Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 69: Người bảo hộ
Sang Mi là một cô gái nhạy cảm. Cô gái Lee Sang Mi có đôi mắt màulục trầm luôn lẳng lặng quan sát mọi động tĩnh trong ngôi biệtthự này. Trong những lần tò mò theo dõi, cô gái cũng pháthiện ra ngôi nhà này có mật thất và tầng hầm, không phải một, mà rất nhiều ngõ ngách tinh vi trong lòng đất.
Nhiều lần, cô gái cố bám đuôi theo những người trong nhà, đặcbiệt là Minh để truy tìm manh mối. Dường như cậu phát giác đượcsự theo dõi của cô nên luôn tìm cách dẫn cô đi vòng vèo theomình rồi đột nhiên mất dấu trong những ngõ ngách chằng chịtdưới hầm tối.
Cả Chí Linh, vị hôn phu của cô cũng đang cất giấu nhiều bí mật như Minh, dẫn đến cô hoài nghi đến cậu ấy. Mới đây, sự chú ýcủa cô dần chuyển sang Ella, cô gái xinh đẹp đó cũng giấu giếmrất nhiều bí mật cô chưa biết. Sang Mi ngồi trên bệ cửa sổ,ngắm nhìn quang cảnh dưới ngôi nhà luôn được bao bọc một sự yên tĩnh tuyệt đối. Sau cuộc gọi hỏi thăm ông nội ở Hàn, cô gáicũng đã lân la hỏi ông về tung tích của con búp bê thiên sứ hồi bé cô hay chơi.
Đáp lại cô, ông Lee bảo ông không nhớ nổi. Sang Mi cảm thấybất an, như ông đang cố giấu cô gì đó. Cô gái chợt nhớ đến tấm tranh của con người lạ vẽ tặng, chàng trai đứng đối diện VôĐịnh, có một cảm giác thân quen mơ hồ trỗi dậy. Bức tranhcuộn tròn, đặt trên kệ sách. Lee Sang Mi đứng dậy đi về phía bànđọc sách Cô muốn gọi cho Mai để hỏi han tin tức, nhưng số máylại không trả lời. Liệu có gì không ổn không? Cô rất lo, cũng rất tò mò về Mai, cô bạn Việt Nam dễ thương đó dính dáng tới nhiều chuyện phức tạp. Rõ là thân phận cô ta không bìnhthường.
Tờ lịch trên bàn đánh dấu những ngày qua đã là cuối tháng 7.Sang Mi bắt đầu nôn nao. Thời gian gần 2 tháng đã qua, hết sứcnhàm chán. Mai nói cô ấy gần nhập học rồi. Thỉnh thoảng côcũng đến phim trường chơi với cô ấy. Mai bảo do đóng phim, cólẽ cô ấy sẽ nhập học sau mọi người. Sang Mi cũng muốn đi họctrung học, dù cô đã hoàn thành chương trình phổ thông và dư khảnăng đỗ đại học Seoul với thứ hạng cao. Gia đình cô, ông là một nghị sĩ có tầm ảnh hưởng của Đại Hàn, cha mẹ cô lại từnglà những nhà khoa học rất xuất sắc, vì thế, Sang Mi may mắnthừa hưởng được một trí tuệ hơn người do di truyền. Từ nhỏ, domôi trường sống, ngoài khoảng thời gian du học ở Anh ra thì côluôn luôn học với gia sư.
Sang Mi thực sự thèm thuồng cảm giác được đến trường. Đang suy nghĩ, bỗng dưng có người gõ cửa phòng, cô gái nhỏ ngồi xuống ghế xoay bên bàn đọc sách, tay mở tấm tranh ra ngắm nhìn.
Tôi vào được chứ? Bên ngoài cất tiếng hỏi.
Cô nhận ra đây là giọng nói của Chí Linh.
Vào đi! Sang Mi đáp, vẫn ngồi trên ghế, chất giọng hơi lạnh lùng.
Trước mặt cô, Linh ăn mặc thoải mái ở nhà với mái tóc nhuộm đen lại, sũng nước, chắc vừa tắm xong.
Cô cười: Nhìn bộ dạng này chả ai nghĩ cậu là playboy.
Linh đưa mắt nhìn vào tấm gương ở bàn trang điểm của cô, hỏi: Trông buồn cười lắm à?
