Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới

Chương 29


Bạn đang đọc Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới – Chương 29


Giám đốc Vương có lẽ thực sự tò mò về mái tóc cậu ấy, không nhịn được bèn hỏi: “Tóc này của cậu là uốn hay xoăn tự nhiên vậy?”“Uốn đó uốn đó.” La Trạm cười nói, “Từ đời tổ tiên đến đời ba tôi đều là người Hoa Hạ thuần chủng, không lai gien từ nơi khác đến đâu.”Bên cạnh cậu ấy chính là dì béo, cũng là tình nguyện viên lớn tuổi nhất ở đây.Đôi mắt bà ấy cong cong, mặt tròn tròn, trông rất thân thiện: “Lần đầu tiên gặp mặt xin tự giới thiệu một chút, tôi họ Thạch, là Chủ nhiệm Ủy Ban của tiểu khu chúng ta, tôi là một công nhân viên chức đã về hưu.


Sau này công việc có gặp vấn đề gì cứ đến nói với tôi hoặc giám đốc Vương là được, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết cho mọi người.

Đang trong thời kỳ đặc thù, mọi người đều không dễ dàng, nhìn những người trẻ tuổi là mọi người đây đến báo danh làm công tác tình nguyện, tôi thật sự rất cảm động…”Đại khái thao thao bất tuyệt như vậy hết ba phút, chủ nhiệm Thạch rốt cuộc cũng kết thúc bài diễn thuyết của mình.Mọi người không khỏi nóng lòng dời mắt sang vị tình nguyện viên kế tiếp.Đối phương đại khái đã hơn bốn mươi tuổi, có một điểm hói rất nhỏ, nói chuyện thong thả ung dung, ngữ điệu vô cùng nhu hòa, vừa nghe liền biết tính tình rất tốt.“Tôi ở lầu 5 phòng 401, mọi người cứ gọi tôi là lão Trần là được.”Ông ấy tự giới thiệu vô cùng ngắn gọn, ngắn gọn đến mức đến lượt Cố Chiếu mà cô còn không kịp phản ứng lại.Cảm giác trở thành tâm điểm chú ý, được đám đông nhìn đến này luôn luôn là thứ Cố Chiếu sợ hãi nhất, sẽ khiến cô nghĩ đến nhưng kí ức không vui.“Tôi… Tôi tên là Cố Chiếu.

Ở tại lầu 3 phòng 301.


Rất vui được gặp mọi người..”Cô cúi gằm mặt, càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng quả thực nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, xem như đã biểu hiện rõ nét nhất chứng sợ xã hội của mình.“Vui vẻ vui vẻ đi, tôi cũng rất vui được quen biết mọi người.


Từ hôm nay trở đi chúng ta liền tạo thành một đội tình nguyện viên nhỏ, đều là đồng đội, không cần khách khí.” Trương Nhã nhìn thấy Cố Chiếu không được tự nhiên, liền có tâm giúp cô giảm bớt cảm giác căng thẳng, tiếp chuyện, “Giám đốc Vương, anh xem công tác kế tiếp phân phối như thế nào vậy? Chúng tôi cần làm những gì đây?”Giám đốc Vương đã sớm chuẩn bị xong, từ trong cái rương trên mặt đất lấy ra phân phát cho mỗi người một bộ đồ bảo hộ, nói: “Dùng một lần, mỗi người một bộ, chú ý đừng làm rách, nếu không sẽ không còn tác dụng bảo hộ nữa đâu.”Vì đội ngũ y tế và kiểm tra dịch tễ ở tiểu khu bọn họ khoảng 7 giờ đến, giám đốc Vương để cho La Trạm trẻ tuổi chân cẳng tốt cầm cái loa lớn đi đến từng lầu từng lầu một kêu gọi mọi người ra làm kiểm tra dịch tễ, đến lúc đó Trương Nhã phụ trách quét mã, Cố Chiếu phụ trách đăng ký, chủ nhiệm Thach và lão Trần cùng phụ trách giữ gìn trật tự đội ngũ.Đây không phải công việc phức tạp gì, không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật, sau khi trải qua khó khăn mở miệng ban đầu Cố Chiếu cũng mau chóng tiến vào trạng thái.“Anh là lầu mấy phòng mấy?”Tuy nhiên, cũng có thể do lớp quần áo bảo hộ dày cộp đã tạo cho cô cảm giác an toàn, khiến cô không còn sợ hãi khi nhìn thẳng vào ánh mắt người khác.“Tên là gì vậy? À, được, có phải vẫn còn một người nữa chưa đến đúng không?”Làm cho từng lầu từng lầu một, mau chóng đến phiên tầng lầu của Cố Chiếu bọn họ.Cố Chiếu vừa định gọi điện thoại đến cho Thẩm Quyết Tinh, lúc đang theo thói quen tính sờ tay vào túi mới ý thức được mình không có túi, di động cũng khóa trong ngăn tủ ở phòng quản lý.Cô có hơi lo lắng Thẩm Quyết Tinh vẫn chưa ngủ dậy, đang suy nghĩ có nên để La Trạm đi giúp mình ấn chuông cửa hay không thì liền nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh ở phía xa xa đang đi theo đám đông thưa thớt hướng đến bên này.Anh mặc một chiếc áo thun tay ngắn màu đen đơn giản, bên dưới là chiếc quần dài rộng thùng thình màu xám, chân đang đi một đôi dép nhựa màu đen loại 20 tệ Cố Chiếu mua cho anh ở cửa hàng tạp hóa, một tay đút túi, một tay nghịch di động, thong thả mà hành động theo đội ngũ.Anh thật sự rất cao, lại mang theo một khí thế đẹp trai bức người, dù có mang khẩu trang cũng khó che giấu nổi vẻ anh tuấn, liên tục thu hút không ít ánh nhìn chăm chú của mọi người.Anh giống như đã quá quen với những ánh mắt đánh giá đó, một mực làm lơ, đi thẳng đến trước mặt Cố Chiếu, lúc nghe Cố Chiếu hỏi mình ở phòng nào lầu nào mới rốt cuộc ngẩn mặt khỏi di động.“Tôi sống ở lầu nào cậu không biết sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.