Anh là niềm kiêu hãnh của em

Chương 20


Đọc truyện Anh là niềm kiêu hãnh của em – Chương 20:

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chị Linh kéo tiểu Chu ra khỏi phòng họp, ra hiệu bằng ánh mắt, “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao ba ngày nay cô ấy đều đến phòng làm việc vậy?”
Tiểu Chu nói nhỏ: “Hình như là cãi nhau với thầy Vu rồi, mấy ngày nay cũng không thấy thầy Vu xuất hiện.”
“Mấy ngày trước không phải vẫn đang rất tốt hay sao?” Chị Linh buông tay tiểu Chu ra, mở cửa phòng họp.
Kiều Tinh Tinh đang ngây người ngồi trên ghế sô-pha, nhìn có chút buồn bã, phờ phạc, chị Linh định thông báo tin tốt, muốn làm cô vui vẻ lên một chút.
“Tinh Tinh, hợp đồng bên đạo diễn Lý đã gửi sang đây rồi, điều khoản và đãi ngộ cũng rất ok. Hơn nữa, tin tức này mf truyền ra ngoài, tiền cát-xê cho tấm ảnh quảng cáo cho đài truyền hình cũng sẽ tăng lên.”
Chị Linh nói ra một con số, tâm trạng cực kì phấn khích.
Biểu cảm của Kiều Tinh Tinh ngược lại chẳng có chút thay đổi nào, chị Linh vẫy vẫy tay trước mặt cô, Kiều Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn, đột nhiên hỏi: “Em xứng đáng được nhiều tiền như vậy sao?”
Chị Linh sững sờ.
Kiều Tinh Tinh lại hỏi thêm lần nữa: “Quay một bộ phim nhiều nhất cũng chỉ 5 tháng, em xứng đáng nhận được nhiều tiền như vậy sao?”
“Sao lại không cơ chứ, tỷ lệ xem những bộ phim em đóng đều đứng vị trí đầu tiên, các doanh nghiệp đều muốn mời cho được em làm quảng cáo cho họ, đài truyền hình, nhà mạng cũng không lỗ vốn, sao lại không xứng đáng kia chứ? Vương Linh và Nhạc Hiểu Hoa cũng sắp được chừng ấy tiền công rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em không phải muốn so sánh với bọn họ.”
“Vậy em muốn so với ai?”
Kiều Tinh Tinh không có trả lời cô ấy, sau một lúc lâu, cô hạ tầm mắt, “Em nghĩ như vậy có phải quá bất công rồi không?”
“Không phải là bất công hay không bất công.” Chị Linh ngồi xuống cạnh cô, “Thực ra, chị cũng đã nhiều lần suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng thế giới bây giờ là như vậy, em không làm thì người khác cũng làm thôi, em không kiếm được số tiền đó, nhà sản xuất vẫn phải bỏ số tiền đó ra để mời người khác, số tiền đó rồi cuối cùng sẽ vào hầu bao của người khác chứ không phải của em. Vậy em nghĩ bất công hay không bất công còn quan trọng nữa sao, còn có ý nghĩa nữa sao?”
“Hơn nữa, chị hỏi em, nếu nhà sản xuất muốn mời em đóng phim, trả cho em mấy tỷ, liệu em sẽ nói em chỉ lấy mấy triệu là đủ rồi không?”
Kiều Tinh Tinh hé miệng, ăn ngay nói thật: “Tất nhiên là không rồi.”
“Vậy nên em nghĩ chuyện này căn bản không có ý nghĩa gì cả. Vấn đề này quá lớn. Chúng ta cứ đóng phim cho tốt, không làm chuyện thương thiên hại lý, không cảm thấy có lỗi với đồng tiền mà người khác bỏ ra để mời em, việc nghĩa, việc thiện nên làm cứ làm là được rồi.”
Chị Linh một hơi liền đem lời nói rõ, thăm dò Kiều Tinh Tinh: “Sao tự nhiên em lại suy nghĩ về những chuyện này? Thầy Vu đâu?”
