Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 1: ĐIỂM DANH NHỮNG QUÂN CỜ TRONG TRÒ CHƠI ĐIÊN RỒ
Vào quang cảnh một ngày đầu hạ, không khí trong vắt như một thứ kem mátlạnh, chiếc cổng lớn khép kín im ỉm hàng ngày của dinh thự rộng lớnthuộc gia tộc Stewart mở toang ra đón nhận những lượt xe trầm lặng ravào. Những chiếc xe sang trọng khoác lên mình sắc đen tuyền trang nhãnhư cố tình chỉ rõ địa vị chủ nhân của nó trong xã hội.
Ngôi biệt thự cổ kính này vốn đã lạnh lẽo, đơn độc nay còn tăng thêm sắc màu cô tịch với những gương mặt buồn rượi, thất thần. Khắp mọi nơitrong căn nhà đều treo màn trắng. Loài hoa được cho là có sức sống nhất cũng trở nên thê lương, quỷ dị: sắc hồng bạch tang tóc. Hạ nhân nhà họ Stewart đều mặc trang phục đen, đến chủ nhân và những vị khách ở đâycũng mang đậm một sắc đen trầm mặc. Không khí trang nghiêm, vắng lặng.Đó là quang cảnh của một lễ tang – lễ tang của giới thượng lưu.
Trên tầng ba của tòa biệt thự, lối kiến trúc xưa cũ tách bạch với thếgiới bên ngoài, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc vest đen, gương mặt tri thức đứng lặng bên khung cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật lạnh lẽophía ngoài.
Vài tia nắng yếu ớt còn sót lại vào thời điểm xế chiếu rơi xuống bệ cửa sổ trắng.
– Lucas, xin lỗi cậu, tôi lại không thể bảo vệ được người phụ nữ đó! -Ông quay lại, sắc mặt thất thần, giọng nói vô lực như rệu rã. Ông đangtrò chuyện với một con người nằm trên chiếc giường trắng muốt bất động. Là một người thực vật, người đàn ông trạc tuổi ông có vóc dáng trơ gầy, làn da nhợt nhạt do ít tiếp xúc với ánh nắng mà khô xác, gân xanh liti nổi lên. Người thực vật nằm nặng nề, mệt nhọc đôi mắt mở to chớpchớp, ông không thể cử động cũng như nói chuyện, ánh mắt tuyệt vọngxoáy sâu vào không gian hanh hao mùi thuốc khử trùng.
Người đàn ông đưa tập hồ sơ giấy dầu trên tay, ông mở ra, lật từng trang giấy ố màu trong đó, những nếp nhăn khắc sâu trên cơ mặt hằn lên:
– Chúng ta còn lại họ, những “thiên thần” cuối cùng. Lucas à, cậu đãbiết sắp xếp ván cờ này thế nào rồi chứ? – Ông vẫn trầm mặc nói, đôi mắt u buồn hướng tới người đàn ông đang nằm trên giường. Trong tập hồ sơbao giấy dầu cũ, từng trang, từng trang đang cất giữ những tư liệucực-kì-quan-trọng cho trò chơi này.
Ánh mắt nằm trên giường vô lực đỏ ngầu như uất hận, khép hờ tựa một cái gật đầu xác nhận. Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong phòng, ánhnắng nhạt quyện hơi sương mù hắt vào ô cửa sổ.
– Đã tới lúc trả lại tất cả rồi. Angel – thứ tai hoại kinh khủng củanhân loại, ta phải trừ khử nó, xoá sạch mọi tang tóc đã gây ra. Đó làmột sai lầm! Lucas, chúng ta hãy chấm dứt tất cả nhé!
Con người thực vật kia trơ đôi mắt đau đáu lên nhìn người bạn của mình. Ánh mắt giương lên bày tỏ một quyết định đầy cân nhắc.
Quyết định này sẽ chấm dứt toàn bộ những bi kịch của quá khứ.
Phía dưới khoảng sân rộng lớn, khách viếng tang vẫn lần lượt đến rồi đi. Không gian ảm đạm quệnh đặc sự tang thương. Một kế hoạch của hai conngười đã được quyết định và người sẽ thay họ thực hiện kế hoạch này:những ác quỷ công lý.
Bóng áo vest đen quay mặt nhìn về phía góc sân, tiếng thở dài mang đầyphiền muộn. Mái tóc ông đã lốm đốm màu sương trắng, những trăn trở đãkhiến ông gần như kiệt quệ.
Con người hoang tàn nằm đó, mắt mệt mỏi híp lại, vệt râu lổm chổm sầnsùi trên cằm giật nhẹ như đang phát ra âm thanh khục khặc gắng gượng.Một quãng đời của hai con người đã bị chôn vùi trong day dứt và nuốitiếc trong tội lỗi.
Chỉ còn bước đi cuối cùng này mới khép lại tất cả… khép lại dã tâm của một thế hệ…
Thoát khỏi cái không gian u uất, đượm buồn đó. Một thiếu niên có mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh, đôi mắt nâu đỏ lạ lẫm, gương mặt thanh tú, nướcda xanh xao ngập tràn vẻ vô cảm. Cậu ngồi trên bậc tam cấp dẫn xuốngvườn hoa hồng bạch phía sau biệt thự, tay ôm một con sủng vật có lôngxám, to lớn, là một con chó… nhưng không phải… đúng hơn là mộtcon… Sói. Loài săn mồi khát máu.
Cậu ôm con sói xám vuốt ve trìu mến, con sói không phản ứng, nó nhẹnhàng dụi đầu vào người cậu như một chú mèo nhỏ. Gương mặt chàng traiphẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng, nét buồn đau bị nén chặt sau những đường nét bình thản trên gương mặt.
– Cậu chủ, thì ra là cậu ở đây, mọi người đang đổ xô đi tìm cậu. – Mộtthanh niên có mái tóc vàng, đôi mắt xanh tinh anh, anh ta mặc vest đen, trên ngực áo đính một chiếc huy hiệu màu vàng hình chữ S được cáchđiệu. Anh đến bên chàng trai, thở hắt nhẹ nhõm, ánh mắt dịu lại tia lolắng.
Chàng trai tóc nâu không nói gì, tay nâng đầu con sói xám lên hôn nhẹ,vòng tay ôm chặt con sói vào lòng, biểu hiện như chưa từng biết đến sựtồn tại của anh thanh niên.
– Tại sao cậu lại thả Hero ra? Chủ tịch không thích đâu! – Người thanhniên tóc vàng lia ánh mắt về con sói, anh vội vàng kéo nó về phía mình, nắm vòng cổ của sói xám dẫn về phía chuồng. Con sói níu lại, khẽ gầmgừ, nép vào lòng chàng trai như một sự cầu cứu. Người thiếu niên đó giữ chặt con vật xám lại, gương mặt bình lặng không chút xao động.
– Kevin, cậu vẫn ổn chứ? Đã hai ngày nay cậu không có gì vào bụng rồi.Tôi biết cậu đang rất đau lòng nhưng tất cả đã không cứu vãn được nữa.Cô chủ nhỏ đã mất thật rồi! Cậu đừng như vậy nữa! – Anh thanh niên lolắng, ánh mắt xót xa nhìn chàng trai trước mặt. Cậu ấy đau đến mức không còn một cảm xúc nào. Sao tất cả những bi kịch đau thương nhất đều dồn về cậu bé đáng thương trước mặt anh vậy?
Kevin đứng dậy, tay vỗ đầu con sói như tạm biệt, hành động lạ lùng ômchầm lấy nó như một người thân rồi nhướn người lạnh lùng bỏ đi. Con sói chạy theo như luyến tiếc, lấy răng cố sức kéo ống quần và giày của cậu lại, chân huơ huơ lên cao, rên khẽ ư ử.
