Đọc truyện Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất – Chương 39: Phần 13: Đăng chương mới xong chạy luôn
1.
Vào mùa hè của một năm nào đó, tôi tới chơi ở công viên Thuỷ cung, đi hết một lượt thì thắt lưng cũng mỏi, chân cũng đau.
Hôm đó trời nóng, tôi chỉ mặc một chiếc váy liền kiểu rộng vải sa tanh, chiếc váy đó thực sự rất rộng, rộng đến mức khi bước lên xe bus vì mỏng lưng quá nên tôi phải chống tay đằng sau rồi sau đó được một anh trai đầu trọc lóc đeo dây chuyền vàng cỡ bự nhường chỗ cho…
Anh trai này là người có phong cách mà bình thường nếu đi trên đường tôi toàn chủ động tránh xa, vậy mà anh ta lại đứng lên, giơ tay chỉ vào ghế của mình ra hiệu cho tôi ngồi vào đó.
Tình huống đó rất khó tả, rõ ràng anh này đã tưởng tôi là phụ nữ có thai còn tôi thì bị tổn thương lòng tự trọng đến mức không biết phải giải thích thế nào rằng trong bụng tôi là thịt chứ không phải trẻ con.
Kết quả Tam gia liền sải chân bước lên phía trước, giơ tay đỡ lấy cánh tay tôi dìu tôi ngồi xuống. Động tác đó có thể khen là dịu dàng ân cần, sau đó còn không quên quay lại cảm ơn anh trai kia…
Suốt quãng đường tôi thấy ngứa đầu kinh khủng nhưng vẫn phải cố nhịn dưới ánh mắt hoan hỉ vì vừa làm được việc tốt của anh trai kia, cố chịu đựng tới tận lúc xuống xe…
2.
Có lần giảm cân, một ngày tôi phải bước lên cân tới tám trăm lượt.
Một hôm đi vệ sinh, trước khi đi tôi đã nhảy lên cân thử, sau khi ra lại cân lần nữa, phát hiện ra… số liệu không mấy chính xác.
Tôi: “Chồng ơi! Tại sao em đi vệ sinh rồi mà còn nặng hơn trước 0.5kg? Cái cân này hỏng rồi!”
Tam gia nhìn tôi chằm chằm bằng một ánh mắt thật khó diễn tả, “Em khai thật cho anh biết đi, rốt cuộc vừa rồi em đi vào nhà vệ sinh làm gì? Anh chịu đựng được mà.”
Tôi: “…”
3.
Lúc ra Ra đường đi dạo và shopping thì hào hứng kinh khủng không khác gì đứa vừa cắn thuốc, toàn thân tràn đầy năng lượng không biết từ đâu ra. Vậy mà mua xong về tới nhà thì như quả bóng xịt hơi, chân đã không còn là của mình nữa.
Lúc chỉ có một mình còn cố gắng gượng, nhưng khi có Tam gia bên cạnh thì không thể không bật hình thức làm nũng dẻo dai.
Trong lúc chờ tàu, tôi đặt mông ngồi xuống một góc rồi bắt Tam gia phải đỡ mình.
Tôi ngẩng lên, nghiêm mặt nói: “Như thế này có khiến anh thấy xấu hổ không?”
Tam gia: “Tại sao phải xấu hổ?”
Tôi: “Bởi vì thế này trông em không nết na chút nào.”
Tam gia xoa đầu tôi: “Khoá quần anh vẫn chưa bị kéo xuống, tại sao lại không nết na chứ?”
Tôi chợt vỡ lẽ sau một giây, cúi đầu đầy e thẹn…
4.
Sáng cuối tuần, vừa thức giấc đã gọi video call chào buổi sáng Tam gia.
Bên kia gã vẫn còn trùm chăn, nói với tôi là muốn ngủ tới trưa luôn. Yêu cầu vô lý đó lập tức bị tôi bác bỏ, tôi giục gã mau dậy ăn sáng, cuối cùng hai chúng tôi mặc cả từng chút một, tôi đồng ý cho gã ngủ thêm mười lăm phút.
