Bạn đang đọc Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất FULL – Chương 20: Kỳ Nghỉ Lễ 2 – Bị Thương
Nhà ngoại Tử Yên tuy không quá lớn, nhưng cũng gọi là rộng rãi và đầy đủ nhất nhì ở khu vực này.
Biết nhà Tử Yên đến chơi, cậu mợ đã chuẩn bị phòng ốc sẵn cả.
Chỉ là không biết có cả bạn học của Tử Yên, vì vậy cậu mợ phải lo sắp xếp thêm một phòng cho Lập Thành và Đông Quân, còn Bội Sam ở cùng Tử Yên.
Xong xuôi, cả bọn cùng nhau ra ngoài chơi.
Người lớn thì ở nhà, đón tiếp người trong thôn đến chơi.
Không có người lớn, Đông Quân mới tự nhiên mà nắm tay Tử Yên.
Hai người đi trước, Bội Sam và Lập Thành đi phía sau.
Cả nhóm quyết định đến con suối nhỏ ở gần nhà chơi.
Ba người chơi đùa, nghịch nước rất vui vẻ, còn chụp rất nhiều ảnh.
Lúc chụp, Đông Quân còn cố ý hôn lên má Tử Yên một cái làm cô ngại với bọn Bội Sam vô cùng.
Cô trừng mắt nhìn anh, ý cảnh cáo anh phải đứng đắn trước mặt mọi người, nhưng anh giả vờ phớt lờ không để ý đến, vẫn vui vẻ ôm cô nhìn về phía máy ảnh và cười.
Lập Thành nhìn một màn trước mặt mà chửi thầm, lúc nào anh vợ của anh cũng phát cẩu lương cho được.
Anh ngán ngẫm nghĩ đến chuyện mình với Bội Sam, không biết đến khi nào cô mới chấp nhận tình cảm của anh.
Cả bọn chơi vui một hồi lâu rồi về nhà để cùng mọi người chuẩn bị cơm tối.
Tử Yên và Bội Sam cùng mẹ và mợ vào bếp, còn Đông Quân, Lập Thành và ba Tử Yên cùng cậu cô ở ngoài phụ ông bà ngoại làm vườn.
Tối đó, mọi người ăn một bữa lẩu cay rất hoành tráng, có cá cậu cô bắt ở dưới suối, ngon ngọt vô cùng.
Vì đi chơi về rất đói, lại thêm đồ ăn rất hợp khẩu vị, nên nhóm Tử Yên ăn rất nhiều.
Cả nhà quây quần bên nhau, vừa ăn vừa trò chuyện, thật sự là đầm ấm và tràn ngập hương vị gia đình.
Đông Quân, Lập Thành và Bội Sam dĩ nhiên rất tận hưởng thời khắc này, vì ba mẹ họ luôn bận rộn, thường xuyên ra ngoài, bữa cơm gia đình là điều gì đó cực kỳ xa xỉ.
Sáng hôm sau, Tử Yên dậy sớm phụ mẹ và mợ chuẩn bị thức ăn sáng.
Hôm nay có hoành thánh vá há cảo ăn kèm với mì, cộng thêm sữa đậu nành.
Một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng và ngon miệng.
Đông Quân thức dậy nhìn thấy Tử Yên đang lúi húi làm thức ăn trong bếp, vẻ mặt cô lúc sáng vô cùng tươi tắn, rạng rỡ, cộng với việc nghiêm túc làm bếp khiến anh ngẩn ngơ một lúc.
Sau đó, anh tiến vào bếp, gật đầu chào buổi sáng với mẹ và mợ Tử Yên, lại quay sang hỏi han cô:
– Hôm qua em ngủ ngon lắm nhỉ? Sắc mặt em rất tốt!
– Dạ, ngủ ngon lắm, chắc do lúc chiều hôm qua đi chơi mệt quá! Anh ngủ ngon không? – Tử Yên cũng quan tâm hỏi lại anh.
– Ừm cũng được.
Em có cần anh phụ gì không?
