Đọc truyện Anh Là Người Mù Thì Đã Sao – Chương 16
Editor: Mèo ™
Trong thời gian này, Trương Tình Tâm đã tới bệnh viện vài lần, một là để xin chỉ thị của Tần Tử Hiên về một số việc quan trọng trong công ty, hai là mang quần áo và vật dụng thường dùng cho Hạ Du Du.
Mỗi lần Trương Tình Tâm vào bệnh viện đều cảm thấy rất kinh ngạc, cô phát hiện thì ra căn phòng bệnh vắng ngắt lúc trước lại có thể tràn đầy sức sống vui tươi như bây giờ, tất cả là nhờ Hạ Du Du, tiếng nô đùa vui vẻ không dứt, thậm chí “tảng băng ngàn năm” Tần Tử Hiên như cũng tan chảy theo, nét mặt luôn mang theo ý cười.
Tần Tử Hiên biến từ “bệnh nhân cá biệt” không chịu phối hợp nhất thành “bệnh nhân phối hợp chữa trị tốt nhất”.
Trương Tình Tâm tận mắt chứng kiến một Tần Tử Hiên bình thường uy nghiêm lạnh lùng, nói một là một, nói hai là hai lại ngoan ngoãn nghe lời Hạ Du Du vô điều kiện. Cô bảo nằm im trên giường truyền nước biển anh sẽ ngoan ngoãn nằm im, cô bảo anh ăn món này tốt cho tiêu hoá, ăn món kia nhiều dinh dưỡng, anh sẽ ngoan ngoãn ăn hết, cô bảo anh nghỉ ngơi không được làm việc, anh sẽ ngoan ngoãn buông tài liệu trong tay xuống, không dám kì kèo chậm trễ dù chỉ một giây. Trương Tình Tâm vô cùng ngưỡng mộ Hạ Du Du.
Hai người vốn gần bằng tuổi nhau, tính tình cũng đều cởi mở phóng khoáng, sau khi tiếp xúc vài lần đã thành bạn bè thân thiết, cho nên mỗi lần Trương Tình Tâm đến bệnh viện sẽ kéo Hạ Du Du sang một bên, bày ra vẻ mặt nịnh nọt: “Du Du, tớ làm việc tại công ty gần ba năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy “lão đại” nở nụ cười đấy. Cậu là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn, đã giúp người thì phải giúp cho trót nhé, vì hạnh phúc của đông đảo quần chúng nhân dân trong công ty, xin cậu hãy tiếp tục chăm sóc cho “lão đại” của chúng tớ. Nếu không, phải làm việc với một “lão đại” lạnh lùng mặt than, suốt ngày chỉ biết điên cuồng làm việc, chúng tớ còn hi vọng gì vào tương lai nữa, lấy đâu ra thời gian tìm kiếm tình yêu đích thực của đời mình nữa!”
Sau đó Trương Tình Tâm liền bị đồng chí Hạ Du Du thẳng chân “đá” một phát ra khỏi phòng……
Mà mỗi lần viện trưởng Lý đến phòng bệnh kiểm tra, cũng sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy hai người họ bên nhau, rất hài lòng khi thấy bệnh của Tần Tử Hiên nhanh chóng chuyển biến tốt, nhiều lần khen ngợi sự cống hiến nhiệt tình của đồng chí Hạ Du Du trong công cuộc chăm sóc anh. Làm cho Hạ Du Du nở phổng mũi, ngày ngày đòi Tần Tử Hiên khen thưởng, lần nào anh cũng sảng khoái đồng ý: “Du Du, em muốn bất cứ thứ gì đều được.”
Thấy anh đồng ý nhanh như vậy, Hạ Du Du liền cảm thấy mất hứng, cô còn muốn làm nũng anh lâu hơn chút nữa mà, nhưng vẫn không quên quyền lợi của mình: “Cho anh nợ đó, em sẽ ghi sổ lại hết!”
