Anh Là Đồ Khốn Nhưng, Em Yêu Anh

Chương 31


Bạn đang đọc Anh Là Đồ Khốn Nhưng, Em Yêu Anh – Chương 31

Nhỏ lập tức tung chăn ra mà chạy ra ngoài, vừa mở cửa ra thì một mùihương thơm phức xộc vào mũi nhỏ. Nghe theo tiếng gọi của “trái tim”, nhỏ phóng như bay xuống bếp để tìm thứ phát ra mùi thơm quyến rũ kia thìnhìn thấy nó. Lúc này nó đã cột tóc lên cho gọn, mặc vào người chiếc áotạp dề trắng, còn tay thì đang chiên dở con tôm lăn bột. Nhỏ mon men lại gần nó thì phát hiện thêm nồi canh nấm đang sôi ùng ục và bốc khói nghi ngút. Nó nhìn nhỏ mỉm cười:
– Lấy cho tui cái đĩa đi, nếu muốn ăn thì cứ lấy ăn, nhưng coi chừng phỏng đó.
– Ừ, hihi, đợi tui một lát – Nhỏ chạy đi lấy đĩa rồi đưa cho nó, mỉm cười – Đây nè, bây giờ bà cảm thấy như thế nào?
– Bình thường – Nó lảng tránh ánh mắt của nhỏ, khẽ mỉm cười, trong lòng có chút chấn động khi nghe nhỏ hỏi.
– Nguyệt, bà có định giải thích với Chấn Phong về chuyện đó không? – Nhỏđặt một tay lên vai nó – Bà cũng biết là Chấn Phong thật sự rất yêu bàmà.
– Sao tự nhiên hôm nay bà lại bênh vực Chấn Phong vậy? Bìnhthường tui thấy bà đâu thích anh ấy đâu? – Nó miễn cưỡng nở nụ cười –Người ta không tin mình thì biết nói gì hả bà?
– Tui không bênhvực hắn mà là lo cho bà, Nguyệt à, hai người nên gặp nhau nói chuyện rõràng thì sẽ tốt hơn đó – Nhỏ nắm lấy vai nó – À, có phải hai ngày nữa là sinh nhật của Chấn Phong không?
– Phải, có gì không?
-Vậy là được rồi, chúng ta đi mua quà sinh nhật cho hắn, bí mật tổ chứcmột bữa tiệc, tui không tin hắn lại để bụng chuyện này khi nhìn thấy tấm lòng của bà – Nhỏ mỉm cười – Dù gì hai người cũng sắp kết hôn rồi, đừng vì cô ta mà quay lưng với nhau, cô ta càng muốn hai người chia rẽ thìhai người càng phải thắm thiết mới được.
Nghe nhỏ nói xong, hai mắt nó rưng rưng nước mắt, nó ôm chầm lấy nhỏ, nghẹn ngào nói:
– Bà nói đúng, tui không thể để cô ta thành công trong việc chia rẽ tìnhcảm của tui và anh Phong, vậy bà giúp tui gọi về nhà nói với anh Phonglà tui ở nhà bà thêm hai ngày nữa nha, được không? – Nó mỉm cười.
– Dĩ nhiên là được rồi, thôi, bây giờ tui với bà ăn cơm rồi chúng ta đimua quà sinh nhật cho chồng tương lai của bà – Nhỏ nháy mắt với nó rồilấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Sau khi nghe nhỏ nói, trong lònghắn cảm thấy rất buồn, xem ra nó lại muốn tránh mặt hắn nữa rồi, haingày nữa là sinh nhật hắn, có lẽ nó không nhớ. Tuy trước giờ hắn cũngchẳng tổ chức sinh nhật nhưng không hiểu sao khi nghĩ rằng nó không nhớsinh nhật của hắn khiến hắn rất buồn, chuyện hôm trước nó tát Tuyết Lan, hắn cũng không còn muốn hỏi han gì nữa, tuy nó sai nhưng hắn vẫn yêunó, tình yêu đó đủ để hắn tha thứ những chuyện vặt vãnh này, dù là cólỗi với Tuyết Lan nhưng hắn vẫn mặc kệ, nó là quan trọng nhất.
