Đọc truyện Anh Là Tên Đại Biến Thái!!!! – Chương 29
Sau khi thoát khỏi chỗ kẹt xe nó điên cuồng chạy về phía nhà con Tuyết nhưng bài ca không tên thì vẫn còn
– A tức thiệt mà, sao sáng nay ngu đột xuất thế không biết, còn tin lời anh ta nữa chứ. A!! *vò đầu bức tóc* nếu mà bị anh ta lấy đi cái ngàn vàng thì phải thấy máu trên chăn chứ, vậy mà quên kiểm tra, chỉ vì một câu nói khùng điên của anh ta mà mình bị bại não luôn rồi. A a cái tên chết bầm, đã vậy còn quay lén bà khi ngủ nữa chứ, chắc sợ bại lộ nên làm ba cái chuyện nhục nhã đến như vậy, cái tên trời đánh thánh giật, có nợ nần gì không mà dính phải tên đại biến thái như vậy chứ….
Một hồi sau nó lại la tiếp.
– A thật là cái gì mà “Dỏng tai lên mà nghe. Tôi thích em. Em có hiểu không hả!!!” Bà đây cóc cần hiểu cóc cần biết là anh thích hay không thích. Rồi cái gì mà “Khác hẳn những cô gái tôi từng lên giường” Cái gì vậy trời!! Biến thái thật sự biến thái…A BA MÁ ƠI!!! BA MÁ CHO CON NGƯỜI CHỒNG GÌ VẬY TRỜI!!! (tg: thật sự mà nói chị ra ngoài chợ chửi mướn được rồi á!!)Nó hầm hự mặt nóng như lửa đốt mặc dù đã vặn điều hòa đến hết max nhưng vẫn nóng vẫn không hạ quả được cơn tức trong lòng mình. Bực bội tìm số điện thoại gọi cho con Tuyết. Một tràng tiếng tút khô khan không mấy thú vị khiến cho tâm trạng nó không khá lên là mấy. Nghe thấy bên đầu dây bên kia vừa bất máy nó liền phán một câu “Ra trước cổng đợi” rồi cúp máy cái rụp khiến cho ai đó chết trân tại chỗ, không hiểu được sự tình.
Cầm điện thoại trên tay anh ngạc nhiên khi nghe giọng lạnh băng của nó khiến anh không khỏi rùng mình. Là gọi lộn số hay là ý kêu anh ra trước cổng đợi nó về rồi ra mở cổng. Một tràng thắc mắc nhưng vẫn không dám gọi lại cho nó, sợ nó lại nổi giận, nhưng nếu như nó về nhà thiệt mà không ai ra mở cửa không phải sẽ khiến nó bực hơn không, do dự một hồi anh quyết định gọi lại cho nó.
Nó nghe thấy điện thoại kêu liền bật tai nghe bluetooth nghe, đầu dây bên kia im lặng nó bực bội tắt máy, rồi điện thoại lại reo lên một lần nữa, nó lại mở, bên kia lại im, cứ vậy ba lần đến lần thứ tư nó hết chịu nổi liền hét
– Ya, ai đấy, rảnh rỗi à, dư tiền à, điên hay sao mà gọi không nói gì hết vậy, đừng để bà đây tra được chủ nhân của số điện thoại này thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn nha. Bây giờ có chịu nói chuyện không.
Nghe được cơn thịnh nộ của nó anh do dự định cúp máy nhưng lại vì thắc mắc nên anh lại tiếp tục nhẫn nại thêm một tí tìm câu nào nói thích đáng. Thì bên đầu dây bên kia hình như chịu không nổi nữa, liền bắt đầu đến số, từng con số khiến tim anh nhảy liên hồi, có điều như nó muốn nhảy ra ngoài lòng ngực đến số thứ ba thì anh mới rút hết mọi can đảm nói ra
– Tôi Nam đây, lúc nãy cô gọi kêu “Ra trước cổng đợi” ý là kêu tôi ra đợi hay kêu bạn cô ra đợi vậy.
