Đọc truyện Anh Là Tất Cả (All I Need Is You) – Chương 53
Casey không tin vào sự xui xẻo xuất hiện lúc này. Đang trong cảm xúc lâng lâng khi nghĩ rằng Damian có thể sẽ nói ra những lời chân thật xuất phát từ đáy lòng thì giọng nói chói tai kia đã phá hỏng tất cả. Nàng coi thường người chủ cuả giọng nói đó vì dáng người nhỏ nhắn, vẻ đẹp rực rỡ và đặc biệt là thái độ sở hữu cuả cô ta đối với Damian.
Đúng vậy, coi thường nghe có vẻ hơi khắc nghiệt nhưng Casey thật sự ghét Luella Miller. Tuy nhiên, người nàng hy vọng không bao giờ gặp, lại đang đứng đây liếng thoắng về sự ngạc nhiên cuả cô ta khi nhìn thấy Damian. Thật quái quỷ, Casey đã loại Luella Miller ra khỏi tâm trí, thậm chí nàng còn quên là cô ta đang sống ở Chicago.
-Tôi đến đây có việc quan trọng, Luella- Damian nói- Tôi e là mình không có thời gian dành cho những cuộc gặp gỡ.
-Thật sao?- Luella nhìn hằm hằm Casey- vậy đây có thể là ai nhỉ?
Thật buồn cười, cô ta đang ghen với nàng sao? Cô ta không nhận ra nàng. Điều đó chứng minh Luella rất hời hợt. Cô ta chỉ chú ý đến người đàn ông mình quan tâm còn những ai khác đều không là gì hết.
-Tôi thật sự bị tổn thương khi cô không nhớ ra tôi đấy, Luella ạ- Casey lạnh lùng nói.
-Ôi, chính là cô, Casey- Luella hít hơi rõ mạnh- Xin lỗi, tôi đã nghĩ cô là… một cô- cô ta chuyển sang giọng thầm thì- …gái đứng đường cơ đấy.
Cô ta nghĩ vậy, thật quá quắt. Nhưng Casey không thèm bận tâm. Nàng định đứng lên cáo lỗi rồi để cho hai người tiếp tục cuộc hội ngộ, nhưng cha mẹ nàng đã xuất hiện. Casey cảm thấy lúng túng.
Nàng đành phải ngồi suốt bửa ăn tối với Luella bởi vì cô ta tỏ ý muốn dùng bữa cùng họ và phép lịch sự không cho phép nàng từ chối. Việc này nhắc nàng nhớ lại quãng thời gian đi cùng Luella tới Fort Worth. Cũng như trước đây, cô ta nói luôn mồm, và chỉ nói về bản thân mình.
Casey hơi đau đầu nhưng không muốn cho mọi người biết, nàng bỏ món tráng miệng. Sau đó, Luella hình như nhận ra một số người quen và bắt đầu nghển cổ sang bàn bên cạnh. Nàng mong cô ta rời khỏi bàn để tiếp tục quấy rầy người nào đó với những câu chuyện huyên thuyên cuả cô ta. Casey sẽ chờ một lát rồi nói lời cáo lỗi cũng được.
-Ồ, nếu như đây không phải là sự trùng hợp dáng kinh ngạc nhất- Luella há hốc miệng sửng sốt- Damian, em tin là mẹ anh đang ăn tối trong phòng kia … và người phụ nữ đáng kính đó không nhận ra anh.
Thậm chí Luella không thèm để ý đến thái độ cuả Damian. Cô ta đá vào chân anh ra hiệu và kêu thét lên khi Damian nắm chặt cánh tay cô ta, kéo về chỗ ngồi.
Bây giờ cô ta mới nhìn anh nghi ngờ nhưng vẫn không chú ý đến thái độ cuả anh nên không nhận ra anh đang rất giận dữ… với cô ta.
-Anh điên đấy à?- Luella bĩu môi khó chịu.
-Có thể lắm- anh cáu kỉnh- và nếu cô còn nghĩ tới việc tiến đến gần mẹ tôi lần nữa thì tôi sẽ điên lên thật đấy. Nếu tập trung chú ý, Luella, khi xông vào bữa tối cuả chúng tôi, cô hẳn đã nghe nói tôi đến đây có việc chứ không phải là nói chuyện xã giao. Nếu tôi phải nói thẳng ra nữa, có nghĩa là tôi không có ý định gặp mẹ tôi vào lúc này… hay bất cứ lúc nào khác.
-Hay cả em nữa- cô ta nói với vẻ mong được nghe một lời phủ nhận.
Anh lặng thinh khiến cô ta đỏ mặt. Lẽ ra Luella nên đứng dậy và rời khỏi bàn. Có lẽ do quá đần độn nên cô ta không nhận ra đã bị xúc phạm.
Bà Courtney cố giảm bớt sự căng thẳng bằng cách đề cập đến món tráng miệng. Ông Chandos mỉm cười thích thú. Còn Casey lo lắng quan sát Damian.
