Đọc truyện Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất – Chương 47: Phần 20: Chuyến du lịch Thái Lan và ngày thường
1.
Kể từ khi được ngồi trên chiếc taxi của ông chú tài xế vừa cắn hạt dưa vừa lái xe với tốc độ 130km/h trong đêm khuya sau khi xuống máy bay, tôi và Tam gia đã bắt đầu cảm nhận được sự nồng hậu của con người Pattaya. Khách sạn chúng tôi ở nằm sát bờ biển, ra cửa rẽ trái là khu phố đèn đỏ, cạnh đó là trung tâm mua sắm, tiến lên phía trước một đoạn thì là một chuỗi các cửa hàng massage kiểu Thái. Các cô gái Thái ngồi la liệt bên vỉa hè, bên cạnh là biển hiệu viết hai chữ tiếng Trung “Bóp chân”.
Cứ mỗi lần tôi muốn tới khu đèn đỏ xem các “mỹ nữ” mồi chài khách hàng thì Tam gia lại lấy lý do sợ lạc đường không cho tôi đi. Sau đó sự chú ý và tính tò mò của tôi được chuyển tới các loại massage kiểu Thái. Lần nào đi đường nhìn thấy cũng níu chặt Tam gia lại, muốn cùng gã vào thử một lần nhưng ngoài dịch vụ massage kiểu Thái được cung cấp ở khách sạn, Tam gia từ chối tất cả các cửa hàng massage bên đường và cũng không cho tôi vào.
Một lần tôi cù nhầy ngồi lì trước cửa hàng nhà người ta không chịu đi. Trên con đường tấp nập người qua lại thỉnh thoảng có người nhìn tôi, Tam gia kéo tôi đi vài bước, thấy không vẫn không chuyển động, gã liền bỏ mặc tôi ở đó. Nhìn bóng gã đi xa dần một cách thờ ơ, tôi tủi thân suýt bật khóc, thầm nghĩ bỏ mặc tôi ở ngoài đường một mình mà gã cũng bình chân như vại thế này sao?
Một lát sau gã quay lại cùng quả dứa cắm que kem mua được ở quầy bán trái cây bên vỉa hè, huơ huơ quả dứa trước mặt tôi: “ Đứng dậy đi.”
Nói xong gã không cho tôi thời gian suy nghĩ đã tự cắn một miếng dứa, tôi đoán nếu tôi vẫn ngồi lì ở đây chắc gã sẽ chén sạch quả dứa mất. Sau nửa phút phân vân, tôi vùng vằng đứng dậy đón lấy quả dứa vừa ăn vừa cùng gã rời khỏi đó.
Tôi cứ nghĩ gã làm vậy là vì không yên tâm về dịch vụ massage ở nước ngoài. Sau này về nước mới nhận ra gã từ chối tất cả mọi dịch vụ tương tự như thế ở khắp mọi nơi, dù ở Bắc Kinh, Thanh Đảo hay Vũ Hán, dù đó là cửa hàng lớn hay quán nhỏ ven đường, đồng thời gã cũng không cho tôi đi… kể cả những khi gã có ở bên cạnh.
Tôi: “Những cửa hàng lớn như này chắc là không chặt chém đâu, anh sợ gì chứ?”
Tam gia: “Anh sợ ý chí không vững vàng, đi nhiều thành quen. Chẳng may lúc không có em bên cạnh anh lại muốn đi đâu đó cho thư thái rồi gặp chuyện không hay thì sao? Nên dứt khoát không thử!”
Tôi vui vẻ xoa đầu Tam gia: “Cậu nhóc này lớn rồi, hiểu chuyện quá!”
Tam gia tránh khỏi bàn tay tôi: “Em thì càng không được phép đi tới những chỗ này! Em chẳng có chút ý chí gì cả!”
Tôi: “…”
2.
Mặc dù là một đứa trẻ lớn lên cạnh bờ biển nhưng tôi lại là con vịt cạn, hoàn toàn không biết chút nào về bơi lội.