Không! Sang Mi xua tay. Ý tôi là cậu trông đẹp trai hơn, thanh lịch hơn đấy.
Linh bật cười, nhướn mắt: Trông ra dáng học sinh không nhỉ?
Sao thế? Cậu muốn đi học lại à? Ai đời đang là dân ComlumbiaUneversity lại chạy về Việt Nam du học à? Nói đến đây cô bật cười thành tiếng rõ ràng.
Anh chàng Chí Linh vẫn tỏ ra bình thản mỉm cười. Trong ánh mắt cậu,Sang Mi là cô gái đơn thuần ban đầu là một rắc rối cậu vô tình bị vướng phải, nhưng dần dà, cô ấy đã biểu hiện ra sự nguy hiểm ngấm ngầm củamình. Cô gái tò mò thật! Những kẻ tò mò không bao giờ có kết cục tốt đẹp nếu họ đã lỡ phát hiện ra điều gì không nên biết.
“Nếu như vậy thì sao?” Linh nói, hình như là không đùa. Lập tức cậu nhận được cái bĩu môi không phục từ cô gái nhỏ.
“Cho tôi xin!”
“Cô không định về Hàn sao?” Cậu hỏi.
Sang Mi đung đưa người trên ghế xoay, mắt dán vào tấm tranh chì trauchuốt, không mấy quan tâm lời Linh hỏi. Chí Linh bị phớt lờ, chân màycậu giật giật khó chịu. Hình như cậu đã quên béng mục đích chính đếnphòng cô là gì.
Buộc lòng, cô gái ngẩng mặt nhìn cậu, giọng hơi gắt gỏng.
“Này, có gì thì nói nhanh, đừng có mà lượn lờ trước mắt tôi như vậy!”
Linh gãi đầu, cậu kéo cái ghế ngồi đối diện với Sang Mi. Trên chiếc bàngỗ tốt thơm mùi nước sơn phảng phất, những món đồ trang trí long lanhtheo kiểu con gái đặt đầy, có lẽ là chiến lợi phẩm sau những lần ngao du khắp nơi mua sắm trong thành phố của cô.
Từ khoảng cách này, Linh có thể thấy ánh nắng nhạt len mình vào lớp kính trong suốt hắt lên người cô gái nhỏ thành một sắc vàng ấm áp. Cậu mímmôi, sau những giây phút suy nghĩ cuối cùng, Linh cũng đành mở miệng:“Chúng ta có nên hủy hôn ước?”
Tấm tranh bị đặt xuống thình lình nên bị nhăn nhúm một mảng, Sang Mimở to mắt nhìn cậu, cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, gằn giọng: “Lído?”
“Tôi không yêu cô!” Linh đáp rất nhanh, không cần đắn đo gì. Trongánh mắt màu lục của cô gái ánh lên vài vệt sáng của nắng nhẹ, cô dichuyển người sát bàn, mặt đối mặt với Chí Linh.
“Nhưng tôi còn thích cậu nhiều lắm đấy, Prince ạ!”
“Cô không thấy giả tạo sao? Cô chỉ đang cố đeo đuổi một thứ mà tự buộcbản thân mình phải yêu thích. Sự háo thắng đáng nguyền rủa của cô làmtôi không thoải mái chút nào!”
Nụ cười nở trên môi cô rất gượng, Sang Mi khoanh hai tay trước ngực,ánh mắt chớp đau đáu nhìn vào Linh, mang nhiều suy nghĩ. Phải chăngthực sự cô đang ép mình đuổi theo một giấc mơ hoang đường? Phải chăngPrince đã không còn tồn tại nữa? Và cô chỉ như kẻ ngốc cố ép mình trởthành nữ chính trong cuốn tiểu thuyết diễm tình do mình tự vẽ ra? ChíLinh, con người đó mãi mãi xa lạ như vậy.
Chưa bao giờ cậu mở lòng với cô. Ánh mắt cậu luôn nhìn cô một cách kìquặc, ánh mắt như đau khổ đó làm cô cứ ngỡ cậu đang có nỗi khổ tâm riêng mà xa lánh cô. Bởi vậy, Linh càng quyết liệt xa lánh cô thì cô lại càng dũng mãnh lao đầu vào, nhốt cả hai trong cục diện bế tắc này. Vậy màhôm nay cậu ấy tỉnh bơ đến mức vô tình nói rõ cảm nhận của cậu với cô,đơn giản là “Không thích!”.