– Cậu đi đâu vậy? Bây giờ cậu cần vào trong nghỉ ngơi, chuyện gia đìnhđã rối rắm lắm rồi. Đừng để chủ tịch lo lắng thêm nữa! – Anh thanh niên nhíu chân mày lại bước theo khuyên nhủ.
– Phiền chết đi được! Chuẩn bị xe cho tôi! – Chàng trai lạnh nhạt, bình thản như không có xảy ra chuyện gì. Cậu kìm nén tất cả cảm xúc, giấubản chất trong nét mặt vô cảm của mình.
– Cậu chủ, cậu định đến đâu?
– Nghĩa trang.
Nghĩa trang thượng lưu phía Bắc Luân Đôn.
Nằm trong quần thể những khu mộ của tầng lớp thượng lưu, dãy mộ của gia tộc Stewart được tập trung thành một nhóm liền kề nhau, nằm ở nơi địalý tốt nhất, cả nhóm mộ nằm trên một ô đất cao. Có thể giương đôi mắtvề tít tắp xa xôi, phong thuỷ hoàn thiện được tính toán tỉ mỉ.
Một dáng hình quen thuộc nhẹ nhàng lướt qua từng ô mộ, khung cảnh hanhhao, đượm hơi sương phảng phất. Là chàng trai tóc nâu có đôi mắt nâu đỏ bình lặng như mặt hồ, nét mặt không cảm xúc.
Kevin dừng lại trước một ngôi mộ được dát hoa cương đen nhã nhặn, xungquanh cắt tỉa hoa cỏ gọn gàng. Một điều hiển nhiên là ngôi mộ được chăm chút rất kĩ lưỡng.
Chàng thiếu niên đặt bó hoa hồng bạch xuống ngôi mộ. Nụ cười tươi tắn,ấm áp như muôn ngàn tia nắng trong veo. Cái khuôn mặt lạnh nhạt phútchốc tan biến, chỉ có giọng nói trìu mến pha chút nũng nịu của cậu văng vẳng trong không gian quạnh hiu nơi này:
– Mẹ, con trai đến thăm mẹ đây. Lâu rồi con không đến thăm mẹ, con hưquá phải không? Mẹ ơi, con sắp về Việt Nam rồi, mẹ thường bảo con có một phần máu thịt của người Việt. Qua các bức ảnh, con thấy Việt Nam thật đẹp. Con sẽ tiếp tục nhiệm vụ thay mẹ, có thể rất lâu con mới trở vềđây. Con sẽ nhớ mẹ nhiều lắm! Mẹ đừng lo lắng quá về con! Con của mẹ đã lớn rồi. Trái tim con sẽ mang theo mẹ đi khắp mọi nơi. Con yêu mẹ nhiều lắm!
Những ngón tay thon dài của cậu khẽ vân vê lên tấm bia mộ, mái tóc nâuphất phơ óng ánh những tia sáng từ mặt trời. Trên bia mộ bị sắc nắngchiếu vào, bật lên hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp. Người phụ nữ ấymang nét đẹp đậm chất Á Đông. Nét mặt thuần khiết như cánh hồng bạchtinh khôi. Đôi mắt to sắc tím buồn vời vợi, lắng đọng, diễm lệ. Chân mày liễu dịu dàng. Mái tóc dài xõa qua vai mượt mà như một dòng suối thanh tao. Trên tóc người phụ nữ ấy được cài một sợi ren màu thiên thanhtinh xảo. Cả một gương mặt đầy nét đoan trang, dịu hiền.
– Mẹ à, con là một đứa trẻ xui xẻo. Người thân ở bên cạnh con sớm muộncũng gặp nguy hiểm. Tốt nhất con không nên đến gần họ. Mẹ ơi, con sẽkhông yêu ai đâu. Con sẽ khiến cô ấy đau khổ. Con không bao giờ từ bỏquyết định của mình đâu. Thiên thần mãi mãi là một loài yếu ớt, chỉ cóthể là quỷ dữ, con mới giành lại sự bình yên cho cuộc đời con. Chờ con. Con sẽ làm được! – Những ngón tay thanh mảnh như được gọt dũa trauchuốt vuốt ve tấm hình trước khi phải rời khỏi đây. Giọng nói cậu hạthấp, ánh mắt dấy lên sự khổ sở xót xa. Cậu đã quyết định số phận củamình: cởi bỏ đôi cánh trắng thánh thiện để trở thành một ác quỷ tànkhốc. Tranh đoạt quyền được sống, được yêu thương, quyền được bảo vệnhững người thân thương bên cạnh.
Bó hồng bạch còn lại được chàng trai trang trọng đặt ở ngôi mộ bên cạnh mộ của mẹ cậu. Nụ cười hiền lành và cái nheo mắt lém lỉnh với tấm ảnhtrên mộ toát lên một vẻ thân thiết, chan chứa yêu thương nhưng thấpthoáng xót xa.
– Anh trai yêu! Lâu rồi không gặp! Anh vẫn khoẻ chứ? Nghĩa trang này sắp đón thêm một đứa trẻ thích gây náo loạn rồi. Kara là một đứa bé rấtthích huyên náo. Em giao nó cho anh giữ đấy. Em không còn cơ hội nữarồi! Nó rất thích ăn kem. Giống em. Anh hãy thay em chăm sóc mẹ và Kara nhé!
Hình ảnh một cậu bé khoảng năm tuổi có nụ cười tít mắt. Gương mặt đó có những đường nét giống hệt chàng trai trẻ: vẫn là mái tóc nâu hạt dẻbồng bềnh, đồng tử hổ phách thanh tân. Làn môi như một cánh đào tươisáng. Cái mũi cao thanh tú.. Hàng tên khắc trên bia mộ trông cũ kĩ như đã trải qua một thập kỉ – đứa trẻ trên ngôi mộ đã chết từ hơn mười năm trước: Edward Stewart.
Vẫn là lớp đá hoa cương đen được dát công phu, những loài hoa cỏ mơn mởn xanh trong không gian thanh bình. Dường như đứa bé trên bia mộ có nét gì đó rất mật thiết với chàng trai. Cứ như CẢ HAI LÀ MỘT.
– Cả hai ở trên thiên đàng phải luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc. Những điều còn lại hãy để con làm tất. Ván cờ này cược bằng sinh mạng. Công lí sẽ về với chúng ta. – Cậu trai trẻ đứng thẳng người nhìn cả hai ngôi mộ,giọng nói vẫn dịu dàng nhưng ẩn chứa đầy phẫn uất. Kết thúc sự sống của một thiên thần sẽ là sự hồi sinh của một ác quỷ. Liệu cậu có làm được?
Không khí nhẹ tênh man mác nỗi buồn heo hút của nghĩa trang. Cái cúi đầu thật sâu của chàng trai dành cho hai con người thân thương đầy day dứt và thù hận. Những áng mây rủ nhau kết thành một nhóm xốp phồng trắngphau trên bầu trời. Những dãy mộ kéo dài tít tắp, miên man như con đường phía trước mà cậu phải đi, gian nan, mà lại vô cùng hiểm nguy.
Bầu trời nước Anh yên bình như không đón được cơn BÃO DỮ ập tới. Cơn bão đó sẽ diễn ra tại một nơi khác – nơi bàn cờ đã được dọn sẵn. Ván đấunày ai sẽ chiến thắng? Sẽ có bao nhiêu quân cờ thí? Con hậu nào linhhoạt nhất ván cờ? Mọi thứ bắt đầu. Kẻ vận hành trò chơi điên rồ nhất,hắn sẽ là ai?
Bangkok – Thailand.
Kang chống tay lên cằm, vân vê cúc áo, cánh môi hồng nhạt liếng thoắngliên hồi trong điện thoại. Mái tóc bạch kim phất phơ dưới ánh đèn huỳnh quang sáng trắng.