Tôi nói: “Mười lăm phút nữa phải chụp ảnh mặc quần áo gửi cho em đó!”
Chúng tôi thường dùng phương pháp chụp ảnh để chứng minh cho đối phương thấy là đã làm xong một công việc nào đó. Mặc dù có lúc thấy Tam gia thật ngốc nhưng tôi vẫn chưa bao giờ lấy những bức ảnh đã chụp trước đó ra đối phó cho xong chuyện.
Tóm lại sau khi tôi rửa mặt xong và mười lăm phút đã trôi qua, Tam gia gửi cho tôi bức ảnh gã đã mặc đồ chỉnh tề rất đúng thời gian.
Vốn dĩ việc này đến đây là xong. Nhưng trực giác của người phụ nữ mách bảo tôi hình như trong bức ảnh này có gì đó sai sai…
Rốt cuộc là sai ở đâu chứ…
Tôi nhẹ nhàng phóng to bức ảnh ra mới phát hiện bên mép khoá áo không có áo bên trong! Nói cách khác gã này đã đối phó với tôi bằng cách chỉ mặc độc áo khoác ngoài!
Tôi lại gọi video, quả nhiên gã này đang trùm chăn kín đầu, giọng nói ủ ê vọng ra từ trong chăn: “Anh sai rồi, anh không nên nói dối em, xin em cho anh ngủ thêm một lúc nữa đi mà, huhuhu…”
Tôi: “…”
5.
Một lần đi xem phim cùng Tam gia, mua vé đặc biệt trên mạng. Rạp chiếu phim đó chúng tôi chưa tới bao giờ, sau khi đi ra khỏi ga tàu điện ngầm chúng tôi đi được một đoạn thì tự nhiên Tam gia nói hình như lạc đường rồi bắt đầu mở bản đồ ra xem.
Lúc đó vào đầu giờ chiều, tôi mới dậy nên vẫn chưa hết cơn hậm hực, tự nhiên nổi giận vô cớ với Tam gia.
Tôi: “Tại sao anh không tra bản đồ trước ở nhà đi?”
Tam gia: “Anh có nhìn qua thì nghĩ là đường rất dễ nhớ nên không xem kỹ nữa.”
Tôi: “Anh nghĩ là! Anh nghĩ là! Anh chỉ nghĩ là như vậy thôi!”
Tam gia cũng hơi bực mình, “Đừng có gây gổ!”
Con người tôi ghét nhất bị người khác không cho làm việc này, không cho làm việc kia, thế là tôi bắt đầu tức tối kiếm chuyện.
Tức tối một cách không có phương hướng cũng như chẳng có mục đích gì cả.
Ai ngờ Tam gia hoàn toàn không giữ tôi lại, tôi vừa quay đi đã thấy gã kia đi được một đoạn xa, cơn giận càng mãnh liệt liền sải bước thật nhanh.
Sau đó mỗi lần tôi dừng chân ngoảnh lại đều thấy Tam gia cách tôi rất xa không hề dừng bước, gã không nói năng gì, rõ là đang dỗi.
Tôi xem đồng hồ trên điện thoại, sợ chậm giờ xem phim nên nghĩ là tạm thời bỏ qua, giảng hoà trước xem phim xong rồi cãi nhau tiếp.
Nghĩ thế, con người rộng lượng như tôi bèn chủ động quay lại tìm Tam gia.
Kết quả tôi mới đi được hai bước Tam gia đã quay lại, hơn nữa còn bắt đầu đi nhanh một cách rất không nể mặt!
Trên con đường hôm đó vào buổi hoàng hôn, rất nhiều người dân không hiểu nguồn cơn sự việc nhìn thấy một cậu thanh niên vắt chân lên cổ chạy về phía trước, đằng sau là một cô nàng chân ngắn luôn miệng kêu “Đuổi theo! Đuổi theo!” một cách điên cuồng.