Trong lòng cô, cái cảm xúc hụt hẫng lẫn nghi hoặc con người trước mặtmình. Trên gương mặt kia chỉ nhàn nhàn một biểu cảm thư thái mỉm môinhẹ, ánh mắt đen thanh tĩnh nhìn cô chăm chăm.
“Vậy cậu có nghĩ đến thể diện của hai gia đình?” Cô gái cất tiếng hỏi,giọng lạnh lẽo, những ngón tay giấu dưới gầm bàn bấu chặt vào nhau.Linh cười, nụ cười có phần gượng gạo.
“Cha tôi sẽ không phản đối quyết định của tôi. Ít ra, ông ấy hiểu rằngmột cuộc hôn nhân sắp đặt sẽ không có hạnh phúc. Ai lại muốn con mìnhrơi vào hoàn cảnh mình đã từng trải qua.”
Sang Mi vươn mình, kề mặt gần mặt cậu hơn.
“Còn ông tôi?”
“Nghị sĩ Lee là người điềm đạm, có lí có tình, tôi chắc chắn ông ấykhông muốn cô cháu gái mình yêu thương phải lấy một người không yêuthương cô ấy.”
Linh bình thản trả lời, ngón tay cậu chầm chậm di trên mặt kính củakhung ảnh có hình hai ông cháu của Lee Sang Mi. Trong ảnh, cả hai ngườicười rất vui vẻ, ánh mắt người đàn ông cao tuổi mang theo sự âu yếm vôvàn khi nhìn cháu gái.
Sang Mi đứng dậy, rời khỏi ghế của mình, vẫn dùng những câu hỏi, nhữnglí do gần như bất lực để ràng buộc chàng trai ấy. Nhưng cô cũng hiểu,với con người vô tình như gió ấy, để níu lấy, dường như là một chuyệnquá viễn vông. Chí Linh, à không, là Kang, người con trai ngày đầu tiêngặp mặt cô đã phải lòng. Trong đôi mắt ấy, chàng trai của cô mang theomột nỗi buồn u ám, dù cố mỉm môi cười, nhưng trong ánh mắt kia vẫn cómột khoảng trống cô liêu.
Cô muốn dùng hình ảnh của mình lấp đầy cảm giác trống vắng của cậu. Cômuốn cậu mở lòng ra với mình, nhưng hầu như mọi nổ lực của cô đều thấtbại. Hoàng Thi khuyên cô đừng từ bỏ, hãy nhẫn nại ở cạnh cậu, hãy mỉmcười với cậu. Hoàng Thi là một đứa trẻ hiểu chuyện, cô biết nó rất yêuquý anh trai của mình, cũng muốn tác thành cho cô và Linh. Nhưng anhtrai của nó vẫn hững hờ như vậy. Cô rất thương yêu thằng bé, rất muốnđược là người chung một nhà với nó. Tiếc là… hình như ước muốn đó ngàycàng xa vời!
“Vậy… còn mẹ của cậu? Liệu bà ta có muốn buông tha cho cậu?”
Đến đây, sắc mặt Linh có chút trắng ra, rồi nhanh chóng lấp liếm bằngcách di chuyển mắt chăm chú vào một vật thể nào đó để che lấp cảm xúccủa mình. Sang Mi đi đến bên cậu, mái tóc ngang xõa ngang eo, cô nghiêng nghiêng đầu làm những sợi tóc mềm rơi lên gáy cậu, từ khoảng cách này,Sang Mi cảm nhận được hương sữa tắm của nam và mùi thảo mộc dìu dịu tỏara từ chàng trai. Mùi hương mát lành đó đủ đánh đuổi cơn nóng hầm hậpbên ngoài bầu trời.
Linh khoanh tay vào nhau, ngồi tựa lưng vào ghế, hơi quay đầu nhìn côgái đứng sau lưng. Cậu thấy nhồn nhột trên gáy vì những sợi tóc yếu mềmcủa ai đó chạm trên da thịt mình. Trên tường bên trái, hai chiếc bóngnhập nhoạng xô vào nhau, như dính làm một. Cậu đứng dậy lấy lại khoảngcách vừa phải với cô gái, là nửa mét, khoảng cách ước định để cậu đủbình tĩnh, đủ lí trí để nhắc nhở: đây không phải là Jenny.