– Vâng, em sẽ theo dõi nó mà. Nhà vừa có tang lại còn đòi đi xa, thần kinh nó có vấn đề thật rồi.
“Anh hi vọng em giúp được nó.”
– Biết rồi, Alex. Quan hệ của bọn em thế nào anh biết mà. Em sẽ đi ngay. Chào anh!
Đoạn đối thoại ngắn ngủi của cậu thiếu niên tóc bạch đang cầm trên taychiếc máy Nintendo với trò game vẫn đang trong chế độ “Pause”. Cậu nằmdài trên giường, đôi mắt cậu liếng láo đảo qua lại, sau khi gác máy, cái dáng cao gầy mới chịu mò dậy, rời khỏi giường. Chàng trai nhanh chóngsắp xếp quần áo cho vào vali. Tình cờ, trong lúc thu xếp, ánh mắt cậuchạm phải một vật, là một chiếc đồng hồ quả quýt được giấu sâu trong tủáo.
Cậu đang ở trong một căn phòng sang trọng với tông vàng trang nhã, mọivật dụng trang trí trong phòng đều rất bắt mắt, vô cùng giá trị. Kangcầm vật ấy trên tay tần ngần. Bật nhẹ nắp, bên trong hiện lên bộ mặt của một chiếc đồng hồ cũ kĩ ở thập niên 80, lớp vỏ ngoài màu nâu chẳng cógì bắt mắt nhưng nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện một điều vô cùng đặcbiệt: chiếc đồng hồ chạy ngược.
Kang chăm chú nhìn vào nó. Mặt trong của chiếc đồng hồ quả quýt, hìnhảnh một cô gái xinh đẹp hiện lên bên trong, Kang ngồi xuống giường, ngón tay dài mảnh vuốt ve bức hình được gắn vào mặt trong của chiếc đồnghồ:
– Jenny! Anh sẽ đưa em về Việt Nam nhé! Em sẽ mãi ở bên cạnh anh! Anh yêu em nhiều lắm!
Ánh mắt cậu vẽ lên tia yêu thương vô bờ bến với cô gái trong hình. Cậumỉm cười dịu dàng. Môi đặt nhẹ lên bức hình nhỏ nhắn, trân trọng đặtchiếc đồng hồ vào một ngăn riêng trong vali. Có chiếc hộp kim loại vàngóng được lấy ra từ kệ tủ đầu giường, một khẩu súng lục mới toanh dochính cậu chế tạo ngay ngắn nằm bên trong. Kang mở hộp, nâng khẩu súngmàu bạc lên ngắm nhìn, môi cong nhẹ. Lightnigh – tên của khẩu súng đó.Như tên gọi, trong một cái chớp mắt, nó có thể đoạt lấy sinh mạng củađối phương. Thiết kế của nó cho phép thay đạn mới với tốc độ nhanh nhất, độ sát thương cao, và chắc chắn rằng, kẻ nào đã nằm trong tầm ngắm củaLightnigh thì khó có thể giữ được mạng.
Kang nhìn một lượt khẩu súng trên tay, đưa mắt ngắm thử một mục tiêu. Cướp cần.
Khẩu súng vang lên tiếng lạch tạch. Không có đạn. Kang mỉm cười, nhìnbao đạn còn nguyên trong hộp, sau đó lại bỏ súng trở lại hộp, cất vàovali. Xong, cậu vẫn tiếp tục thu dọn, nhanh nhẹn rời khỏi phòng mình.
Bóng tối nuốt chửng mọi cảnh quang, ngôi biệt thự cũng chìm trong sắctối tĩnh lặng. Kang lén lút kéo vali rời khỏi cái nơi oái oăm đang giamcầm cậu. Ngôi nhà buồn chán này quả là không thể trói buộc bước châncậu lâu được. Thoát khỏi nó, cậu sẽ được tự do.
Kang nhẹ nhàng lướt mình qua dãy hành lang hun hút không một bóng người, vệt bóng của cậu trải dài trên nền gạch hoa cương trắng. Không giantịch mịch trơn tru. Hãy cầu nguyện là sẽ không có ai phát hiện ra vụ tẩu thoát này của cậu.
Có ai biết là, có một đôi mắt đen láy đang dõi từng bước đi của Kang.Một cậu bé chừng 14 tuổi đang lấm lét nấp một góc nhìn theo cậu. Đến khi chiếc bóng của Kang đã khuất hẳn, cậu mới thở phào bước ra.
“Sao hả? Hắn trốn về Việt Nam sao?”
– Ừ, tạm thời thì không rõ bây giờ anh ấy muốn làm gì nhưng theo thôngtin chính xác thì anh Kang sẽ đáp chuyến bay sang Việt Nam vào mấy ngàynữa. Chị nhớ những gì đã hứa nha! – Cái miệng nho nhỏ nhanh nhảu máchlẻo. Thi là em trai cùng cha khác mẹ của Kang, dạo này cậu đang kiêmchức vụ “tai mắt” cho vị hôn thê của anh mình ở Hàn Quốc.
“Hi hi, tốt lắm, em rể ngoan, chị cũng phải chuẩn bị về Việt Nam đây, hẹn gặp lại em sau nha!”
– Bye chị dâu! Đi tìm “anh yêu” vui nha!
“Tút… tút ..tút …”
Cúp điện thoại, cái dáng bé nhỏ đang định quay đi bất chợt từ sau lưng cậu vang lên chất giọng trầm trầm:
– Thi! Khuya rồi, con còn đứng đấy làm gì?
Thi nheo mắt, trước mặt cậu, người đàn ông cao hơn mình một cái đầu.Gương mặt tuy đã có những dấu vết của thời gian nhưng vẫn còn rất phongđộ. Ông nhướn mày nhìn Thi, đôi mắt đen cứ chằm chằm vào cậu như muốnmoi móc ra hết thảy những điều mà cậu muốn che giấu.
– Á! Cha! Người làm con hết hồn. – Mặt Thi thảng thốt, vuốt ngực thở phào khi thấy đó là cha mình.
James quét mắt đảo quanh xét nét cậu nhóc làm mặt thằng nhỏ cứ trắngchạch ra. Ông chắp tay sau lưng, tằng hắng, lôi đứa con út ra chỗ sángđèn để hỏi chuyện.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, Thi rụt rè cúi gầm mặt, vân vê ngón tay.
– Kang đâu rồi? – Người đàn ông nghiêm nghị cất giọng, sự uy nghiêm đó làm vai nhóc Thi run run lên âu lo.
Cậu đáp:
– Ơ… ai… ai biết đâu! Con đâu có biết!
– Vậy con đứng đây làm gì?
– Đêm hè nóng bức, Thi đi hóng mát. Cha yêu, sao cha chưa ngủ?
James hừ lạnh, ông đưa tay trỏ vào trán Thi.
– Cử chỉ mờ ám, thái độ mập mờ, cha rất nghi ngờ con! Khai mau lên! Nếu không thì….
Cậu nhóc con hoảng sợ co rụt đầu, môi nó dẩu ra, đưa tay ra ôm đầu:
– Cha ơi đừng đánh Thi. Thi hổng biết gì hết! Anh Kang trốn nhà đi không phải lỗi của Thi đâu!
Sắc mặt người đàn ông đen sạm, chân mày cau lại, gằn giọng:
– Hử? Nó lại trốn đi đâu?
– Nghe đồn là đi giữ trẻ. – Thi đáp.
– Giữ trẻ?
– Vâng. – Thi bé nhỏ ngây thơ gật đầu. – Một đứa trẻ già đầu lớn xác mà không nên thân – anh Kevin.
