Đọc truyện Anh Là Tất Cả (All I Need Is You) – Chương 4
Trong anh lại hiện lên toàn bộ sự việc xảy ra vào đêm mùa xuân sáu tháng trước – cái đêm đầy kinh hoàng đã làm sup đổ một phần cuộc sống của anh. Hôm ấy, lúc đầu mọi việc khá suôn sẻ. Damian đã gửi hoa tặng Winnired trước khi đến đón cô đi ăn tối, chiếc nhẫn đính hôn do anh vẽ kiểu cũng được làm xong từ buổi sáng. Và mặc dù nạn tắc nghẽn giao thông thường xuyên xảy ra trong thành phố nhưng anh vẫn đưa được cô đến nhà hàng đúng giờ. Bữa ăn tối diễn ra thật tuyệt vời. Thật hoàn hảo. Anh định sẽ ngỏ lời cầu hôn với Winnifred ngay khi đưa cô về nhà
Cha cô và cha anh đều rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Anh sẽ thừa kế công ty Rutledge Imports còn cô – thừa kế công ty C.W. & L. Đây không chỉ là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối mà còn là sự hợp nhất giữa hai công ty nhập khẩu lớn nhất New York
Khi trung sĩ cảnh sát Johnson thuộc khu vực 21 xuất hiện, Damian và Winnifred đang dùng món tráng miệng. Viên cảnh sát buồn rầu yêu cầu được gặp riêng anh. Hai người bước ra hành lang và khi cuộc nói chuyện kết thúc, Damian đã bị sốc mạnh
Không còn nhớ đến sự có mặt của Winnifred, anh phóng vội về văn phòng công ty Rutledge Imports. Tại đây đèn đóm đều bật sáng trưng
Văn phòng thường đóng cửa vào khoảng năm giờ chiều, nhưng thỉnh thoảng một số nhân viên vẫn nán lại để hoàn thành nốt công việc, trong đó có cả cha anh. Nhân viên quét dọn thường kết thúc công việc muộn hơn, nhưng hiếm khi nào muộn như hôm nay. Khi anh đến, trong văn phòng chỉ có mặt các nhân viên thuộc Sở Cảnh sát thành phố New York
Một xác người treo trên cột cờ trong căn phòng rộng với trần nhà khá cao. Bên cạnh cửa là hai cột cờ với nhiều đường trang trí hoa văn đỡ lấy một giá treo các chậu cảnh. Lá quốc kỳ Mỹ thường được treo tại đây vào tháng bảy hàng năm. Lúc này các chậu cảnh ở một bên cột cờ đã bị quăng ra chỗ khác để lại những chiếc lá dập nát, bẩn thỉu trên tấm thảm màu kem, còn xác chết được buộc vào chính chỗ đó, đang đu đưa. Nhờ được xây bằng gạch và thép chắc chắn nên cột cờ này không bị cong xuống dưới sức nặng hơn chín mươi cân
Tuy nhiên, có một cái gì đó thật không bình thường. Mũi giày chạm sàn nhà, nhưng hai bàn chân trần không đi tất. Với khoảng cách đó có thể cho phép người chết chống trên đầu ngón chân trong một thời gian ngắn. Hai cánh tay không bị trói. Rõ ràng đôi cánh tay khỏe mạnh đó có thể dễ dàng bấu vào cột cờ giữ không cho sợi dây thít chặt vào cổ. Còn cái ghế được đặt dưới chân cột cờ ngay trong tầm với chứ không bị đá ra xa
“Hãy đỡ ông ấy xuống đi”
Không ai nghe thấy tiếng Damian. Lúc ở bên ngoài, ba cảnh sát cũng đã ngăn không cho anh vào văn phòng cho tới khi họ biết anh là ai. Còn mọi người trong văn phòng đang bận rộn xem xét hiện trường nên không ai chú ý đến giọng nói tắt nghẹn của anh, Damian thấy mình cần phải hét
“Đỡ ông ấy xuống đi!”
Quả nó gây được sự chú ý. Một sĩ quan cảnh sát giận dữ. “Anh là đồ chết tiệt nào thế hả?”