Tam gia từng có ý định dạy tôi bơi nhưng trong buổi học đầu tiên lúc gã bơi tới chỗ tôi vì động tác quá mạnh nên đã vô tình dúi đầu tôi xuống nước, khiến tôi càng sợ nước hơn và nhất quyết không chịu học bơi.
Trong bể bơi ở khách sạn, Tam gia chỉ vào một cô bé người nước ngoài khoảng ba bốn tuổi đang bì bõm nghịch nước bên cạnh, dạy tôi phải mạnh dạn hơn một chút. Tôi lấy hết dũng khí mới dám bò lên tảng đá trượt xuống giống đứa trẻ kia. Không biết có phải vì nặng hơn nên lực quán tính cũng mạnh hơn không mà người ta thì tươi cười hớn hở chầm chậm trượt xuống dưới còn tôi thì lao xuống nhanh như bay trong tiếng la ó thảm thiết. Hơn nữa con người không đáng dựa dẫm như Tam gia còn không đứng đó đỡ tôi, cuối cùng tôi lại một lần nữa được trải nghiệm cảm giác “tuyệt vọng” khi bị vùi dập trong nước, hoàn toàn kết thúc chương trình dạy và học bơi.
Tôi vô cùng sợ nước nên hôm sau nữa khi ra đảo chơi, những trò như bay trên không… tôi chơi rất nhiệt tình nhưng màn “đi bộ dưới đáy biển” đúng thật đã dồn tôi vào đường cùng.
Mỗi người đều phải chụp lên đầu một chiếc mũ như của nhà du hành vũ trụ trên phi thuyền, không biết tại mũ của tôi có vấn đề hay do bản thân căng thẳng quá mà vừa bước xuống đáy biển tôi đã thấy khó chịu, tai kêu ong ong, cái bịt mắt bằng thuỷ tinh cũng bị phủ kín một tầng hơi nước không thể thấy rõ bên ngoài.
Dựa vào hình thể mơ hồ tôi nhận ra người đứng bên phải mình là Tam gia. Đi được vài bước thì bất ngờ thấy Tam gia khoa tay múa chân với huấn luyện viên lặn ý muốn trồi lên, tôi sợ lắm, nghĩ bụng tại sao Tam gia lại có thể bỏ một mình tôi lại đây mà đi lên chứ? Mặc dù thấy khó chịu nhưng tôi đã chịu đựng được, nếu gã đi lên mà tôi gặp sự cố thì phải làm sao?
Thế là tôi giơ một tay túm chặt lấy gã, tay kia điên cuồng gạt bàn tay đang ra hiệu muốn trồi lên mặt nước của gã để gã không thể đi lên bỏ lại tôi một mình ở dưới này được. Có lẽ phản ứng của tôi mãnh liệt quá hoặc cũng có thể lương tâm Tam gia thức tỉnh nhận ra không thể làm như vậy, mà cũng có khả năng cơ thể gã đã quen với môi trường, không còn thấy khó chịu nữa… Lúc đó tôi đã nghĩ vậy, tóm lại gã giơ tay ra hiệu OK với huấn luyện viên lặn, không đi lên nữa.
Một lát sau huấn luyện viên đi kiểm tra tình trạng sức khoẻ của từng người và tranh thủ xoa mắt kính bị hơi nước phủ kín giúp tôi, ngay lập tức tôi có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài rất rõ, phản ứng đầu tiên là nhìn gã Tam gia vô lương tâm đứng bên phải mình. Đoán thử xem tôi trông thấy gì nào?
Một người đàn ông ngoại quốc da trắng!
Còn người bên trái tôi mới là Tam gia đang cho cá ăn bánh mì…
3.
Suốt cuộc vui chơi đều có hướng dẫn viên nhận nhiệm vụ chụp ảnh quay video và sẽ đưa đĩa CD cho chúng tôi khi về tới khách sạn. Nghĩ đến câu chuyện đáng xấu hổ mình gây ra dưới đáy biển, tôi năm lần bảy lượt thuyết phục Tam gia đừng mua CD phí tiền, chỉ cần giữ lại những ký ức đẹp nhất trong đầu là được rồi.
