Bạn đang đọc Anh Là Lẽ Sống Của Em – Chương 64
_ Tưởng ai thì ra là em àh , ha ha đúng la người quen ko mà …-tiến sát vào tôi Vy tiếp tục … em gái tôi học chung với em còn em thì lại giành bạn trai với tôi thú vị nhỉ …- Vy nói rất nhỏ .
Tôi chẳng biết phải nói gì bây giờ vì tôi biết có giải thích về mối quan hệ của tôi và Chánh thì Vân cũng ko tin . Mà bây giờ nói ra chuyện đó thì lại làm cho vấn đề thêm phức tạp thôi nên tôi chỉ im lặng .
_ Trường này sao mà toàn những con người bệnh hoạn thế này chứ ….- sao Vy lại nói như thế chứ .
_ Xin lỗi chúng tôi mời chị tới đây là để giải quyết chuyện cùa em Vân chứ ko phải dể nghe chị nói về trường của chúng tôi . Còn nếu chị ko hợp tác thì có thể Vân sẽ ko còn có thể học ở đây nữa …- thầy tôi cứng rắn nói
_ Ok tôi xin lỗi chuyện của Vân tôi cũng đã nghe rồi , bây giờ muốn tôi đền bù thế nào muốn bao nhiêu thì nói ……….- giọng nói của Vy đã nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn rất kênh kiệu .
_ Tiền thì ko cần và chị cũng nên bỏ thái độ như thế đi , có lẽ Vân có những hành đông như bây giờ là cũng do giáo dục của gia đình . Bây giờ chúng tôi sẽ buộc Vân thôi học 3 ngày và làm vệ sinh trong 2 tuần , hi vọng gia đình sẽ quan tâm đến Vân hơn … – thầy tôi nói .
_ Àh thì ra nhà trường cũng có quyết định cả rồi vậy thì cần gì tôi nữa , vậy bây giờ tôi về đây …- chưa kịp nói gì thì Vy đã quay lưng bước đi , sao Vy lại vô trách nhiệm như thế chứ .. còn Vân bây giờ thì hình như gương mặt cũng thoáng buồn khi nhìn theo dáng của chị mình vừa đi mất …
_ Thôi dc rồi Vân về lớp đi ngày mai em ko cần đi học nữa …- thầy tôi khó chịu nhìn Vân .
Tôi cũng nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng nặng nề đó , bên ngoài có hắn và Uyên đang chờ tôi . Nhỏ Uyên thì hỏi tôi đủ thứ : nào là Vân bị gì , rồi có bị đuổi học luôn ko ? nhức cả não , tôi nhìn hắn nhưng hắn chẳng nói gì cứ chăm chú nhìn vào cái tay của tôi ko chớp mắt luôn mới ghê ..
_ Tay em sao rồi , sao lúc nào nguyên nhân làm cho em bị nguy hiểm cũng là gián tiếp là anh thế , anh … anh ghét bản thân anh quá ….- nhìn hắn tự nhận tôi vào mình mà tôi cảm thấy thương hắn ghê , hắn có lỗi gì đâu hắn chì có một lỗi là quà yêu tôi thôi . Tôi rất muốn ôm hắn nhưng mà bây giờ thì ko dc ..
_ Trời ko lên học đi đứng đây làm gì cả lũ thế này …- thầy tôi nhăn mặt khi thấy 3 đứa tôi còn chưa lên lớp
_ Thầy , em nhờ thầy chút nha , lát nữa em ko thể chở Kha về dc thầy giúp em nha …- hắn nói với thầy , trời chán hắn ghê tôi cũng hiểu là trưa nào hắn cũng phải về nhà với dì hôm nay cũng thế đâu cần chở hay nhờ vả ai tôi tự về dc mà ..
_ Trời em tin tưởng giao Kha cho thầy hả ha ha , yên tâm thầy sẽ đưa nhóc này về nhà còn bây giờ mấy đứa vào học đi . Mà Kha lát đứng chờ thầy ở van phòng nha , đứng đó át đi dạy xong thầy xuống đưa em về ….- ông thầy dặn dò chán ghê .
Tôi , hắn và nhỏ Uyên lặng lẽ đi về lớp hình như hôm nay Uyên có chuyện gì ko vui hay sao ấy , tôi thấy nhỏ rất là lặng lẽ chẳng bù với lúc sáng bàn chuyện đi Thác Giang Điền nhỏ còn vui lắm mà . Còn hắn thì ko nói gì cứ nhìn vào cái tay của tôi , đôi mắt hắn buồn lắm và hình như muốn khóc vậy đó . TRời hắn đừng khóc nha , hic sao tôi cứ làm hco người khác phải lo lắng thế này , sao tôi ko cẩn thận chút nào thế cứ để cho người khác làm tổn thương mình hoài đôi khi tôi cũng ghét bản thân tôi ghê …
_ Nhờ thầy chở về ko phải anh ko quan tâm em đâu nhóc, nhưng mà anh ko muốn em về một mình nên mới thế , tối anh qua nhà em đó nha … – vừa vào chỗ thì hắn đã ghé tai tôi thầm thì …
Tới giờ ra vể rồi tôi đứng chờ mãi cũng chẳng thấy ông thầy đâu , trời ko biết ổng có nhớ là phải đến đón mình ko nữa hic ổng mà quên thì uổng công mình đứng chờ nãy giờ. TRời ơi ông thầy đâu rồi … tôi còn đang rên rỉ thì ông thầy đi từ phía sau đến vỗ vào vai tôi làm cho tôi giật thót . Ổng bắt tôi đứng chờ vậy mà còn cười nhăn răng nữa chứ nhìn thấy ghét dễ sợ luôn nha .
KO thèm nói nhiều với ông thầy , tôi hối ổng mau đi về chứ bây giờ mà còn đứng đây cãi với ổng chắc tới chiều . Trên đường về nhà ông thầy ghé mua cho tôi phần ăn trưa ,đúng là tôi sướng thật có nhiều người quan tâm lo lắng cho tôi . Bất chợt nhìn xuống cánh tay , uh nhiều người thương mà cũng ko ít kẻ ghét thế nên mới khổ như vầy nè .. hic