Anh Là Lẽ Sống Của Em

Chương 45


Bạn đang đọc Anh Là Lẽ Sống Của Em – Chương 45

Ông thầy này đúng là rất chu đáo và quan tâm tôi , lúc chở tôi về nhà thầy còn ghé qua mua cho tôi một phần cơm trưa để cho tôi ăn . Tôi chỉ biết nhìn thầy cười biết ơn , nhìn bề ngoài thầy là một lãng tử hơi bất cần đời nhưng thật chất theo tôi nghĩ thì thầy là một người rất tình cảm và biết cách chăm sóc người khác mặc dù hơi gian một chút.
Có lẽ những tổn thương trong tình cảm đã làm cho thầy như thế . Thầy ko chở tôi về tận nhà , vì sắp tới giờ thầy phải họp với các giáo viên khác, thầy bỏ tôi ở ngoài đầu hẻm . Chán thật tôi phải đi bộ vào , nhưng mà tôi cũng hiểu vì thầy đang bận mà . Đi bộ có chút xíu mà người tôi mệt lữ , tới nhà rồi tôi mừng dễ sợ hihi chắc hôm nay tôi ngủ tới chiều thôi . Vừa bước tới nhà thì tôi liền khựng lại ….
_ Sao Kha về trễ thế , Giang nhớ là Kha xin về sớm rồi mà sao bây giờ mới về ….-Giang nhìn tôi chăm chăm, chán ghê ngta mêt mà Giang cứ chất vấn hoài .
_ Ủa Giang đứng đây lâu chưa , chờ Kha chi thế Kha đi uống nước với bạn thôi mà …-trời Giang đứng đây hoài mà ko mời vào nhà thì kì lắm nhưng mà chuyện hôm bữa Giang tính “ mần thịt” tôi làm cho tôi vẫn còn hơi sợ , nên tôi nhìn Giang đầy cảnh giác ..

_ Trời ko lẽ đứng đây nói chuyện hả , Kha ko muốn vào nhà hả mở cửa cho Giang vào nhà đi nóng quá rồi …-Giang nhăn nhó .
Giang bước vào nhà một cách tự nhiên , tôi chăm chú quan sát ánh mắt của Giang thì thấy ko có điên như lần trước hix tôi cũng yên tâm dc phần nào . Giang chìa ra trước mặt tôi một phần bánh ngọt , đúng ngay loại bánh tôi thích . Nhưng muốn mua được loại bánh này thì phải đi khá xa mới có tiệm bánh ngon . Tôi nhìn Giang cảm động và ko biết nói gì ngoài cảm ơn , sao Giang quan tâm tôi ghê còn Tùng thì …. Dù Giang rất tốt với tôi nhưng tôi vẫn còn ác cảm chuyện cũ lắm nên đâu có dám khóa cửa , mà cũng ko dám đi vào phòng hic khổ thân tôi ghê ….. Hình như Giang cũng hiểu chuyện đó , Giang ngồi xuống gần tôi và nắm lấy tay tôi …
_ Kha nè , chuyện lúc trước Giang xin lỗi nhiều lắm . Giang biết chính chuyện đó đã làm mất lòng tin với Kha , nhưng mà bây giờ Giang sẽ ko như thế nữa Kha cho Giang một cơ hội đi nha . Tin Giang đi , Giang sẽ ko bao giờ làm tổn thương Kha nữa .. Giang sẽ ko làm cho Kha buồn vì bất cứ chuyện gì nữa ….-trời cái tay đau của tôi mà Giang nắm mạnh quá hic
Đúng là tôi nên quên chuyện cũ , nhưng Giang phải biết là tôi cần thời gian . Tay tôi bây giờ nằm trọn trong tay Giang nhưng kì lạ thật tôi chẳng thấy bồi hồi như khi nắm tay Tùng . Tôi chỉ biết nhìn Giang mỉm cười coi như là câu trả lời chấp nhận của tôi . Tôi sẽ cố gắng quên đi mọi chuyện như vậy có lẽ sẽ tốt cho tình bạn của tôi và Giang . Tôi vừa định rút tay ra thì …
_ Chà chà thân mật ghê ta , tối thì đi ăn chung còn bây giờ thì ngồi nắm tay nhau nữa . Trông hai người hạnh phúc quá , làm cho tôi ganh tỵ rồi nè . Mà Giang nè trước khi tôi còn bình tĩnh thì tôi nghĩ Giang nên về đi ….- thì ra là hắn đang đứng trước cửa nhà tôi mà hắn nói nhảm gì thế tôi đi ăn với Giang khi nào lại còn hăm dọa người khác đúng là khó ưa …
_ Giang nè, thôi Giang về đi Kha có chuyện riêng muốn nói với Tùng xin lỗi Giang nha ..-tôi đặt tay lên vai Giang nói ..
_ Uhm Giang hiểu mà , Giang về nha có gì tối nay Giang gọi điện thoại cho Kha nha ….