Trên khuôn mặt của người đàn ông từng trải có nhiều nét đắn đo. Thờigian trau chuốt cho gương mặt ông thêm những đường nét già dặn. Thi đúng là một bản sao hoàn hảo của ông thời trẻ, từ ánh mắt, sống mũi lẫn nétmôi vẫn như khuôn tạc. So với Kang, dù cũng là con, nhưng thằng bé đólại có nét lai châu Âu khác hẳn cha mình. Cũng không quá bất ngờ, nhưngKang và Thi chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, bởi vậy nhìn hai đứa cứtrái tính, trái nết nhau, gặp nhau, trò chuyện đôi chút ắt lại có chiếntranh.
James cau mày nghĩ ngợi, ôm cánh tay, ông trầm giọng:
– Kevin nó thật đáng thương. Nó cô đơn từ nhỏ. Nhưng nói nó không nênthân thì phải suy xét lại nhé. Cha thấy nó chững chạc hơn anh con nhiều, hình như Kang nó lợi dụng việc này mà trốn đi chơi thì đúng hơn. Ơ,nhưng mà Kevin nó không ở Anh sao? Lại đi đâu nữa?
Thi lắc đầu, tinh nghịch nheo mắt, cậu trả lời bằng giọng tỉnh bơ.
– Về Việt Nam.
– Việt Nam? Tại sao phải đến nơi đó? – Ông James đăm chiêu.
Trong ngôi biệt thự yên tĩnh, hai cha con đi dọc phía hành lang dài hun hút.
– Không biết.
Thi dừng chân, có chút chần chừ, vẻ hờ hợt bắt đầu thay thế bằng chất giọng trầm hơn, nó nói như một người từng trải.
– Cha, con muốn về Việt Nam thăm mộ mẹ. Bảy năm rồi, lúc mẹ mất, cha đưa con sang đất Thái này, rồi đẩy con tới Mĩ học, lâu lắm rồi con chưatrở về quê hương. Con muốn theo dõi anh Kang, sẵn về thăm quê hương.Dạo này con thấy Kang hành tung bí ẩn lắm, cứ hay liên lạc với ai, màbí mật lắm cơ. Hình như… có gì đó không bình thường. Cha, cho con vềViệt Nam đi mà! Cha!!! – Từ nghiêm túc, nhóc con chuyển sang nũng nịu,cậu làm bộ mặt mè nheo để lay chuyển núi Thái Sơn trước mặt. Ông Jamesday trán, nhìn cậu mà thở dài.
Con với cái, Kang và Thi cứ như chim trời, hết đứa này đi lại tới đứakia đi. Lúc nào hai thằng nhóc đó cũng muốn bỏ mặc ông, làm ông ủy khuất đến mức phải chạy sang châu Phi xa xôi để theo đoàn bác sĩ từ thiệnchăm sóc cho những người dân ở xứ sở nghèo nàn.
Kang có tính cách vô cùng giống ông, thích tự do và không có ai có thểràng buộc đôi chân của nó. Từ nhỏ, lần đầu tiên gặp mặt nó, ông đã nhìnthấy một thời tuổi trẻ của ông trong đôi mắt sáng long lanh kia. Cànglớn, suy nghĩ của Kang lại một thêm quái đản, hệt như ông, chả muốn cậynhờ ai, Kang làm freelancer kiếm tiền ăn học và đầu tư vào mấy cái dựán nghiên cứu ấp ủ của riêng nó.
Nó giống ông ngày trước vô cùng: có tố chất bẩm sinh trở thành một nhàkhoa học. Kang từ bé đã tỏ ra là đứa cực kì sáng dạ về Hóa học, nó đầutư thời gian nghiên cứu cách chế tạo súng, các chất hóa học, công nghệdi truyền – những thứ mà ngày xưa ông một thời say mê.
Nhưng nó cũng giống ông ở cái vẻ lãng tử đa tình. Và mối tình đầu tiêncủa Kang, cũng như mối tình đầu tiên của ông, tất cả đều khép lại bằngnước mắt và cái chết.
Từ ngày Jenny mất, ông không còn thấy Kang yêu ai, nó chỉ đang hủy hoạitrái tim nó bằng những cuộc tình vội vàng, chóng vánh. Cũng như ông saubao năm tồn tại trong hồi ức, hình như vẫn chưa quên được mối tìnhđầu. Ông yêu bà ấy, nhưng người phụ nữ đó và ông không duyên phận. Giánhư, Kang là con của bà ấy, ông sẽ yêu nó vô ngần, tiếc thay, Kang làkết tinh bởi rắp tâm, đố kị của người đàn bà kia. Dù đã cố thuyết bảnthân sẽ yêu thương nó như Thi, vậy mà ông vẫn không làm được. Ông cămghét người đàn bà đó – kẻ đã khiến người ông yêu phải chết.
Chúa trời xui khiến sao cho ông gặp được Kevin, cậu bé có đôi mắt nâu đỏ tĩnh lặng hệt như cô ấy. Năm đó ông gặp cậu bên bờ hồ, đôi mắt đó đãlàm xáo động một mảng kí úa tàn mà ông đã cố đã chôn chặt từ lâu. DùKevin chỉ là cháu họ của cô ấy, nhưng chính đôi mắt thanh tịnh như nướchồ đó đã làm nỗi nhớ da diết về cuộc tình năm ấy trở về.
Chính vậy, ông yêu quý Kevin chẳng khác gì con trai mình, nhất là khi nó và Kang lại là bạn thân. Sau cái chết của em gái không cùng huyếtthống, tâm trạng Kevin vẫn chưa hồi phục. Nó nên đi đâu đấy để khuâykhỏa, có thêm Kang an ủi, chắc nó cũng sẽ ổn hơn.
Nhưng quan trọng là ông đang lo cho cả hai thằng bé đó, dường như chúngnó đang bí mật tiến hành một việc gì đó. Chúng nó trẻ tuổi, ắt hẳn sẽcó ngông cuồng. Trong lòng James dấy lên cảm giác bất an vô hình.
– Cha! Nãy giờ cha có nghe con nói gì không?
Chuỗi suy nghĩ đột nhiên bị đứt đoạn bởi âm thanh cáu gắt của cậu con trai. Thi nhăn mặt, phụng phịu nhìn ông.
– Cha, cho Thi theo Kang về Việt Nam đi mà! Cha!!!
Ông tặc lưỡi, cười nhẹ nhàng, xoa đầu con trẻ:
– Ngoan, về phòng ngủ đi, mai cha sẽ quyết định.
– Cha không được thất hứa đó!
– Ừ, ta nhớ mà!
– Con về phòng đây! Cha ngủ ngon! Nhớ quyết định nhanh nha cha!!!
Nói rồi thì nhóc con lanh chanh cũng chịu ngoan ngoãn trở về phòng. James nhìn theo cậu, thoáng cười hiền.
Con trai ông, vẫn trẻ con như thế!
Cửa sổ mởtoang, gió lạnh lùa vào, James hững hờ đôi mắt nhìn vào khoảng khôngbất định tối mịt bên ngoài, tâm trạng đột nhiên trở nên u buồn vô cớ.
Vì Kang lại trốn đi như bao lần ông không giữ nó được?
Vì ông đang nghĩ về Kevin nhỏ bé, đáng thương với một tuổi thơ xót xa, oan trái ?
Hay ông đang nhớ đến cô ấy – người suốt đời suốt kiếp ông không thể quên được?
Màn đêm lả lướt nhấn chìm suy nghĩ của James.
Miên man…
Rất lâu trong tĩnh lặng, người đàn ông bắt đầu một cuộc gọi quốc tế với ai đó.
– Ryan, Kevin sao rồi?
Bên đầu dây có tiếng thở dài, rồi đáp:
“Nó đi rồi. Đi và mang theo đôi cánh thiên thần của nó cống nạp cho quỷ. ”
James mím môi, những vết hằn trên làn da trán sâu hoắm, tiếng nói như rít lại:
– Sao cậu lại cho nó làm điều đó?