Những y tá trẻ tuổi có nhiệm vụ chăm sóc đặc biệt cho Tần Tử Hiên bởi vì sự xuất hiện của Hạ Du Du mà tụ tập đông đảo. Trước kia Tần Tử Hiên mới vừa nhập viện vốn có vẻ ngoài anh tuấn nên khiến mấy cô y tá mê mẫn không thôi, “hoa đào” bay khắp nơi, tiếc rằng Tần Tử Hiên quá lạnh lùng thờ ơ, chỉ thế thôi cũng đủ làm đóng băng lòng ái mộ nhiệt tình của bọn họ.
Bây giờ có Hạ Du Du tới, trai đẹp cũng không còn khó ở như trước, cho dù là hoa đã có chủ rồi, nhưng nhìn nhiều thêm vài lần cũng được “bổ mắt” mà, hơn nữa “cô chủ” cũng là mỹ nữ hiếm có, còn là nhà thiết kế tiếng tăm lừng lẫy, vừa được ngắm soái ca mỹ nữ, lại vừa được hóng hớt tin lá cải, cho nên bây giờ phòng bệnh của Tần Tử Hiên náo nhiệt chưa từng thấy.
Không ngờ có một ngày, Tần Tử Hiên luôn thích yên tĩnh lại chịu được sự ồn ào náo nhiệt của các cô gái trong phòng.
Những ngày này quá thoải mái, cho nên cũng trôi qua thật nhanh, bệnh của Tần Tử Hiên khôi phục rất tốt, thậm chí còn tốt hơn lúc trước, chẳng bao lâu đã đến ngày xuất viện. Tần Tử Hiên và Hạ Du Du đều cảm thấy không nỡ, chung quy chỉ vì không muốn xa nhau.
Trương Tình Tâm và tài xế đến bệnh viện đón Tần Tử Hiên xuất viện, cô nhiệt tình đề nghị Hạ Du Du cùng đi chung xe về, sau đó hào hứng bảo muốn đi ăn mừng anh khỏi bệnh, Tần Tử Hiên không thể không đồng ý trước sự mè nheo của Du Du, đành phải nghe theo. Hạ Du Du hoan hô vui vẻ “hi-five” với Trương Tình Tâm, nhanh chóng thu xếp đồ ra xe.
Hạ Du Du nhờ tài xế đưa cô và Tần Tử Hiên về nhà anh trước. Sau khi đến nhà Tần Tử Hiên, Du Du bảo tài xế và Trương Tình Tâm đi trước, một lát nữa cô sẽ đưa Tần Tử Hiên đến nhà hàng sau. Trương Tình Tâm le lưỡi làm mặt quỷ với Hạ Du Du rồi nhanh chóng rời đi.
Toà nhà mà Tần Tử Hiên ở rất gần tập đoàn Tần thị, vừa nhìn đã biết là khu vực chung cư cao cấp đắt đỏ với giá trên trời. Tần Tử Hiên ở trên tầng cao nhất, diện tích của căn hộ rất lớn, rộng khoảng 5, 6 trăm mét vuông, nhưng không có quá nhiều phòng, chỉ có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ dành cho khách, phòng vệ sinh, phòng quần áo và phòng bếp, khoảng không gian còn lại chính là một phòng khách cực lớn.
Gam màu chủ đạo của toàn căn hộ là hai màu trắng đen đơn điệu, cao nhã mà lạnh lẽo. Trên nền đất được phủ một lớp thảm thật dầy, vật dụng bày trí cũng không nhiều, cơ hồ như không có bất cứ món đồ dư thừa nào, làm cho cả căn nhà càng thêm rộng rãi trống trải.
Hạ Du Du yêu cầu rất nghiêm khắc với hoàn cảnh sống xung quanh mình, cô không cần không gian quá lớn, không cần phải bày trí sang trọng, nhưng nhất định phải ấm áp thoải mái. Mà căn hộ của Tần Tử Hiên không mang đến cho cô chút cảm giác ấm áp nào.
