Đọc truyện Anh Lại Gặp Em – Chương 62: Nếu yêu nhau thì dắt tay nhau đến bạc đầu (1)
“Thần Thần!” Thím Ngọc đã làm quản gia ở Lục gia nhiều năm, buổi tối chợt nhìn thấy cậu chủ Lục Thần Hòa đã lâu không về lại đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà, ngạc nhiên không nói được lời nào.
Lục Thần Hòa lấy ngón tay đặt lên môi ra hiệu đừng lên tiếng, ý bảo thím Ngọc đừng lớn tiếng làm kinh động mọi người.
“Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cuối cùng thì cậu cũng chịu về rồi, nhưng dọa tôi sợ chết đi được.” Thím Ngọc vừa cố đè thấp giọng của mình, vừa lấy một đôi dép sạch trong tủ giày ra cho anh thay.
Nhiều năm không về nhà, Lục Thần Hòa cũng không nhớ rỡ nữa, có lẽ là trước khi ra nước ngoài, có lẽ là lúc ra nước ngoài, hoặc là lúc mẹ anh qua đời. Anh cho rằng mọi thứ trong căn nhà này anh đã không còn nhớ gì nữa, nhưng khi nhìn thấy phong cách trang trí quen thuộc trên cánh cửa, toàn bộ ký ức trong căn nhà này lại chợt ùa về.
Dọc theo cầu thang, từng bậc từng bậc, chậm rãi bước lên lầu hai, cho dù là hành lang hay là hoa văn trang trí trên tường đều vô cùng quen thuộc.
Bình hoa trang trí cũng không thay đổi gì.
Anh hít một hơi thật sâu, đẩy cửa một gian phòng bên tay phải, nhẹ nhàng mở đèn. Bộ chăn ga trên giường ngay ngắn đến mức không hề có một hạt bụi nào, sàn nhà lại càng sạch sẽ hơn, đến mức có thể soi được bóng mình, trong tủ có rất nhiều sách, tất cả đều vẫn như lúc anh rời đi.
Anh ngồi xuống ghế, nhìn hết thảy mọi vật trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Ngay lúc anh rơi vào trầm tư, thím Ngọc bưng ly nước nhẹ nhàng bước vào.
“Dù cậu không quay về, nhưng ngày nào tôi cũng dọn dẹp phòng cậu một lần, hy vọng ngày nào đó cậu sẽ quay về. Nghĩ rằng cậu sẽ về.” Thím Ngọc vừa rót nước, vừa không kềm chế được mà rơi nước mắt.
Anh đi tới, kéo thím vào lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng của thím, an ủi: “Tôi chưa từng nói sẽ không bao giờ quay về, tôi ở lại Hương Khê sơn trang, bởi vì nơi đó gần nơi làm việc của tôi, không cần ngày nào cũng phải lái xe đường dài từ thành phố N.
Thím Ngọc lấy ly nước lạnh đưa cho anh, nhỏ giọng nói: “Thần Thần, cậu có đói bụng không? Tôi đi làm thức ăn khuya cho cậu.”
Anh khẽ nở nụ cười, nói: “Không cần, tôi ăn ở ngoài rồi, vẫn còn no lắm.”
“Được được được, vậy cậu đi mau đi tắm đi, có gì thì mai nói, nghỉ ngơi sớm một chút “
“Được, thím cũng nghỉ sớm một chút.” Lục Thần Hòa khẽ hôn nhẹ lên trán Ngọc Tấn, “Ngủ ngon. “
“Nghịch ngợm, ra nước ngoài toàn học những thứ không đứng đắng.” Thím Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời khỏi đó.
Anh xoay người đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lại, không nhúc nhích, để mặc dòng nước ấm áp tùy ý lướt qua thân thể. Trong đầu vẫn suy nghĩ chuyện tối nay, anh không phải là rung động nhất thời nên mới không suy nghĩ đồng ý chuyện kết hôn giả với Thị Y Thần.