– Không cần đâu, anh ra ngoài kia đi, đàn ông con trai vào bếp này làm gì!
– Anh muốn phụ em mà!
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô làm cô có chút không nỡ đuổi anh, nhưng lại có mẹ và mợ ở đây, cô thật sự không thoải mái với anh.
Cô quay sang mẹ và mợ, hai người đang chú tâm làm thức ăn, vẻ mặt kiểu “tôi không thấy, tôi không nghe” càng làm cô mất tự nhiên hơn.
Cô kiếm cớ đẩy anh ra ngoài bằng cách bảo anh chuẩn bị trà cho ông ngoại.
Anh nghe lời, pha trà rồi mang ra ngoài.
Anh cẩn thận mang trà ra, lễ phép mời ông ngoại và ba Tử Yên, cũng không quên hỏi han về bà ngoại và cậu.
– Bà ngoại và cậu đâu rồi ạ?
– Bà ngoại con chắc đang hái rau ngoài vườn, còn cậu con sáng sớm đã có việc đi ra ngoài rồi.
– Ba Tử Yên từ tốn trả lời.
Ông ngoại Dương nhìn Đông Quân vô cùng vừa mắt.
Hình như anh có năng lực làm cho ai nhìn thấy anh cũng đều đổ gục trước vẻ đáng tin và cương trực của anh.
Ông ra hiệu bảo anh cũng ngồi xuống thưởng trà.
– Con với Tiểu Yên học chung một lớp à?
– Dạ đúng ạ, nhưng con lớn hơn Yên Yên hai tuổi ạ.
Do con có việc phải nghỉ học, giờ mới học lại năm cuối ạ.
– Đông Quân lễ phép trả lời.
– Ừ không sao cả, bao nhiêu tuổi vẫn cần học.
Con cũng không cần ngại vì tuổi của mình.
– Thằng nhóc này giỏi lắm ba à, nó giờ có thể kiếm ra tiền rồi, chỉ là học để có bằng cấp cho hợp lệ thôi, chứ việc học này đối với nó, không có chút áp lực nào đâu.
– Hạ Hâm Bằng nói với ông ngoại Dương về Đông Quân bằng vẻ mặt tán thưởng.
– Chà, giỏi thật! Rất có tiền đồ! Lại thêm gương mặt điển trai này, ông trời đúng là cho con quá nhiều rồi đấy khà khà! – Ông ngoại gật gù nói, càng thêm ấn tượng tốt về Đông Quân.
Ba người ngồi đàm đạo với nhau một lát thì có tiếng của Dương Ngọc gọi vào ăn sáng.
Lúc này Bội Sam và Lập Thành cũng vừa vệ sinh cá nhân xong, nhanh chóng nhập cuộc.
Ăn sáng xong, Tiểu Thiên và Tiều Kỳ làm hướng dẫn viên, dẫn nhóm Tử Yên đi vào khu rừng nhỏ phía đông chơi.
Vừa đi hai đứa nhóc vừa huyên thuyên đủ chuyện.
– Anh Quân à, anh thích chị Tử Yên sao?
– Đúng vậy!
– Chị Tử Yên đẹp gái, còn anh thì xinh trai, hai người thật xứng! – Tiểu Kỳ cũng chen vào.
– Hai đứa nhóc con này, đừng có hóng chuyện người lớn! – Tử Yên cốc đầu hai đứa nhóc mắng.
– Vậy còn anh với chị Bội Sam thì sao? – Lập Thành cũng nhanh miệng hỏi.
– Hai anh chị cũng rất đẹp ạ, hai người cũng thích nhau ạ? – Tiểu Kỳ ngô nghê hỏi.
– Hừ ai thèm thích cái tên này! – Bội Sam bĩu môi nói.
– Chị ấy chưa thích anh, nhưng anh thích chị ấy! – Lập Thành khẳng định.
– Vậy là anh thua anh hai em rồi, anh hai em vừa cua được bạn gái học cùng lớp đấy!
