Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 55: Giấc mơ quái đản
Hoàng Hiểu Minh mở tròn mắt xem cô gái có đôi mắt giống mình đang kể một hơi, rất cụ thể làm cậu khá bất ngờ.
_ Em gắn camera trên người anh?
Cô ấy bụm miệng, tinh ranh:
_ Hẳn rồi! – Rồi cô búng tay, nháy mắt tự tin. – Nhiệm vụ của em là tháo gỡ mớ bòng bong này.
Nhà của Chí Linh.
Hành lí của nhím xù đã được chuyển đến từ trước. Ngôi nhà hôm nay khá tẻ nhạt khi thiếu đi anh chàng chủ nhà Chí Linh. Chỉ có Hoàng Thi và KìThư đang ở nhà. Chiếc xe màu đen bò chậm vào bên trong căn nhà rồi dừnghẳn. Từ trong xe, cặp nam thanh nữ tú bước, mang theo vẻ tò mò vô cùngcho Phạm Kì Thư.
Hoàng Thi ngồi trên sô pha, thấy hai người vừa mới đến, cậu vui vẻ khoanh tay trước ngực, chào:
_ Long time no see, sister!
Cô gái tóc nâu mừng rỡ ôm choàng lấy cổ cậu em, nói cười:
_ Ưm, Deuce lớn quá! Xém chút chị không nhận ra rồi!
Minh thả người xuống sô pha nghỉ ngơi, đôi mắt khẽ đánh về hướng Kì Thưcùng ánh nhìn phức tạp. Cô gái nhỏ bị ánh mắt ai đó như xuyên thấu mìnhmà khẽ rụt người, vẫn cố lạnh lùng mở to mắt đáp trả. Cô cố cười thậthòa nhã, nói với Hoàng Hiểu Minh đang ngồi đối diện:
_ Cô ấy là…
Nghe có người nhắc tới mình, chiếc Jacket trắng quay đầu nhìn, gương mặt xinh đẹp cong môi mỉm cười, giới thiệu.
_ Hi, tôi là Ella. Tôi là… bạn gái của Black. – Đánh mắt sang Minh.
Minh cười ôn nhu, xoa xoa đầu cô gái tinh ranh, ngọt giọng:
_ Phải rồi! Thưa cô, cô chính là người tình kiếp trước của tôi. Đến giờ vẫn lẽo đẽo theo đòi nợ.
Ella cười sảng khoái, đưa tay tới trước mặt Thư.
_ Cô là Lee Sang Mi, hôn thê của anh Red?
Thư bất ngờ, nhướng mắt:
_ Cô biết tôi?
_ Phải, tất cả những gì về anh Red tôi đều biết… vì tôi là… người tình mười kiếp của anh ấy! Ha ha!
Cả Thi và Minh đều bụm miệng cười. Tính Ella vẫn thích đùa cợt như vậy.Nhiều khi bị tính khí quái đản này trêu đùa mà cả bọn phải dở khóc dởcười.
Thi bông đùa:
_ Vậy em là người tình kiếp thứ mấy của chị thế?
_ Kiếp sau em à, kiếp này sẽ loạn luân mất! Ha ha! – Ella vuốt vuốt mái tóc của Thi, trỏ vào mũi của cậu.
Phạm Kì Thư tỏ vẻ không vui trước người lạ mới đến nhưng vì phép lịchsự, cô vẫn phải ngồi tiếp cô gái ấy. Cô không hiểu nổi rốt cuộc cô gáinày có mối quan hệ gì với ba người họ nữa. Có vẻ họ là họ hàng của nhau, cô gái có gương mặt lai rất giống Chí Linh, đôi mắt hổ phách xinh đẹpnhư Hiểu Minh, lại vừa bảo yêu Thi sẽ loạn luân. Rốt cục là thế nào?
Mãi đăm chiêu suy nghĩ, Thư giật mình khi bị tiếng vỗ tay của cô gái thức tỉnh, chú tâm lắng nghe.
_ Hi cô gái xinh đẹp, chúng ta làm chị em tốt nhé, gọi tôi là Ella.
Trong cơn mơ mụ mị.
Tôi đang ở đâu đây? Tại sao mọi thứ lại trắng xoá như vậy? Cứnhư tôi đang rơi vào một khoảng không vô tận, không hề có lốithoát. Mọi thứ đều trắng toát. Không gian mênh mông vô cùng.
Tôi lang thang trong khung cảnh rộng lớn vô tận này. Không cảm nhậnđược gì cả. Ánh sáng trắng cứ bao bọc xung quanh. Tôi không tìm ra được cánh cửa nào để thoát thân cả. Cảm giác thật hoangmang. Đáng sợ quá!
Đột nhiên, thứ ánh sáng chói loà tự nhiên rọi đến tôi. Tôi đưatay cản bớt những phân tử ánh sáng đang chực ào vào võng mạccủa mình. Ánh sáng kết tụ thành một khung hình chữ nhậtđứng, là một cánh cửa lớn. Mừng quá! Tìm ra lối thoát rồi!