Hiển nhiên Tần Tử Hiên rất quen thuộc với nhà của mình, anh bảo Hạ Du Du cứ tự nhiên ngồi nghỉ trên ghế sofa chờ mình, sau đó vào thẳng phòng ngủ lấy đồ, anh muốn vào nhà vệ sinh tắm rửa một chút. Anh từ chối sự giúp đỡ của Hạ Du Du, thậm chí cũng không cần dùng đến gậy dò đường. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
Hạ Du Du đi vòng quanh tham quan căn hộ của anh một lúc, sau khi xem xong, Tần Tử Hiên vẫn còn đang tắm. Hạ Du Du cảm thấy khát nước, nên muốn vào phòng bếp tìm nước uống.
Kết quả, cô phát hiện, phòng bếp rộng rãi sáng ngời, từ trần nhà tới mặt sàn, từ các thiết bị nhà bếp đến chén bát thường dùng, đều được thiết kế lắp đặt và tuyển chọn tốt nhất, đơn giản mà thực dụng. Nhìn qua không khác gì một tác phẩm nghệ thuật, nhưng tất cả đều như anh hùng không có đất dụng võ, vẫn còn mới tinh như vừa mới mua. Tủ lạnh hoàn toàn rỗng tuếch, trong bình nước thuỷ tinh cũng không còn một giọt nước, trừ một góc tường có chất đầy một đống mì ăn liền ra, Hạ Du Du thật sự nghi ngờ Tần Tử Hiên có từng bước chân vào phòng bếp này lần nào hay chưa. Cuối cùng, cô chỉ còn cách tự đun chút nước lọc lên uống tạm thôi.
Chờ sau khi Hạ Du Du từ phòng bếp ra ngoài, Tần Tử Hiên cũng đã tắm xong. Anh vốn cao hơn 1m8, bây giờ đang mặc một chiếc áo sơmi đen hơi ôm, lộ ra dáng người hoàn mỹ, nút cổ áo để mở, lộ ra hầu kết mê người, mái tóc đen nhánh vẫn còn hơi ướt nước, làn da trắng sau khi tắm nước nóng có hơi ửng hồng. Lông mi anh thật dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, khắp người còn toả ra mùi sữa tắm nhàn nhạt……
Hạ Du Du vẫn luôn biết rõ Tần Tử Hiên thanh tú tuấn lãng, là một soái ca hiếm có khó tìm. Nhưng cho đến tận bây giờ, lần đầu tiên cô mới phát hiện, Tần Tử Hiên lại có thể quyến rũ chết người đến như thế!
Tần Tử Hiên rõ ràng cảm thấy Hạ Du Du đang đứng ở trước mặt mình, nhưng cả một lúc lâu vẫn không nghe thấy Hạ Du Du lên tiếng nói gì, đang định hỏi cô có chuyện gì không thì lại nghe thấy cô hít sâu một hơi, than thở: “Tần Tử Hiên! Anh đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà! Đẹp trai đến không-thở-nổi! Xin anh đấy, đừng bao giờ để người khác thấy dáng vẻ quyến rũ chết người khi vừa mới tắm xong của anh, nếu không sẽ xảy ra án mạng thiệt đó!”
“Hạ Du Du! Em muốn chết à!” Tần Tử Hiên giả vờ lên giọng hâm doạ, nhưng nét mặt lại không che giấu sự vui vẻ của mình, giương mày, hàng mi khẽ run, mặt lộ vẻ mỉm cười.
Thấy thế, Hạ Du Du càng than thở: “Tử Hiên, đừng dùng mỹ nam kế với em, nếu còn nhìn anh như thế nữa, em ngất thật đây!”
Hai người cười đùa một hồi, cuối cùng Hạ Du Du cũng dứt ra được cảnh đẹp soái ca ướt át vừa rồi, bắt đầu ‘bật máy phát thanh’: “Tần Tử Hiên! Anh nhìn lại nhà mình đi, trong phòng bếp không có một cái gì khác ngoài mì ăn liền! Dạ dày anh không được khoẻ, sao có thể ăn mì ăn liền hoài vậy được?! Anh chăm sóc bản thân mình kiểu gì vậy hả?!”