Trong phòng, điều hòa được hạ xuống còn 23 độ Censius. Linh đi vòng vềkệ sách, lướt tay trên những gáy sách, trầm ngầm. Lee Sang Mi tư lựcười, ngồi xuống chiếc ghế cậu vừa rời đi.
“Sao? Trả lời đi!”
Cô hối thúc, như là tự tin cho cái lí do khó khăn nhất khiến hôn ước của hai người không thể nào hủy bỏ được. Điệu bộ nhàn nhã của Chí Linh dễlàm cô phát cáu, vì sao cậu ấy có thể thản nhiên như thế? Cô đang muốnnghe cậu trả lời của cậu!
“Cô biết rõ là một khi tôi muốn làm điều gì thì bất cứ ai cũng không có thể ngăn cản tôi!”
“Trừ mẹ cậu!” Sang Mi đáp, mang theo sự tự tin tuyệt đối. Nụ cười củaLinh có chút cứng đờ trên môi. Đôi mắt chàng trai di dần đến bức tranhhọa cô gái, chân mày khẽ cau lại, cậu đăm chiêu nhìn nét vẽ trong tranh, bỗng có chút quen thuộc.
“Ai vẽ bức tranh này thế?” Sang Mi tỏ ra không hài lòng, cứ nghĩ Linh đang muốn lãng đi.
“Cậu thôi cái trò đánh lãng sang chuyện khác không?” Linh không quantâm đến thái độ khó chịu của cô, vẫn khăng khăng hỏi. Một cảm giác thânthuộc hiện lên làm cậu cảm thấy rờn rợn nơi sống lưng. Nét vẽ này… dường như cậu đã trông thấy ở đâu đó.
“Tôi hỏi ai vẽ bức tranh này?” Cậu hỏi lại, giọng nói hạ thấp tiết chếcảm xúc. Cô gái chồm lên phía trước để giành tấm tranh lại, bóng của họ vô tình tạo nên dáng hình một tam giác in trên tường.
“Đừng có nhiều chuyện!” Cô giật tấm tranh trên tay cậu, vuốt phẳng góctranh bị nhăn nhúm. Linh thả người trên ghế xoay, biểu cảm không hàilòng.
Cửa sổ vọng tiếng động cơ xe và tiếng cửa sắt cọt kẹt mở. Linh đi đếnbên bệ cửa sổ, nhìn xuống không gian bên dưới. Chiếc xe màu đen đangchầm chậm vượt qua tấm cổng cao kín mít. Linh nheo nheo mắt vì những ánh nắng rọi xuyên qua lớp kín trong, táp vào mặt.
Chiếc xe của Hiểu Minh, cậu ấy vừa ra ngoài. Mỗi lần cậu ta rời khỏicăn nhà cậu lại thấy có nhiều bất an. Như lần trước, việc cậu ấy đi tìmHàn Băng, cả hai bị tên Black Jack khốn kiếp truy sát, nếu lần đó khôngcó Ella thì có lẽ mọi chuyện đã… cậu không dám nghĩ tới. Hàn Băng luônbị nguy hiểm bất cứ lúc nào, cậu đã hứa với Jonny bảo vệ cô ấy, thếnhưng dường như cậu đang bị bất lực trước sự cố tình ngăn cản của Minh.Cả hai người cùng chung mục đích bảo vệ Hàn Băng, nhưng Minh nhất quyếtlôi kéo cô gái ấy trở về với Heaven.
Còn cậu, sau vài lần gặp nhau, tâm hồn thanh thuần của Bạch Hàn Băng đãkhiến cậu chùng lòng, không nỡ gây cho cô bất cứ tổn thương nào. Cô gáiấy quá lương thiện, nhưng những việc làm của cậu, của Minh thật sự nhẫntâm với cô. Nhất là Minh, cậu ấy muốn cô khôi phục kí ức, điều đó làmsao cậu có thế chấp nhận! Quá khứ của Tiểu Bạch quá đáng thương! Nếu bắt cô ấy nhớ lại tất cả, giống như các cậu đang làm nên tội ác! Cậu không thể cùng hợp tác với Minh là vậy. Mặc dù trong việc hoàn thành kế hoạch thì cả hai luôn thường xuyên chạm mặt nhau, nhưng nhắc tới Hàn Băng như là điều cấm kị. Cậu không muốn vì cô gái ấy mà hai người bọn cậu trởnên mâu thuẫn. Linh nhanh chóng kéo tấm màn trắng che khuất cửa sổ,ngăn bớt ánh nắng cam vàng rọi vào phòng.