Sắc trời về đêm càng thêm tối. Tĩnh mịch bao trùm cả không gian.
Rất lâu sau, người đàn ông tên Ryan mới trả lời:
“Đến lúc nó phải biết tất cả, những gì của quá khứ cần được cho lớp trẻbiết. Và chỉ có lật lại chuyện xưa, những tai họa này mới có thể dừnglại. James, đừng cố chấp nữa! Đừng để những sai lầm của quá khứ là taihọa cho con cháu chúng ta. Kang và Kevin chúng đã lớn rồi! Đã đến lúcchúng thay ta đảm nhận trách nhiệm phá hủy Angel – con ác ma đã gây baonhiêu thù hận, nước mắt. Và câu chuyện hơn 20 năm trước, tất cả phảiđược lật lại. Cho những kẻ qua cố… được nhắm mắt buông xuôi!”
Tiếng thở dài u uẩn giữa đêm đen, trên mái tóc phảng phất màu sương cóhương thảo mộc nhè nhẹ. Ánh trăng khuyết sắp tàn ngoài cửa sổ. Màu trăng nhạt nhòa.
– Tôi không muốn Kang dấn thân vào chuyện này.
“Đủ rồi! Nó biết nhiều hơn cậu nghĩ! Chúng ta hãy cùng nhau viết lên cái kết cho tấn bi kịch này thật hoàn hảo. Cho Hàn Phong, Lucas, Victorya,Sun Wook,… và cho bao nhiêu người đã vì nó vong thân.”
James nhắm mắt, vệt da nhăn và dấu chân chim sau đuôi mắt trở thành nétkhắc khổ cho gương mặt. Ông thở dài, hình như bên đầu dây cũng có tiếngthở đầy phiền muộn, sâu lắng tận đêm dài.
– Tôi sẽ sang Anh.
“Tôi chờ cậu.”
Trong căn phòng trống, ông đứng một mình bên cửa sổ. Đơn độc. Ngày mai, nắng sẽ lên hay là bão dữ sẽ đến?
Những đứa trẻ thiên thần sắm vai quỷ dữ…
Tại ai?
Tại ông!
Tại Ryan!
Tại Lucas!
Tại Hàn Phong!
Tại tất cả con người từng nằm trong dự án Angel!
“Khi một thiên thần được sinh ra là bi kịch sẽ bắt đầu!”
Đến khi nhận ra thì đã quá muộn. Có kịp quay đầu nữa không? Thiên thầncó thật sự thánh thiện? Hay nó làm bao nhiêu dã tâm thèm khát phải trỗi dậy?
Cho ác quỷ đi tìm lại Angel. Phải rồi! Khắc tinh của ThiênThần là Ác Quỷ mà!
Cứ chờ đi, Angel. Ngươi sẽ không thể chạy thoát được nữa đâu.
Một cô gái có mái tóc nâu xõa dài ngang eo, khoác lên mình một chiếc váy màu tím nhạt, gương mặt thanh tú, làn da trắng mịn, sắc môi hồng tươitắn. Cả con người toát lên vẻ thanh tao, dịu dàng của một vị đài cáctiểu thư. Cô ngồi bó gối bên cạnh một hòn non bộ lớn, đôi mắt sáng lấplánh lặng nhìn những đàn cá bơi lượn quanh hồ.
Cô đang ở trong ngôi nhà lớn có lối kiến trúc như ngôi nhà Hàn truyềnthống với thiết kế hiện đại được bày trí vô cùng khéo léo. Những thảmcây tươi mát xung quanh như càng điểm tô cho không gian nơi đây muônphần thanh nhã.
– Chào chamẹ con đi học! Hạnh Phúc chị đi học nha! – Một cô gái khoảng 15 tuổi cómái tóc đen mun cắt mái ngố đáng yêu, đôi mắt màu xám tro xinh đẹp. Côấy là một cô gái Việt Nam xinh xắn. Cô mặc bộ đồng phục trung học giảndị đang xoa đầu tạm biệt con chó nhỏ đang quấn quýt dưới chân.
Buổi sáng trong lành trên đất nước Việt Nam, ánh nắng sớm mát dịu soirọi len lỏi qua những khu cao ốc lớn của thành phố, cô gái trẻ dắt chiếc xe đạp Martin @ màu xanh dương ra khỏi nhà, nụ cười tươi tắn nhảy múatrên môi. Cô gò người đạp những vòng xe, tay vuốt vuốt đuôi tóc cột caonăng động. Hình ảnh của cô bị hai con người trong chiếc Limo –Limousine đen thu lấy không sót một chi tiết.
– Thấy cô bé ấy thế nào? – Chàng trai tóc vàng lãnh đạm, gương mặt đẹpvới những đường nét sắc sảo như được điêu khắc tinh vi, ánh mắt màu lụctrầm như màu của một khu rừng bị màn đêm bao phủ, làn môi cam nhạtnhếch môi, chàng trai mặc vest đen hỏi người ngồi kế bên.
Bên cạnh, chàng trai tóc đen mun ngước mặt sang Black Jack, ánh mắt vừa dấy lên tia vui mừng vừa lộ ra nét lo lắng bất an.
– Kẹo Bông! Là cô ấy! Tại sao cậu đưa tôi đến đây?
Cả hai con người đang ngồi đối diện nhau, trước mặt họ là một bàn cờ vua đang đánh dở, cả hai đều hướng mắt vào cô gái đang đạp xe phía ngoài ôkính. Hai đôi mắt chăm chăm đeo đuổi một suy nghĩ riêng.
– Cậu cảm thấy thế nào? Ván cờ này cần một con hậu như vậy! – Chàng trai mặt vest đen nhấc một quân hậu trong tay, mắt nhướn tới cô gái bênngoài xe ám chỉ.
– Black Jack! Cô ấy không liên quan đến trận chiến này! Tôi có thể chơibất cứ trò chơi điên rồ nào với cậu nhưng xin cậu đừng đụng đến nhữngngười thân bên cạnh tôi. Họ vô can! – Chàng trai tóc đen cất tiếng ngăncản, khóe mi giật giật khẩn khoảng.
– Sao lại vô can chứ? Liên quan mật thiết ấy chứ! Tôi và cậu chính làchủ nhân của ván cờ này, mỗi chúng ta đều sở hữu những quân cờ riêngbiệt, cô ấy chính là con hậu của tôi! – Chàng trai tên Black Jack congmôi ma quái, cầm quân cờ trong tay tiến lên một nước.
Chàng trai đối diện hạ giọng cầu khẩn, đôi mắt dán lên bàn cờ vừa tiến thêm một bước. Chốc chốc, ánh mắt lại liếc mắt ra ngoài.
– Quá đủ rồi, đừng làm hại họ nữa! Tôi xin cậu!
– Ha ha, Devil à, có biết vì sao tôi lại thích sử dụng cô ấy là một quân hậu không? – BJ mỉm cười khoanh tay trước ngực hướng mắt về con ngườiđối diện chăm chú.
– Sao? – Devil – Chàng trai mặc chemise trắng nghiêng nghiêng đầu khó hiểu. Bàn tay đặt vào quân cờ đánh tiếp.
– Vì cô ấy chính là tử huyệt của cậu! – BJ chậm trãi trả lời, mắt chuyên tâm trước nước cờ của đối thủ.
– Vậy thì tôi chính là tử huyệt của cậu! – Devil hừ lạnh, nhếch môi châm biếm.