Tam gia hờ hững nhìn tôi: “Anh thấy hết rồi!”
Tôi giả ngơ: “Thấy gì?”
Tam gia: “Em ra sức ngăn không cho cái tên ngoại quốc kia nổi lên!”
Tôi: “…”
Cuối cùng vẫn mua đĩa CD, hơn nữa còn ngồi trong khách sạn cùng Tam gia xem toàn bộ câu chuyện ngớ ngẩn tôi gây ra. Tam gia hình như thực sự không biết nói gì khi bị tôi tưởng lầm là một lão già ngoại quốc, có vẻ không vui.
Tôi cố gắng dỗ dành gã: “Lúc ở dưới đó em cảm thấy như đang vượt qua giới hạn sinh tử vậy. Lúc túm chặt lấy anh lại cảm thấy bọn mình đang cùng nhau trải qua sống chết, anh thấy thế nào?”
Tam gia: “Anh thấy thế nào à? À, cô gái đứng bên trái anh cũng túm lấy anh rất chặt!”
Tôi: (╯‵□′)╯︵┻━┻ (biểu tượng này là lật bàn nhé các bạn)
4.
Có lần Tam gia mua vé xe.
Suy nghĩ tôi bộc phát khi nhìn thấy giá vé in trên đó: “Em phải viết một đoạn kết thật mùi mẫn mới được, nói cho mọi người biết vé tàu hoả trên cao từ Vũ Hán tới Bắc Kinh là 520 đồng. Đúng là một hành trình tình yêu đầy lãng mạn!”
Tam gia: “520.5 đồng.”
Tôi: “Ồ làm tròn lên thành 521(1) đồng càng tốt.”
Tam gia: “Rõ ràng là 520.5 đồng, em làm tròn thêm 0.5 đồng làm gì?”
Tôi: “…Thôi không viết nữa.”
(1) 520 và 521 đều gần âm với câu “Anh/em yêu em/anh”.
5.
Một hôm Tam gia gọi điện cho tôi, nói với tôi bằng giọng rất chi là nghiêm túc: “Bảo bối, anh muốn nghỉ việc.”
Tôi: “Chẳng phải chúng ta đã lên kế hoạch rồi sao, đợi thêm hai tháng nữa nhận tiền thưởng tết rồi hãy xin nghỉ. Nếu xin nghỉ bây giờ coi như sự nỗ lực suốt một năm nay đi tong hết.”
Tam gia: “Em nghĩ mấy chục nghìn quan trọng hay tâm trạng anh quan trọng?”
Tôi: “Cứ như anh đang trêu em ấy nhỉ?”
Tam gia: “Anh biết chắc chắn em sẽ cảm thấy tiền quan trọng hơn anh! Cũng biết nếu nói với em chuyện này chắc chắn sẽ bị ăn mắng! Bị ăn mắng xong lại vẫn không thể nghỉ việc nên anh chọn bị em mắng thôi vậy! Anh đã xin nghỉ rồi!”
Tôi ngỡ ngàng đến đơ cả người và cũng rất mừng vì Tam gia sau khi được huấn luyện đã đạt tới trình độ có thể so mưu đấu trí với mình, cuối cùng là một trận mắng thậm tệ giáng xuống đầu gã.
6.
Sau khi thôi việc, trong thời gian ở nhà chờ việc mới tối nào Tam gia cũng ngồi xem “Cẩm Tú Vị Ương” với bố mẹ chồng, phong thái không tốt chút nào.
Một hôm chín giờ tối gã kể cho tôi là vừa mới ăn tối. Tôi hỏi sao ăn muộn vậy.
Tam gia: “Bố anh có việc đột xuất phải ra ngoài, chờ bố về mới ăn.”
Tôi: “Sao hai người không phần cơm cho bố rồi ăn trước đi?”