Nghe được giọng anh ta liền giật mình, lúc đó nó gọi không biết gọi vào số ai, tưởng số con Tuyết nên nó liền nói và dập máy ngay lập tức nên không hề hay biết là gọi cho anh lúc đó.
– Ya! Tất nhiên là gọi cho bạn tôi rồi. Tôi cúp đây.
Nó đưa tay lên định ấn nút trên tai nghe thì đầu dây bên kia liền kêu lại
– Ê ê đợi lát.
– Có chuyện gì.
– Về đi, đừng đi, coi như tôi xin lỗi, về đi, cô muốn làm gì cũng được, đánh mắng hay làm gì cũng được, đừng đi, nhà đã quen có cô rồi, đi rồi thật sự rất buồn.
– Anh bớt nói dốc, anh hiện ở bar chứ, nghĩ sao vậy, nhạc um sùm như vậy mà còn ráng nói dốc.
Anh ngạc nhiên “Nhạc?? Nhạc ở đâu?? Anh bây giờ đang ở nhà kia mà!!”– Em có bị lãng tay không, nhạc ở đâu chứ, tôi đang ở nhà.
– Anh bớt xàm ngôn đi, anh kêu người ta tắt nhạc đi cũng được vậy. Đừng nhiều lời nữa, tôi cúp đây.
– Ê ê!! *Tút tút…*
Nhìn màn hình điện thoại anh thẫn thờ, thật sự anh đang ở nhà, bởi vì buồn chán nên không ở lại lâu với 2 thằng bạn nên về nhà, về đến nhà anh thấy thiếu vắng sự tồn tại của nó, thiếu đi tiếng cãi nhau. Mặc dù mới 2 ngày ở chung mà sao anh cảm thấy cứ như 2 tháng rồi vậy. Đang nằm dài trên giường không biết làm gì cả, anh cứ nhìn lên trần nhà, rồi đột nhiên điện thoại reo thấy số nó, tim anh đập rộn ràng. Anh nghĩ chắc nó đã nguôi giận nên mới gọi cho anh. Nhưng khi nghe máy anh liền thất vọng không phải giọng nói của kẻ nguôi giận mà của kẻ cực kì cực kì tức giận. Anh không kịp nói gì thì nó đã cúp máy. Và bây giờ dẫu anh nói gì nó cũng không tin, dù anh nói anh đang ở nhà không ở bar thì nó cũng có cách buộc tội anh. Anh lại tiếp tục nằm nhìn trần nhà thêm một lần nữa, tay vẫn nắm chặc điện thoại.
Sau khi cúp máy nó lại vò đầu bứt tóc, tự mắng mình bất cẩn để gọi phải số anh ta. Rồi nó lại dò tìm số đi thật kĩ càng. Rồi nghe máy. Nó phải đợi đầu dây bên kia bất máy để chắc rằng không bị lộn số nữa.
– A~~lô!!
– Có phải Tuyết không.
Tuyết kì này ngạc nhiên cực độ, điện thoại hiện số điện thoại nó nhưng người nói chuyện lại rất nhẹ nhàng, còn hỏi thăm đàng hoàng. Cô suy nghĩ, nó uống nhằm thuốc bổ thành thuốc gì rồi sao, hay bị đập đầu vô cục đá nên mới bị vậy.
– Nguyệt! Có phải Nguyệt không??
Kì này nó mới thở phào nhẹ nhõm, liền điều chỉnh lại giọng nói của mình.
– Mày ra đợi cửa đi, tao qua bây giờ đây.
– Ya!! Mày bị gì vậy, nói chuyện cái kiểu gì vậy, tao còn tường mày bị đâm đầu vào đâu trúng dây thần kinh lịch sự, khiến nó hoạt động trở lại rồi chứ.
– Ya!! Con điên kia, mày nói ai vậy, ý mày nói đó giờ tao không lịch sự hả.
– Đúng!
– Được, hãy đợi đấy.