Tôi cố sức chạy đến cánh cửa đang mở ra. Cảm thấy chạy mànhẹ tênh, chẳng có chút mệt mỏi nào. Tôi gắng hết sức vượtqua cánh cửa đó. Ánh sáng trắng lùi lại sau phía sau, tôi đãđến một nơi xa lạ khác.
Tiếng rạt rào, rạt rào và bàn chân nhồn nhột. Trước mắt tôi,biển xanh trong vắt lấp lánh như thuỷ tinh. Ánh sáng cam dịucủa mặt trời chảy dài trên bờ cát. Mây lang thang trôi dạt khắp nơi. Những rặng dừa và phi lao rung lao xao trong gió. Tiếng hải âu chao trên đỉnh đầu, kêu ồn ả. Sao tôi lại đứng trước biển cơ chứ?
Phía sau lưng, đột nhiên vang lên tiếng cười nói vui vẻ, lanhlảnh của những đứa trẻ. Tôi quay đầu nhìn, có hai đứa bé chạy ngang qua tôi. Đứa bé trai có tóc nâu nâu, cơ thể bé phúngphính đáng yêu. Đứa bé đó có đôi mắt thật đặc biệt, nó nhưlàm từ đá hổ phách, trong veo và lanh lợi vô cùng. Đứa bé trai đẹp quá! Đẹp chẳng thua kém Thiên Thần!
Phía sau, đứa bé gái mái tóc ngắn, để mái bằng, gương mặtxinh xắn như búp bê đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhócphía trước. Cô bé quen quá! Hình như… Không! Chính xác là embé trong tấm hình tôi đã lấy trong phòng của ba – cô bé có đôimắt màu xám tro kì lạ, giống như tôi.
Hình như cả hai đứa bé không nhìn thấy tôi, chúng líu ríu chạy ào ra bờ biển, trên tay cầm hai cái làn nhỏ. Tôi tò mò đuổitheo chúng, hai đứa bé vừa cười vừa nói, giọng nói ngọng nghịucủa trẻ con thật đáng yêu.
Thì ra hai nhóc con đó bắt sao biển. Những chú sao biển trôidạt trên bờ biển vắng, màu sắc xinh đẹp. Tôi khựng chân, đứngphía xa, có một điều ít ai biết: tôi sợ nước. Mỗi lần ra biển chơi, tôi chỉ dám ngồi trên bờ đắp lâu đài cát, chưa bao giờtôi dám đi bơi. Mỗi lần đặt chân đến nơi nhiều nước, tôi lạicảm giác rất sợ hãi. Cảm giác cứ như mình đang chết đuối.Thấy nước là run cấy, chẳng còn tinh thần gì cả. Bởi vậy, tôi không biết bơi. Nhìn hai đứa bé chừng ba, bốn tuổi đùa nghịchở bãi biển vắng, lòng tôi chợt dâng lên nỗi bất an vô cùng.
Hai em bé thi nhau đi theo bờ cát bắt sao biển. Bé trai xoắn caoquần, da thịt trắng trẻo, trông thật yêu quá. Đứa bé gái mặcváy trắng in hoa đỏ hăng hái nhặt những chú sao bỏ vào chiếclàn trên tay.
_ Tiểu Bạch! Ở đây có nhiều sao biển lắm này! – Bé trai cất to giọng réo gọi, tay vẫy vẫy em bé gái chạy theo.
Tôi lẩm bẩm: Tiểu Bạch?. Đây không phải cái tên mà tiếng nóibí ẩn hay gọi trong tiềm thức tôi sao? Vậy… Em bé mắt xám tro là Tiểu Bạch? Tại sao tôi lại nghe những tiếng gọi kì lạ vang lên tên gọi này?
Bé gái đuổi theo, vui vẻ:
_ Nhím ơi, xem chú sao biển này có to hay không?
_ To á? – Đôi mắt hổ phách đắc ý, bé trai giơ con sao biển trong cái làn của mình lên. – Làm sao to bằng con của nhím chứ!
_ Chúng ta cá xem ai bắt nhiều sao biển hơn nhé! – Bé gái lém lỉnh nháy mắt.
Thế rồi hai dáng vóc nhỏ bé kia nhanh nhẹn tách xa nhau, mỗi đứa một góc riêng, hăm hở đi nhặt sao biển.
Tôi đứng nhìn chúng, như là mình chỉ là người vô hình. Ánhnắng hắt vào hai thân ảnh kia, trở thành những vệt bóng lùntịt, vô cùng đáng yêu. Tôi ngỡ ngàng tìm kiếm, tại sao không có cái bóng của tôi?
_ Tiểu Bạch! Xem nhiều sao biển chưa này! – Bé nhím vui vẻngoắc ngoắc cô bé đến bên mình. Cậu bé đi dần ra biển, đến khi nước biển dâng hơn đầu gối của cậu.