Tam gia: “Không được! Sau này nếu anh ra ngoài chưa về em cũng phải chờ. Phải chờ đại lão gia về mới được gọi đại công tử và nhị công tử của em ra ăn cơm!”
Tôi: “…Đồ ngốc!”
7.
Tới gần lễ Giáng sinh tôi hỏi Tam gia có chuẩn bị quà cho mình không.
Tam gia: “Tất nhiên là có, em không những được nhận quà Noel mà còn cả quà năm mới nữa.”
Tôi: “Ôi tuyệt quá! Là gì vậy mau nói em biết đi!”
Tam gia: “Là thứ em thích!”
Tôi: “Kindle?”
Tam gia: “Không liên quan đến điện tử, cái đó nếu em cần thì tự đi mua đi. Một món quà đáng yêu!”
Tôi: “Nước hoa?”
Tam gia lắc đầu.
Tôi: “Đồ ăn à? Socola? Kẹo? Thịt khô?”
Tam gia vẫn lắc đầu.
Tôi: “Đừng nói là hoa hoét nhé?”
Tam gia tiếp tục lắc đầu.
Tôi: “Căn nhà mô hình à? Cái lần trước tụi mình còn chưa ghép xong.”
Tam gia tỏ vẻ vô cùng thất vọng: “Là thứ em thích đó!”
Thấy Tam gia vẫn lắc đầu, tôi nổi khùng, “Em đã đoán tất cả những thứ em thích rồi! Nếu không phải thì chắc chắn thứ anh mua không phải loại em thích!”
Vì câu nói đầy logic này mà tôi và Tam gia đều im lặng…
Sau cuộc gặng hỏi không ngừng nghỉ của tôi, cuối cùng Tam gia cũng cho tôi biết món quà đó là gì: Một bộ sổ tay bìa da dê hơn 300 đồng.
Tôi ra lệnh cho gã xoá ngay món đồ vô dụng này ra khỏi giỏ hàng, cướp đoạt quyền được nhận quà Noel của gã và hung hăng đe doạ: “Nếu dám mua cái này về anh đợi mà ký đơn ly hôn nhé! Một món đồ đắt tiền vớ vẩn!”
8.
Tam gia ở nhà đọc sách học hành chuẩn bị cho một cuộc thi, gã ôn luyện tương đối chuyên cần và nghiêm túc. Đến ngày Giáng sinh gã không muốn học mà lại thích chơi game, đúng lúc chat video call bị tôi nhìn thấy, tôi bèn uy hiếp sẽ mách mẹ chồng để bà lên gác cho con trai một trận.
Thoắt cái nét mặt Tam gia suy sụp hoàn toàn, cất giọng tội nghiệp hỏi tôi: “Chẳng phải chúng ta là bạn thân nhất của nhau sao? Chẳng phải là bạn tốt cả đời sao? Sao em có thể đối xử với anh như vậy?”
Tôi mất phương hướng vì điệu bộ dễ thương đó của gã, không chỉ hứa là không méc mẹ chồng mà còn rộng lượng cho phép gã: “Cho anh chơi thêm một tiếng nữa đó!”
Con người kia phấn khởi ra mặt: “Đây đúng là món quà Noel tuyệt vời nhất anh nhận được!”
Sau này nghĩ lại, đây quả nhiên là món quà Noel tuyệt vời nhất gã từng được nhận bởi lẽ trước nay tôi chưa tặng quà Noel cho Tam gia lần nào.
9.
Tam gia: “Mẹ chồng em định chi tiền mời chúng ta ra nước ngoài nghỉ đông, em muốn đi đâu nào?”
Tôi: “Nghỉ đông sao? Đi Cáp Nhĩ Tân ạ! Ngắm tuyết!”
Tam gia: “Ồ Cáp Nhĩ Tân hả? Cũng tương tự như Hokkaido nhỉ. Vậy đi Nhật nhé!”
Tôi: “???”
Vậy nên chương tiếp theo sẽ là Nhật Bản du ký, không biết bao giờ mới đăng tiếp nữa, bọn mình hãy cứ để duyên phận sắp đặt vậy!