Mắt Damian không rời khỏi xác người chết “Tôi là con trai ông ấy”
Anh nghe thấy vài giọng nói xuýt xoa thương xót khi họ đưa xác ông Damian Rutledge II xuống. Những lời nói vô nghĩa, lạc lõng càng làm buốc thấu nỗi đau. Cha anh, người anh thật sự yêu quý trên trái đất này, đã chết. Anh chẳng còn người thân nào nữa
Mẹ anh ly dị, rồi bỏ đi theo người tình khi anh còn nhỏ. Từ đó Damian không gặp và cũng chẳng muốn gặp lại mẹ. Bà đã và sẽ không bao giờ có chỗ đứng trong trái tim anh. Nhưng cha anh …
Winnifred cũng không khiến Damian bận tâm nhiều lắm. Anh dự định kết hôn với cô, nhưng không yêu cô. Anh hy vọng cuộc hôn nhân giữa hai người sẽ tốt đẹp. Bởi tuy không yêu nhưng anh không có điều gì phàn nàn về cô. Winnifred xinh đẹp, có học thức và chắc sẽ là một người vợ, người mẹ tốt. Thực ra anh cũng mới quen biết cô không lâu. Nhưng còn cha anh thì …
“… rõ ràng là tự sát rồi” Anh nghe thấy có tiếng nói “còn có cả bức thư nữa này”
Và “bức thư” được chìa ra trước mặt Damian “Cha đã cố gắng vượt qua sự việc này, Damian ạ, nhưng cha không thể. Hãy tha lỗi cho cha”
Anh giật lá thư trên tay viên cảnh sát, chăm chú đọc đi đọc lại. Nét chữ trông có vẻ giống nét chữ hơi run run của cha anh. Dường như lá thư bị nhét vào một cái gì đó – ví hoặc tay chẳng hạn
“Anh tìm thấy nó ở đâu thế?” Damian hỏi
“Ngay ở giữa bàn kia, rất dễ nhìn thấy”
“Trên cái bàn đó có rất nhiều đồ dùng văn phòng phẩm mới. Tại sao bức thư này lại bị nhàu nát nếu như nó được viết ra chỉ trước khi …”
Anh không thể nói được hết câu, viên cảnh sát chỉ nhún vai không trả lời
Có người chợt đưa ra giả thiết “Có thể ông ấy đã giữ nó trong người suốt mấy ngày nay cho tới khi ông ấy quyết định”
“Và mang theo cả sợi dây thừng kia nữa phải không? Trong văn phòng này không hề có vật nào như thế”
“Vậy thì rõ ràng ông ấy đã mang nó theo. Tôi biết, anh Rutledge ạ, thật không dễ dàng khi phải chấp nhận sự thật là người thân của anh tự sát. Nhưng điều đó lại xảy ra. Anh có biết, ông ấy không thể vượt qua cái gì như trong thư đã viết không?”
“Không, cha tôi không có lý do gì khiến ông phải tự sát” Damian khẳng định
“Ồ … nhưng hình như ông ấy có lý do đấy”
Ánh mắt Damian trở nên u ám, ảm đạm. “Các anh cho rằng đây là vụ tự sát? Thậm chí các anh cũng chẳng xem xét đến khả năng cha tôi bị sát hại?”
“Bị sát hại?” Viên cảnh sát hạ giọng. “Có nhiều cách giết người nhanh chóng và dễ dàng hơn việc sắp đặt thành một vụ treo cổ đấy. Anh có biết khi bị treo cổ phải mất bao lâu mới chết hẳn không? Nếu bị gãy cổ thì cái chết có thể đến nhanh hơn, nhưng ông ấy không có dấu vết như vậy”
“Trừ phi tên giết người muốn vụ này giống một vụ tự tử”
“Nếu ông ấy bị một phát đạn vào đầu thì cách này rõ là trò bịp bợm. Anh nhìn xem, có dấu hiệu nào chứng tỏ ở đây xảy ra vật lộn không? Rõ ràng hai tay cha anh không bị trói, ông ấy có thể chống cự lại nếu bị treo cổ lên như vậy. Thế theo anh, để treo người to lớn như cha anh trong khi ông ấy phản kháng quyết liệt thì phải cần đến bao nhiêu người? Một hoặc hai sẽ không thể làm được. Ba hay nhiều hơn nữa? Lý do tại sao? Vì động cơ gì? Cha anh có để tiền ở đây không? Có kẻ nào căm ghét và muốn giết ông ấy hay không?”