Lông mi Kiều Tinh Tinh khẽ chớp, không nói lời nào cầm điện thoại bắt đầu luyện game. Mặc dù Kiều Tinh Tinh không nói gì nhưng Chị Linh không phải ngốc, cũng hiểu chút chuyện đang xảy ra, Chị Linh không nói gì nữa, nhìn Kiều Tinh Tinh chơi game một lúc rồi cũng đi ra ngoài.
Kiều Tinh Tinh chơi 2 ván game xong thì lại tiếp tục ngồi ngây người, mở Wechat ra. Theo quán tính nhấn vào cái tên nào đó.
Hai tin nhắn đó mấy ngày nay cô đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
“Xin lỗi.”

Tin nhắn này hôm ấy anh vừa gửi cô đã nhận được, nhưng hoàn toàn không có ý muốn trả lời anh.
Tin nhắn sau là lúc nửa đêm.
“Tôi phải đi công tác một thời gian, chưa biết khi nào mới về được.”
Vu Đồ cởi trang phục bảo hộ ra, lấy điện thoại từ tủ bảo hiểm ra, ấn mấy lần, quả nhiên là hết pin rồi.
Anh mặc áo khoác ngoài rồi đi ra ngoài, Quan Tại đi đến, “Lão Vu, chờ tôi đi với.”
Vu Đồ chờ cậu ấy thay áo quần xong rồi hai người đi về hướng phòng tiếp khách bên cạnh trung tâm quan sát.
Tháng 11 ở Tây Bắc đã đến lúc lạnh nhất, đã hơn 6h mà trời vẫn chưa sáng, thời đất một mảng tối tăm tĩnh mịch, chỉ có ánh đèn yếu ớt vẫn soi sáng bước chân người đi trên đường.
Một trận gió lạnh thổi qua, Quan Tại co rụt người xoa tay, trêu chọc Vu Đồ: “Bẵng đi cả một tháng, kiến thức chuyên ngành vẫn chưa quên đó chứ.”
“Chủ yếu là nhờ vào công lao của trung tâm quan sát ở đây.” Trong đầu Vu Đồ vẫn quanh quẩn những số liệu, “Tuổi thọ của vệ tinh còn chịu nhiều ảnh hưởng của nhiều yếu tố khác.”
“Lúc đầu dự đoán tuổi thọ là 3 năm, hiện tại đã qua thời gian đó rồi; lại nói nguyên nhân của sự cố lần này cũng không phải do thiết kế.” Quan Tại ngáp một cái, dùng sức ấn ấn đầu, “Vệ tinh này là vệ tinh đầu tiên cậu tham gia thiết kế, cũng là lần hợp tác đầu tiên giữa tôi với cậu.”
“Ừ.”
“Cậu đoán xem, lần đầu tiên gặp cậu, tôi có cảm giác gì.”
“Đố kị.” Vu Đồ cười, “Rõ ràng là như vậy mà.”
“Xì.” Quan Tại cười, “Lúc bắt đầu, tôi cảm thấy cậu chỉ là một tên có vẻ ngoài đẹp một chút thôi, không lâu sau, cậu gửi tôi một bản phương án ưu hóa tổng thể, trong lòng tôi thầm nghĩ, cậu là một người không tệ. Đây mới gọi là tài đức vẹn toàn.”
Vu Đồ bất đắc dĩ, “Anh chú ý cách dùng từ, đừng làm dân ngành kĩ thuật mất mặt.”
Quan Tại cười đen tối, chợt nói: “Chúng ta nói chuyện tiền bạc đi.”
Vu Đồ dừng bước chân: “Thầy nói với anh rồi sao?”
“Sếp Trương có gọi điện thoại cho tôi, nói gần nói xa một hồi, cậu có phải đang gặp khó khăn gì không?” Quan Tại đang nói thì bỗng như nhớ ra điều gì, “Có phải có liên quan đến người nhà của cậu không?”
Quan Tại bỗng tỉnh ngộ: “Tôi nhớ ra rồi, có một ngày cậu nhận điện thoại của người nhà, nói giọng địa phương, ngày thứ hai lại thì tinh thần uể oải.”
Vu Đồ vẫn im lặng.
“Nhà em không có chuyện gì.” Anh nói, “Chỉ là lòng hơi phiền loạn thôi.”
“Không có việc gì thì tốt rồi.” Quan Tại gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, “Tôi rất tò mò, đầu tư có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao? Mới tốt nghiệp đã có trăm vạn đúng hay không?”