Thấy hắn ngồi trầm ngâm, biết hắn đang nhớ nó, Tuyết Lan tức lắm, cô ta liền chạy tới kéo tay hắn, nũng nịu:
– Anh Phong, hôm nay chúng ta vào siêu thị chơi đi, lâu lắm rồi em chưa đi, được không anh?
– Ừ, được thôi, nhưng chiều nay nhé, bây giờ anh phải giải quyết công việc – Hắn khẽ mỉm cười – Em lại ghế ngồi chơi đi.
– Vâng ạ – Tuyết Lan cười tươi rói và chạy lại ghế ngoan ngoãn ngồi im.

**************
Chuyến bay vừa hạ cánh, Eric đã vội gọi cho nó và nhanh chóng chạy lại nhànhỏ. Ngồi nói chuyện một lát, nó và nhỏ vô cùng ngạc nhiên khi ngheTrang Linh kể về những việc làm của Tuyết Lan trước đây. Một cảm giácghê tởm và tức giận dâng lên trong lòng hai đứa, nhỏ thì nằng nặc yêucầu Trang Linh tố cáo cô ta nhưng sau một hồi nghe nó thuyết phục, nhỏđành hậm hực im lặng và chấp nhận hứa sẽ không nói với ai chuyện này cho tới khi nào Trang Linh thanh toán hết mọi nợ nần với Tuyết Lan.
Sau khi nói chuyện xong, cả bốn người rủ nhau đi siêu thị để chọn quà chohắn. Vừa bước vào trong thì nhỏ kéo Trang Linh đi vệ sinh, nó muốn đitheo nhưng nhỏ nói không cần, nói nó và Eric cứ đi chọn quà trước, látnữa nhỏ và Trang Linh sẽ đến đó sau
Bước đến quầy bán áo sơ mi, nó chọn cái áo màu đen giơ lên hỏi Eric:
– Anh thấy cái áo này như thế nào?
– Cũng đẹp lắm, nhưng có vẻ không hợp với anh lắm nhỉ? – Eric mỉm cười trêu nó – Nhưng lại hợp với Chấn Phong.
– Anh đứng im cho em – Nó lườm anh rồi ướm cái áo lên người Eric, trong lòng không ngừng đánh giá, đùng là rất hợp với hắn.
Rồi nó mỉm cười:
– Vậy quyết định lấy cái này đi, còn bây giờ thì mình đi chọn dây chuyền đi anh.
Nói rồi, nó chạy sang quầy bán dây chuyền để xem, chọn mãi mà vẫn chưa thấy sợi dây nào vừa ý, bỗng nhiên nó nhìn thấy một mặt dây chuyền hình câythánh giá nhưng được cách điệu nhìn rất đẹp, mặt dây chuyền này được làm bằng bạc nguyên chất, giá cả thì cũng vừa vặn túi tiền, nó đưa lên choEric xem, mỉm cười:
– Anh thấy mặt dây chuyền này đẹp không?
– Được đó, đẹp lắm, anh nghĩ em nên mua cái này, đúng là em chọn toàn thứ hợp với Chấn Phong thôi.
Nó đỏ ửng mặt, lấy tay đánh nhẹ vào người anh một cái rồi kéo Eric đi,không biết rằng có một người đang nhìn nó với ánh mắt đầy ngạc nhiên vàgiận dữ. Còn một người thì đang nở nụ cười thích thú khi nhìn nét mặtcủa người kia.
Vừa đi khỏi quầy trang sức thì điện thoại của nórung lên, vừa áp vào tay nghe thì tiếng hét của nhỏ như chọt thủng màngnhĩ của nó:
– BÀ CHẾT Ở ĐÂU RỒI? HAI NGƯỜI ĐANG Ở ĐÂU HẢ?
