Bạn đang đọc Anh Là Đồ Khốn Nhưng, Em Yêu Anh – Chương 40
Đã ba nằm trôi qua hắn vẫn không quên được nó, hình bóng của nó cứ xuấthiện trong tâm trí hắn, khiến trái tim tưởng chừng như đã ngủ quên thỉnh thoảng lại nhói đau. Với hắn, rượu đã trở thành bạn, hầu như ngày nàohắn cũng uống, không ít thì nhiều. Hắn không ngừng cảm thấy đau khổ vàray rứt trong lòng, hắn luôn nghĩ rằng chính vì tại hắn nên nó mới xảyra chuyện như vậy, hắn không ngừng nhớ đến nó, mỗi lần về nhà nhìn sangcăn phòng của nó lúc trước, những kỉ niệm hạnh phúc lại đua nhau ùa vềkhiến vết thương của hắn rách ra, rướm máu. Chính vì lẽ đó nên hắn tìmrượu giải sầu, hắn muốn quên đi nhưng không hiểu sao càng muốn quên thìlại càng nhớ nó da diết. Từ khi nó ra đi, hắn không gần gũi bất cứ người con gái nào nữa, dù dục vọng trong người có lớn đến đâu hắn cũng mặc kệ. Hắn không muốn phản bội nó dù bây giờ nó đã chết,thỉnh thoảng ba mẹ của nó và hắn lại đốc thúc hắn lấy vợ. Hắn vẫn nhớrất rõ những lời mẹ nó nói, bà muốn hắn quên nó đi và tìm một người congái khác. Hắn cũng nhớ rất rõ hắn đã phát điên lên như thế nào khi nghenói tới việc đó, ngày hôm đó hắn đã bỏ về và điên cuồng uống rượu, cũngchính ngày hôm đó hắn đã ngất xỉu vì uống rượu quá nhiều dẫn đến ngộđộc. Nếu không được Gia Long và nhỏ phát hiện, có thể bây giờ hắn đãchết. Vì lí do đó nên ba mẹ hai bên đều hạn chế nhắc việc này trước mặthắn, thỉnh thoảng vẫn nói bóng gió nhưng hắn toàn mặc kệ. Người con gáiduy nhất của cuộc đời hắn chính là nó, nếu nó không phải là vợ hắn thìkhông ai có thể chen vào cả. Nó là người con gái duy nhất và sẽ là người con gái hắn mãi mãi yêu thương, từ giờ cho tới lúc chết, hắn thề khôngyêu ai ngoài nó……………..
Thỉnh thoảng hắn có đến xem tình hình củaTuyết Lan, cô ta lúc này thê thảm vô cùng, người không ra người, makhông ra ma, gần như điên loạn, vì nể chút tình xưa, hắn đưa cô ta đichữa trị những vết thương và gửi vào bệnh viện tâm thần, hắn muốn thathứ, hắn cảm thấy mệt mỏi, ba năm sống trong đau khổ đã quá đủ rồi,Tuyết Lan cũng đã nếm trải những gì xứng đáng với cô ta, có lẽ tha thứlại là niềm vui………….
Cònnói về Tiêu Vũ, sau khi Tuyết Lan được hắn đem đi, cũng đã bỏ nghề sátthủ và theo hắn làm việc. Với tư chất thông minh sẵn có, cùng tính cáchlạnh lùng dứt khoát, Tiêu Vũ đã rất xuất sắc khi trở thành trợ lí chohắn, đồng thời cũng là vệ sĩ cho hắn.
************
Hôm nay là sinh nhật của nó, hắn mang theo một đoá hồng đỏ đến viếng mộ. Đã rất lâu rồi từ lần cuối cùng hắn đến, không phải vì hắn không muốn đến mà là vì hắn sợ khi nhìn thấy tấm ảnh của nó, hắn sẽ không chịu nổi. Đặt bó hoaxuống, hắn khẽ thì thầm:
– Nguyệt, anh có lỗi với em, chắc em giận anh lắm phải không?
Đáp lại lời hắn chỉ là tiếng xào xạc của lá cây, hắn khẽ mỉm cười, một nụcười vô cùng đau đớn, rồi mắt hắn nhoè đi. Cố lấy lại bình tĩnh, hắn bảo Tiêu Vũ về trước. Sau khi Tiêu Vũ đi rồi, hắn mệt mỏi ngồi xuống cạnhmộ nó, giọt nước mắt kiềm nén bấy lâu đã tràn ra khỏi khoé mi…..Và hắnkhóc, những giọt nước mắt duy nhất trong ba năm trở lại đây. Đứng nhìntừ xa, Tiêu Vũ khẽ lắc đầu, lòng dâng lên một nỗi niềm xót xa và thôngcảm với sự đau khổ của hắn.