“Nhìn người nhìn năng lực.” Vu Đồ nói, “Trong 8 năm khủng hoảng tài chính đã có người kiếm được chừng ấy. Năm em tốt nghiệp, khi đó nguy cơ tài chính có xu hướng hòa hoãn, cũng không tệ.”
“Nếu em đầu quân cho Google lương cũng rất cao, không cần nói Google, Nasa cũng rất tốt. Chẳng qua mình là người ngoại quốc, dù cố gắng như thế nào cũng khó có thể tiếp cận với kĩ thuật nòng cốt của họ, hơn nữa nếu một ngày có thành quả thì cũng là của nước họ, em cũng không có tấm lòng vĩ nhân như thế.”

Quan Tại móc bao thuốc ra, đưa cho Vu Đồ một điếu.
“Có biết vì sao tôi không giữ cậu lại không? Vì tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ từ bỏ. Tôi luôn cho rằng cậu và tôi là một loại người, nếu dùng câu nói của vợ tôi, thì chỉ có 4 chữ, không hợp thời thế. Bây giờ, vệ tinh này là cái mà tôi và cậu cùng nhau thiết kế, cùng nhau tranh luận, cùng nhau đề ra phương án. Tôi cảm thấy không đành lòng chút nào. Tôi còn đánh cược với mọi người, nếu cậu từ chức, tôi sẽ đổi tên thành Quan Tại Trư Khuyên. (Nhốt ở chuồng heo)”
Vu Đồ cúi đầu, chuyên tâm nhìn điếu thuốc trong tay, “Vậy không phải cả nhà sẽ được đoàn tụ sao? Đều là anh chị em trong nhà cả.”
“Cút, vậy thì tôi với cậu cũng là anh em.”
Quan Tại hút một hơi thuốc, “Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu, Vu Đồ, sự cố vệ tinh lần này ai cũng không thể đưa ra hướng giải quyết hoàn mĩ, lần này chúng ta chỉ mất 5 ngày đã giải quyết xong. Nhưng nếu như phải mất mấy tháng mới xử lí xong thì công việc mới của cậu phải như thế nào? Hay là cậu sẽ phủi tay mà đi?”
Vu Đồ dừng chân, “Bật lửa, cho em mượn ít lửa.”
Ánh lửa le lói chợt bùng lên rồi chợt tắt, hai người không bàn tiếp về vấn đề này nữa.
Quan Tại hút thuốc rất nhanh, mới đi mấy phút mà đã hút sang điếu thứ hai, Vu Đồ nhăn mày, “Anh hút thuốc ít thôi.”
“Tôi lấy tinh thần, một lúc nữa chị dâu thức dậy, tôi gọi điện thoại bảo cô ấy tiếp tục ngủ.” Quan Tại như nhớ về chuyện gì, “Đúng rồi, nói tới chị dâu cậu tôi mới nhớ, cô ấy có một cô em học cùng trường, muốn giới thiệu cho cậu.”
Giọng điệu của Quan Tại có chút chua: Người ta mới xem qua ảnh chụp chung của tôi với cậu thì đã hỏi có bạn gái chưa, đẹp trai như vậy thật hời. Nhớ năm đó tôi theo đuổi chị dâu cậu phải dùng hết sức chín trâu hai hổ…”
“Anh quen ghen tị với người khác quá rồi, em không chấp. Giúp em từ chối cô ấy đi.”
“Thật sao? Tôi đã gặp cô ấy một lần, rất đẹp gái đó.”
“Không cần đâu.”
Quan Tại không nhắc nữa. Qua một hồi, Vu Đồ nói, “Gần đây em đang quen một…….”
Anh dừng lại.
Quan Tại giật mình, “Cô gái?”
“Vâng, rất lanh lợi, có chút tinh nghịch…… cũng rất nghe lời.”
Được lắm.” Quan Tại vui vẻ, “Quen lúc kì nghỉ phép sao?”
“Không phải, là bạn học cấp 3.”
“Bạn học cấp 3? Sao bây giờ mới qua lại?”
Vu Đồ cười: “Có lẽ bởi vì lúc nhỏ, năng lực phán đoán của em không được tốt lắm.”