Nói xong nó cúp máy, chân nhấn ga tăng tốc chạy đến nhà con Tuyết. Bây giờ chị Tuyết nhà ta mới ý thức được mình chọc vào tổ ong rồi, lật đật chạy xuống bếp kiếm đồ ăn dỗ ngọt nó, biết nó thích phô mai nên cô liền chạy xuống bếp lôi hết những thực phẩm có phô mai dâng cho nó. “Ya, suy nghĩ không thấu rồi, khôn ba năm dại một giờ mà” trong lòng bất an không biết nó xử mình như thế nào. Đi vòng vòng ngay trước cửa lòng thầm mong mọi chuyện sẽ qua.
*Bíp Bíp* Tiếng còi xe nổi lên cô dường như nín thở chậm chậm ra mở cửa.
Xe chầm chậm chạy vào bãi giữ xe.
– Ê, lúc nãy nói ai không…
– Nè nè nè, ăn đi, phô mai nè, đủ loại luôn, ăn đi ăn đi, rồi bỏ qua, ăn đi, nha nha.
– Ehèm, bỏ qua lần này.
Bây giờ lòng cô như mới bỏ được 10 tấn đá đè trong lòng xuống vậy, chấp tay tạ ơn chư vị thần tiên tứ phương tám hướng, Phật tổ như lai, tạ ơn ông bà tổ tiên đã phù hộ mình tai qua nạn khỏi.
Bước vào nhà, nó nhăm nhi bịch bánh phô mai ngon lành, đặt đít xuống ngồi, rồi còn sai cô đi lấy nước cho mình, rồi sai đi cất hành lí mình đi, rồi lại kêu đi lấy nước thêm lần nữa, rồi lại than đau vai kêu bóp vai, cứ vậy chả khác nó là chủ nhà con Tuyết là người ở vậy.
– Ya, ê mày qua làm khách hay làm bà chủ.
– Khách hàng là thượng đế, nhanh đi, đang nhức bên này nè, bóp mạnh mạnh tí.
– Ta bóp nè
Hai tay cô nhấn xuống vai nó, ra sức bóp mạnh khiến nó la oai oái lên
– Mày làm gì vậy định bẻ vai tao hả!!
– Không phải khách hàng kêu bóp mạnh mạnh tí, bảo nhẹ quá mà.
– Thôi thôi, dẹp dẹp, cám ơn, lại đây ngồi cái, à khoan, đi lấy nước đi.
– Tự đi đi.
– Thôi ngồi đi, hềhề
Tuyết liền ngồi dài trên ghế, lưng nhức muốn chết, tay mỏi nhừ, vừa bóp tay vừa lườm nó, nó cười hìhì rồi đút cô miếng bánh, rồi đưa cho Tuyết ly nước, lấy tay quạt quạt, miệng luôn nở nụ cười khiến cô chỉ muốn bẻ hết răng của nó đi.
– Ngậm miệng lại, nhe nữa tao bẻ á. Nói sao chạy qua đây.
– Tao nhớ mày.
– Xạo cún, nếu nhớ sao ba năm trước bỏ tao đi rồi không gọi hỏi thăm.
– Xì, mày dai quá, tao có quà nè.
Nó với tay lấy chiếc túi rồi lấy bộ trang sức bằng đá sapphire ra. Bộ trang sức nhìn đơn giản nhìn thật bình dân như giá không hề bình dân tí nào cả. Tuyết nhận bộ trang sức hết sức ưng ý, liền xua xua tay cho qua hết tất cả.
– Sao mày lại chạy qua nhà tao, anh ta ăn hiếp mày à.
– Mày đừng nhắc tên hổn đản đó đi, tao tức chết mỗi lần nhắc đến anh ta đấy.
– Sao vậy, nói nghe coi.
– Chuyện là vầy, sáng anh ta lừa tao nói tao tối qua quyến rũ anh ta, khiến anh ta mất trong trắng, rồi anh ta quay lén tao, rồi bắt ép tao đi chơi với anh ta, rồi khi tao nhận được tin nhắn mày nói là anh ta trước đó rất lăng nhăng không tử tế, qua đêm rất nhiều phụ nữ. Rồi tao nổi giận đùng đùng liền nói cho ba mẹ biết, tưởng họ làm chủ cho tao ai dè họ lại bệnh vực anh ta, không hủy bỏ hôn ước. Mà anh ta bị cái giống ôn gì á, lúc mới gặp nhau thì nhất quyết đòi hủy, bây giờ lại không muốn nữa. Lúc tao soạn đồ anh chạy lại nói linh ta linh tinh, nào là “anh yêu em” rồi còn “em rất khác nhưng cô gái anh từng lên giường” rồi nói tao đặc biệt. Đã vậy anh ta còn cướp nụ hôn đầu của tao nữa chứ. Tức chết đi được, tại lúc đó tao ngạc nhiên quá nên không kịp cho anh ta ăn một đấm rồi.