– Bà điên à? Đang trong siêu thị chứ đâu, đứng trước quầy dây chuyền chứđâu? Lẽ ra tui phải hỏi bà chứ? Bà đi vệ sinh làm gì mà tới mấy kiếplận? – Nó cũng không vừa, đốp lại nhỏ còn Eric thì đứng cười cười

– Tui với Trang linh đi tìm hai người nãy giờ nè, đứng ở đó cấm nhúc nhích, tụi tui tới liền – Nhỏ nói nhanh rồi cúp máy.
Nó dẹp điện thoại rồi quay qua “truyền đạt” lại những gì nhỏ nói và đứngđợi. Một lúc sau thì thấy hai người chạy tới, ôm theo một đống đồ. Nótròn mắt nhìn nhỏ, tay chỉ vào đống đồ:
– Cái gì đây?
– Hihi – Nhỏ cười giả lả – Cũng không có gì đặc biệt lắm đâu mà.
Nó lườm nhỏ rồi quay sang Trang Linh
– Trang Linh, chị biết em thật thà nhất, nói cho chị biết, nãy giờ haingười đi đâu – Nó mỉm cười ngọt ngào nhưng giọng nói đầy tính chất đedoạ – Và mấy cái túi đó đựng cái gì?
– Dạ, lúc nãy khi đi vệ sinh xong, em và chị Giao Châu đi tìm hai người, nhưng khi đi qua chỗ bántúi xách…… – Nghe nói tới đây, nhỏ nhìn Trang Linh với ánh mắt cầu xinkhiến cô hơi ngập ngừng.
– Bà đi qua bên kia, để bọn tui nói chuyện – Nó lườm nhỏ rồi quay sang Trang Linh, mỉm cười – Nói tiếp đi, chị sẽ bảo vệ cho em.
– Dạ, tới chỗ bán túi xách, chị ấy mua liền 3 cái, rồi còn ghé vào chỗ bán váy và giày nữa….. – Trang Linh thật thà nói.
– Tốt lắm, cám ơn em, bây giờ em đứng qua một bên để chị thanh lí nội bộ – Nó mỉm cười nhìn Trang Linh rồi quay sang nói với nhỏ – Bà tính trốn đi đâu?
Lúc này, nhỏ đang rón rén quay lưng đi, khi nghe nó gọi, nhỏ giật thót rồi quay lại cười hì hì:
– Tui tính đi vòng vòng xem đồ chứ có đi đâu đâu, hihi
– Vậy à? Nãy giờ đi chưa mệt sao? Vậy mà dám nói là đi tìm tui, bà giỏinhỉ? Lát nữa về nhà bà sẽ biết tay tui – Nó nở nụ cười ác quỷ
– Chị Nguyệt, em xin chị, em lỡ dại, huhu – Nhỏ bay lại ôm nó, giở chiêu năn nỉ – Chị đừng trách con nít mà, huhu
– Đừng có mà năn nỉ, bà chuẩn bị nếm mùi địa ngục đi – Nó mỉm cười rồi quay sang nói với Eric và Trang Linh – Chúng ta về thôi.

Nói rồi nó kéo hai người về còn nhỏ thì chạy theo, ra sức năn nỉ và dụ dỗnó, cả 4 người đều cười nói rất vui vẻ, không hề biết gì tới cơn giôngtố sắp đến.
Thời gian: lúc nó và Eric đang lựa áo sơ mi……….
– Anh Phong, nhanh lên, hôm trước em nhìn thấy mấy kiểu áo sơ mi đẹp lắm – Tuyết Lan nắm lấy tay hắn kéo đi
– Từ từ mà đi, không ai giành áo của em đâu – Hắn mỉm cười nhìn cô ta.