Tần Tử Hiên chỉ có thể im lặng chịu trận, sau đó mềm giọng lấy lòng, nhưng vẫn không có hiệu quả. Hạ Du Du bắt đầu nhắc lại những điều cần chú ý mà viện trưởng Lý đã dặn dò, hơn nữa còn tự bổ sung thêm những quy định mới của mình:
Thứ nhất: Ăn uống theo quy luật, không được nhịn đói, phải ăn cơm đúng giờ. Ăn các món ăn thanh đạm, không được quá cay, tránh những món chiên xào nhiều dầu mỡ khó tiêu hoá, phải uống nhiều nước, ăn nhiều rau xanh, hoa quả. Nghiêm cấm không được đụng tới bia rượu thuốc lá! Nếu dám vi phạm, sẽ phạt nặng! ĎïȅñÐān ˱҉ «Łë.quý.ðôn ”
Thứ hai: Phải nghỉ ngơi đầy đủ, không được thức khuya và làm việc mệt mỏi quá sức. Nghiêm cấm tăng ca sau giờ làm việc. Chủ tịch Tần đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, nên phải đối đãi tử tế với chính bản thân mình mới đúng, tuyệt đối không được trở thành nô lệ của đồng tiền! Nếu dám không nghe lời, tước bỏ hết mọi quyền lợi công việc, nghỉ dài hạn ở nhà cho em!
Thứ ba: Lúc nào cũng phải giữ tâm trạng tốt, tăng cường rèn luyện thân thể, kiểm tra sức khoẻ định kỳ. Nếu như khi nào tâm trạng không vui hay cần người đi kiểm tra sức khoẻ cùng thì có thể liên hệ đến số hotline của Hạ Du Du bất cứ lúc nào.”
Tuyên bố xong, Hạ Du Du bảo Tần Tử Hiên bỏ hết những đồ ăn không tốt cho sức khỏe kia đi ngay lập tức, sau đó bắt Tần Tử Hiên cam kết đảm bảo phải tuân thủ theo những quy định trên mới miễn cưỡng cho qua.
Sau khi đạt được mục đích, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ hẹn, Hạ Du Du gọi điện thoại cho Trương Tình Tâm, hẹn địa điểm ăn cơm xong mới kéo tay Tần Tử Hiên ra cửa, giống y hệt như lúc hai người còn đi học trước đây, Hạ Du Du nói với Tần Tử Hiên: “Có em ở đây, anh không cần đến gậy dò đường đâu, em còn có ích hơn cả trăm lần ấy!”
Khi vừa đến trước cửa nhà hàng, đột nhiên Hạ Du Du chợt nhớ ra lúc xuống xe quá vội vàng, nên đã bỏ quên túi xách ở trên xe rồi, vì vậy cô bảo Tần Tử Hiên đứng đây đợi mình, cô vội vã chạy ra xe lấy túi. Chờ đến khi Hạ Du Du lấy đồ xong quay lại, lại hối hận tự trách không dứt.
Nhà hàng này luôn rất đông khách, trước cửa người đến người đi nườm nượp, Tần Tử Hiên cứ cô đơn lặng lẽ đứng đó, có vài người vô ý tứ vội vàng hấp tấp đi ngang va vào vai, vào người anh, bị bất ngờ nên cơ thể hơi lung lay, nhưng anh luôn cố giữ thăng bằng, từ đầu đến cuối vẫn đứng nguyên tại chỗ đó, không chịu xê dịch dù chỉ một milimet. Anh cứ cố chấp đứng ở nơi mà Hạ Du Du bảo anh đợi, ánh mắt vô hồn nhìn về hướng vô định nào đó.
Gương mặt tự tin lạnh lùng dần bị vẻ căng thẳng thay thế, mơ hồ lộ ra vẻ bất an, hai tay vô thức nắm chặt rồi lại thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt.