Tiểu Bạch xách cái làn của mình tới, có vẻ như cô bé khôngnhặt được nhiều sao biển như nhím. Cô bé phụng phịu:
_ Ưm, sao nhím có nhiều sao biển hơn Băng Nhi chứ? Không chịu đâu! Cho Băng Nhi bớt đi!
Cậu nhóc tíu tít cười, cánh môi hồng nhạt dẩu dẩu:
_ Không cho! Không cho! Đây là sao biển của nhím!
Bé gái ngang bướng đuổi theo nhóc con, đưa tay cướp sao biển từlàn của bé trai. Hai đứa bé chạy ra biển xa hơn. Thật ra, vớivóc dáng nhỏ thó đó thì mực nước có sâu, còn cỡ chiều caocủa tôi thì chắc chưa tới đầu gối. Tôi lo lắng nhìn hai đứatrẻ đang lộn xộn ngoài xa. Hai bé hoàn toàn không thấy tôi.
Bé trai bắt đầu nổi cáu khi cô bé phá bỉnh cậu, số sao mà cậu nhặt được bị cô lần lượt bắt thả về biển.
_ Tiểu Bạch chơi xấu quá! Bỏ ra! Không được lấy sao của nhímnữa! – Bé quay vòng vòng né tránh, cặp mày cau lại, hai tay cố đẩy cô bé ra xa mình.
Tiểu Bạch cứ lấn lới, đầy vui thích, mặc kệ phản ứng giẫy nảy của bé nhím.
_ Cho Băng Nhi đi mà! Hi ha! Sao biển chạy hết rồi! Nhím mất sao biển rồi!
_ Buông ra! Không được phá nữa!
_ Sao biển chạy nữa nè! Sao biển bơi mất rồi! Lêu lêu!
_ Băng Nhi! – Nhím hét lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì giận dỗi.Cậu bé đẩy ngã cô bé té nhào xuống nước và nhặt sao biểncủa mình.
Thình lình, con sóng mạnh ập tới khiến Tiểu Bạch không đứngdậy kịp mà bị cuốn đi, có tiếng hét thất thanh của Tiểu Bạchvà gương mặt hốt hoảng của bé nhím tràn tới.
_ Cứu, cứu! A! Cứu! – Tiểu Bạch ú ớ bị chìm dần trong lànnước. Nhím nhỏ vứt cái làn sang một bên, vội vàng đuổi theo.Nhưng em ấy cũng chỉ là một em bé, làm sao có thể vật lộncùng con sóng hung hãn kia nổi.
Tôi bất ngờ, bỏ mặc nỗi kinh hãi với nước, vội vàng chạy ra đến biển. Nhưng…
Tại sao tôi chạm thấy nước mà không ướt? Sao tôi không chạm tayđến hai đứa bé kia được? Chẳng lẽ tôi thực sự đã vô hình,không thể chạm vào mọi thứ? Tôi bị sao thế này?
Bất lực nhìn Tiểu Bạch chìm dần trong dòng nước, lòng tôi như lửa đốt. Làm sao cứu em ấy đây?
Sốt ruột quá! Nhím nhỏ bỏ mặc em bé gái chơi vơi bị nước cuốn đi, chạy thoăn thoắt lên bờ, la hét lên:
_ Cứu với! Cứu với! Tiểu Bạch bị chết đuối! Chú Phong ơi chú Phong! Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Cứu! Cứu!
Bấy giờ tôi mới phát hiện, không xa bờ biển, lấp ló một toàbiệt thự trắng lộng lẫy. Nghe tiếng hét thất thanh, từ bêntrong biệt thự, ba bốn con người vội vã chạy ra ngoài. Chạyđầu là một người đàn ông anh tuấn đeo kính không gọng. A! Đó… đó là cái chú chụp hình với ba cơ mà! Cái chú đó! Đúng chúđó là cha của em bé gái. Ông ấy vội vàng lao xuống biển, bắtlấy cánh tay bé nhỏ ráng đưa lên cầu cứu của Tiểu Bạch. Rấtnhanh, ông bế được cô bé lên, xốc nước.
Nhím nhỏ chạy lại bám lấy chân một phụ nữ xinh đẹp, mếu máo khóc oà lên.
Tôi thấy người phụ nữ còn, đích thị chính là người mẹ bé gái lolắng tột độ, vội vàng đến xem tình trạng đứa bé bị chếtđuối.
Tiểu Bạch được hô hấp nhân tạo và ép tim nên dần tỉnh lại. Cô bé ho sặc sụa, khóc ngất.
Cô xinh đẹp bế bé nhím lên, hỏi han nguyên nhân mọi chuyện.Nhím lắc đầu, khóc rưng rứt. Tiểu Bạch dần tỉnh táo, chỉ vào nhím nhỏ, la hét, khóc lóc:
_ Cha ơi! Nhím ăn hiếp con! Nhím đẩy con ngã xuống nước! Nhímxấu lắm! Con không muốn chơi với nhím nữa đâu! Hu oa!