổi trưa Điền Mật Nhi đã thức dậy còn trang điểm một chút vừa đẹp lại quyến rũ. Nhưng mà nhìn kỹ thì cũng vẫn thấy vẻ mệt mỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.