– Phải! Chỉ cần cậu bị cô ấy điều khiển thì tôi sẽ bị ảnh hưởng! Cô ấycó thể chỉ là một con tốt! Nhưng cậu đã biết quy luật rồi! Chỉ cần đihết ván cờ thì tốt sẽ được phong. Tôi phong cô ấy là hậu – một con hậurất linh hoạt. – BJ đưa con tốt của mình đi đến khung cuối cùng của bàn cờ – phong hậu.
– Nhưng chỉ cần cậu không cẩn thận thì dù con hậu có linh hoạt cách mấycũng sẽ bị hạ! – Devil nhắc nhở. Chàng trai có đôi mắt lục lướt mắt sắcbén lên ván cờ, đưa quân của mình soán vị của đối thủ. Môi nhếch lênmãn nguyện.
– Ồ, con mã của cậu đang bị hạ trước kìa!
– Tôi sẽ thắng trong ván cờ này! – Devil nắm chặt quân mã trong tay, đôi mắt dấy lên sự quyết đoán khó lường. Cậu phải bảo vệ những người vôcan trước con quỷ không có tính người này! Nước đi vẫn lần lượt diễnra.
– Tự tin thế? Cậu có biết vì sao cậu luôn bị tôi khống chế không? – Đôimắt lục lãnh đạm lướt nhìn hình ảnh thiên thần trước mặt.
– Hử! Vì sao? – Devil mím môi cười chua chát.
– Vì cậu và …cô gái ấy….đều có một đôi cánh… rất đẹp… chỉ tiếc là…nó…màu TRẮNG! – BJ nhếch môi lạnh nhạt, quân cờ buông xuống. Đôi mi cong đenche khuất đôi mắt lạnh băng đầy thù hận.
– Tôi thắng rồi! – Devil đặt quân cờ của mình đến ô cờ. Chiếu bí. Đôi mắt sắc bén dấy lên tia kiêu hãnh.
– Tốt! Nhưng ván cờ “máu” thì tôi sẽ là người chiến thắng! – Chàng traicó mái tóc vàng vỗ tay mỉm cười, cậu đã thua trong ván cờ này. Nhưng…ván cờ tiếp theo… cậu nhất định phải thắng.
– Cứ chờ xem! Đừng ép tôi phải vùng dậy! Tôi sẽ khiến cậu khốn khổ nhưchính cậu đã hành hạ tôi! Hết giờ để làm một thiên sứ hiền lành thánhthiện rồi! Tôi sẽ trả lại cho cậu tất cả! Thứ quỷ dữ! – Chàng trai Devil chau ánh mắt đe dọa. Thời khắc thảm khốc sẽ bắt đầu tại đây. Cuộcchiến không khoan nhượng giữa thiên thần và ác quỷ. Ai sẽ là kẻ chiếnthắng ?
Chiếc Limo đen mang hơi thở của cả hai loài sinh vật đối lập: Thiên thần và Ác quỷ hòa vào thế giới bình yên của của đất nước này. Trò chơiphía trước sẽ rất thú vị. Những tia nắng sớm quyện đặc màu của thù hận,nước mắt. Quá khứ là một nhịp thang dẫn đến cuộc chiến ngày hôm nay.Vậy thì hãy để hôm nay giải quyết tất cả mọi chuyện. Chấm dứt tất cả…bằng một ván cờ – ván cờ máu sinh tử – giữa thiên thần và ác quỷ.
8.00 am.
– Thông báo chuyến bay mang mã số YB1073, khởi hành từ Luân Đôn đến Việt Nam vừa hạ cánh… – Tiếng loa phát thanh lảnh lót vang lên thông báo.
Từ nhữngkhoang cửa ra vào đầy ắp người, làn cửa ra vào của những chuyến bay quốc tế chợt nhộn nhịp chào đón một nhóm khách quốc tế vừa đáp về xứ sở hình chữ S. Khuôn khổ sân bay tối tân nhất của Việt Nam đông nghịt người,những thân nhân chào đón những người viễn xứ bằng những tấm bảng ghi tên và những bó hoa tươi thắm. Không gian nhộn nhịp tiếng cười nói rộn rã.
Từ làn ra vào VIP xuất hiện một nhóm người mặt trang phục đen bước ra.Dẫn đầu là một thiếu niên cao ráo, làn da trắng xanh. Mái tóc ngườithiếu niên ánh lên màu nâu hạt dẻ thuần chất, ánh mắt nâu đỏ bình lặng.Gương mặt cậu mang theo vẻ mỏi mệt, một thái độ dửng dưng tựa như mọivật xung quanh không hề tồn tại.
Sau gáy gần mép tai phải hiện lên một vết xăm thập tự đen kỳ quái, vếtxăm rất đẹp nhưng ẩn chứa một bí ẩn thu hút ánh mắt của mọi người tậptrung tại nó. Trước ngực cậu, một sợi dây đen có hình dáng hệt như vếtxăm sau gáy của cậu, được chế tạo công phu từ kim loại quý và điêu khắctinh xảo. Những hạt kim cương đen lấp lánh đính dọc trên một chữ cáicách điệu trang trí trên mặt dây chuyền. Là chữ S (Stewart). Người thiếu niên khẽ cau mày khó chịu bởi những ánh mắt cứ chòng chọc dán vào cậu.
Cậu cùng toán người phía sau vội vã rời khỏi chốn thị phi đầy những sựtò mò này, sau lưng cậu, anh chàng ngoại quốc chừng hơn hai mươi tuổi,dáng vóc cao dỏng, gương mặt tuấn tú với đôi mắt xanh bích tinh anh, mái tóc vàng óng, anh cất tiếng nhẹ nhàng:
– Cậu chủ, xe đến rồi.
– Ừm. – Kevin đáp. – Về đâu?
– New World Hotel, tạm thời ở đấy, chừng nào gặp Kang thì tính tiếp. Cậu đồng ý chứ?
Kevin mím môi, đưa tay giấu đi mặt dây chuyền thập tự vào trong lớp áo. Cậu qua loa đáp, trong giọng nói pha mệt mỏi.
– Sao cũng được.
Alex chẳng dám nhiều lời hơn trước sự tiết kiệm ngôn từ của cậu chủmình. Cậu đưa Kevin đến nơi chiếc Limo đã được đỗ sẵn bên ngoài, vộivàng bỏ đi khỏi sân bay.
Tiếng phi cơ đang hạ cánh và những bóng máy bay cứ đáp xuống hoặc cất cánh bay như những cánh chim bay lượn trên bầu trời.
Sân bay Tân Sơn Nhất.
8.15 am
-Thông báo chuyến bay mang mã số QN2013 khởi hành từ Bangkok đến Việt Nam vừa hạ cánh…
– Thông báo chuyến bay mang mã số GP4493 khởi hành từ Seoul đến Việt Nam vừa hạ cánh….
Hai thông báo liên tiếp diễn ra. Trong quầy cà phê ở khu ăn uống sau lớp kính dày, một thiếu niên ăn mặc sành điệu với Jacket da đinh tán đenvà quần jean màu đen rách tua phong cách đang ngồi bắt chân chữ ngũnghe nhạc trong headphone.
Kang tựa lưng vào ghế, tai đính một chiếc khuyên trắng cá tính, cậu chăm chú chìm trong thế giới riêng của mình, dường như chả để tâm đến mộtai.
– Tốt nghiệp cấp II Trường Trung học Cơ sở Thanh Du, học lực giỏi, hạnhkiểm tốt. Thông thạo cả 4 thứ tiếng Việt, Anh, Hàn, Trung. Đệ nhị đẳnghuyền đai Taekwondo. Wow! Xem ra em thực sự rất-có-tiềm-năng. Angel à,chủ nhân tương lai của mi quả nhiên rất ưu tú. Đúng như ta biết, emđúng là thiên tài! – Nhếch môi ma quái, mái tóc bạch rung rung, Kangcười tinh quái, mắt dán vào bức ảnh kèm profile trong Ipad trên taymình. Nhấm môi chút capuchino, hương sữa thơm béo ngậy quyện trong thứđồ uống vương vấn trên làn môi hồng kia thêm bóng mượt.