Anh im lặng nhìn về phiá bàn bà mẹ đang ngồi. Nàng không thể phát hiện ra một cử chỉ, thậm chí một hơi thở nào cuả anh. Nỗi đau đớn trong ánh mắt anh bóp nghẹt trái tim nàng.
Damian đứng dậy và bước ra khỏi nhà hàng, nàng vội đi theo anh. Nàng loáng thoáng nghe thấy giọng nói cuả Luella.
-Ôi, tôi chưa bao giờ… thậm chí không cả một lời tạm biệt ư?
Cô ta nghĩ cha mẹ nàng sẽ giải thích được thái độ này… hay là không.
Damian đi thẳng về phòng. Anh không biết Casey vẫn đi theo cho tới khi anh đóng sầm cửa lại. Cánh cửa không chịu đóng và anh nhận ra có người bước vào phòng. Anh đu đưa người như thể sẵn sàng đánh nhau. Chắc anh nghĩ người bước theo chính là mẹ anh vì khi nhìn thấy Casey anh có vẻ đỡ căng thẳng.
-Tôi chưa sẵn sàng- anh giải thích như thể nàng sẽ hiểu những lời anh đang nói.
-Tôi biết.
-Cô gái ngu ngốc đó có thể làm một vị thánh cũng phải mất bình tĩnh- anh nói thêm.
-Tôi biết.
-Nhưng đó không phải cách tôi muốn đối mặt với mẹ tôi, lần đầu tiên. Chắc sẽ phải kiềm chế, tôi mới có thể tập trung ngồi nghe những lời giải thích cuả bà ấy.
-Ông nói đúng. Nếu ông đối mặt với bà ấy, hãy làm cho cuộc gặp được thoải mái.
Anh gật đầu, đưa bàn tay vuốt mái tóc nàng. Sau đó ánh mắt xám nồng nàn cuả anh ngây ra nhìn nàng, nỗi đau lại hiện rõ trong mắt anh.
-Bà ấy nhận ra tôi, Casey ạ- anh nói với giọng hoang mang- Bà ấy không gặp tôi từ khi tôi còn nhỏ. Làm thế quái nào bà ấy lại nhận ra tôi?
-Có lẽ giống như cách ông nhận ra bà ấy- Casey ngập ngừng trả lời.
-Không, bà ấy không thay đổi gì nhiều. Thật lạ, bà ấy thực sự không thay đổi. Vài sợi tóc bạc bên thái dương nhưng vẫn chưa có nếp nhăn nào làm thay đổi khuôn mặt mà tôi vẫn còn nhớ rõ. Khi tôi mười tuổi, bà ra đi. Tôi bây giờ không có gì giống với thằng bé khi ấy.
-Ông Damian, một người mẹ luôn có bản năng và trực giác nào đó. Vả lại, lúc ấy ông cũng nhìn bà chằm chằm. Chẳng có gì vô lý khi bà ấy đã may mắn đoán được và có thể nhận ra ông.
-Đúng, dĩ nhiên như thế rồi- anh thở dài- cũng chẳng có chuyệng gì- anh miễn cưỡng khẳng định.
Lúc này nàng chỉ muốn ôm chặt lấy anh nhưng không dám.
-Ông sẽ ổn chứ?
-Chắc chắn rồi. Làm ơn xin lỗi cha mẹ em hộ tôi vì đã bỏ đi đột ngột nhé.
-Họ rất nhạy cảm đấy. Ông không cần phải xin lỗi đâu- nàng mỉm cười dịu dàng rồi quay ra đưa tay nắm lấy núm cửa.
-Casey!
Nàng dừng bước, gần như nín thở. Nhưng anh chưa kịp nói gì thì một người bước vào phòng qua cánh cửa khép hờ. Bà nhìn lướt qua Casey và dán chặt mắt vào Damian.
-Là con đúng không, Damian- bà hy vọng hỏi- con đến đây gặp mẹ phải không?
Casey quay lại xem phản ứng cuả Damian. Anh không có biểu hiện gì. Anh sẽ không cho mẹ anh biết thậm chí cả một ý niệm mơ hồ về tình cảm của mình.
-Không- anh buồn bã trả lời- tôi đến đây để tìm kẻ giết cha tôi.
Bà thở dài.
-Đúng, mẹ có nghe tin ông ấy đã mất. Mẹ rất tiếc.
-Không cần thiết đâu, thưa bà. Cha tôi không là gì với bà, chỉ là một phần nhỏ trong quãng đời thanh xuân cuả bà thôi.
Giọng nói lạnh lùng chất chứa, oán giận. Người phụ nữ chỉ gật đầu, cố nén chặt cảm xúc.
-Hãy tha lỗi vì mẹ đã không được mời mà lại đến- bà thầm thì rồi quay người bỏ đi.
Casey nhìn thấy nước mắt đọng trên khóe mắt bà. Nàng liếc nhanh về phía Damian nhưng anh đã cương quyết quay lưng lại, hai bàn tay nắm chặt. Bây giờ không phải lúc nói đến những giọt nước mắt kia.