Giang về rồi trong căn nhà chỉ còn lại tôi và hắn , bao nhiêu hờn ghen và tức giận của tôi bây giờ đang lên đỉnh điểm . Tôi cố gắng kềm nén bằng cách bỏ vào phòng , để mặc hắn ngồi một mình trên ghế . Tôi vào phòng mà hắn cũng ko thèm gọi tôi lại , hắn cũng im lặng ngồi bên ngoài . Dù trong phòng tôi mở máy lạnh rất lớn nhưng mà cơn giận của tôi cũng ko thể chùng xuống . Cuối cùng thì hắn cũng chịu mở miệng , hắn kêu tôi ra ngoài nói chuyện nhưng tôi vẫn cứ lì lợm ko trả lời , hắn thô bạo đập cửa ầm ầm ..
_ Em ra đây anh muốn nói chuyện rõ ràng nghe ko hả ? hay là em muốn thay cái cửa mới, mau lên ra đây ko phải anh qua nhà em là để ngồi nhìn mấy bức tường….-hắn hét lên , cánh cửa phòng tôi bị hắn đập muốn văng ra khỏi cái bản lề . Cái cửa mà hư thế nào mẹ cũng chửi cho chết ….tôi mở cửa cho hắn ,…
_ Em và anh ko có gì để nói hết , anh đi lo cho Vân của anh đi . Em ko cần anh quan tâm đâu ..anh có thể về dc rồi ….-tôi nói mà ko dám nhìn hắn vì sợ tôi sẽ ko thể cầm lòng mà ôm hắn vào lòng ..
_ Ha ha đúng rồi bây giờ em có Giang quan tâm rồi nên mới kêu anh qua với Vân hả ? Sao em cứ ko hiểu anh ko hề thích Vân nhưng hình như em thì đã bắt đầu có cảm tình với Giang rồi đó …-hắn nhìn tôi trong ghê quá mà sao hắn lại cứ đưa Giang vào chuyện này .
_ Uhm em thích Giang thì sao nào , như vậy ko hay hơn hả . Em thì quay về với tình cũ còn anh thì ko hề làm cho Vân thất vọng đúng ý anh quá rồi . Anh và Vân cũng xứng lắm mà …-tôi cười mai mỉa hắn ..

_ Cái gì em thích Giang ah em dám nói như thế với anh ah . Sao em lại như thế em ko nghĩ đến cảm nhận của anh hả , em có biết rằng hôm thấy em và Giang đi cùng nhau anh đau lòng lắm ko ? Gọi điện thoại cho em thì cũng ko nghe em nhắc gì đến chuyện đang đi ăn với Giang mà lúc đó giọng em ngập ngừng nữa chứ , cúp máy cũng rất nhanh . Em làm cho anh ko thể ngủ dc cả đêm luôn đó ….bây giờ em còn nói thế hả sao em ….-hắn lay mạnh vai tôi, ủa hắn nói cái gì thế tôi chẳng hiểu gì cả hay là có hiểu lầm gì ở đây ..
_ Nói nhảm gì đó , em đi ăn với Giang hồi nào trời anh có bị gì ko thế . Nè đừng có vu khống cho tui nha …-tôi nhăn nhó ..
_ Thì hôm qua đó anh thấy rõ ràng là em đi với Giang mà . Anh tính qua nhà rủ em đi ăn vì anh biết chắc em chưa ăn gì đâu Nhưng vừa đến đầu hẻm thì anh thấy em và Giang đi chung nên anh mới đi về luôn…..-tên này ấm đầu hả nói gì vậy trời , bực bội qua` .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.