Anh cũng thấy thật kỳ lạ, vì sao lúc nào cũng gặp Thị Y Thần, hơn nữa lúc nào cũng trùng hợp khi cô đi xem mặt?Nếu nói đây là một loại duyên phận, có thể nói duyên phận kiểu này đúng là kỳ lạ. Mỗi lần cô đi xem mặt, anh cũng tình cờ đến đó ăn cơm, không phải một kẻ biến thái như cô đã nói. Nhưng mà trong mắt của cô, có lẽ anh chính là một kẻ biến thái thích theo dõi người khác một cách điên cuồng, cho dù có dùng trăm cái miệng để giải thích, cô cũng chưa chắc sẽ tin. Chuyện này chẳng lẽ là ‘duyên trời định’ trong truyền thuyết sao?
Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào giống cô, phản ứng cũng chẳng giống ai, như một dây pháo nổ chậm từng chút từng chút, cứ nổ lốp bốp rất lâu. Nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng, cao ngạo, dáng vẻ thần thánh không thể chạm đến được, nội tâm có vẻ rất kiên cường, nhưng trên thực tế lại giống như một chú cún nhỏ, hoặc là một chú mèo nhỏ yếu ớt bị vứt ven đường.
Cũng không biết sức khỏe thuộc loại gì nữa, lần nào xem mặt cũng gặp phải chuyện không thể ngờ, lần nào cũng khiến anh “kinh hỷ” không thôi. Kinh là vì lại gặp cô đi xem mặt, hỷ là vì sao mỗi lần trông thấy cô đi xem mặt đều có cảm giác vui vẻ. Một người con gái không cần diệu dàng săn sóc, không giả vờ đáng yêu để mong được chiều chuộng, lấy sự cao ngạo để làm lá chắn cho bản thân, e là có đi xem mặt thêm mười năm cũng không tìm được đối tượng ưng ý. Chỉ cần vừa nghĩ đến quá trình cô đi xem mặt, lúc nào cũng không thể nhịn được mà bật cười.
Theo bản năng, anh cong khóe môi, để lộ một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Lục Thần Hòa chợt nhìn thấy bản thân mình trong gương, trên môi nở một nụ cười, khiến anh cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, giống như khoảnh khắc anh đứng gõ cửa nhà lúc tối nay vậy.
Có lẽ với người khác, cuộc sống của anh muôn màu muôn vẻ, ăn chơi trụy lạc. Thật ra chỉ trong lòng anh mới hiểu cuộc sống của mình vô vị đến nhường nào, thậm chí có thể gọi là cô độc. Một thời gian dài, anh không biết mình muốn gì, bởi vì cho đến bây giờ anh không thiếu gì cả. Mẹ qua đời, mang đến cho anh tổn thương trầm trọng, sau khi bị vứt sang Mỹ, cuộc sống vô cùng tẻ nhạt khiến anh gần như quên mất sự ấm áp, rung động nơi lòng ngực. Từ Mỹ trở về, lại trở mặt với bố mình một lần nữa, vì thích theo đuổi nghiên cứu nông nghiệp nên không màng đến sự nghiệp của gia tộc, giây phút ấy, anh mới cảm nhận được thế nào là cảm giác thỏa mãn, bởi vì đó chính là thứ anh mong muốn. Thị Y Thần chợt xuất hiện không có dấu hiệu báo trước nào, mang đến cho anh cảm giác đồng cảm,rõ ràng rất nhu nhược, lại có lúc quật cường như vậy. Có rất nhiều thứ anh vẫn chưa biết rõ, nhưng có một việc anh có thể khẳng định, anh bị một cô gái kỳ lạ là cô hấp dẫn, thậm chí trong đầu còn xuất hiện ý nghĩ muốn kết hôn với cô.
Đêm nay, anh nằm trên giường, trằn trọc, mất ngủ cả đêm.