Sờ tay lên màn hình Ipad phẳng lì, chàng trai khẽ thì thào với cô gáitrong hình như nhắc nhở, ánh mắt thảng thốt dấy lên nhiều tư tâm. Nụcười đẹp như cố bẻ cong hoàn mỹ, chút cứng ngắc vẫn vướng trên làn môi.
– Trò chơi phía trước em chính là một “chiến binh át chủ bài” trên váncờ này, cùng với “cô ấy”. Em sinh ra là người của bóng đêm. Hãy để bóngđêm dạy em làm thế nào để sinh tồn. Con đường phía trước còn rất dài.Đừng để bản thân bị ngã quỵ!
Bằng một ánh nhìn lạnh nhạt như đoán trước, đôi mắt đen huyền sâu thẳmhướng ra phía làn ra vào, những hành khách từ các chuyến bay quốc tế đổxô nhau tràn ra khỏi cổng ra vào. Ánh nhìn của cậu ngưng đọng tại nơicó một thiếu niên khoác hoodie xanh biển, quần kaki màu nâu đất nổi bậtcái dáng cao dong dỏng của người thiếu niên đứng ở một góc sân bay.Một thiếu niên không quá 16 tuổi có mái tóc vàng kim bắt mắt, tai đeohai núm đen nhỏ phong cách và chiếc đồng hồ G-Shock hầm hố bên taytrái.
Thi đưa mắt dáo dát xem xét xung quanh, ánh nhìn nó liếng láo, nét mặtphảng phất nét trẻ con ương bướng. Thi quả thật giống Kang, nhất là đôimắt đen láy linh động cùng cái cằm nhọn cao ngạo. Khoảng giữa hai ngườikhông quá xa, đủ để nhìn rõ mặt nhau nhưng có lẽ Thi hình như khôngthấy được anh trai đang nhìn mình.
– Đến rồi ư? Nhóc con, là tự em chuốc lấy phiền phức. Được thôi! Anh sẽgiao cho em một vai diễn để đời, chỉ cần em không gây náo loạn là được.Trò chơi sắp tới vai diễn của em không nhỏ đâu!
Tư lự một mình, vòng môi mọng hồng ma mị cười như đang tính toán một kế hoạch sâu xa.
Kế hoạch 1: Tìm kiếm hậu duệ. Bắt đầu tiến hành.
Cất chiếc Ipad vào túi, đứng dậy rời khỏi bàn, cậu vơ lấy chiếc mũ lưỡi trai đen chụp lên đầu, kéo vali rời đi.
[Tôi sẽ là một trong những kẻ vận hành trò chơi này. Bi kịch hay hạnh phúc một phần do tôi quyết định. Đừng lo lắng tôi sẽ làm hại bạn! Đơngiảnlà tôi đang đi tìm câu trả lời cho bản thân mình: Tôi là ai?
Ha ha, kể từ ngày hôm nay tôi sẽ có một cái tên mới. Tên tôi là Nguyễn Chí Linh…
Hãy chờ ngày “công diễn” vở kịch điên rồ này!]
Bóng hình chiếc Jacket đen kéo vali bước đi lẫn khuất trong dòng ngườichen chúc. Thoáng chốc biến mất khỏi tầm nhìn mọi người như sương khói.
Góc sân bay, người thiếu niên trẻ vẫn đứng đấy tĩnh lặng như bóng tùngcao tuổi. Cậu như đang chờ đợi một ai đó. Có vẻ là phải chờ rất lâu rồi. Đột nhiên, trên vai chiếc hoodie xanh bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn đặtlên. Là tay của một cô gái.
Phía sau cậu, cô gái vừa bước tới mặc váy voan đen bồng bềnh như côngchúa, khoác hờ trên vai chiếc áo vest nữ màu trắng điệu đà. Cô gái vớilàn da hồng hào như hoa nhài trắng, mái tóc màu nâu đậm như thanhchocolate. Đôi mắt xanh trầm như ngọc là điểm nhấn hoàn hảo trên khuônmặt trái xoan. Cô đứng sau cậu, cười duyên dáng:
– Chào Thi! Chờ chị lâu lắm không? – Cô gái hỏi.
– Không lâu lắm, đủ để ngủ một giấc! – Cậu bé tên Thi lạnh nhạt trả lờinhư trách móc, mắt chẳng thèm liếc nhìn đến cô gái bên cạnh.
– Chị xin lỗi mà, ngoan nào, đừng dỗi chứ! Nào, cái tên anh trai yêu quý của em đâu? – Cô gái bước đến trước mặt cậu, véo véo cái má đang xụxuống phụng phịu của cậu dỗ dành.
Thi đưa mắt dáo dác xung quanh rồi hỏi:
– Chị dâu, chị định qua đây theo anh Kang luôn sao?
– Ừ, thì sao?
– Thôi rồi. – Thi ôm đầu. – Có lẽ anh ấy tính đóng cọc tại đây lâu đấychị, người ta có cả nhà từ trước kìa. Em liên lạc được với Kang rồi, anh ấy nói cho chị dọn về đó ở tạm, còn anh ta lên đường du hí. – Cậungẩng lên, hào hứng.
– Thi, tên tiếng Việt của em là gì thế? – Sang Mi vui vẻ nói, ngón tayvân vê chiếc lắc bạc có hình chiếc giày thuỷ tinh nhỏ xíu trên tay.
– Em vốn là người Việt Nam, hồi sang Thái ba em mới phiên âm tên Việtcủa em sang tiếng Thái thôi! Tên em là Nguyễn Hoàng Thi. – Thi vỗ ngựctự hào xưng.
– Nguyễn – Hoàn – Thy? – Cô cố bập bẹ đánh vần tên của cậu em.
– No! Sai rồi! Nguyễn Hoàng Thi cơ! – Thi giơ ngón trỏ lắc qua lắc lại không hài lòng.
– Hoàng Thi? Đúng không? – Sang Mi nói lại.
– Good! Chị nói tiếng Việt khá đó. Sau này cần tập nhiều nữa là được. – Thi gật gù có vẻ hài lòng.
– Hì hì, vậy giờ em có về nhà Kang với chị không?
– Ừm, có.– Dường như Thi nhận thấy một điều gì đó, nét mặt cậu đột nhiên thay đổi, điệu bộ trông có vẻ gấp gáp. – Nhưng mà… À, không. Giờ emcó việc phải đi rồi! Em sẽ cho người đưa chị về tới nơi. Ông Lee đãgiao chị cho hai anh em em chăm sóc, chị mà có bề gì em không dám nhìnmặt ông đâu. Bởi vậy ngoan ngoãn dùm em. Em đi đây cái nha! Bye! Hẹngặp lại chị sau.
– Hả? Em đi đâu?
– Chết! – Thi gằn lên. – Việc gấp lắm chị! Em đi đây! – Nói rồi cậu kéo theo vali vội vã đòi từ biệt.
Sang Mi ỉu xìu, ậm ừ tạm biệt cậu em.
– Ừ, thôi em đi đi.
Nhìn theo cậu bé đáng yêu đang vội vàng rời đi, cô cười nhẹ.
– Cô chủ, bây giờ chúng ta đi được rồi chứ? – Một người vệ sĩ do Thi yêu cầu tiến lại gần cô hỏi khẽ.
Sang Mi khẽ cau cặp chân mày thanh tú. Cô gái phẩy tay, ánh mắt chợt buồn:
– Thôi. Chúng ta đi.