Anh bổ sung: “Không phải đang qua lại.”

“Sao vậy? Người ta không thích cậu sao? Không đến mức đó chứ?”
Vu Đồ không nói gì, ánh mắt chợt sáng lên.
Quan Tại lập tức hiểu: “Cậu được đó, bảo đao vẫn chưa mòn.”
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người rất nhanh đã đến cổng nhà khách, thuốc vẫn chưa hút xong, liền đứng ngoài cửa chứ chưa đi vào.
Quan Tại đã rất buồn ngủ, hút một hơi thuốc thật sâu, dựa vào cột nhà nhắm mắt dưỡng thần.
Vu Đồ đứng trên bậc thềm.
Bốn bề vắng lặng.
Dần dần, những tia sáng yếu ớt hiện ra ở phía chân trời, có điều những ngôi sao trên bầu trời vẫn chưa biến mất, vũ trụ mênh mông với hàng tỷ ngôi sao, trong đó có một ngôi sao mà anh và đồng nghiệp mới sức cùng lực kiệt để cứu về.
Anh nghĩ tới vấn đề mà Quan Tại mới nhắc tới, nếu nhiệm vụ lần này mất một tháng hoặc mấy tháng, anh có đi hay không?
Anh lại hỏi bản thân mình một lần nữa, có phải thật muốn từ bỏ hay không?
Anh đã từng có một khoảng thời gian chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, anh cho rằng anh đã kiên định với lựa chọn của mình. Nhưng năm ngày này, lại dao động rồi.
Hoặc là anh nên suy nghĩ lại.
chắc sẽ có cách giải quyết.
Điếu thuốc cuối cùng cũng tàn, trong đầu Vu Đồ chỉ còn đôi mắt sáng như vì sao. Mà người sở hữu đôi mắt này giờ này chắc đã tiến vào mộng đẹp, vô tư vô lự mà ngủ say.
Trong lòng bỗng chốc có chút dịu dàng, cái lạnh bên ngoài cũng bị xua tan, lông mày cũng dãn ra, ánh mắt có chút ý cười. Anh quay sang nói với Quan Tại: “Anh có thể gọi điện thoại cho chị dâu rồi.”
Quan Tại không có trả lời, anh ấy vẫn nhắm nghiền đôi mắt dựa vào cột nhà, không một chút động đậy. Tim Vu Đồ đột nhiên đập mạnh, cao giọng: “Quan Tại?”
Mi mắt Quan Tại nhẹ chớp, cũng không có mở mắt, sau đó, cả người liền ngã xuống.
Thành phố Thượng Hải đột nhiên có một ngày ấm áp.
Kiều Tinh Tinh sáng sớm tỉnh lại thì phát hiện trò chơi đã cập nhật, cập nhật đây cũng tức là đã có nhân vật mới, thuộc tính lẫn trang bị cũng phải có điều chỉnh. Gần đây, lại thường xuyên nâng cấp, cô nhướng mày, gọi điện thoại cho chị Linh, bảo chị Linh liên hệ với bên KPL xem trong trận đấu sắp tới, cô sẽ chơi phiên bản nào.
Chờ rửa mặt xong, Chị Linh nhắn tin trả lời cô.
“Bên họ nói dùng phiên bản hôm nay mới nâng cấp. Vậy nên nhân vật mới có thể chơi.”
“Ừ. Chờ chút nữa em sẽ thử chơi nhân vật mới, trang bị cũng phải điều chỉnh lại một chút.”
Chị Linh xúc động, “Một tháng trước em mới chân ướt chân ráo vào chơi game, bây giờ thì đã thành thục hơn nhiều rồi. A Quốc nói hôm qua anh ấy và em đi đánh tổ đội, em đánh rất hay. Trận đấu tiếp đây có thể giữ vững phong độ không?”
“ESports thì không nói trước được ạ.”
Thật ra cứ chơi đánh rank nhiều thì sẽ hiểu rõ cả thôi. Có đôi khi kĩ thuật có tốt đến mấy cũng có khi bị thua, kĩ thuật tệ mà có may mắn cũng có thể thắng. Một tháng trước cô còn thề thốt rằng sẽ thắng trong cuộc thi này, nhưng bây giờ cô hiểu eSport không thể khống chế, cũng không thể nói thắng trước được. Game thủ chuyên nghiệp còn có thể thua, cô đương nhiên cũng có thể thua, chỉ cần có thể phát huy những gì tốt nhất của mình là được rồi.