Tuyết Lan mỉm cười, chạy nhanh đến chỗ bán áo, bỗng nhiên cô ta nhìn thấy nóvà Eric đang chọn áo, cô ta nở một nụ cười thích thú rồi chạy ngược lạihắn, vẻ mặt có chút hoảng hốt:
– Anh Phong, chúng ta đi mua dây chuyền đi, em không muốn mua áo nữa – Tuyết Lan hốt hoảng nói
– Chuyện gì vậy? Không lẽ ở chỗ báo áo có gì lạ sao? – Hắn ngạc nhiên hỏi rồi ngước lên nhìn vào quầy bán áo sơ mi.
– Đừng nhìn – Tuyết Lan hốt hoảng nói nhưng miệng lại mỉm cười.
Khi hắn vừa ngước lên, đập vào mắt hắn chính là cảnh nó và Eric đang chọnáo. Nhìn nó cười vui vẻ bên Eric, lại còn ướm thử áo vào người anh, máutrong người hắn sôi lên sùng sục, bàn tay bất giác siết lại thành nắm,gương mặt đầy sát khí. Tuyết Lan nắm lấy tay hắn, hốt hoảng nói:
– Anh Phong, em xin lỗi, lẽ ra em không nên rủ anh đi mua áo, anh đừng nghĩ xấu về chị Nguyệt, chị ấy không phải như vậy đâu
– Đi về – Hắn gằn từng tiếng rồi quay người đi.
Tuyết Lan nhếch mép lên tạo thành một nụ cười quỉ dị, cô ta cực kì thoả mãnvới biểu hiện của hắn, không ngờ lại gặp nó ở đây, lại còn trong tìnhcảnh này, đúng là ông trời giúp cô ta mà. Đứng nhìn nó một lát rồi cô ta cũng nhanh chóng chạy theo hắn, trong lòng cực kì vui vẻ.
Hắnnhanh chóng lấy xe rồi đưa Tuyết Lan về, cô ta không ngừng nói tốt chonó và nói rằng đó chỉ là hiểu lầm. Hắn thì không nói gì cả, gương mặtlạnh băng trông cực kì đáng sợ. Mỗi khi nghe cô ta “vô tình” nhắc đếnhai từ “ngoại tình”, mặt hắn càng lúc càng lạnh lẽo và đầy sát khí. Xemra hắn đã nghĩ hơi nhiều rồi, cứ tưởng nó buồn nên không về nhà, nào ngờ là vì bận hẹn hò với Eric, nghĩ tới đó, hắn tăng tốc độ và phóng nhưbay trên đường.
Trong lúc đó, bọn nó đã về tới nhà. Sau khi ăn cơm, Eric và Trang Linh xin về trước để nghỉ ngơiTiễn hai người về xong, nó bay vào bếp nấu cho nhỏ món cháo địa ngục, nguyên liệu gồm “một ít” ớt bột, “một ít” tiêu, ớt thái nhỏ, thịt bò bằm vàhành lá xắt nhuyễn, sau đó nó nhanh chóng múc ra tô và đưa cho nhỏ kèmtheo một nụ cười ngọt ngào:
– Nhớ ăn hết đó biết không? Bà mà bỏ mứa tui sẽ buồn lắm đó – Nó mỉm cười.
– Huhu, tha cho tui đi mà – Nhỏ mếu máo nhìn nó
– Ai da, vốn tính cho bà ngồi ăn một mình, nhưng do thấy bà tội nghiệpquá, tui ngồi đợi bà ăn hết vậy – Nó lại mỉm cười – Nào, ăn đi, “NGON”lắm đó.
Nghe nó nói xong, nhỏ cười ra nước mắt, đau khổ nhìnxuống tô cháo màu đỏ của mình, bắt đầu than thântrách phận, biết vậy không thèm năn nỉ nó, để bây giờ nó ngồi một đống ở đây làm nhỏ không đổ bớt được. Ngồi nhìn nhỏ mếu máo, chần chừ mãikhông dám ăn, nó nhếch mép:
– Sao bà không ăn? Hay là bà chê ít, để tui nấu thêm nha? – Nó mỉm cười thánh thiện

– Không, không, để tui ăn, tui ăn liền đây – Nhỏ hốt hoảng nói.