Các câu trả lời đều là không, không và không nhưng Damian vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này. Cảnh sát rút ra kết luận dựa vào những bằng chứng họ có trong tay, anh không thể đổ lỗi cho họ. Chỉ dựa vào lời nói của anh thì việc gì họ phải điều tra kỹ hơn trong khi có thể kết thúc vụ này để tiếp tục giải quyết vụ án khác. Anh biết, nếu cứ thuyết phục họ thì đây là một vụ án mạng cần phải điều tra thêm thì chỉ làm lãng phí thời gian của cả anh và họ
Nhưng Damian vẫn cố thử. Anh kiên trì thuyết phục họ suốt hơn hai tiếng đồng hồ. Và khi nhân viên điều tra về cái chết bất thường xuất hiện, các cảnh sát lần lượt chào anh để ra về. Họ quả quyết với anh rằng đã xem xét kỹ nhưng anh, một kẻ đang đau khổ vì mất người thân, vẫn không chịu tin
Đến giữa đêm Damian mới trở về nhà. Một tòa lâu đài cổ, quá rộng lớn đối với cả hai cha con anh. Đây cũng là lý do anh không chuyển ra ở riêng khi đã đến tuổi trưởng thành. Hai cha con anh sống cùng nhau như những người bạn, không xen vào chuyện riêng của nhau, luôn gần gũi và thân thiết
Damian đưa mắt nhìn khắp ngôi nhà và nhận thấy là nó … quá trống trải. Sẽ không bao giờ anh còn được ăn sáng cùng cha trước khi đi làm. Không bao giờ anh còn được cùng cha đọc sách và tranh luận về những tác phẩm văn học cổ điển vào mỗi đêm. Và sẽ không bao giờ cha con anh còn được bàn chuyện công việc trong bữa ăn tối nữa. Sẽ không bao giờ …
Damian cố nuốt những giọt nước mắt mặn chát vào trong, nhưng không thể. Người giúp việc thường không ở lại vào ban đêm nên không ai nhìn thấy sự suy sụp khủng khiếp của anh lúc này. Nó khác xa với vẻ nghiêm nghị, cứng rắn thường ngày. Anh rót cho mình một ly rượu đầy, loại rượu chỉ dùng khi bị mất ngủ, và bịt mũi uống cạn, với ý nghĩ duy nhất trong đầu là nhất định phải tìm ra sự thật vì không chấp nhận việc cha anh tự sát. Dù không có một bằng chứng, không có một dấu hiệu vật lộn nào nhưng Damian biết ông bị sát hại. Anh rất hiểu ông
Damian Rutledge II không phải là người thích quanh co, giả dối. Ông luôn luôn thể hiện tình cảm thật của mình. Và nếu có điều gì tệ hại khiến ông tuyệt vọng thì chắc chắn Damian phải biết
Hơn nữa, anh lại sắp làm đám cưới. Cha con anh đã bàn bạc chuyện sửa chữa lại dãy phòng phía tây để tạo khoảng riêng tư cho cặp vợ chồng trẻ. Cha anh đang mong đợi được chăm sóc những đứa cháu nội
Và hơn hết, Damian Rutledge II đang thật sự hài lòng với cuộc sống. Ông không có ý định tái hôn nhưng ông luôn vui vẻ và thích làm đẹp lòng người tình. Bản thân ông giàu có chưa kể, ông còn được thừa kế một gia sản lớn. Ông yêu quý công ty của mình – công ty do chính cha ông, Damian Rutledge I, thành lập – và từ khi tiếp quản nó, ông đã phát triển, mở rộng một cách có hiệu quả. Tóm lại, cha anh hoàn toàn mãn nguyện với cuộc sống
“Hãy tha lỗi cho cha” ư? Không, đây không phải là lời nói của cha anh. Ông có việc gì cần tha lỗi chứ?
Damian cố gắng quên đi những kỷ niệm đau buồn. Anh thuê thám tử và họ đã tìm ra câu trả lời anh mong đợi. Đúng, anh đến miền Tây này để truy tìm kẻ giết cha. Nhưng câu trả lời của anh không khiến cậu bé ngồi bên cạnh ngạc nhiên
“Ông có lý do để giết người này à?” Kid chỉ hỏi như vậy
“Một lý do hoàn toàn chính đáng”
“Ông cũng làm nghề săn tiền thưởng?”
“Không, đây chỉ là vấn đề cá nhân thôi”
Nếu Kid hỏi thêm, anh sẽ giải thích cặn kẽ nhưng cậu bé khác lạ. Phần lớn những cậu bé ở lứa tuổi đó luôn luôn tò mò với các loại câu hỏi nhưng Kid chỉ hỏi có vài câu và cũng không tỏ vẻ quan tâm nhiều lắm
“Có lẽ tôi sẽ đi tắm rửa và sau đó ngủ một giấc” Damian đứng dậy nói
Kid chỉ tay về phía sau lưng anh. “Sông ở dưới kia. Tôi sẽ đi ngủ trước cho nên ông đừng làm ồn khi quay lại nhé”
Damian gật đầu, cầm túi bước đi. Anh còn nghe thấy giọng nói phía sau. “Và hãy coi chừng rắn đấy” cùng tiếng cười khúc khích. Thằng bé thật quá quắt. Anh nghiến răng bực mình. Vậy mà anh sẽ phải đi cùng nó suốt ngày mai hoặc thậm chí vài ngày nữa.