“Gì thế?” Sang Mi thấy nét lo âu thoáng qua của Linh nên buộc miệng hỏi. Cô cuộn tấm tranh lại và bỏ vào hộc bàn, khóa lại.
Linh nhún vai, cho tay vào túi quần: “Chả gì cả! Cô không muốn theo dõi xem anh bạn của tôi đi đâu sao?”
Lee Sang Mi nhíu mày.
“Cậu ấy đi đâu thì liên can gì đến tôi?”
“Ồ! Thế à? Không phải cô rất có hứng thú theo dõi cậu ấy sao? Tôi cứ tưởng cô đã thích Minh mà sẽ buông tha cho tôi đấy!”
“Im ngay! Vớ vẩn!”
Sang Mi khịt mũi, cô rất ghét bộ mặt cợt nhã này của cậu. Ngược lại, Chí Linh càng thích thú khi làm cô tức giận. Linh đi đến bên cạnh cô, đôimắt đen trở nên mơ màng, bằng hành động thình lình, cậu ép sát cô gáinhỏ vào tường, khoảng cách của hai người rất gần nhau. Sang Mi hốt hoảng nhắm nghiền mắt. Lập tức, một tràng cười giòn giã vang bên tai cô:“Làm gì khẩn trương thế? Hi vọng được tôi hôn lắm à?”
Giọng nói đó càng cợt nhã hơn. Cô gái cảm nhận rõ ràng cơ thể Linh lạnhhơn cô, hơi thở cũng lạnh lẽo, tuy rất bình ổn. Còn cô, cảm giác từng tế bào li ti trong cơ thể như nóng bừng, hai bầu má rần rần, như có một sự áp bức đè nặng tâm lí. Hơi thở cô ngắn, đứt quãng. Trước con người khólường như Chí Linh, cô không thể đoán trước bước kế tiếp cậu ta sẽ làmgì, càng cố vùng vẫy vòng tay đó, cô càng bị kìm chặt lại. Bàn tay Linh đặt trên eo cô, một tay chống vào tường, tư thế rất ám muội.
Giọng nói cậu ấy cũng trở nên thỏ thẻ, ma mị: “Nói cho cô biết, cậu ấy đi tìm Mai đấy!”
Đôi mắt Sang Mi đột ngột trừng to, cánh tay đang dùng sức đẩy cậu ra bỗng dừng lại, cô nghiến răng:
“Cuối cùng các người muốn gì? Mai có quan hệ gì với cả hai?”
“Như cô thôi! Cô là một con mèo trắng, còn cô ấy là một chú thỏ bạch. Cả hai đều thuần khiết, ngây thơ đến vô tội, nhưng lại nắm trong tay thứbọn này muốn có!”
Linh nhìn sâu vào đồng tử màu xanh lục của cô gái, đây là lần đầu tiêncậu nhìn cô sâu đến như vậy. Cả đôi mắt cũng giống Jenny. Ngày trước,Devil thường đùa, vì cậu ấy và Jenny có đôi mắt màu lục giống hệt nhaunên cậu sẽ thương Jen như em gái ruột, hai người rất giống nhau. SangMi cũng giống Jenny, cũng giống… Devil!
Phát hiện này làm cậu có chút bàng hoàng.
“Angel?” Cô gái nhỏ nhướn mắt, giọng nói lạnh tanh. Giọng nói cô đánhtan sự hỗn loạn đang dấy lên trong lòng Linh. Đáp trả cô, cậu dùng mộtlực siết eo mảnh của cô gái, môi Chí Linh kề sát tai cô:
“Cô đã tìm hiểu tới đâu rồi?”
Sang Mi cười nhạt, sự gần gũi quá mức này làm cô thấy rùng mình, tim đập rất mạnh, cô cố thốt lên rành mạch:
“CU 10 1”
Gương mặt Linh trở nên lạnh tanh, nụ cười tắt ngúm. Tận dụng cơ hội khi cậu sơ suất, Sang Mi dùng sức đẩy chàng trai ra khỏi mình, gương mặtnóng bừng bừng.
“Cũng nhanh thật đấy! Cô có biết cái kết cục của kẻ biết quá nhiều chuyện là gì không?”