*************
Sau khi thăm mộ nó xong, hắn đến nhà nó, một phần là để cùng papa nó bạn chuyện làm ăn, hần cònlại để an ủi mama nó. Khi hắn đến, nhỏ và Gia Long cũng có mặt, sau khinói chuyện vài câu, hắn và anh đều bị ông Minh tóm lên phòng làm việccòn nhỏ và bà Như Huỳnh thì vào phòng xem album hình của nó lúc trước
Một lát sau, Eric và Trang LInh bất ngờ xuất hiện tại nhà nó khiến mọingười vô cùng ngạc nhiên. Nhỏ ôm chầm lấy Trang Linh, vui vẻ nói:
– Hai người về Việt Nam lúc nào? Sao không gọi chị ra đón?
– Em và anh ấy vừa mới đến nơi chị ạ – Trang Linh mỉm cười – Hai ngày nữa chúng em sẽ làm đám cưới, xin mời mọi người đến dự cho vui.
Nói rồi, Trang Linh chìa ra những tấm thiệp mời màu đỏ được in hoạ tiết chìm,trông vừa đẹp lại vừa đáng yêu. Nhỏ nhận lấy tấm thiệp, mỉm cười:
-Nhất định chị sẽ đến, em sẽ là một cô dâu rất xinh đẹp – Nhỏ mỉm cười,mắt đỏ hoe – Nếu Nguyệt còn sống, chị nghị nó sẽ rất vui khi nghe tin.
– Vâng, em cũng nghĩ thế, đây là thiệp của chị ấy, ít nhất, em muốn chịấy thấy được em đang hạnh phúc và em cũng hy vọng chị ấy sẽ hạnh phúctrên thiên đường – Trang Linh vừa khóc vừa nói.
Nhỏ bật khóc, ôm chầm lấy cô, Eric và Gia Long đứng cạnh nhau khẽ thở dài, họ cũng nghĩ nhưnhỏ và Trang Linh, đều có chung một ước nguyện là giá như nó còn sống.Bà Như Huỳnh lau nước mắt, mỉm cười thật tươi:
– Hai con bé này, chuyện vui mà lại ôm nhau khóc lóc vậy hả? Nín đi nào.
– Vâng ạ – Hai người đồng loạt lên tiếng và nhìn nhau mỉm cười.
Sau đó, Eric và Trang Linh cùng ở lại dùng cơm tối rồi mới về, suốt cả bữaăn, khống khí vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ có duy nhất một người vô cùngtrầm lặng
*****************
Ở một nơi nào đó trên thế giới………………….
– Mẹ, mẹ ơi…………. – Đứa trẻ cười toe toét
– Gì hả con yêu? – Cô gái mỉm cười, bế đứa trẻ vào lòng
– Con muốn đến quê hương của mẹ, bao giờ chúng ta đi hả mẹ? – Đứa bé chu miệng ra, nũng nịu
– Lát nữa chúng ta sẽ đi, chúng ta sẽ đến quê hương của mẹ, mẹ sẽ cho con gặp ông bà ngoại, họ nhất định sẽ rất yêu con – Cô gái mỉm cười, hônvào gò má phúng phính của đứa trẻ.
– Woa, con yêu mẹ nhất, hihi – Đứa bé ôm chặt lấy cô gái, miệng cười toe để lộ hàm răng nhỏ xinh.
Sau khi tạm biệt ba mẹ nó, nhỏ và Gia Long theo Trang Linh và Eric về nhàđể dọn dẹp đồ. Trong lúc giúp Trang Linh xách va li vào phòng, nhỏ mỉmcười lém lỉnh:
– Linh này, chị có chuyện muốn nói với em, được không? – Nhỏ mỉm cười
– Vâng, chị cứ nói đi – Trang Linh mỉm cười
– Chị muốn chịu trách nhiệm về trang phục của em và Eric được không? – Nhỏ chớp chớp mắt
– Cái này thì…… – Trang Linh ngập ngừng – Em và anh ấy tự lo được rồi, như vậy thì phiền chị lắm.
– Điiiiiiiiiiii màààààààààà…………. – Nhỏ giở bộ mặt puppy ra nhìn Trang linh.
– Thôi được, tuỳ ý chị vậy – Trang linh thở dài, quyết đành chịu thua nhỏ – Em chỉ sợ làm phiền chị thôi.
– Không sao, không sao hết, chị xem em như em gái trong nhà mà, hôn lễcủa em gái, chị phải tự tay chọn lựa trang phục cho em và Eric chứ? –Nhỏ nháy mắt
– Cám ơn chị – Trang Linh cảm động, nước mắt rưng rưng
– Bé ngốc, khóc gì chứ? – Nhỏ mỉm cười – Đi thôi.
– Đi đâu hả chị? – Trang Linh ngây ngô chớp mắt.
– Dĩ nhiên là đi mua sắm – Nhỏ nháy mắt rồi kéo Trang Linh đi ra khỏi phòng.
Đang giúp Eric dọn đồ, bỗng nhiên Gia Long nghe thấy tiếng bước chân hướngvề phía căn phòng, vừa mới định ra xem chuyện gì thì nhỏ đã kéo TrangLinh bay vào. Eric và Gia Long chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị nhỏtúm ra ngoài và quăng thẳng lên xe. Ngồi trên xe, nhỏ liên tục nói vềnhững dự định của mình với Trang Linh. Ở phía trên, Eric nhìn sang GiaLong mỉm cười, bày tỏ sự thán phục trong ánh mắt còn Gia Long thì khẽthở dài, lắc đầu vài cái và kết thúc bằng một cái nhún vai, ý muốn nóiđây là chuyện bình thường ở huyện.