“Anh?” một cậu trai hơn mười tuổi vốn đang ngồi ăn bữa sáng, nhìn thấy Lục Thần Hòa ở phòng ăn, lập tức buông dao nĩa trong tay, chạy lao vào lòng anh, vui sướng hò hét: “Anh à, em nhớ anh muốn chết! Nhớ chết mất! Anh về lúc nào vậy?Đêm qua sao?Em muốn đến Hương Khê sơn trang thăm anh, nhưng mà bố không cho. Anh về rồi thật tốt quá!” câu “Em muốn đến Hương Khê sơn trang thăm anh, nhưng mà bố không cho” nói cực khẽ.
Lục Thần Hòa không nói gì chỉ ôm lấy Lục Thần Thụy, dịu dàng cười nói: “Lục Thần Thụy, em làm vậy là muốn anh bế em xoay ba vòng sao?Hay là muốn anh dỗ em ăn đây?”, “Em đã học tiểu học năm năm rồi, không còn là trẻ con nữa.” Lục Thần Thụy lập tức nới lỏng cánh tay.
Một miếng thịt xông khói mới vừa cho vào miệng, Lục Giai Ngưng ngồi giữa phòng ăn thấy Lục Thần Hòa, cảm thấy khó tin. Dừng động tác chăm chú nhìn anh, nhã nhặn nuốt miếng thịt xuống, giọng điệu mỉa mai: “Nước ở Tây Hồ cạn rồi, hay là Lôi Phong tháp sập rồi?Lục đại thiếu gia của chúng ta lại chịu về nhà?”Lục Thần Hòa chưa kịp mở miệng, ông bố Lục Trường Kính ngồi ở vị trí chủ tọa lạnh lùng nhìn Lục Thần Thụy nói: “Đã bảy giờ mười lăm phút rồi, vẫn chưa ăn sáng xong sao?Hôm nay con không cần đi học à?”
“Ăn xong rồi, con ăn xong rồi.” Lục Thần Thụy vội vàng nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, rót nửa cốc sữa bò, nhận lấy chiếc cặp thím Ngọc đưa, bước qua Lục Thần Hòa lại không quên quay lại nhìn anh một cái,”Anh, em đi học nhé, anh nhớ chờ em về, không được chạy đâu đó.”
“Ừ.” Lục Thần Hòa nhìn nó, mỉm cười.
Ngồi bên cạnh Lục Trường Kính là một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi ăn mặc nhã nhặn, không được xem là xinh đẹp, nhưng khí chất lịch sự trầm tĩnh khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, cô ta cười nói: “Thần Hòa, cậu muốn ăn gì?Thích ăn món Trung hay là món Âu?Nếu muốn ăn món âu, trong bếp có thịt xông khói và trứng gà; nếu như muốn ăn món Trung, chỉ có cháo, nhưng cậu muốn ăn gì tôi sẽ đi chuẩn bị cho cậu.”
Lục Trường Kính quát cô ta: “Chuẩn bị cái gì mà chuẩn bị?Lãng phí lương thực, cơm thừa, thức ăn thừa thì không ăn được sao?”
Cô cuối đầu, đứng không được, ngồi cũng không xong.
Lục Thần Hòa nhướng mày nói: “Dì Hoa, không cần phiền đến vậy, có cái gì tôi ăn cái đó là được rồi.” Anh ngồi xuống đối diện bố mình, nhìn ông mỉm cười.
Thím Ngọc vội vàng bước vào bếp, mang toàn bộ thịt xông khói, trứng gà, cháo bưng ra hết.
“Cảm ơn.” Lục Thần Hòa lại cười nhẹ.
“Mất hết khẩu vị.” Lục Trường Kính dùng sức đặt mạnh đôi đũa xuống, đứng dậy rời đi.
Trương Xuân Hoa nhìn Lục Thần Hòa khẽ gật đầu, ý bảo anh từ từ ăn, sau đó cũng rời đi.
Lục Trường Kính và Trương Xuân Hoa vừa đi, trên bàn ăn chỉ còn hai chị em Lục Giai Ngưng và Lục Thần Hòa. Lục Giai Ngưng ăn xong trứng chiên, ưu nhã lau miệng, lúc này mới liếc mắt về phía Lục Thần Hòa, nói: “Lần này về lại định gây ra bao nhiêu sóng gió đây?”
