Đọc truyện Anh Là Người Mù Thì Đã Sao – Chương 3
Trong lòng của Hạ Du Du, tất cả mọi thứ đều tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc, cho dù thỉnh thoảng sẽ không được như ý, chẳng hạn như ba mẹ rất nghiêm khắc, chẳng hạn mỗi lần trong cuộc thi đều là Trương Quân Hạo đứng đầu, hay là trời mưa, làm cô không thể nào nằm trên bãi cỏ nhà Trương Quân Hạo, chẳng hạn…
Vì thế Hạ Du Du rất thích cười, khiến cho mọi người xung quanh tràn ngập nụ cười.
Thế nhưng ở trước mặt Tần Tử Hiên, Hạ Du Du cảm thấy rất thất bại, Hạ Du Du cảm thấy mình đã chuyển hết tất cả vui sướng để ảnh hướng đến Tần Tử Hiên, nhưng Tần Tử Hiên một lần cũng không nở nụ cười, cho dù là sinh nhật anh, anh cũng không cười!
Ngày đó trước khi rời đi, Hạ Du Du đã nhìn ra mắt của Tần Tử Hiên không nhìn thấy, lẽ nào tại Tần Tử Hiên không nhìn thấy nụ cười của mình, cho nên mới không cười sao? Thế nhưng Tần Tử Hiên lớn lên dễ nhìn như vậy, một cậu con trai như thế sao lại không cười nhỉ? Nếu như cười lên chắc chắn sẽ rất đẹp như ánh nắng của mặt trời vậy?!
Đã tám tuổi nhưng Hạ Du Du là một cô bé rất bướng bình, bắt đầu ngày thứ hai, Hạ Du Du mượn cớ lại nhà Trương Quân Hạo làm bài tập, nhưng lại đến trước biệt thự của Tần Tử Hiên.
Lúc đầu, Hạ Du Du gõ cửa nửa ngày mới có người ra mở, thoạt nhìn là bác gái mập mạp nhưng nhìn rất hiền lành, Hạ Du Du nói mình tìm Tần Tử Hiên, bác gái mập mạp ngẩn người lâu, “Tìm Tử Hiên sao?” Quả thực từ ngày bác tới Tần gia chăm sóc Tử Hiên đến này, đây là lần đầu tiên có người đến tìm Tử Hiên, chẳng những thế còn là một cô gái nhỏ.
“Để cho cô ấy vào đi.” Giọng nói của Tần Tử Hiên vang lên, bác gái mập mạp lại càng ngẩn người, tiểu thiếu gia lại nói chuyện?!
Lần thứ hai, bác gái mập mạp rất nhiệt tình nghênh đón Hạ Du Du vào nhà.
Lần thứ ba, lần thứ tư, đúng giờ bác sẽ chờ trước cửa, sau đó không nhớ là lúc nào nữa, chờ ở cửa liền biến thành Tần Tử Hiên.
Kỳ thực mỗi lần Hạ Du Du đến cũng không dám ở đó lâu, sợ mẹ biết sẽ bị mắng. Đến đó cũng không làm cái gì, đơn giản Hạ Du Du là một người thích nói chuyện.
Hạ Du Du bảo mẹ ép cô học đánh đàn, nhưng cô chỉ thích vẽ.
Hạ Du Du nói thầy Trương ở trường tuổi còn trẻ lại đẹp trai, nói tiếng phổ thông nghe rất êm tai, các học sinh đều rất thích;
Hạ Du Du nói cô thích nhất mặc váy màu xanh nhạt, bởi vì nó giống như bầu trời, Hạ Du Du nói mình rất thích ăn ngọt, nhưng mẹ không cho ăn nhiều, nói con gái như vậy sẽ bị béo.
Hạ Du Du nói cô thích nhất là ánh sáng mặt trời, không thích mưa, Hạ Du Du nói…
Dù sao thì cũng là Hạ Du Du nói, Tần Tử Hiên chỉ yên lặng nghe, thỉnh thoảng Hạ Du Du cũng sẽ quấn quít lấy hỏi: “Tần Tử Hiên anh thích làm gì?”
“Thích màu gì?”
“Thích ăn cái gì vậy?”
Tần Tử Hiên lúc nào cũng không trả lời, Hạ Du Du phải hỏi liên tục, Tần Tử Hiên mới trả lời “Không” hoặc là “Không vấn đề gì”
Một ngày nào đó Hạ Du Du thực sự không nhịn được, “Tần Tử Hiên, cái gì cũng không khiến anh vui vẻ vậy? Em thích anh, anh cũng thích em có được không?”
Tần Tử Hiên trả lời: “Không được.”
Hạ Du Du giận dữ, nói: “Tần Tử Hiên, em vĩnh viễn cũng không để ý tới anh nữa!”
Nhưng mà cái vĩnh viễn của Hạ Du Du cũng không kiên trì được một ngày…
Có đôi khi Hạ Du Du nghĩ, giờ này Tần Tử Hiên đang làm gì nhỉ?
Từ ban đầu Hạ Du Du chỉ muốn thấy dáng vẻ khi Tần Tử Hiên cười, thế nhưng mãi vẫn không thấy, một người cố chấp như Hạ Du Du thật sự đã gần muốn bỏ qua.
Nhưng đến nhiều lần, giống như là một thói quen, cho dù chỉ đứng đó mấy phút, chỉ cần nhìn gương mặt đó, Hạ Du Du cũng cảm thấy rất vui mừng.
Có lúc Hạ Du Du cũng muốn: Ngày hôm nay không đi, nhưng như vậy trong lòng sẽ rất nhớ, nhớ mỗi ngày đều ngồi nói chuyện với anh, nhớ lại quãng thời gian vui sướng đơn thuần ấy. Vì vậy ngày nào Hạ Du Du cũng đến…