Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới

Chương 5


Bạn đang đọc Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới – Chương 5


Cuối cùng chỉ còn mỗi mình cô là người qua đường chân chính.“Thẩm đại soái ca, cậu và hoa khôi lớp chúng ta đang lén lút nói cái gì đó? Đến đây đến đây, tôi kính cậu một ly.” Một người đàn ông cao lớn cầm ly tới bên cạnh Tống Giảo Mộng và Thẩm Quyết Tinh.Đôi mày mảnh mai của Tống Giảo Mộng nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia chán ghét không dễ phát hiện.Những người trong lớp, ngoại trừ Thẩm Quyết Tinh, cả Tống Giảo Mộng và Sở Viên Nguyên đều tự thân có điểm đặc trưng khiến người ta vừa thấy liền khó quên, thật ra Cố Chiếu không nhớ rõ tên của những người khác.


Nhưng người này cô vẫn có chút ấn tượng, hình như tên là Lý Mạc, thành tích còn kém hơn cả cô, là tồn tại đội sổ quanh năm trong lớp.Cố Chiếu và cậu ta học cùng lớp ba năm, có lẽ chưa nói với nhau quá hai câu, cô có ký ức về cậu ta hoàn toàn là vì một loại cảm giác đồng bệnh tương liên khó giải thích được.Lý Mạc thích Tống Giảo Mộng, thích đến mức toàn trường ai cũng biết, chẳng sợ trở thành trò cười, chẳng sợ không được nữ thần liếc mắt nhìn một cái.

Cũng giống như cô, không biết lượng sức mình, người si nói mộng.“Thẩm soái ca bây giờ đã thăng chức đến đâu rồi?” Lý Mạc ngẩng cằm, tự cho là mình đã che giấu rất tốt, kỳ thật địch ý bén nhọn gần như tràn ra khỏi mắt cậu ta.“Cứ gọi tên tôi là được.” Thẩm Quyết Tinh đứng lên, chạm nhẹ ly của mình vào ly của đối phương, “Gần đây tôi đang chuyển gạch ở công trường.”Lý Mạc sửng sốt, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười: “Cậu đây là đang chế nhạo tôi đúng không? Một học sinh hạng trên như cậu mà lại đến công trường chuyển gạch à?” Cậu ta liếc nhìn ly của Thẩm Quyết Tinh, nhướng mày nói, “Tôi đã uống cạn rồi, chỉ có một ly rượu mà cậu cũng không uống, cậu không muốn cho tôi mặt mũi đúng không?”“Lái xe tới, thật ngại quá.” Thẩm Quyết Tinh nhấp một ngụm nước chanh từ ly của mình, hoàn toàn không bận tâm đến ý tứ thể diện của cậu ta.“Cậu…” Trên mặt Lý Mạc hiện ra vẻ tức giận, cậu ta còn muốn nói gì đó, Tống Giảo Mộng từ phía sau chen vào giữa hai người, ngắt lời cậu ta.“Quyết Tinh thực sự lái xe tới, cậu cũng không thể bắt cậu ấy say rượu lái xe đúng chứ? Để tôi uống với cậu là được.” Ly của Tống Giảo Mộng chính là rượu nho, cô ấy cười nói xong thì chạm ly thật mạnh với Lý Mạc, uống một hơi cạn sạch.Lý Mạc biết cô ta đã nổi giận, vội vàng hạ lông mày, ra vẻ lấy lòng: “Em uống ít một chút, anh không hề có ý đó, em đừng hiểu lầm anh…”Thẩm Quyết Tinh không để ý tới hai người, sau khi đặt ly xuống thì rời khỏi đó đến bên sân thượng hút một điếu thuốc, có lẽ anh cũng không nhìn nổi một màn liếm cẩu này của Lý Mạc.Thấy Thẩm Quyết Tinh đi rồi, Tống Giảo Mộng cũng không giả vờ nữa, cô ấy lạnh lùng nói: “Lý Mạc, xin cậu đừng làm phiền tôi nữa có được không?” Vừa dứt lời liền quay đầu đi đến khu vực ghế sô pha tìm những bạn học nữ quen biết để trò chuyện, không thèm để ý tới đối phương.Xem ánh mắt bọn họ ném về phía Lý Mạc như đang nhìn rác rưởi cũng không khó đoán, Tống Giảo Mộng mới vừa kể lại chuyện vừa rồi.Lý Mạc đứng yên tại chỗ một hồi, mặt cậu ta hết chuyển xanh rồi lại chuyển tím, thân hình cao to như gấu thoạt nhìn có chút yếu ớt bất lực.

Cuối cùng, cậu ta ngửa đầu uống cạn rượu trong ly như trút giận, rốt cuộc cũng không dám qua đó gây sự, xoay người trở về bàn của mình.Cậu ta vẫn không hiểu.Cố Chiếu cảm khái trong lòng.


Không thích tức là không thích, Tống Giảo Mộng cũng sẽ không vì thiếu mất một Thẩm Quyết Tinh mà quay sang thích cậu ta.

Liếm cẩu cũng phải có ý thức tự giác của liếm cẩu, không đi chọc giận là tiêu chí hàng đầu.Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lý lão sư bọn họ đều về hết, chỉ còn lại khoảng mười người, Lục Kỳ đề nghị đi hát ở gần đó.Cố Chiếu vốn dĩ không muốn đi, chỗ này xa nhà, cô sợ về trễ sẽ không tìm được xe.


Nhưng bởi vì tính cách mềm yếu, từ trước đến nay cô không thể mở miệng từ chối người khác, lại có chút tâm lý đi theo đám đông, vậy là lúc Sở Viên Nguyên hỏi cô, cô ma xui quỷ khiến mà gật đầu.“Cậu cũng đi à?” Sở Viên Nguyên thấy cô gật đầu cũng rất ngạc nhiên, lúc nói chuyện thì liếc mắt nhìn sang Thẩm Quyết Tinh bên cạnh, tự mình hiểu ra bèn thở dài, “Được, vậy mình đi thôi.”Đeo khẩu trang lên lần nữa, Cố Chiếu theo đám người đi thang máy xuống lầu, lúc nhìn ngắm khung cảnh lộng lẫy bên ngoài thang máy, cô rất có một loại xúc động muốn phá vỡ kính nhảy xuống.Hối hận quá, thật sự hối hận quá..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.