“Em còn nghĩ rằng chị rất nhớ em.” Lục Thần Hòa nhàn nhã ăn bữa sáng.
“Chị rất nhớ em, muốn nhìn thấy em cuối cùng sẽ chết như thế nào.”
“Chậc chậc, oán khí thật sâu.”
“Em thử nghĩ một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không có ngày nào được nghỉ, suốt ngày có biết bao nhiêu chuyện đau đầu, ngay cả nghỉ phép cũng là đi công tác. Sao em không quay về trải nghiệm thử?”
“Thôi quên đi, loại công việc cao cả như kinh doanh khách sạn vẫn thích hợp với chị hơn, em chỉ có hứng thú với cây cỏ thôi.”
“Em đúng là một kẻ đáng đánh, đừng trách người làm chị này không nhắc nhở em, bố tích tụ tức giận lâu như vậy, hôm nay em lại chủ động tìm đến cửa, hậu quả em tự mà hiểu lấy.” Lục Giai Ngưng đứng dậy, bước ra phía sau vỗ vai anh, bày tỏ sự đồng cảm.
Lục Giai Ngưng đi khỏi không bao lâu, bữa sáng Lục Thần Hòa chỉ ăn được một nửa, liền bị ông Lục gọi đến.
Thư phòng rộng lớn yên tĩnh, phong cách cổ điển Trung Quốc điển hình, giá sách gỗ đàn hương xưa đặt dựa vào tường, ở giữa là bàn đọc sách như thật ra là một án thư, trên án thư là một chiếc đèn bàn và văn phòng tứ bảo, bàn ghế hai bên cũng theo phong cách cổ điển, trên tường treo những bức họa của các họa sĩ, thi gia nổi tiếng, trong đó có một bức hoa mẫu đơn là năm đó Lục Thần Hòa nhờ bạn bè đấu giá trong buổi triển lãm để tặng cho bố mình. Căn phòng này là thứ đối lập duy nhất với cả ngôi nhà thiết kế theo phong cách Âu, chi tiết trang trí mang đậm nét cổ điển vô cùng tinh tế, bất cứ ai bước vào đây cũng có cảm giác thư thái. Gian phòng này cũng không phải nơi Lục Trường Kính làm việc hàng ngày, chỉ là mỗi lúc nhàn nhã vào đây để tu dưỡng tính khí, mở cửa sổ ra, chính là hoa viên.
Lục Trường Kính ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế bành, từ lúc Lục Thần Hòa vừa vào cửa, đôi mắt ông đã nhìn chằm chằm vào anh. Trương Xuân hoa rót một chén trà nóng đặt trước mặt ông, rồi nhanh chóng lùi về phía sau.
Lục Giai Ngưng đứng một bên, thấy Lục Thần Hòa bước đến, hơi nhướng mày, nháy mắt, ra hiệu cho anh tự mà giải quyết cho êm đẹp. Trong nhà này ai cũng biết, ông Lục mà nổi giận, có trăm con bò cũng không can ngăn được.
Lục Trường Kính nhấp một hớp trà, nhìn về phía Lục Thần Hòa, nói: “Chuyện của con và Đường Di con định giải quyết thế nào, đã qua hai tháng rồi, vẫn chưa làm hòa với nó sao?”
Lục Thần Hòa bình tĩnh trả lời: “Quan hệ giữa con và cô ấy rất tốt, không hề có chuyện gì bất hòa.”
“Tốt?Bị từ hôn mà bảo là tốt sao?Bố còn cho rằng trong thời gian này con sẽ chủ động tìm Đường Di làm hòa, không ngờ con lại chẳng xem chuyện này ra gì!” Lục Trường Kính đặt chén trà xuống bàn kêu rõ to, nửa chén nước còn lại văng tung tóe ra bàn.
Trương Xuân Hoa lặng lẽ dùng khăn giấy lau vệt nước trà trên bàn.