Đến trung tâm mua sắm, Trang Linhvừa đặt chân xuống xe đã bị nhỏ kéo đi, chỉ kịp để lại cho Eric một ánhmắt cầu cứu rồi mất dạng. Gia Long đặt một tay lên vai Eric, mỉm cười:
– Anh chịu khó đi, cô ấy là vậy đó, hễ muốn làm chuyện gì là nhiệt tìnhvô cùng, anh cũng nên tập làm quen đi, sau Trang Linh là đến anh đó.
– Quả thật tôi khá bất ngờ đấy – Eric bật cười – Anh có cô vợ thật đáng yêu.
– Cô ấy là vậy mà – Gia Long mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc – Anh cũng có một cô vợ rất tuyệt mà.
– Phải, tôi và anh đều rất hạnh phúc, chỉ tội cho Chấn Phong thôi, tôi có thể cảm nhận thấy anh ấy rất đau khổ – Eric khẽ thở dài.
– Phải, đãba năm rồi, chuyện đó cứ như một cơn ác mộng cứ đeo bám cậu ấy mãi, đếntận bây giờ, Chấn Phong vẫn còn rất yêu Bạch Nguyệt – Gia Long khẽ lắcđầu – Thôi, chúng ta đi nào.
Nói rồi, Gia Long và Eric lẳng lặng đitheo nhỏ, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Vừa đặt chân vào phòng thử váy cưới, hai người bị một cảnh tượng làm cho hãi hùng: toàn bộnhững chiếc váy cưới trắng tinh đều bị xới tung lên, nằm ngổn ngang, các cô nhân viên thì liên tục chạy ra chạy vào phòng thay đồ, mỗi lần mộtchiếc váy khác nhau. Sau khi đứng hình được vài chục phút thì hai ngườibị nhỏ lôi vào làm giá đồ, xách theo một lượt mấy cái áo cưới đi ra đivào. Cuối cùng, nhỏ từ trong bước ra, nụ cười tươi rói luôn thường trựctrên môi còn toàn thể mọi người đều la liệt dưới đất. Nhỏ vui vẻ nói:
– Trang Linh, em mau ra đi.
– Nhưng mà em hấy ngại lắm – Trang Linh từ trong nói vọng ra.
– Em có muốn chị vào lôi em ra không? – Nhỏ đe doạ
– Em ra đây – Trang Linh vội nói
Từ bên trong, cô nhẹ nhàng bước ra, trông cô xinh đẹp vô cùng, bộ váy cưới may bằng voan trắng và lụa mềm mại thướt tha như dòng suối. Gấu váyđược điểm những hạt đá lấp lánh trong suốt. Trông cô lúc này xinh đẹp,lộng lẫy như một nàng tiên. Eric thẩn thờ nhìn cô, mê dại trước vẻ đạpngok5 ngà trong sáng của Trang Linh, anh dịu dàng đến bên cô, mỉm cười:
– Em đẹp quá, như một nàng tiên vậy.
– Anh này – Trang Linh đỏ mặt ngượng ngùng
Đứng nhìn hai người tình tứ với nhau, nhỏ nắm lấy tay Gia Long, mỉm cười:
– Anh thấy tài nghệ của em thế nào? Quá xuất sắc phải không?
– Ukm, em là giỏi nhất – Anh mỉm cười dịu dàng, siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ.
Sau khi chọn xong váy cưới, nhỏ lôi Eric đi lựa lễ phục, còn Trang Linhđứng nhìn anh khổ sở thì nở nụ cười thoả mãn, cho Eric chừa cái tội dámnói cô lâu lắc.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, ngày cử hành hôn lễrốt cuộc cũng đến, hôm đó, Eric thuê toàn bộ nhà hàng 5 sao để làm lễ.Mọi người ai ai cũng vui cho hạnh phúc của cặp vợ chồng trẻ. Hắn đứngtrong góc, đưa mắt nhìn hai người, trong lòng thầm chúc phúc cho họ. Nếu nó không ra đi, có lẽ bây giờ hắn và nó cũng đã kết hôn rồi. Khẽ thởdài, hắn đưa ly rượu lên uống cạn. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một đứa béđang chập chững chạy về phía mình. Khi tới gần hắn, đứa bé cười toe:
– Chú ơi, tìm mẹ giúp cháu.
– Mẹ cháu là ai? – Hắn bất giác mỉm cười, ở đứa bé này có cảm giác gì đórất thân quen với hắn, dường như, hắn đã nhìn thấy đôi mắt của đúa bénày ở đâu rồi thì phải, trông hao hao giống đôi mắt của nó.
– Mẹ cháu tên là Nguyệt ạ – Đứa bé hồn nhiên mỉm cười.
– Được rồi, chú bế cháu đi tìm mẹ – Hắn nhấc bổng đứa bé lên, đôi môi khẽ mỉm cười, trong lòng bỗng dưng cảm thấy hồi hộp khó tả.