Cô gái cùng đoàn tuỳ tùng phía sau nhanh chóng rời khỏi khu vực trungtâm. Một chiếc Mecerdes chờ sẵn, Sang Mi bước lên xe, đôi mắt xanh trầmche kín sau lớp kín to bản. Chiếc xe lăn bánh rời đi, để lại vệt khóixám mỏng nhạt bám vào không khí. Trời cao vợi, xanh ngút của những ngàyđầu hạ trở nên hơi khô nóng. Nắng vàng mịn chạy như suối trên vạn vật,gió hiu nhẹ hanh khô.
Từ phía sau chiếc Mercedes vừa rời đi, chiếc Limousine đen dừng ở một góc nãy giờ cũng chầm chậm lăn bánh.
Trên chiếc Limo, hai con người đang nhìn nhau đầy thách thức.
– Một, hai, ba, bốn, năm,… Đủ rồi, xem ra “mùi thiên thần” đã lan toảkhắp nơi rồi. Cả lũ ngớ ngẩn đó đã chuẩn bị bước vào “trò chơi” này.Còn cô gái trước mặt tôi, cô đang hiện thân là quỷ hay thiên thần thế? – Giọng nói cợt nhả đầy châm biếm phát ra từ chàng trai trong xe. Trêntay cậu đang nâng một ly Whisky, mắt hướng về con người đối diện mìnhám chỉ.
Người ngồi đối diện cậu – là một cô gái xinh đẹp. Mái tóc nâu vàng cóphần thắt rết xõa dài quyến rũ, đôi mắt sáng tia đỏ nâu lạnh lùng đượcviền đậm theo kiểu Gothic ấn tượng. Cô mặc một chiếc Jacket trắng có đôn vai, kết đinh tán hầm hố. Gương mặt đẹp như một nữ thần uy nghiêm,thoáng nét băng lãnh tĩnh lặng. Cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt hờhững như giễu cợt:
– Việt Nam có câu “Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Cậu nghĩ xem tôi sẽ là thứ nào hả Black Jack?
– Tôi muốn xác định cô đang ngồi trên chiếc thuyền nào thôi. Xem ra trên người cô cũng phảng phất “mùi” của thiên thần ấy nhỉ? – Black Jackcười lạnh, ánh mắt như cưỡng đoạt đôi mắt của đối phương hướng về mình,mi mắt rậm đen sáng màu con ngươi mắt màu lục đẹp như hồ băng.
– Cậu hiểu rõ là chỉ cần tôi nói ra tất cả thì cậu sẽ không còn gì. Cậucứ việc chế giễu tôi tiếp đi. – Cô gái kề sát gương mặt tuyệt đẹp củacô gần gương mặt đẹp tựa yêu nghiệt của BJ mà nhắc nhở.
– Đang hăm doạ tôi đấy à? Nhưng tôi tin là cô sẽ không bao giờ làm thế. – BJ cười như có như không, nhìn thẳng về người đó một cách bình thản.
– Vì sao cậu nghĩ vậy?
Chàng trai chỉ nhếch môi lạnh lùng, màu mắt trở nên xám đặc vô hồn. Cậukề môi mình hôn cô gái, nụ hôn lạnh lẽo nhưng chiếm đoạt, như vị vuađang ngự trị một tên nô lệ nhỏ bé. Nụ hôn không nóng bỏng, nhiệt tình mà lạnh buốt, đầy mị hoặc.
Cô gái cũng lạnh lùng đáp lại nụ hôn đó một cách chậm rãi nhưng đầynhiệt tình như luôn khao khát chiếm hữu lấy cánh môi cam mọng của chàngtrai. BJ đẩy cô gái xinh đẹp ra, hơi thở có phần rối loạn nhưng sắcthái vẫn vô cảm như ban đầu, nụ cười nhàn nhạt như đùa cợt:
– Vì cô rất yêu tôi!
– Cậu tự tin thế? Người tôi yêu không phải là cậu. Tôi chỉ yêu Thiên Du! – Cô gái cười chua chát, ánh mắt như cào xé tâm can ngước nhìn cậu đầykhổ tâm.
– Vì sao? Có gì khác nhau à? Chúng tôi có “quan hệ” gì cô còn không rõ sao?
– Phải, chính vì rất rõ nên tôi mới căm ghét cậu. Cậu chiếm hữu Du vì tư tâm, cậu hại cuộc đời Du bị vẩn đen. Tôi khinh bỉ cậu! Hãy buông thacho Du! Cậu ấy đã khổ sở lắm rồi! – Cô gái cuộn tay mình thành nắm, bấunghiền dưới ghế như đang phẫn uất, ánh mắt mong mỏi như van nài một ânhuệ.
– Đang van xin tôi sao? Cô không hiểu gì cả! Chỉ có tôi mới bảo vệ đượcThiên Du. Vì tôi là người hiểu cậu ấy nhất! Yêu thương Du nhất! Khôngai có thể đối xử tốt với Du như tôi đâu! Tất cả đều xấu xa, giả tạo! Họsẽ làm tổn thương Du. Vì thế, cô có thể yêu tôi nhưng tuyệt đối khôngđược yêu cậu ấy. Vì cậu ấy… là của tôi… – BJ hạ ánh mắt đầy cảnhcáo như uy hiếp con người kia.
– Cậu điên rồi! Loạn trí mất rồi! Định kéo Du vào bể tối như cậu hay sao? Đồ độc ác!
– Cứ mắng tôi thoả thích vì tôi vốn là người như vậy. – Cậu trả lời, dễ dàng như thừa nhận những việc mình đã làm.
– Vậy thì cậu đã khai chiến với tôi rồi đấy! Tôi sẽ không khoan nhượngđâu! – Cô gái đưa tay sờ vuốt lên má BJ, tia mắt kia thản thốt đầy tính khiêu chiến.
– Được. Công diễn thôi! – BJ cười, hài lòng với suy tính của mình.
Hơi thở của quỷ dữ phả vào nền trời một cơn bão dữ chưa xuất hiện. Trong chiếc xe, hai người vẫn ngang nhiên thách đấu nhau, như đang tranhgiành một cơ hội. Bóng chiếc xe vụt đi khỏi những con đường ngoại ôtrống vắng, trơ trọi. Tốc độ buông nhanh như thả lơi. Chiếc xe đang cắtđuôi một xe khác. Nó vụt nhanh bất chợt rồi rẽ vào một lối tắt. Mấtdạng.
Phía xa, một chiếc thể thao màu xanh dương đang dừng tại góc đường, người ngồi trong xe tức tối đấm tay vào vô lăng:
– Tức thật! Mất dấu rồi! Rõ ràng là giống chị ấy lắm mà! Tạo sao lại cómặt ở đây chứ? Còn chàng trai mặc áo gangster đen bên cạnh là ai màquen thế nhỉ? Tức quá đi! – Thi ấm ức úp mặt xuống vô lăng thở dài.
– Thôi đi, chắc là nhìn nhầm, đi về xem chị Sang Mi sao rồi đã. – HoàngThi vẫn độc thoại một mình vừa suy nghĩ mông lung. Cậu quay đầu xe chạyngược về đường cũ. Bỏ quên thứ đã trông thấy và đuổi theo vào suy nghĩ”nhìn nhầm”. Chiếc xe rời đi xa, băng băng trên xa lộ khô rát màu nhựaxám.
Nắng tắt, hạ xuống trong veo. Một buổi sáng tốt lành nhưng lại là ngày khởi đầu của những sự nguy hiểm đang rình rập.
Trò chơi đã dàn xong. Trên một ván cờ sinh tử, các quân cờ đang ra sứcthể hiện vai diễn của mình. Một vở kịch đã được công diễn, khai sinh cho những bi kịch nối tiếp nhau.
Là thiên thần hay ác quỷ? Là người thắng hay kẻ thua ? Một vở kịch thật sự rất thú vị! Hãy đón xem!