– Anh ta đã làm mày như thế sao.
– Ừ đúng vậy, hừ
– Wa!!! Anh ta thật gan dạ, dám cướp nụ hôn đầu của sư tỷ của bang B.A mà trước giờ ai ai, người người đều mong ước có được.
– Mày bớt xàm ngôn đi, mày bênh anh ta à.
– À không, không có, hìhì. Rồi mày định làm gì.
– Ở nhà mày vài hôm
– Chắc vài hôm không.
– Chắc không, hehe. Thôi tao đi nghỉ đi, phòng tao đâu.
– Mày đi theo cô ấy đi *tay chỉ về phía người giúp việc*
Nó quay qua nhìn Tuyết rồi đưa tay tạo thành trái tim rồi bước theo cô giúp việc. Cô nằm dài trên ghế, thật là mệt mỏi khi phải với câu chuyện của nó, mà trong lòng cô cũng tò mò không biết anh ta là ai, mà dám cướp nụ hôn đầu của nhỏ dễ dàng như vậy. Đang mãi suy nghĩ thì cô nghe tiếng điện thoại, tưởng đi thoại của mình nhưng mở ra thì lại không phải, truy lùng nơi phát ra tiếng điện thoại thì mới biết tiếng điện thoại kêu là của nó, nhưng bây giờ đã khuya rồi, ai gọi cho nó, cô liền bất máy nghe.
– Alo, ai vậy
Đầu dây bên kia không ai khác chính là Nam nhà ta, nghe giọng con gái nhưng không phải là nó, nhưng tại sao lại là “ai vậy” nó xóa số anh rồi sao. Anh liền cười khổ, buồn thay cho số phận bạc bẽo của mình.
– Tôi là Nam, cô là Tuyết bạn của Nguyệt.
– Đúng là tôi.
Anh liền lóe lên một suy nghĩ mong là cô giúp.
– Nguyệt có đó không.
– Nó ngủ rồi
– Vậy tôi có thể nhờ cô một chuyện được không.
– Chuyện gì.
– Chuyện này liên quan tới Nguyệt.
– Nhưng mà chuyện gì.
– Tôi có thể hẹn cô được không.
– Được.
– Vậy mai 8h tại quán cafe A trên đường XXX, tôi đợi cô, cô đừng nói cho Nguyệt biết là tôi hẹn.
– Được, mai gặp.
Cô liền cúp máy, nghe anh ta kêu tên Nguyệt rất tha thiết cứ như rất thân, thân từ rất lâu rồi vậy, cứ một lời anh ta thốt ra đều nhắc đến tên nó một lần, cô cảm thấy anh không phải người đàn ông lạnh lùng, chỉ biết chơi đùa với phụ nữ, phải chăng anh đã phải lòng Nguyệt nhà mình. Môi nở một nụ cười, đó không phải là nụ cười mãn nguyện mà là nụ cười mang vẻ thú vị với chuyện tình hai người này. Lúc cô nói chuyện với Nguyệt, cô cảm thấy hai người thật sự thân thiết với nhau. Có thể trái tim không còn của nó nữa rồi. Cô liền hát líu lo quay về phòng của mình nghỉ ngơi, lòng thầm mong đợi ngày mai.
Còn về anh sau khi nói chuyện với Tuyết. Anh còn đang suy nghĩ làm sao tổ chức sinh nhật Nguyệt và cuối tuần này, nhưng rất may khi có thể nhờ đến bạn của cô được rồi, anh liền nhanh nhẹn lập kế hoạch mong chuyện này khiến nó nguôi giận.