Tim Hạ Du Du đau nhói, chạy nhanh đến bên cạnh Tần Tử Hiên, mạnh mẽ nắm lấy tay anh. Hơi thở ấm áp quen thuộc khiến vẻ mặt Tần Tử Hiên dần thả lỏng, trở về nét mặt dịu dàng chỉ dành riêng cho cô: “Du Du, trở lại rồi à?”
Hạ Du Du nắm chặt tay anh, khẽ cười nói: “Đúng vậy, em về rồi. Tử Hiên, lần sau rời đi hay ở lại, chúng ta đều ở cùng nhau!”
“Được!” Khóe môi Tần Tử Hiên khẽ cong.
Vào phòng đặt riêng trong nhà hàng, một lúc sau Trương Tình Tâm cũng đến. Dù đang ở trước mặt Hạ Du Du, Trương Tình Tâm cũng dám nói giỡn với Tần Tử Hiên: “Chủ tịch, công của Du Du không nhỏ đâu, chỉ mới vài ngày mà chủ tịch đã lên được mấy cân.”
Hạ Du Du cười to.
Lúc ăn cơm, mỗi món ăn được mang lên, Hạ Du Du đều gắp vào chén Tần Tử Hiên trước tiên, nhẹ giọng nói: “Tử Hiên, ăn cá hấp nhé.”
“Cải xào này không tệ, anh dùng thử xem.”
“Ăn cháo dể tiêu hoá, em có múc một chén để trước mặt anh đấy.”
……
Nếu Tần Tử Hiên ăn nhiều thêm một chút, thì sẽ nhiều dinh dưỡng hơn một chút, vì thế Hạ Du Du tỉ mỉ chu đáo, thoải mái tự nhiên giúp anh dùng bữa mà không làm anh thấy lúng túng. Thấy thế, Trương Tình Tâm ngồi cùng bàn chậc chậc than thở, cảm thấy mình làm thư ký cho Chủ tịch gần ba năm rồi mà vẫn chưa luyện đến “công phu” như thế này, nhưng cô không hề biết trước đây Hạ Du Du đã từng ở bên cạnh làm những việc này giúp Tần Tử Hiên suốt năm năm.
Nhưng đã mười ba năm rồi, Hạ Du Du cũng rất kinh ngạc, cô lại có thể làm một cách tự nhiên thuần thục như vậy, thì ra cô không hề quên những việc liên quan đến Tần Tử Hiên.
Thời gian dùng cơm rất vui vẻ, Hạ Du Du vốn định đưa Tần Tử Hiên trở về, nhưng lại bị anh từ chối, anh bảo cô về thẳng nhà nghỉ ngơi trước, còn mình sẽ do Trương Tình Tâm đưa về là được rồi. Hạ Du Du ngẫm nghĩ một lúc, quyết định sẽ nghe theo anh, hơn nữa đã nhiều ngày cô chưa về phòng làm việc của mình rồi, cho nên cô cũng không cố chấp nữa, hai người ai về nhà nấy.
Chỉ là, Hạ Du về đến nhà mới phát hiện, ngôi nhà kiêm phòng làm việc ấm áp lúc trước giờ đây lại lộ ra vẻ hiu quạnh tịch mịch. Cùng ở trong một thành phố, chỉ cách nhau vài con phố, nhưng bây giờ cô lại nhớ anh đến không chịu được. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
Mà trong đầu Tần Tử Hiên lúc này đều tràn ngập hình bóng của Hạ Du Du, có đôi lúc sẽ bất giác gọi cô: “Du Du, anh vừa nhớ ra một chuyện.”
“Du Du, em ngủ chưa?”
“Du Du……”
Mỗi lần đều chờ một lúc lâu cũng không nhận được bất kỳ đáp lại nào, anh mới giật mình nhớ ra cô không có ở bên cạnh, thì ra đêm nay anh lại nhớ cô nhiều thêm chút nữa.
Đêm nay, cả hai người đều không thể ngủ……
Cho đến lúc gần sáng, Hạ Du Du gửi một tin nhắn cho Trương Quân Hạo, nội dung chỉ có một câu: “Quân Hạo, em sẽ hạnh phúc!”
Hết chương 14