– Đúng vậy, tán gái là chuyện nhỏ với em! – Tiều Thiên được em gái khen, cũng nở mũi.
Lập Thành cứng đơ người, không biết nói gì.
Anh đúng là thất bại thật, còn thua một đứa nhỏ mười tuổi.
Đông Quân và Tử Yên ở một bên không thể nhịn cười, còn Bội Sam thì cười khẩy Lập Thành, vẻ mặt kiểu mắng anh là đồ ngốc, tự đào hố chôn mình.
Đưa cả nhóm đến nơi, Tiểu Thiên và Tiểu Kỳ ham chơi, bỏ lại họ tự mình khám phá khu rừng.
Cả nhóm cùng nhau đi sâu vào chút nữa, cảnh trí vô cùng đẹp đẽ đập vào mắt họ.
Đây là một thế giới toàn tre trúc.
Hai bên đường, những cây tre trúc cao và thẳng tấp, vươn thẳng lên trời xanh.
Nắng vàng len lỏi qua từng tán lá, càng làm cho khung cảnh thêm thơ mộng.
Bội Sam và Tử Yên dĩ nhiên yêu thích vô cùng vì cả hai đều mang tâm hồn thiếu nữ mơ mộng.
Dọc đường đi, cả hai cứ không ngừng ồ à suýt xoa, chốc chốc lại làm kiểu chụp ảnh, làm cho Đông Quân và Lập Thành bị bỏ rơi lại phía sau.
Đông Quân không cam tâm, tiến đến kéo Tử Yên về phía mình.
Tay anh nắm tay cô thật chặt, không cho cô tách ra nữa, còn cùng cô chụp rất nhiều ảnh.
Bội Sam thấy thế chỉ biết lắc đầu trước tính chiếm hữu cao của anh họ mình.
Cô cũng rất thức thời, đi nhanh một mình để không làm bóng đèn.
Lập Thành nhìn thấy Bội Sam lủi thủi một mình thì vội vàng đi theo sau.
Cô vui vẻ chụp ảnh thiên nhiên, còn anh thì chụp ảnh của cô, trên môi luôn treo nụ cười tươi.
Đi một chút, Bội Sam và Lập Thành đã tách Tử Yên và Đông Quân ra mất.
Bội Sam mải mê chụp hình không chú ý đến chung quanh, cô vô thức lùi dần về phía sau mà không hay sau lưng là sườn dốc.
Thấy cô sắp gặp nguy hiểm, Lập Thành vội chạy về phía cô, la lớn:
– Bội Sam, cẩn thận!
Bội Sam lúc này ý thức được nguy hiểm nhưng một chân cô đã bước hụt, cả người lảo đảo.
Lập Thành nhanh chóng bắt lấy tay cô, nhưng chỗ hai người đứng khá trơn trượt, anh thuận đà ngã theo cô.
Anh vội vòng tay qua ôm lấy cô, một tay che chắn đầu cô, cả hai ngã lăn xuống dốc.
Cuối cùng cả hai đụng vào một hàng cây nên dừng lại.
Cả người Bội Sam đang nằm đè lên người Lập Thành.
Vừa rồi cô sợ hãi nên nhắm nghiền mắt, giờ xung quanh yên tĩnh rồi, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Cô phát hiện mình được anh che chắn nên không bị thương gì cả, ngược lại cô thấy anh có vẻ không ổn.
Vừa rồi anh che chắn cho cô, tay anh đập vào một hòn đá.
Trước đó anh đã bị trật tay khi chơi bóng rổ, còn bị động thêm một lần vào vết thương, khiến anh đau đớn đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Tuy vậy, anh vẫn chỉ nghĩ đến cô.
Anh vội hỏi cô:
– Bội Sam, có sao không? Có bị thương không?
– Không sao… nhưng mà… cậu có ổn không? Sắc mặt cậu không tốt lắm! – Bội Sam lúc này đã đứng dậy khỏi người anh, khẩn trương hỏi anh.
– Không… không sao, chỉ là tay… tay hơi đau!.