Vừa ăn bữa sáng, Kiều Tinh Tinh lật lịch ra xem.
Đã là ngày 1 tháng 12.

Vu Đồ đã không có tin tức 10 ngày rồi.
Vẫn xem video cuộc thi trên mạng như trước đây, nghe hệ thống thuyết minh phân tích trận đấu, vẫn như cũ một mình đi đánh tự do, chỉ có điều ít đi một người nhìn cô đánh, giúp cô phân tích sau mỗi ván game mà thôi.
Cô nhớ lúc đó Vu Đồ nói với cô, giúp cô luyện thành Vương giả mạnh nhất. Thế nhưng bây giờ chỉ như là đi được một bước xa mà thôi.
Ăn sáng xong, cô lật kịch bản ra xem, viết một vài ghi chú. Sau đó mở điện thoại ra, định tiếp tục đi đánh tự do thì đột nhiên có một lời mời tổ đội xuất hiện.
Thỏ ngọc giã thuốc (Bạn từ QQ)
Chí tôn tinh diệu Ⅴ
Mời bạn lập nhóm đánh lên rank 5v5 Hẻm núi Vương Giả.
Tay Kiều Tinh Tinh chợt dừng lại, cô nhìn chằm chằm vào tên người mời cô, rất lâu cũng không có phản ứng gì.
Một phút sau, lời mời kia tự động biến mất, rất nhanh lại có một lời mời giống y hồi nãy gửi đến, vẫn là của Thỏ Ngọc Giã Thuốc.
Lần này Kiều Tinh Tinh ấn vào.
Hai người một đội, không có ai nói một lời nào.
Sau một lúc, Vu Đồ nhấn nút bắt đầu.
Bọn họ luyện game cả một buổi sáng, sau mỗi ván đánh xong, Vu Đồ lại gửi lời mời cho cô.
Cô không nói bất cứ lời gì, còn anh vẫn luôn im lặng.
Cô chơi Bách Lý Thủ Ước, anh liền chọn support. Cô chơi support, anh sẽ chọn xạ thủ, cô đánh Mid thì anh đi rừng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện giúp cô bắt địch. Có ván, cô giận dỗi chơi nhân vật Nakoruru – kĩ năng rất yếu, anh lại chọn Quan Vũ, cô đi đâu, anh đi đó, hai người cùng nhau Gank.
5 ván thắng, 6 ván thắng, 7 ván thắng…
Khi đánh thắng 10 ván, Kiều Tinh Tinh bỏ điện thoại xuống, bỗng nhiên cảm thấy bực mình. Không phải nói không đánh với anh sao? Bây giờ cô đang làm gì vậy chứ?
Chuông cửa reo lên.
Kiều Tinh Tinh có chút bực bội đi ra mở cửa.
“Tinh Tinh, Tinh Tinh.” Cửa vừa mở ra, tiểu Chu đã thở gấp, “Thầy Vu sao lại đứng ở dưới lầu vậy, chị bắt anh ấy đứng dưới không cho lên nhà sao? Em suy nghĩ một hồi rồi cũng không đến chào hỏi anh ấy.”
Kiều Tinh Tinh sững sờ.
Mấy phút sau, cô cầm điện thoại rồi chạy vội ra ngoài, không đội mũ, cũng không đeo khẩu trang, thậm chí chân còn mang dép đi trong nhà.
Trong thang máy, màn hình điện thoại lại hiện lên lời mời tổ đội, trong lòng Kiều Tinh Tinh không biết phải miêu tả cảm xúc của mình bây giờ là như thế nào, chỉ cảm thấy thang máy hôm nay rất chậm.
Cô chạy ra khỏi thang máy, chạy ra khỏi đại sảnh, sau đó đứng lại.
Ngoài đại sảnh, trên hàng ghế dài dưới cây ngô đồng, có một người đang ngồi ở đó, cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại.
Hình như nhận ra cô tới, anh ngước đầu lên nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, cũng có dịu dàng, hỏi cô: “Còn tức giận không?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.