Nhìn xuống tô cháo một lần nữa, nhỏ run rẩy cầm thìa lên múc một ít cháo vàđưa lên miệng, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Nuốt nước bọt cái ực, nhỏ ănmuỗng đầu tiên. Khi cháo vừa chạm lưỡi, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên vìcay. Nó mỉm cười nhìn nhỏ, giơ giơ ca nước ra trước mặt nhỏ:
– Mau ăn hết đi rồi mới được uống nước.
Lấy hết can đảm một đời, nhỏ nhắm mắt ăn hết tô cháo rồi chụp lấy ca nướctu ừng ực. Uống xong ca nước, nhỏ chạy tới bên cạnh bình nước lấy thêmvà chơi hết nửa bình. Sau khi đã đỡ cay một chút, nhỏ nhìn nó đầy cămphẫn, nó nhìn nhỏ mỉm cười:
– Chà, để mặt bà với trái cà chua kế bên chắc không nhận ra cái nào là cái nào đâu ha? – Nó cười cười.
Nhỏ không đáp mà hậm hực đi lên phòng, miệng vẫn còn xuýt xoa vì cay. Nómỉm cười rồi vội chạy theo, không quên xách theo cái áo sơ mi và mặt dây chuyền. Leo lên giường ngồi, nó lôi ra một đống giấy và keo dán, nhỏngạc nhiên hỏi:
– À ính àm ái ì ậy?
– Bà nói gì tui không hiểu – Nó cười gian
– Ại à ứ ai? – Nhỏ hậm hực nói, lưỡi vẫn còn tê vì cay.
– Thôi, không nói nữa, giúp tui cắt giấy ra thành từng miếng lớn đi, tui gói quà cho anh Phong, hihi – Nó mỉm cười.
Nhỏ không đáp mà cầm kéo lên bắt đầu cắt giấy. Hai đứa cắt cắt dán dán mộthồi thì cũng xong, nhìn thành quả mình vừa tạo ra, nó tấm tắc khen:
– Đẹp thật
– Đương nhiên rồi, tui với bà làm mà không đẹp nữa thì ai làm mới đẹp? – Nhỏ mỉm cười
Nó mỉm cười không đáp, nhỏ nhìn ngắm hộp quà một lát rồi hỏi nó:
– Mà nè, hồi nãy bà bỏ cái gì vào trong hộp quà vậy?
– Một mảnh giấy, thiệp mừng sinh nhật đó mà, hihi – Nó mỉm cười, khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc.
Ngày sinh nhật hắn cuối cùng cũng đã đến, nó và nhỏ đi mua nguyên liệu vềlàm bánh kem, bận rộn cả một buổi sáng, cuối cùng cũng hoàn thành, trênmặt bánh là một lớp lem tươi, chính giữa là chocolate được cuộn lại vàbào thành dây, thân bánh được quét lên một lớp chocolate nhìn vừa đẹpvừa ngon
Làm xong bánh, hai đứa mất thêm một khoảng thời gian để trầm trồ rồi bắt đầu nấu nướng. Nó làm món sườn xào chua ngọt, giò heo nấu măng, cháo bào ngư, lại còn làm thêm cả bánh cupcake nữa. Nhìn thành quả laođộng của mình, nó cảm thấy tự hào, nhất định đây sẽ là một buổi tiệcsinh nhật tuyệt nhất mà hắn có được, nghĩ đến đó, nó cảm thấy rất vuisướng. Khi hai dứa xong hết việc thì trời cũng đã sụp tối, nó và nhỏthay đồ rồi nhanh chóng dọn thức ăn ra, bây giờ chỉ còn đợi mọi ngườiđến nữa thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.